“Nhảy lầu tự sát?”
Thẩm Lưu Bạch lặp lại một câu, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Cận Hải Dương.
“Xác định là tự sát sao?”
Hai lần cùng một thời gian, trùng hợp vậy sao?
“Đúng là tự sát.”
Người đàn ông gật đầu xác định.
“Nghe nói cảnh sát nghi ngờ là bị gϊếŧ nhưng sau khi xem băng ghi hình gần hiện trường thì phát hiện hai cô đó tự mình nhảy xuống.”
Anh dừng lại một chút, nghĩ đến vụ án giả tự sát ở Quan Đào Các lại bổ sung thêm một câu.
“Hiện trường vụ án tầng cao nhất không gian đặc biệt lớn, hơn nữa hiện trường chỉ có dấu chân người chết, đúng là tự sát.”
“Vì vậy, kết luận cuối cùng là người chết có ý định tự sát do bị ảnh hưởng bởi truyền thuyết, cố ý chọn thời gian này là để tạo ra sự trùng hợp.”
Nói đến đây, Cận Hải Dương khẽ thở dài.
“Chỉ mong năm nay không có người lặp lại bi kịch này.”
Nhưng mà, ba ngày sau, cuộc sống của đại đội trưởng Cận trôi qua không mấy vui vẻ.
Anh luôn nhìn thấy Đồ Hạo Nhiên chạy đến học viện thuyết phục Thẩm Lưu Bạch, cái người được gọi là thầy giáo này cứ như ruồi không thể xua đuổi, tìm mọi cơ hội xuất hiện trước mặt Thẩm Lưu Bạch, ngoan cố yêu cầu cô tham gia vào nhóm của anh ta.
Làm anh lo nhất chính là thái độ của cô vẫn không rõ ràng.
Cô không kiên quyết từ chối đối phương, chỉ là đối với hạng mục PHP dường như cũng không đặc biệt hứng thú, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy.
“Rốt cuộc em nghĩ như thế nào?”
Buổi tối ngày thứ ba, cuối cùng Cận Hải Dương không chịu nổi nên đã hỏi thẳng.
Lúc này anh đang đứng trên ban công nhà mình, nhìn Thẩm Lưu Bạch kế bên đang duỗi người tập thể dục.
“Không phải anh đã nói cái hạng mục PHP kỳ lạ lắm, em tốt nhất nên tránh xa à.”
Thẩm Lưu Bạch dừng động tác, quay đầu nhìn về phía người đàn công đang tựa vào ban công, sau đó chậm rãi xoay lại, trong mắt hiện lên ánh sáng thần bí khó lường.
“Kỳ lạ?”
“Anh cảm thấy anh ta kỳ lạ thế nào?”
Cô dùng từ “anh ta”, rõ ràng không phải nói đến hạng mục, trong tức khắc làm Cận Hải Dương buông lỏng tâm tư.
Anh gãi đầu, nhe răng cười tủm tỉm với cô, có chút không xác định nói.
“Anh cũng không nói được, chỉ cảm thấy con người này…có gì đó rất kỳ lạ…giống như vốn dĩ anh ta không phải người như vậy, bây giờ đều đang giả vờ.”
Trong lòng Thẩm Lưu Bạch âm thầm thở dài một hơi.
Cận Hải Dương quả thật như có trực giác của dã thú.
Anh rõ ràng không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện nhưng có thể thông qua những chi tiết rất nhỏ mà thấy được điểm cốt yếu của nó, đây đúng là thiên phú tuyệt vời mà trời ban cho anh ta.
“Anh nói không sai.”
Cô nhẹ giọng đáp.
“Đồ Hạo Nhiên đúng là có vấn đề, tôi không trực tiếp từ chối anh ta chẳng qua là vì không muốn thêm phiền toái thôi.”
Cô cũng không nói phiền toái kia là gì.
Có một số việc trong lòng cô đã rõ ràng, nói nhiều sẽ liên lụy đến người khác.
“À, đúng rồi.
Em còn nhớ cô bé trước đó anh kể với em không? Gần đây anh cứ hay nhìn thầy cô bé ấy.”
Khi Cận Hải Dương nhìn thấy vẻ mặt lờ đờ của cô, anh nhanh chóng chuyển chủ đề với một nụ cười.
“Mỗi lần anh hỏi, cô bé đều nói đi tìm ba.
Bọn trẻ ngày nay thật kỳ lạ, không chịu ngoan ngoãn đi học, chăm chỉ học hành, suốt ngày đi theo ba làm cái gì, có phải là quá phụ thuộc vào gia đình hay không…”
Hai người nói chuyện cười đùa một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi, nhưng họ không biết rằng khi ngày đó sắp kết thúc, một chuyện lớn vẫn xảy ra.
Đêm khuya.
“Vương Mỹ Nguyệt, mình có chút sợ hãi…”
Trương Bội nhỏ giọng nói.
“Sợ cái gì a? Chẳng qua là tới tòa nhà thực nghiệm mà thôi, tối hôm Giáng Sinh không phải chúng ta đã tới sao.”
Vương Mỹ Nguyệt liếc xem thường, đưa tay kéo góc áo Trương Bội, không để cô ấy lâm trận chạy trốn.
Họ chính là bốn cô gái đã bắt nạt Đồ Giai Giai hôm đó, đều học năm 2 trung học Tinh Huy.
Trung học Tinh Huy là một trường nội trú, Vương Mỹ Nguyệt, Trương Bội, Lý Đan Dương, Hà Tinh Tinh đều học cùng lớp, điều kiện gia đình tốt nên liền chơi cùng nhau.
Vương Mỹ Nguyệt là người dẫn đầu trong bốn người, hôm nay họ lén trốn ra khỏi ký túc xá vào ban đêm cũng là chủ ý của cô bé.
“Hôm nay là đêm nguyền rửa bốn năm một lần, lần sau chúng ta có thể đã không còn ở bên nhau, vậy nên chúng ta không được bỏ lỡ nó!”
Lý Đan Dương cười nói.
Cô bé nhìn về phía Vương Mỹ Nguyệt, trên mặt mang theo tràn đầy ý hùa theo, đưa tay lấy một cái bao đựng đầy những ngọn nến màu trắng.
“Mỹ Nguyệt, mọi thứ cậu yêu cầu mình chuẩn bị ở đây hết rồi.
Còn 35 phút nữa là 12 giờ, chúng ta bắt đầu vẽ trận pháp đúng không?”
Vương Mỹ Nguyệt nhìn vào điện thoại di động, sau đó lấy ra một cuốn sách to bằng lòng bàn tay, lật một trang rồi dùng đèn pin chiếu vào, nói: “Ừ, vẽ theo hình này, chúng ta đã làm thử trước đó rồi, mọi người cứ vẽ phần của mình, không được vẽ sai đó.”
Bốn cô gái ngồi xổm dưới đất, nhặt cành cây vẽ theo mẫu trong sách, may mà trước đó họ đã làm thử, vẽ một lúc là xong.
“Được rồi! Đại công cáo thành! Bây giờ có thể ước nguyện sao?”
Trương Bội vỗ tay phủi bụi, thấy ba người còn lại nhìn mình một cách kỳ lạ, cô bé không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
“Có chuyện gì… Không phải trận pháp này…”
Vương Mỹ Nguyệt hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Trương Bội một cái.
“Hôm nay là đêm nguyền rủa, trận pháp đương nhiên là dùng để nguyền rủa!”
“Mình muốn nguyền rủa ai mấy cậu đều biết rồi chứ, hôm nay tan học Vương Tử Tinh lại chờ Đồ Giai Giai, mình không biết con nhỏ đó có gì tốt, u ám như ma vậy!”
“Giả vờ yếu đuối nhu nhược để dụ dỗ con trai mà còn hay làm giá, mình chính là chướng mắt nó!”
Cô bé đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ba cô bé đang ngồi xổm dưới đất.
“Mấy cậu là bạn của mình thì giúp mình nguyền rủa nó đi.”
Nghe cô bé nói vậy, hai người khác cũng gật đầu, chỉ có Trương Bội có vẻ mặt do dự.
Cô bé với Đồ Giai Giai không thù không oán, bị Vương Mỹ Nguyệt xúi giục mới đi theo bắt nạt người ta.
Nghe nói đêm nguyền rủa này rất linh, lỡ như Đồ Giai Giai xảy ra chuyện vậy phải làm sao bây giờ…
Cô bé đang suy nghĩ thì có một ngọn nến bị nhét vào tay cô bé.
“Sắp đến giờ rồi, đừng suy nghĩ nữa, làm chậm trễ chuyện của mình!”
Vương Mỹ Nguyệt lạnh lùng nói.
“Trương Bội, cậu là bạn của mình, đúng không.”
“Trước kia cậu hay kéo chân mình mình cũng không so đo với cậu, nhưng bốn người chúng ta cực khổ trốn ra ngoài như vậy, nếu chuyện này bị cậu làm thất bại, mình sẽ tuyệt giao với cậu!”
Trương Bội bị cô bé dùng ánh mắt lạnh lẽo làm giật mình.
Cô bé theo bản năng gật đầu, nắm chặt ngọn nến trong tay, bắt đầu thắp lên.
“Khi 0 giờ ma quỷ đến trần gian, xin hãy nghe lời khẩn cầu của tôi.”
“Tôi nguyền rủa người tôi ghét nhất, Đồ Gia Giai hãy chết đi, vĩnh viễn không thể trở về…”
Bốn cô bé còn chưa nói xong, Hà Tinh Tinh nhìn phía Trương Bội đang ngồi xổm đối diện, như thấy gì đó, run rẩy đứng lên, không nói được câu nào.
Cô bé chỉ về hướng tòa nhà dạy học đối diện, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, giọng nói đầy hoảng sợ.
“Trên…… Mái nhà có người……”
Không đợi cô bé nói hết câu, chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm” vang lên, có người từ mái nàng đem nói cho hết lời, chỉ nghe “Ping” một tiếng trầm vang, ai đó đã nhảy khỏi sân thượng tòa nhà và ngã xuống con đường đá trước tòa nhà dạy học.
Thời gian, vừa đúng 0 giờ….