- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cổ Áo Xanh Xanh (Thanh Thanh Tử Khâm)
- Chương 33
Cổ Áo Xanh Xanh (Thanh Thanh Tử Khâm)
Chương 33
Hai người vừa về đến nhà, Trần Hoàn đã ôm eo Lưu Tử Khâm, dùng môi nghiến Lưu Tử Khâm như nổi điên, nút nước bọt trong miệng hắn, tay vội vàng muốn luồn vào trong vạt áo hắn.
Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu bao trùm lấy Lưu Tử Khâm, lần này hắn không đẩy ra. Có điều Trần Hoàn nhào đến mạnh quá, Lưu Tử Khâm lùi lại hai bước chống lên cửa mới đứng vững được.
Sau khi Trịnh Hoàng Vũ nói ra với tư cách là một người đứng xem, những suy nghĩ linh tinh của Trần Hoàn điên cuồng sinh ra.
Có lẽ vừa yêu nhau, lại còn dính nhau như sam nên khiến người ta bất tri bất giác buông bỏ cảm giác nguy cơ. Cho đến cuộc cãi vã lần này và sự xuất hiện của Trịnh Hàng Vũ, Trần Hoàn mới chợt nhận ra Lưu Tử Khâm được chào đón nhường nào. Lỡ có một ngày hắn không thuộc về mình thì phải làm sao?
Trần Hoàn không dám nghĩ tiếp nữa, anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào chiếc l*иg to lớn trong căn phòng tối tăm rồi lập tức rút chân về.
Trên thực tế anh sẽ không bao giờ làm vậy, tôn trọng Lưu Tử Khâm mãi mãi đặt lên hàng đầu.
Song bây giờ Trần Hoàn không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, từ trong ra ngoài, từ mỗi sợi tóc đến mỗi thần thái, giọng điệu động tác của Lưu Tử Khâm đều thuộc về anh!
Trần Hoàn suy nghĩ và cũng đã làm như vậy. Sau khi gặm ăn cánh môi của Lưu Tử Khâm như chó dại, bỗng nhiên sự khô nóng đột nhiên biến mất, thay vào đó là bắt đầu in những nụ hôn nhẹ nhàng, thành kính từ trán Lưu Tử Khâm.
Từ đầu đến cuối Lưu Tử Khâm không hề cử động, mặc cho Trần Hoàn hôn từ mặt mày đến cằm, ngón tay thon dài xoa nắn vành tai không nặng không nhẹ, tiếp đó kéo cổ áo ra dừng lại ở chỗ xương quai xanh, sau khi lưu luyến không rời mυ"ŧ ra vài dấu hôn, anh quỳ thẳng xuống.
Trần Hoàn ngẩng đầu nhìn Lưu Tử Khâm, không mảy may che dấu du͙© vọиɠ trong mắt, cúi đầu kề sát đũng quần Lưu Tử Khâm, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Lưu Tử Khâm cúi đầu như quân vương đang nhìn thần tử, mặt không biểu cảm lại mang theo sự uy hϊếp.
Trần Hoàn đến gần nơi ấm áp từng bước một, hơi thở nặng nề phun lên trên lại quay về, trong hơi thở toàn là mùi khiến người ta khô nóng khôn tả, như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Trong chớp mắt chóp mũi Trần Hoàn sắp cọ lên, Lưu Tử Khâm vươn tay ra giữ chặt cằm anh, khiến anh ngửa mặt lên.
Hắn gằn từng chữ một: “Mẹ kiếp cậu lại lên cơn gì nữa!?”
Trần Hoàn xoa bàn tay nắm cằm của hắn, giọng nói trầm khàn tràn ngập ham muốn chiếm hữu, “Cục cưng, cậu là của tôi.”
Lưu Tử Khâm giận tới nỗi bật cười, “Lại là vì Trịnh Hàng Vũ?”
Nghe thấy cái tên này, Trần Hoàn vô thức nhíu mày lại “Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không giống người khác.”
Lưu Tử Khâm nghe vậy hơi cúi người xuống, nở nụ cười như giễu cợt, một tay vỗ mạnh hai cái vào mặt Trần Hoàn, tay còn lại ép anh ngẩng đầu ở mức độ lớn nhất, nén giận nói: “Vậy cậu nhìn kỹ cho tôi, ánh mắt tôi nhìn cậu ta và nhìn cậu có gì khác nhau!?”
Trần Hoàn ngẩn người sau khi đối mặt với Lưu Tử Khâm, trong nháy mắt đó anh chợt hiểu ra ghen tuông và ham muốn chiếm hữu là gì, chẳng qua là sự thiếu tự tin về bản thân, sợ mình không tốt, sợ mình không thể giữ hắn ở lại lâu hơn.
Nhưng tình yêu có được quyết định bởi điều kiện bên ngoài của đối phương không?
Rõ ràng là suy nghĩ chủ quan của cá nhân, chỉ cần Lưu Tử Khâm thích anh, so sánh với những người theo đuôi khác thì Trần Hoàn anh mãi mãi đứng trên đàn thần.
Dấu bàn tay nóng rát trên mặt như chất xúc tác, Trần Hoàn giữ chặt tay Lưu Tử Khâm hôn nhẹ một cái, ngay sau đó đã bị du͙© vọиɠ khống chế trung khu thần kinh, liều lĩnh tiến về phía trước dán sát vào đũng quần Lưu Tử Khâm.
Khi cảm nhận được hơi thở nóng rực bao trùm lấy nửa người dưới, Lưu Tử Khâm không nhịn được rên một tiếng, “A…”
Trần Hoàn dùng chóp mũi xoay một vòng sau đó ngồi xổm xuống, há miệng dùng răng cắn khóa kéo kim loại, động tác nhanh chóng không nói một lời đã kéo xuống dưới.
Một tay nhanh nhẹn cởi mảnh vải nhỏ còn sót lại ở nửa người dưới của Lưu Tử Khâm, tay kia vội vàng nâng thằng em hơi ngẩng đầu lên.
Đến khi tất cả chướng ngại đều được dọn sạch, Trần Hoàn ngẩng đầu liếc Lưu Tử Khâm một cái đầy vẻ xâm lược, sau đó vùi đầu vào bụng hắn ngậm cây gậy th*t gần trong gang tấc vào miệng mà không cho nói lời gì.
Trần Hoàn hoàn toàn vứt bỏ sự xấu hổ quỳ trên mặt đất, hầu hạ chủ nhân như nô bộc, toàn tâm toàn ý ngậm sâu.
Lưu Tử Khâm thực sự to quá, cho dù Trần Hoàn từng có vài lần kinh nghiệm vẫn không cẩn thận sẽ chọc vào cuống lưỡi, khiến người ta chỉ muốn nôn khan, nhưng đều bị anh tỉnh bơ nuốt xuống.
Ngón tay thon dài của Lưu Tử Khâm luồn vào trong tóc Trần Hoàn, túm lấy đỉnh đầu kéo đầu anh ra một chút, ngăn cản Trần Hoàn liếʍ láp không có kết cấu gì.
Hơi thở của hắn hỗn loạn, tạp âm cũng nhiễm du͙© vọиɠ trở nên gợi cảm, gằn giọng sai Trần Hoàn, “Từ từ thôi…”
Sau khi nhận được chỉ thị của Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn bắt đầu lấy lòng có kỹ xảo lúc nông lúc sâu.
Anh nhả gậy th*t vừa phồng vừa to của Lưu Tử Khâm, đầu tiên là hôn từ lỗ sáo đến gốc, tiếp đó lại liếʍ nếp gấp theo vòng tròn từ dưới lên ở phần qυყ đầυ. Anh tới gần mυ"ŧ mạnh lỗ sáo một cái trước khi ngậm toàn bộ phần đầu vào.
Lưu Tử Khâm lập tức cảm thấy tất cả máu đều dồn xuống nửa người dưới, dương v*t to dài đi từng chút từng chút vào trong khoang miệng ướŧ áŧ và ấm áp, đồng thời khẽ cắn như có như không theo lực khống chế của Trần Hoàn.
Đôi mắt Lưu Tử Khâm dần tối lại, không kìm được giữ đầu Trần Hoàn lại, thở hổn hển bắt chước động tác đâm chọc trong khoang miệng anh. Làm đến mức này ai cũng vội vàng muốn nhanh chóng làm bước tiếp theo, hai người vừa cởϊ qυầи áo đối phương vừa đi vào nhà tắm. Nếu không phải vì “thổi kèn” cho Lưu Tử Khâm, hai người đã hôn đến mức thiếu oxy rồi.
Vì Lưu Tử Khâm có bệnh thích sạch sẽ, cho nên dù Trần Hoàn hấp tấp hơn nữa cũng vẫn kiên nhẫn làm sạch bản thân cả trong lẫn ngoài, đồng thời đánh răng hai lần mới đi ra ngoài.
Lúc này Lưu Tử Khâm đang gối hai tay sau đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn Trần Hoàn bước đi không vững đi tới. Sau khi lên giường, anh quỳ hai chân bên cạnh hắn, hạ eo xuống cọ sát con cá chà bặc của mình lên người hắn, miệng gọi: “Tử Khâm…”
Trần Hoàn vươn tay ra nắm lấy dương v*t của cả hai người rồi tuốt lên xuống, tay còn lại dẫn dắt tay Lưu Tử Khâm tìm được lỗ hậu của mình, vừa hôn hắn vừa nói, “Tôi đã rửa sạch cũng bôi trơn rồi, cậu vào luôn đi.”
Cảm giác ngón tay mình được Trần Hoàn dẫn vào một lối đi cực kỳ nóng, tuy chật nhưng được bôi trơn đầy đủ, Lưu Tử Khâm chỉ cong đốt ngón tay khẽ khuấy ở bên trong, Trần Hoàn đã không chịu được thở dốc một tiếng. Sau đó nâng eo lên rút ngón tay ra, nắm chặt gậy th*t đã sung huyết nổi gân của Lưu Tử Khâm, nhắm thẳng lỗ hậu không hề do dự ngồi xuống ngay.
“Ưm… a…”
Mới đầu qυყ đầυ đi vào hơi khó khăn, tiến về phía trước một tấc sẽ bị nếp uốn ở miệng ép ra, Lưu Tử Khâm đang định chậm rãi đi vào để Trần Hoàn thích ứng hơn, nào ngờ đối phương bỗng nuốt cả gậy th*t vào trong đường ruột.
Ngay lập tức bốn mặt đường ruột tranh nhau chen lấn bao trùm lên vật thể thô to đi vào, với sự cố ý co rút của Trần Hoàn, Lưu Tử Khâm cảm nhận được như có ngàn vạn cây cỏ đuôi chó chui vào trong nếp uốn, kɧoáı ©ảʍ thấu xương từ nửa người dưới chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Vẫn chưa ổn định lại, cảm giác đau đớn và xé rách từ hạ thể chỉ bị lựa chọn lãng quên khi hôn môi với Lưu Tử Khâm.
Sau khi đau đớn biến mất, thay vào đó là du͙© vọиɠ vô biên vô tận, và suy nghĩ điên cuồng muốn lêи đỉиɦ cùng Lưu Tử Khâm.
Trần Hoàn ưỡn thẳng ngửa người trên rồi dần dần ngửa ra sau, hai tay chống hai bên đầu gối Lưu Tử Khâm, nơi kết hợp đi sâu ở mức độ rất lớn, nhấp nhô lên xuống biên độ nhỏ, lúc nâng eo lên chỉ chịu nhả ra nửa gậy th*t.
Mặc dù Trần Hoàn làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật trong thời gian dài, trên người không có thịt thừa nhưng cũng không phải gầy nhom ốm yếu. Anh là điển hình của kiểu người vai rộng eo hẹp, chỗ nào có cơ bắp sẽ có, không hề khoa trương, sờ vào có cảm giác đàn hồi rất tốt.
Sau khi dần dần thích nghi, đôi chân thon dài của Trần Hoàn gấp ở hai bên, phần eo dùng lực thoải mái nuốt thằng em của Lưu Tử Khâm, phát ra âm thanh pạch pạch khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© nhìn chăm chú vào hắn, “Vợ ơi…”
Làʍ t̠ìиɦ với Lưu Tử Khâm quan trọng nhất không phải kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm con người về mặt sinh lý, mà là cảm nhận hắn hoàn toàn khảm vào trong cơ thể của mình về mặt tâm lý, điều này thực sự sắp lấy mạng Trần Hoàn.
Miệng kêu ra những lời dâʍ đãиɠ mà không hề xấu hổ, “A… cục cưng cậu to quá, vợ ơi… ư sướиɠ quá a a, Tử Khâm… Cậu là của tôi… A cục cưng tôi không chịu được nữa… đâm vào tuyến tiền liệt rồi… Ưm a a…”
Giác quan toàn thân của Lưu Tử Khâm đều bị Trần Hoàn khơi lên, nửa người dưới không chỉ có âm thanh da thịt va chạm, mà còn có tiếng nước dầu bôi trơn tạo thành bọt trắng đυ.c sau khi giao hợp nhanh chóng.
Trần Hoàn cúi người ngậm lấy vành tai Lưu Tử Khâm, hơi nóng phun ra lúc nói chuyện chui vào tai hắn hơi ngứa, anh vừa thở vừa nói: “Tử Khâm, sướиɠ không?”
Lưu Tử Khâm không trả lời, ưỡn thẳng lưng đột ngột đâm vào điểm nhỏ hơi nhô ra trong đường ruột Trần Hoàn, duỗi tay xoa eo anh, hơi thở nóng rực, “Sếp Trần… eo tốt quá.”
Trần Hoàn hạ người xuống phối hợp với va chạm của hắn, giọng nóng ấm, “… Xương cũng rất tốt…”
Lưu Tử Khâm nghe vậy cười một tiếng, tay từ ngang hông Trần Hoàn vòng đến cây hàng kiêu ngạo trước người anh, khẽ búng hai cái như đùa ác, “Ừ?”
Đừng nói là chạm vào, ở mức độ tiếp xúc này với Lưu Tử Khâm, Trần Hoàn tốn rất nhiều sức mới kìm lại được ý muốn xuất tinh, muốn cùng lêи đỉиɦ với Lưu Tử Khâm. Bây giờ bị hắn chạm một cái, lỗ sáo lập tức chảy ra ít chất lỏng màu trắng đυ.c.
Trần Hoàn thở chậm lại, ngay sau đó tăng nhanh vận động lên xuống của mông, “Tử Khâm, cậu như vậy thì đừng trách tôi… A a…”
Trong nháy mắt, Lưu Tử Khâm cảm nhận được đường ruột bao trùm lấy thằng em của mình lập tức co chặt, hắn không nhịn được kêu một tiếng đau đớn, cùng tước vũ khí đầu hàng với Trần Hoàn.
Trần Hoàn xuống khỏi người Lưu Tử Khâm, sau khi xử lý bαo ©αo sυ anh còn lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch chất lỏng màu trắng giữa hai chân.
Về phần Lưu Tử Khâm, hắn dùng tư thế ngủ tiêu chuẩn của người già, hai tay gối sau đầu tiến vào thời gian hiền giả[1], ngoài ra tròng mắt di chuyển từng tí một nhìn Trần Hoàn bận rộn dọn dẹp trên dưới chiến trường. Xem chừng đã lâu không “ăn mặn”, ngoài miệng Trần Hoàn không nói gì nhưng tư thế đi đường giống vịt donald rất buồn cười.
[1]
Đừng nhìn bề ngoài của Trần Hoàn là thành phần ưu tú của xã hội, áo quần bảnh bao, nhưng khi làʍ t̠ìиɦ lại như biến thành người khác, phóng túng thế nào thì làm thế ấy.
“Ê,” Lưu Tử Khâm dịch sang bên cạnh mang tính tượng trưng, bảo Trần Hoàn lên giường, “Có chuyện này tôi rất tò mò.”
Trần Hoàn tăng nhiệt độ máy điều hòa lên cao, lại đắp kín chăn giúp Lưu Tử Khâm mới nằm xuống bên cạnh hắn, tiện thể kéo người vào lòng, “Ừ? Chuyện gì?”
Lưu Tử Khâm híp mắt, lười biếng hỏi: “Ở trên giường sao sếp Trần kêu da^ʍ thế?”
Giọng điệu Trần Hoàn hơi nâng lên mang theo ý cười, “Cậu nói thích kiểu này còn gì?”
Lưu Tử Khâm hết sức chăm chú nhớ lại một lúc, mình chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quái lạ này thì phải, rồi hỏi Trần Hoàn, “Tôi từng nói khi nào?”
Trần Hoàn đoán Lưu Tử Khâm quên lâu rồi, anh cười nhẹ vén tóc mái bị mồ hôi dính chặt của hắn, nhổm dậy hôn một cái, “Hồi cấp ba, cậu không nhớ à.”
Lưu Tử Khâm cau mày cố gắng tìm kiếm ký ức này, Trần Hoàn nhắc: “Lớp mười hai, Từ Minh Triết lén mang điện thoại xem phim ở phòng ngủ…”
“À à à!” Mắt Lưu Tử Khâm lập tức mở ra, vỗ đùi rất kích động, “Nhớ ra rồi nhớ ra rồi! Cái thằng ngu ngục kia nói là muốn chia sẻ nghệ thuật cao nhã với mọi người, ôi trời, tôi ghé vào xem hóa ra là phim sếch.”
Xem chừng Lưu Tử Khâm đang nhớ lại khi lấy phim ra Từ Minh Triết còn ư ư a a, sau khi bị hắn thụi một đấm thì co rúm như cô vợ nhỏ, đôi mắt nhỏ lại ra vẻ rưng rưng lệ.
Tiện thể đấm nhẹ một cái vào ngực Tống Trạch, bĩu môi mách với người ta, “Tiểu Trạch Trạch, ông xem Tử Khâm không phân biệt tốt xấu, chẳng biết lòng tốt!”
Lúc này Lưu Tử Khâm cười sắp chảy nước mắt, lăn qua lăn lại bên cạnh Trần Hoàn, “Trời ơi… lúc đó rốt cuộc tôi đã nói câu gì?”
Trần Hoàn cũng không nhịn được cười theo hắn, “Cậu nói là xem phim không tráng dương được, ông phải uống thuốc.”
“Ha ha ha ha tôi không nhịn được nữa ha ha ha…” Lưu Tử Khâm cười đến mức răng rơi đầy đất.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Cổ Áo Xanh Xanh (Thanh Thanh Tử Khâm)
- Chương 33