Chương 18

Sau khi vào hè Lưu Tử Khâm đột nhiên trở nên vô cùng bận rộn, ngoài công việc của mình ở bệnh viện, thầy Dư còn phân công cho hắn một đống nhiệm vụ nghiên cứu khoa học nặng nề.

Những ngành nghề như bác sĩ, luật sư thường khá chú trọng việc kế thừa, thầy Dư là chuyên gia chỉnh hình hàng đầu cả nước, còn Lưu Tử Khâm lại là học trò cuối cùng của ông, đương nhiên được giới chuyên môn ưu ái.

Theo lý thuyết thầy Dư đã qua tuổi về hưu, không có tinh lực dẫn dắt tiến sĩ hoặc nghiên cứu sinh. Nhưng khi Lưu Tử Khâm đến tìm mình, dường như thầy nhìn thấy bản thân trên người chàng trai này, có sự quan tâm với người khác, có sự tôn kính với sinh mạng, quan trọng hơn là có lòng nhiệt huyết với nghề bác sĩ. Rõ ràng cuộc đời rất nghiệt ngã, nhưng dường như chỉ cần có thể cứu thêm một người, hắn sẽ dẫn đầu xông lên tiền tuyến, cho dù cái giá phải trả là gì cũng không chối từ.

Khi còn trẻ thầy Dư cũng như vậy, sau khi có tuổi vẫn kiên trì chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu lâm sàng, cũng cố gắng tham gia các hội thảo nghiên cứu.

Dự án lần này ông dẫn dắt là vấn đề mang tính toàn thế giới, đã làm khó các chuyên gia chỉnh hình trong nhiều thập kỷ. Bắt đầu từ khi học tiến sĩ Lưu Tử Khâm vẫn đi theo thầy Dư để giải quyết vấn đề khó này, sau khi đi làm cũng không dám lười biếng, cho nên thời gian hắn chia đôi ra cũng không đủ dùng.

Điều đáng mừng là gần đây dự án đã có bước đột phá, rất nhiều chuyên gia chỉnh hình hàng đầu trong và ngoài nước đều đồng ý lời mời tham gia hội nghiên cứu và thảo luận lần này, thầy Dư quyết định để Lưu Tử Khâm phát biểu.

Hiếm khi Lưu Tử Khâm mặc âu phục, quần tây và áo sơ mi vừa người khiến toàn thân hắn không thoải mái, nhưng khi bước lên sân khấu báo cáo vẫn đứng thẳng người, tự nhiên phóng khoáng.

Lúc học nghiên cứu, hắn từng sống ở Anh một khoảng thời gian, vì vậy hắn nói thông thạo tiếng Anh London, khiến người nghe vô cùng thoải mái. Khi phân tích dữ liệu Lưu Tử Khâm nói chậm rãi và dõng dạc, có phong thái của người lãnh đạo.

Hắn tự nhiên quay người lại, “Ok, I’m done here.”

Vừa dứt lời, hội trường lập tức vỗ tay nhiệt liệt, nhóm người có quyền tóc vàng mắt xanh không hề tiếc rẻ dùng những từ ngữ khoa trương để khen ngợi Lưu Tử Khâm, mà hắn chỉ mỉm cười hơi cúi người, hoàn toàn điêu luyện.

Sau buổi thuyết trình, thầy Dư đặc biệt bảo Lưu Tử Khâm ở lại thêm một lát, nói là có chuyện quan trọng muốn dặn dò.

Bây giờ chỉ còn người mình, Lưu Tử Khâm mới căng thẳng muộn màng, sờ mũi một cái, cung kính nói, “Thầy ơi, em còn có nhiều chỗ thiếu sót mong thầy có thể phê bình góp ý.”

Thầy Dư, “Thả lỏng đi Tiểu Lưu, em làm tốt lắm, dự án có thể tiến triển nhanh như thế không thể bỏ qua công lao của em!”

“Đừng đừng đừng,” Khả năng tự điều chỉnh của Lưu Tử Khâm rất cao, nghe thầy Dư nói vậy hắn không còn căng thẳng gì nữa, thậm chí còn thảnh thơi nói đùa với thầy Dư, “Thầy nói vậy đề cao em quá, nhất định không có chuyện tốt phải không?”

“Không phải thật mà, lần này xem như là chuyện vui.”

Lưu Tử Khâm nghiêm túc đáp, “Thầy nói đi.”

“Suy cho cùng đây cũng là vấn đề khó, nói thật nước ta không thiếu nhân tài chuyên nghiệp, nhưng vì kỹ thuật có hạn, thiết bị nghiên cứu khoa học thiếu thốn. Thầy đã nói chuyện với các chuyên gia nước Anh, họ bằng lòng cung cấp trang thiết bị giúp đỡ và cơ hội giao lưu bồi dưỡng, đặc biệt là xem trọng em, phía bệnh viện cũng ủng hộ, cho nên thầy muốn hỏi ý kiến của em.”

Lưu Tử Khâm không hề nghĩ ngợi, “Được ạ, thời gian cụ thể là khi nào?”

Thầy Dư hơi kinh ngạc, “Thầy mong em suy nghĩ kỹ càng.”

“Chuyện này có gì phải suy nghĩ.” Lưu Tử Khâm rất rõ mình muốn gì, hắn học y nói lớn là để giải quyết bệnh khó chữa mang lại hạnh phúc cho nhân dân, nói nhỏ là hắn thật sự cảm thấy có hứng thú với nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Cho nên hiếm khi gặp được cơ hội tốt như vậy, hắn không có lý do gì để bỏ qua.

Dù sao cũng là học trò mình dẫn dắt, thầy Dư gật đầu đã hiểu, “Sắp rồi, em chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.”

Sáng sớm hôm nay Lưu Tử Khâm đã đến trường, sau đó ngâm mình nửa ngày trong phòng họp chuẩn bị tài liệu. Cho dù cả ngày ở trong khuôn viên trường quá đỗi quen thuộc, nhưng cũng không có cơ hội đi dạo xung quanh nhớ lại những năm tháng đại học của mình.

Khi hắn bước ra khỏi phòng họp, đã là chạng vạng tối.

Tuy hôm nay là thứ sáu, nhưng có lẽ đến gần tuần thi nên không có nhiều sinh viên đi lại bên sân tập, thỉnh thoảng sẽ có mấy sinh viên nam đi xe đạp, mặc quần áo bóng rổ hò hét cười to đi ngang qua hắn. Lưu Tử Khâm nhìn dáng vẻ hăng hái của họ, lại âm thầm xem xét bản thân một hồi, quý ông nghiêm túc mặc âu phục đi giày da.

Hắn ngửa mặt lên trời, ông đây già thật rồi! Già rồi!

Đột nhiên, di động không đúng lúc phá tan bầu không khí đa sầu đa cảm Lưu Tử Khâm vừa mới ấp ủ ra.

Hắn xoa mặt, thậm chí không cần nhìn hiển thị cuộc gọi cũng biết là ai, “Alo…”

Đối diện nghe được giọng hắn, mang theo chút ý cười, “Ở trường hả?”

“Ừ, vừa xong.” Lưu Tử Khâm nghĩ rằng Trần Hoàn đến đây phải mất một lúc, vì vậy tiếp tục đi về phía sân bóng rổ.

Trần Hoàn hỏi, “Cụ thể ở đâu?”

“Sân tập, cậu chờ tôi ở cổng phía đông là được, lúc sắp đến gửi tin… nhắn…???”

Lưu Tử Khâm bỗng nhiên dừng bước trong tư thế gọi điện thoại, mặc dù chạng vạng tối ánh mặt trời đã tắt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó mười mấy mét, vừa vẫy tay vừa đi về phía hắn, bước chân nhẹ nhàng.

Giọng Trần Hoàn nâng cao, “Thấy cậu rồi.”

Lưu Tử Khâm còn có thể nói gì nữa, cười nhạo bảo, “Sao sếp Trần lại theo đến tận đây?”

Lời này qua tai Trần Hoàn xem như có hai ý nghĩa, anh lập tức trả lời, “Đúng rồi, chưa từng đến đại học S nên, tiện thể ghé vào đi dạo.”

Xung quanh không còn ai khác ngoài hai người họ, theo lý thuyết phải rất yên tĩnh. Nhưng bên sân bóng rổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng hò hét kỳ lạ, giống như trước kia Lưu Tử Khâm thi đấu, toàn bộ nhờ vào cái miệng.

“Hầy, đại học có gì để đi dạo, trường nào cũng giống nhau mà?” Nói thì nói thế, hắn vẫn tự giác đi theo hướng ngược lại.

Trần Hoàn tự xưng là hiểu Lưu Tử Khâm hơn bất cứ ai, chỉ liếc nhìn theo ánh mắt hắn, bỗng nhiên làm động tác ném bóng vào rổ, chỉ chỉ sân bóng rổ ra hiệu với hắn, “Làm một ván?”

Vì những yếu tố bất khả kháng như công việc, Lưu Tử Khâm đã lâu không chạm vào bóng, tay đã ngứa lắm rồi, hắn bóp nắm đấm, “Đi đi đi!”

Đến khi thật sự ra sân bóng, Trần Hoàn mới ý thức được mình nói mà không suy nghĩ, Lưu Tử Khâm mặc âu phục áo sơ mi, còn chơi kiểu gì?

Trần Hoàn cẩn thận gấp gọn áo khoác âu phục của Lưu Tử Khâm, hỏi hắn, “Cậu được không?”

Rõ ràng là quan tâm đơn thuần, nhưng Lưu Tử Khâm lại hiểu lầm, thế là khát khao thắng bại cháy hừng hực, đàn ông đích thực sao có thể nói không được!?

Hắn vén tay áo lên, đập bóng hai lần tìm lại chút cảm giác tay, hất cằm với Trần Hoàn làm động tác khıêυ khí©h, “Hừ… xem thường tôi?? Có tin áo sơ mi vẫn đánh bại cậu không.”

Trần Hoàn cúi thấp người nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm vào hắn, “Chơi đi.”

Sự thật chứng minh Lưu Tử Khâm đã quá lạc quan, trong lúc chơi bóng chỉ cần hắn bước dài chân, chiếc quần tây không nể mặt kia dường như một giây sau sẽ “roạc” một tiếng, rách háng.

Nhưng dù vậy hắn vẫn thắng Trần Hoàn vô cùng dễ dàng, có thể thấy đối phương đã nhường rất nhiều, động tác vụng về.

“Không chơi nữa không chơi nữa!” Lưu Tử Khâm đứng vững, ngón tay đẩy bóng ném một cú ba điểm, “Chơi vậy chán quá.”

Trần Hoàn chạy đến dưới rổ nhặt bóng, xoay ngược cổ tay, dùng cách đập đất chuyền bóng nhắm chuẩn rồi ném bóng vào rổ, “Nếu tôi thắng chẳng phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à, lần sau hai chúng ta làm một ván công bằng.”

Lưu Tử Khâm không trả lời, hắn đi đến bên cạnh bậc cao ngồi xuống, chân dài tùy ý gác lên hai bậc thang, nhàn nhã nhìn Trần Hoàn thu dọn đồ đạc.

Bây giờ trời nóng, mặc dù lượng vận động không quá nhiều nhưng vẫn chảy mồ hôi đầy trán, Lưu Tử Khâm dùng tay quạt, miệng nói nhỏ, “Nóng chết mất.”

Trần Hoàn đến gần, hơi cúi người đưa khăn giấy cho hắn, “Cậu ngồi đây nghỉ một lát, tôi đi mua nước.”

Máy bán hàng tự động cách sân tập hơi xa, nằm ở một góc vắng bên cạnh cổng sân tập, không dễ tìm cũng dễ bị người ta bỏ qua. Lưu Tử Khâm đang định gọi Trần Hoàn lại chỉ đường cho anh thì phát hiện anh không có ý định tìm, mà đi ra ngoài rẽ trái, mục đích chính xác.

Lưu Tử Khâm cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi Trần Hoàn quay về, từ xa đã nhìn thấy hắn ngồi dưới đèn lớn, cúi đầu cầm cục đá không biết vẽ gì trên mặt đất, cả sân bóng chỉ có hai người họ, Trần Hoàn đột nhiên cảm thấy họ như hẹn hò bí mật.

Lưu Tử Khâm suy nghĩ đến mức xuất thần, cho đến khi Trần Hoàn cầm chai nước suối lắc trước mặt hắn, mang theo ý cười, “Đừng ngẩn người nữa, nghĩ gì thế?”

Hắn mới hoàn hồn nhíu mày nhìn về phía Trần Hoàn, nhận lấy chai nước đối phương đã vặn nắp đưa tới, ngửa đầu uống hai ngụm to, hỏi Trần Hoàn không rõ ràng, “Cậu học đại học ở đâu?”

Trần Hoàn ngồi xuống bên cạnh hắn, động tác uống nước bỗng nhiên chậm một nhịp mới tiếp tục uống nước và vặn nắp chai, nói một cách không thể bình thường hơn, “Đại học Z, ngay đối diện, cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Lần đầu tiên cậu đến đây? Nhìn không giống.”

Lần đầu tiên đến có thể quen cửa quen nẻo như thế, Lưu Tử Khâm vừa mới nói ở sân tập, anh đã tìm đến ngay lập tức? Có thể quen thuộc đến mức biết chính xác thiết bị đặt ở đâu và máy bán hàng đặt ở đâu?

Đương nhiên không thể.

Hồi đại học không biết Trần Hoàn đã đến bao nhiêu lần, học ké bao nhiêu tiết chuyên ngành của Lưu Tử Khâm, ví dụ như suy nghĩ về tình hình và chính sách của Mã Nguyên, khoảng một trăm sinh viên, giáo viên không quen biết ai cả. Sau nhiều năm tốt nghiệp, chỉ có thời điểm này anh mới có thể bình yên ngồi ở góc cuối cùng, chỉ cần nhìn vài lần, như vậy là đủ rồi.

Mã Nguyên quê ở Cẩm Châu, Liêu Ninh, là một họa sĩ và tiểu thuyết gia người Trung Quốc

“Thực sự là lần đầu, có điều lúc đi ngang qua sân tập vừa khéo nhìn thấy,” Trần Hoàn tỏ ra không đáng nhắc đến, “Hầy, tôi rảnh rỗi đến trường các cậu làm gì.”

Rõ ràng anh đang nói dối, Lưu Tử Khâm đột nhiên cảm thấy tiếp tục hỏi đến cùng cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn đứng lên vỗ vỗ quần nhảy xuống bậc thang, “Thuận miệng hỏi một câu, đi thôi.”

Từ sau khi quyết định sẽ ra nước ngoài bồi dưỡng, Lưu Tử Khâm ngày càng liều mạng, hầu như tất cả thời gian đều chạy hai đầu bệnh viện và trường học. Các loại tài liệu và giấy chứng nhận khiến hắn bận sứt đầu mẻ trán, còn phải bàn giao công việc cần giao trong thời gian sớm nhất.

Cho nên đừng nói là Trần Hoàn, đến cả Hà Vân Xuyên cùng khoa gần đây cũng không hay gặp Lưu Tử Khâm.

Trần Hoàn cố gắng không quấy rầy hắn nhiều nhất có thể, ngoài xung phong nhận việc giúp Lưu Tử Khâm chạy mấy chuyến đến đại học S giao tài liệu, thời gian còn lại cũng không gặp hắn.

Vì vậy lại khôi phục một ngày ba bữa hỏi thăm đúng giờ như mẹ già trước đây, nhưng Lưu Tử Khâm toàn trả lời trước khi đi ngủ, cũng không nói nhiều, chỉ một câu ngủ ngon.

Đối với Trần Hoàn đã đủ lắm rồi.

Hôm nay cũng giống như ngày thường, khi Lưu Tử Khâm về nhà đã gần một giờ sáng. Bây giờ trời nóng, hắn không thích dùng máy sấy, tắm rửa qua loa rồi làm ổ trên sofa, dùng khăn mặt lau tóc, tay còn lại lướt xem tin nhắn điện thoại, như phê duyệt tấu chương.

Hắn vừa định nhấn vào khung chat với Trần Hoàn thì rất trùng hợp có một tin nhắn nhảy ra: “Vẫn chưa làm xong à? Tôi ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Lưu Tử Khâm liếc nhìn thời gian, 1:20 sáng.

Mỗi ngày Trần Hoàn sẽ gửi cho hắn hai lần chúc ngủ ngon, một lần là mười một giờ, giờ ngủ tiêu chuẩn cho sức khỏe, nhắc nhở Lưu Tử Khâm nên đi ngủ. Nhưng hắn thường không nhìn thấy tin nhắn vào giờ này, nếu không phải đang bận thì là làm xong mệt quá, tiến vào mộng đẹp lâu rồi.

Lần thứ hai là trước khi Trần Hoàn đi ngủ, sự thật chứng minh, mặc dù mỗi ngày anh dặn dò người khác đừng thức khuya phải đi ngủ sớm, nhưng bản thân anh lại không làm được. Trình độ liều mạng của sếp Trần cũng không kém gì bác sĩ Lưu.

Lưu Tử Khâm không nghĩ nhiều, nhìn thấy rồi trả lời: Ngủ ngon.

Khung chat lập tức hiển thị “Đối phương đang nhập…”, Trần Hoàn trả lời rất nhanh: Mới xong việc à? Nghỉ sớm đi, ngủ một giấc thật ngon.

Theo Lưu Tử Khâm loại tin nhắn này không cần phải trả lời, hắn để di động xuống, vừa lau tóc vừa suy nghĩ vấn đề mới được phát hiện trong lúc làm thí nghiệm hôm nay. Ai ngờ vừa nhớ lại hiện tượng và số liệu xong, điện thoại lại vang lên.

Giờ này, ngoại trừ điều trị khẩn cấp, Lưu Tử Khâm không nghĩ được gì khác, hắn gần như là mặc áo vào ngay sau khi kết nối, bình tĩnh hỏi: “Triệu chứng của bệnh nhân là gì?”

Y tá đầu kia không ngờ bác sĩ Lưu mở miệng đã hỏi vậy, sững sờ một lát mới nhanh chóng báo cáo với hắn.

Lưu Tử Khâm không kịp tắt đèn, đi giày vào sau đó chạy nhanh xuống tầng.

Nửa đêm nửa hôm, điều khiến người ta đau đầu nhất không phải tình huống của bệnh nhân nguy kịch cỡ nào, mà cho dù hắn có thể giải quyết dễ dàng, nhưng không có phương tiện giao thông chạy đến bệnh viện ngay lập tức. Bác sĩ luôn luôn chạy đua với thời gian, nếu như bỏ qua thời gian cấp cứu tốt nhất, vậy một mạng bù một mạng cũng không đổi lại được.

Lưu Tử Khâm ép buộc bản thân bình tĩnh suy nghĩ, thời gian này xe buýt và tàu điện ngầm đã dừng hoạt động, vị trí nhà hắn không gần trung tâm thành phố, rạng sáng ít xe khó gọi, còn có cách gì? Còn có cách gì?

Vừa rồi còn gửi tin nhắn! Trần Hoàn!

Lưu Tử Khâm không kịp quan tâm anh có ngủ không, chỉ ôm tâm lý may mắn gọi điện thoại cho Trần Hoàn.

Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng Trần Hoàn căng thẳng lo lắng, “Sao vậy?”

Không đợi Lưu Tử Khâm trả lời, anh lập tức phản ứng lại, “Phải ra ngoài cấp cứu à?”

Lưu Tử Khâm không có thời gian nói lời khách sáo, tốc độ nói rất nhanh, “Phải, làm phiền cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện không?”

Vừa dứt lời, bên kia đã vang lên tiếng sột soạt rất to, chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng gió rất nhỏ, có lẽ là anh đang chạy.

“Cậu ra ngoài đi, khoảng sáu, bảy phút nữa tôi sẽ đến,” Trần Hoàn sợ hắn lo lắng quá, làm yên lòng hắn, “Nhanh lắm, đừng hoảng hốt, cam đoan đưa cậu đến sớm nhất có thể.”

Dù sao Lưu Tử Khâm cũng là bác sĩ, bây giờ đã tìm được cách giải quyết, hắn thậm chí ung dung hơn Trần Hoàn, “Cậu mới đừng hoảng hốt, lái chậm thôi, chú ý an toàn.”

Trên đường đi, Trần Hoàn không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, từ sau khi đưa đón Lưu Tử Khâm, chiếc xe của anh hoàn toàn được dùng như xe cấp cứu.

Xe vẫn chưa dừng hẳn ở ven đường, Lưu Tử Khâm đã nhanh chóng mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ lái, “Đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền cậu nghỉ ngơi, rất xin lỗi.”

Trần Hoàn lưu loát giẫm chân ga, vượt xe, “Cậu đừng khách sáo với tôi như thế, tôi cũng không giúp được gì khác, chỉ có thể làm tài xế, chờ lệnh bất cứ lúc nào.”

Lưu Tử Khâm bác bỏ anh, “Việc nào ra việc đó chứ, cậu phải biết đội ơn.”

Trần Hoàn để ý thấy tóc hắn chưa khô, đoán rằng chắc chắn hắn vừa tắm rửa xong đã vội vàng chạy đến bệnh viện, không khỏi đau lòng hơn, “Cậu mở ngăn kéo trước mặt ra, bên trong có khăn mặt sạch.”

“Không sao đâu,” Lưu Tử Khâm hạ cửa kính xe xuống, hoàn toàn không để ý, “Hóng gió tí là khô.”

Chặng đường hai mươi mấy phút, thế mà Trần Hoàn chỉ chạy đến trong mười phút. Lần này Lưu Tử Khâm đã rút kinh nghiệm, trước khi xuống xe cố ý cảnh cáo anh, “Về nhà ngủ! Đừng đợi ở đây cả đêm nữa.”

Trần Hoàn cảm thấy đêm nay rất xứng đáng, đáng giá hơn cả trúng số, giọng điệu không tự giác có phần cưng chiều, “Vâng, nghe lời bác sĩ Lưu.”

Mặc dù không ngủ một đêm trên xe, nhưng Trần Hoàn vẫn dậy sớm đến bệnh viện đưa bữa sáng cho Lưu Tử Khâm, nhưng không gặp được hắn.

Sau tối hôm đó hai người đã hơn nửa tháng không gặp, Trần Hoàn cũng bận, chủ yếu là Lưu Tử Khâm đang gấp rút làm xong việc, Trần Hoàn thực sự không muốn quấy rầy hắn.

Thỉnh thoảng gặp lúc Lưu Tử Khâm chưa ngủ, Trần Hoàn có thể tranh thủ thời gian trò chuyện với hắn hai câu, Lưu Tử Khâm không thích gửi tin nhắn, hắn luôn cảm thấy như vậy hiệu suất không cao. Vì vậy từ gửi tin nhắn đã biến thành cuộc gọi thoại, mặc dù chỉ có một hai phút, nhưng Trần Hoàn có thể hồi tưởng cả ngày.