Chương 26: Mai là thứ mấy?

Tinh tinh..

Lại nữa, tin nhắn dồn dập đến, nào là hỏi cô sao vậy, khi nào trở về, ở đấy có tốt không,....Dường như hết chuyện để hỏi, hắn liền hỏi

[ Mạc Quân Ngôn] : Mai là thứ mấy vậy???

Lật bàn!!!

[ Cô bé] : Anh đủ chưa vậy, anh bị điên hả...

Mạc Quân Ngôn trầm mặc mất mấy giây, liền nhìn người đáng đứng trước mặt mình với dấu hỏi chấm. Tên áo đen nhanh chóng lại gần, thấy tin nhắn vừa đến mà sợ tí lăn ra ngất luôn. Nhưng đây là chuyện trọng đại của lão đại, không được lơ là, không được lơ là, không được lơ là, chuyện trọng đại phải nhắc ba lần.

Hắn ghé vào tai nói gì đó với Mạc Quân Ngôn, chỉ thấy Mạc Quân Ngôn nhíu mày, rồi gật đầu, ý bảo hiểu rồi.

Tinh tinh...Lại đến nữa..

[ Mạc Quân Ngôn] : Không điên, chỉ muốn quan tâm em.

‘...’ – Ai đánh tráo Mạc đại công tử vậy, trả lại cho Mạc gia đi!!!!!!

Xem xong câu đó cô liền tắt máy luôn, cô sợ bản thân mình mà ngồi thêm một lúc nữa sẽ lên cơn đột quỵ mà chết mất.

......



Mạc Quân Ngôn ngồi đó nhìn màn hình một hồi mà không thấy tin nhắn trả lời, sắc mặt liền âm trầm. Tên áo đen hiểu rằng mình chết rồi...sao lại bảo lão đại đi nhắn cái tin đó chứ...khóc thành một dòng sông...ai cứu tôi với.

“ Ra ngoài đi.” – Không thèm nhìn đang đứng trước mặt, ngón tay trên màn hình điện thoại tiếp tục bấm.

Tên áo đen chạy chối chết. Ra được đến cửa, thấy hai người anh em của mình đang đứng bên ngoài liền chạy ra ôm họ. Huhuh cuối cùng cũng được sống, được sống rồi.

“....” – Điên hả, mới gặp lão đại một lúc liền xúc động đến khóc, chả lẽ lão đại làm gì hắn.

“ Này sao vậy???” – Một người nghi hoặc lên tiếng.

“ Tôi thực sự rất vui rất vui, gặp được các cậu thực sự rất vui...”

“...” – Tối nay quên cho hắn uống thuốc à, hai người thầm liếc nhau.

“ huhuhuuu”

Một tên không chịu nỗi nữa liền ra tay đánh vào gáy của tên áo đen đang khóc. Vì là người được huấn luyện kỹ càng, nên dù bị đánh nhưng chưa ngã ngay. Trước khi ngất hắn liếc nhìn người anh em mình với ánh mắt cảm kích, và đầy yêu thương.

“ Phịch” – Hay lắm, cuối cùng cũng ngất được rồi, tên áo đen thầm nhủ cảm ơn đồng đội của mình.

Bọn họ đưa người đi, dời đi trong bóng tối.