Đình Tuyết Kiều nhận ra người vừa nói là tiểu thư nhà họ Mạc, từng gặp nhau trong vài bữa tiệc rượu nên cô biết, không phải suốt một năm qua không thấy cô ta hay sao, tự nhiên lại xuất hiện ở đây vậy, vứt nghi hoặc sau đầu:” Mạc Tuyết, cô nghĩ mình là ai, đừng tưởng bản thân là Mạc tiểu thư mà lên mặt tôi”
Mạc Tử tiếp tục khinh bỉ : " Không phải cô cũng ỷ mình là tiểu thư của Đình gia sao hử? “
“Chí ít là con của chủ mẫu, chứ không phải là con của vợ thứ” – Đình Tuyết Kiều cũng không kiêng dè nói ra điều này, vốn đây là điều mà không ai dám nhắc đến, nhưng cô ta thì sợ gì mà không nhắc đến chứ, hứ
Mạc Tử chẳng thèm quan tâm, vì là con của chủ mẫu hay không đối với cô chả quan trọng, từ xưa đến nay Mạc Tử luôn vô tâm vô phế mà sống, vì mấy điều này mà tức giận là không nên, như vậy sẽ có nếp nhăn đó...
“ Thì sao, cũng ngang hàng với con của chủ mẫu như cô thôi. Cô thì cũng chẳng phải hạng gì tốt đẹp, lại còn đòi so sáng với tôi...Tôi nhổ vào” – Vẻ mặt khinh thường không giấu được
Lửa giận bừng bừng mà không làm gì được, đành chĩa mũi nhọn sang phía Giang Y Linh, quay sang nói với Mạc Tử câu cuối:” Chuyện của tôi với cô, tôi không thèm nói nữa”
“ Là tôi không thèm nói với cô” – Mạc Tử không thèm liếc Đình Tuyết Kiều
Làm như tôi thèm lắm ý.
Đình Tuyết Kiều sắp nổi cơn điên nhưng phải giữ hình tượng. Mạc Tử khì mũi, hình tượng còn quái đó mà giữ
“ Nói như thế nào thì nói, là do cô ta động thủ đánh tôi trước, giờ tôi muốn báo cảnh sát. Rồi kiện mấy người tội gây thương tích và phỉ báng. Mọi người ở đâu đều có thể làm chứng.”
Đội bảo vệ của trung tâm thương mại đã lên đây một lúc nhưng không dám lên tiếng, một bên Mạc gia, một bên là Đình gia, lên có mà chết. Còn Giang Y Linh nghe xong, liền nheo mắt tỏa sát khí, Mạc Tử ở bên cạnh giật mình, lạnh toát cả người, Móa đó có phải Tiểu Linh Linh đáng yêu của cô nữa không vậy, đáng sợ quá.
“ Cảnh sát, cô nghĩ nơi này là của ai mà nói báo là báo, đến đây gây sự còn lớn tiếng sao” – Giang Y Linh bỗng lên tiếng
“ Mày câm miệng cho tao, cái loại như mày chỉ là loại không có tiền bước vào đây còn dám vênh váo. Đừng nghĩ có Mạc Tuyết làm lá chắn là muốn làm gì thì làm.” – Đình Tuyết Kiều hổn hển quát lên
“ Im miệng, mày tin tao đánh chết mày không hả” – Đương sự gây chuyện Lục Minh Ngọc lên tiếng quát mắng, có người dám chửi chị cô, dù là Đình Tuyết Kiều thì đã sao.
“ Còn lớn giọng gớm, mày nghĩ Giang gia sẽ vì mày mà đắc tội với Đình gia sao , đừng nghĩ bản thân quá quan trọng “ Sự khinh thường từ đáy mắt của Đình Tuyết Kiều làm cho Giang Y Linh tức giận
“Sao lại không, Lục Minh Ngọc là cháu nhà họ Giang, Giang gia không bảo vệ nó chả lẽ lại bảo vệ cô sao” - Mạc Tử chen vào một câu
“ Hừ, theo tôi được biết Giang gia chỉ có một cô cháu gái là Giang Y Linh, lấy đâu ra người thứ hai vậy “ – sau đó là tràng cười trào phúng nhìn về phía Lục Minh Ngọc
“ Ồ vậy sao” – Y Linh liếc nhìn với ánh mắt gϊếŧ người
“ Mày mày tốt nhất nên tránh đi nếu không tao mà tính sổ thì mày không xong đâu” – Đình Tuyết Kiều sợ hãi thốt lên câu.
“Tôi đang đợi cô tính sổ đó. Dám đắc tội với tiểu Ngọc nhà tôi, có vẻ cô chê mình sống chán quá rồi “
Mọi người ở đó đều nghe thấy, nghi hoặc nhìn Y Linh, đây là anh em nhà đằng nội của Lục Minh Ngọc sao??
“ Cô nghĩ đây là nhà mình chắc, muốn làm gì là làm sao”
Giang Y Linh liếc Đình Tuyết Kiều nói :” Chứ không lẽ đây là của nhà cô, nhà mình ở đâu mà cũng không biết, thiểu năng sao, ngu ngốc”
Đình Tuyết Kiều căm giận nhìn người con gái trước mặt : “Mày tin tao có thể làm cho mày sống không bằng chết không, đừng tưởng Mạc gia nguyện ý che trở cho mày “
“ Chẳng cần Mạc gia che trở, tôi cũng sống rất vui vẻ” – Bổn cô nương cần gì ai che trở, thèm vào
“ Mày nghĩ mày là ai!!!” – Đình Tuyết Kiều nghiến răng nghiến lợi rít lên từng chữ
“ Giang Y Linh”- cô bình thản thốt ra