Reng....reng....alo bà nội con nghe đây." Tối nay về nhà ăn cơm sẵn nhớ dắt cháu dâu bà vè luôn "
Dạ được. " Các cuộc hẹn tối nay hủy hết đi "
Vâng ạ, đúng là trợ lý như anh khổ quá mà mới sắp xếp xong giờ lại muốn hủy.
Tâm Anh ở trong phòng suốt cũng thấy chán đành xuống nhà xem có việc gì làm hay không.
Bác quản gia để con phụ bác.Chưa kịp phản ứng thì cô đã cầm củ cà rốt trên tay.
Bà thấy thiếu phu nhân rất tốt hiền lành còn yêu thương thiếu gia nhà bà nữa.
Buổi trưa cũng đã xong hôm nay cô muốn đem cơm lên cho anh nhưng lại sợ người trong công ty phát hiện nên đành đeo khẩu trang lại tránh mọi người lại bàn tán.
Cốc.....cốc.......cốc....không thấy ai trả lời nên đành đẩy cửa bước vào.Bây giờ mới để ý văn phòng của tổng giám đốc sang trọng thật từ văn phòng làm việc cho đến nhà vệ sinh còn có cả phòng ngủ riêng nữa.
Đặt cà mên cơm trên bàn cô bắt đầu đi tham quan xung quanh đây, tiến vào phòng ngủ mà ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Cạch tiếng đẩy cửa bước vào nhìn thấy cà mên cơm nhưng không thấy người đâu.
Lúc nãy cậu đi mua cơm cho tôi sao, ánh mắt nhìn cà mên cơm trên bàn.
Sếp,sếp đừng nhìn nữa lúc nãy em đi họp cùng sếp mà không có đi mua.Mà sếp nhìn xem đây là cơm nhà mà nếu em mua sẽ là hợp giấy.
"Ừm, vậy cậu ra ngoài đi ".Cánh cửa khép lại anh tiến vào phòng ngủ của mình thì thấy Tâm Anh nằm đấy thì bây giờ anh mới hiểu.
Mới xa anh có một chút mà đã nhớ rồi sao! Em không thèm đâu tại sợ anh đói thôi.
Mà sao em lên được đây vậy không sợ nữa sao! Thì em phải đeo khẩu trang nè nhìn cứ như là ăn trộm vậy.
"Cô nói ra những lời này khiến anh không khỏi bật cười ".Thiên Hàn anh ăn cơm chưa,đây là những món em và bác quản gia cùng nhau nấu đấy.
Đây để em đúc cho anh,há miệng ra.Anh xem có vừa miệng không.
Vừa miệng,rất ngon nha.Hương vị vẫn như lúc trước có điều bây giờ còn ngon hơn.
Mà bà xã anh nói em một chuyện! Tối này chúng ta sẽ gặp bà nội,bà nói nhớ em muốn gặp em.
Chợt nhiên Tâm Anh khựng lại vài giây còn mẹ anh thì sao có chấp nhận được hay không.
Em đừng suy nghĩ nhiều mọi thứ đã có anh lo em chỉ cần chuẩn bị một tâm thế vui vẻ là được rồi.
Thương Hàn ngồi ở ngoài làm việc nhưng tâm tư lại đặt ở chỗ cô.Lâu lâu phải ngước nhìn vào phòng ngủ trong đó có bóng dáng của cô gái nhỏ.
Ting....ting....ting....là tin nhắn của Nhã Ái gửi đến: mình về rồi hôm nào rảnh chúng ta cùng nhau cà phê
Nhận được tin nhắn của Nhã Ái khiến Tâm Anh vô cùng mừng rỡ chưa kịp xỏ dép nữa mà đã chạy ra ngoài khoe với anh
Thương Hàn.......Nhã Ái về rồi cậu ấy du học về rồi.
"Ừm, chỉ có như thế mà khiến em vui như vậy sao". Đương nhiên rồi em và cậu ấy lâu rồi không gặp nhau lần này hình như cậu ấy về ở luôn thì phải.
Sau khi học lớp 12 xong thì Nhã Ái đi học ở Anh quốc,lúc đó cô rất muốn ở lại nhưng vì ba mẹ ép buộc nên cô cũng phải đi không thể cải lời gia đình được.
Cô cảm nhận được mình có chút rung động với Mặc Huy nhưng không biết anh ấy có thích mình không.
6 năm trước hai người đã bỏ lở nhau không từ mà biệt cũng giống như anh và cô ở hiện tại.
Trước khi đi cô có nói với Mặc Huy nhưng thấy anh không nói gì cả nên cô cũng chẳng muốn nói ra lòng mình thế là cả hai lại lựa chọn là bỏ lỡ để rồi đến tận bây giờ mới gặp lại