Chương 31: Thực ngọt thực ngọt thực ngọt!!

☆Chương 31: Thực ngọt thực ngọt thực ngọt! o((>ω< ))o

Sai khi ăn xong, hai người tính toán trực tiếp trở về khách sạn, ngày mai vẫn còn phải thu hình tiết mục. Chờ đến khi quay xong hai kỳ, nếu có thời gian thì sẽ đi thưởng thức cảnh đêm Eshabia một chút.

"Đi bên này." Sau khi ra khỏi cửa hàng, Cố Niệm Bắc chuẩn bị đi theo đường cũ trở về, bị Giang Nam Ảnh gọi lại, "Bên này tương đối ít người."

"Cô vẫn là chuẩn bị trước khi ra cửa rồi sao?" Cố Niệm Bắc nghĩ tới chuyện hồi ở kỳ một tiết mục, "Lần này tôi cũng có chuẩn bị, tôi học vài câu tiếng Eshabia, cô nghe thử."

"Có dùng tới sao?" Giang Nam Ảnh liền không thèm đánh giá mấy câu Cố Niệm Bắc nói thế nào.

"Vô dụng, không phải sau đó cô cũng đến rồi sao!" Cố Niệm Bắc kéo góc áo Giang Nam Ảnh đang đi phía trước, "Giang Nam Ảnh."

"Làm sao vậy?" Giang Nam Ảnh dừng bước.

"Cô xem, tôi ngốc như vậy, về sau cùng đi du lịch chung với tôi đi."

Giang Nam Ảnh do dự một chút, nhưng nhìn đến lắc tay kia, vẫn là gật gật đầu, ai kêu cô nàng này ngu ngốc như vậy nhưng lại có những fans thật tốt chứ.

"Vậy có nghĩa là chúng ta không chỉ là bằng hữu trước màn ảnh phải không?"

"Được một tấc lại muốn tiến một thước." Giang Nam Ảnh duỗi tay nắm lấy bàn tay Cố Niệm Bắc đang nắm góc áo mình, "Đi thôi, làm bằng hữu của tôi cũng không phải là chuyện đơn giản đâu."

Trở lại khách sạn, Cố Niệm Bắc mới hiểu được câu "Làm bằng hữu của tôi cũng không phải chuyện đơn giản" của Giang Nam Ảnh là có ý tứ gì.

"Oa, cô đừng tới đây!" Cố Niệm Bắc co chặt chân trên giường, trong lòng ngực còn gắt gao ôm gối đầu.

"Đi tắm rửa, sau đó ngủ." Giang Nam Ảnh một phen giựt ra được gối đầu trong lòng ngực Cố Niệm Bắc.

"Hiện tại còn chưa tới 9 giờ, chúng ta chơi tiếp có được không?" Cố Niệm Bắc đã thật nhiều năm không có đi ngủ sớm.

"Lúc rời đi Đàm Việt cũng không nói cho chúng ta biết thời điểm bắt đầu quay tiết mục ngày mai là khi nào, cô đoán xem là vì cái gì? Ngày mai cứ dậy sớm để phòng ngừa, hơn nữa, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe."

Bị nhắc nhở như vậy, Cố Niệm Bắc đành phải ngoan ngoãn lấy quần áo đi tắm rửa, nàng tắm rửa rất mau, không đến mười phút liền xong rồi, nhưng Giang Nam Ảnh đi vào tắm lại tiêu không ít thời gian, lâu đến nỗi khiến Cố Niệm Bắc lo lắng kêu lên hai tiếng, đến khi nghe tiếng trả lời mới yên lòng.

"Đúng rồi, tôi vừa nhớ tới một việc." Giang Nam Ảnh mới ra tới, Cố Niệm Bắc từ giữa giường dịch ra bên mép giường.

"Cái gì?" Giang Nam Ảnh trên người vẫn còn bốc hơi ẩm sau khi tắm, đưa lưng về phía Cố Niệm Bắc, cầm ly chuẩn bị uống nước.

"Tôi nên đưa cô đi gặp mẹ tôi nha." Cố Niệm Bắc không thấy được khuôn mặt Giang Nam Ảnh nháy mắt trở nên đỏ bừng, "Nhiệt tình yêu thích bảo dưỡng sức khỏe, hai người quả thật rất thích hợp làm bằng hữu."

"Tôi cũng nhớ tới một việc." Giang Nam Ảnh vẫn đưa lưng về phía Cố Niệm Bắc, "Cô rất thích hợp làm khách quý cho chương trình hẹn hò, mỗi ngày luôn muốn giới thiệu bằng hữu cho người khác."

"Nào có a, tôi chỉ muốn giới thiệu bản thân, còn có người nhà của mình, làm bằng hữu của cô thôi nha. A, cô đi đâu vậy?" Cố Niệm Bắc còn chưa nói xong, đã thấy Giang Nam Ảnh buông ly nước, nhanh chóng đi tới phòng tắm.

"Quên đánh răng."

Trong phòng tắm, Giang Nam Ảnh mặt đỏ tai hồng mở vòi nước, nghe tiếng nước chảy, nhịp tim mới chậm rãi ổn định lại. Cái tên Cố Niệm Bắc kia là nói cái gì vậy chứ!! Giang Nam Ảnh làm ướt khăn lau mặt, cũng may lúc này nhiệt độ trên mặt so với vừa rồi đã mau chóng trở lại bình thường. Lúc nãy khi nàng tiến vào để tắm rửa, trong phòng tắm vẫn còn lưu lại nhiệt khí của Cố Niệm Bắc sau khi tắm xong, nàng vừa tiến vào tim liền đập dồn dập, nhưng bên ngoài vẫn còn Cố Niệm Bắc ngồi đó, nàng đành dùng nước lạnh tắm rửa, trong phòng tắm tĩnh tọa mười lăm phút mới dám đi ra.

Giang Nam Ảnh lúc ấy mới hiểu được, câu nói ban ngày kia của nàng "đều là nữ nhân vì cái gì không thể ngủ cùng nhau" là được nói ra quá dễ dàng rồi.

"Ngày mai tôi sẽ tắm trước, nếu không lại dễ quên việc." Giang Nam Ảnh vừa ra lập tức liền nói tới chuyện này.

"Ừm, được a." Cố Niệm Bắc vừa lúc nhận được tin WeChat của mẹ, cho nên không phát hiện ra ánh mắt Giang Nam Ảnh khi nói chuyện là trốn tránh không dám nhìn thẳng tới nàng.

Chờ đến khi Cố Niệm Bắc trả lời xong WeChat, quay sang người bên cạnh, thì phát hiện Giang Nam Ảnh không biết khi nào đã thay bộ váy ngủ kia thành một bộ đồ thể dục.

"Cô ngủ như vậy không thoải mái đâu. Đừng lo, nhà vệ sinh của khách sạn này được đánh giá rất tốt."

"Vừa rồi không cẩn thận làm ướt váy ngủ, buổi tối trước tiên cứ như vậy ngủ, không sao." Giang Nam Ảnh đương nhiên không lo lắng chuyện vệ sinh, nàng là lo lắng tới bản thân mình. Hiện tại nàng nhìn Cố Niệm Bắc, trong đầu liền không ngừng thôi miên, đều là nữ nhân đều là nữ nhân, đừng đỏ mặt đừng đỏ mặt. Nhưng tại sao nhìn Cố Niệm Bắc vào ban ngày lại khác với hiện tại quá vậy!?

"Tôi có một cái hoàn toàn mới, cô mặc của tôi đi." Cố Niệm Bắc lúc này là quá mức tri kỷ, tri kỷ đến nỗi Giang Nam Ảnh hận không thể trực tiếp đem nàng đè lại lên giường, làm nàng mau chóng ngậm miệng, nhanh chóng ngủ!

"Không cần, trong vali của tôi vẫn còn một cái váy ngủ." Trước khi Cố Niệm Bắc kịp hỏi, Giang Nam Ảnh đã chặn nàng: "Chờ tôi mặc vào, cô liền hiểu rõ."

Sau khi Giang Nam Ảnh thay đổi váy ngủ đi ra, Cố Niệm Bắc rốt cuộc hiểu rõ vì sao Giang Nam Ảnh tình nguyện mặc đồ thể dục chứ không muốn mặc cái váy ngủ này, bởi vì họa tiết trên váy là một người bạn vô cùng quen thuộc với các nàng―― Tiểu tâm tâm.

"Sao mà nó lại xuất hiện nhiều như vậy chứ?!"

"Nó hiện tại đã được phát triển thành một loạt sản phẩm, vật gì cô có thể nghĩ tới đều có hết." Giang Nam Ảnh đem một chiếc váy ngủ khác tương tự đưa cho Cố Niệm Bắc, "Cũng là mới hoàn toàn, cô cũng đi thay đi." Sau khi mặc váy ngủ này, Giang Nam Ảnh phát hiện khi nàng nhìn Cố Niệm Bắc cũng không có bị tác động mạnh như vừa rồi, cho nên suy đoán có lẽ sau khi Cố Niệm Bắc cũng thay ra, nàng có thể tâm lặng như nước.

Cố Niệm Bắc nghe lời đi đổi váy ngủ, khi nàng đi ra Giang Nam Ảnh đã tắt hết đèn chỉ chừa lại đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.

"Sắp 10 giờ rồi, ngủ đi."

"Chờ đến 10 giờ rồi hẵng ngủ." Cố Niệm Bắc từ bên kia chui vào trong chăn.

"Cũng được, nhưng mà phiền cô đem trả gối đầu lại cho tôi." Giang Nam Ảnh lần nữa giựt lại cái gối bị Cố Niệm Bắc ôm trước ngực, sau đó nằm xuống đi ngủ.

Cố Niệm Bắc chơi di động, đến 10 giờ, nhẹ giọng hô: "Nam Ảnh, Nam Ảnh." Thấy đối phương không có đáp lại, lại tiếp tục chơi.

10 giờ mười lăm rồi, Giang Nam Ảnh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, ngồi dậy, nhìn chằm chằm Cố Niệm Bắc, không nói lời nào.

Cố Niệm Bắc mỉm cười đem điện thoại giấu sau lưng, nói: "Tôi thật sự là ngủ không được, cho nên chơi một chút..."

"Cô đang chơi cái gì?"

Cố Niệm Bắc nhìn ánh mắt Giang Nam Ảnh, thật cẩn thận mà trả lời nói: "Vài trò tiêu khiển thôi."

"Cô rốt cuộc là không muốn ngủ tới mức nào chứ." Giang Nam Ảnh vươn tay, nói: "Giao điện thoại ra đây."

Cố Niệm Bắc đành phải lưu luyến mà đem điện thoại đặt vào tay Giang Nam Ảnh.

"Hiện tại ngủ được chưa?" Giang Nam Ảnh hỏi.

"Ngủ không được, hay là cô nói chuyện với tôi một chút đi." Di động cũng đã giao, Cố Niệm Bắc muốn chiếm một cái tiện nghi.

"Nói đi." Giang Nam Ảnh đem gối đầu lúc trước rút về đưa cho Cố Niệm Bắc, "Tiếp tục ôm đi."

"Chúng ta hiện tại, là bằng hữu thật rồi phải không?" Đây là vấn đề Cố Niệm Bắc muốn biết nhất.

"Phải. Chuyện này đương nhiên vẫn là do cô quyết định, nếu cô cảm thấy không phải vậy thì liền là không phải."

"Tôi khẳng định vẫn luôn muốn phải."

"Được rồi, còn muốn hỏi cái gì?" Giang Nam Ảnh biết Cố Niệm Bắc vẫn còn muốn hỏi rất nhiều.

"Vì cái gì mà cô đột nhiên thay đổi thái độ?"

"Đỡ cho cô mỗi ngày phải gửi mấy thứ linh tinh, đáp ứng rồi tôi còn có thể lấy thân phận bằng hữu mà quản cô, hơn nữa thái độ của tôi cũng không phải là thay đổi quá nhiều."

"Tôi còn cho rằng cô vẫn luôn thực chán ghét tôi."

Nghe câu này, Giang Nam Ảnh nở nụ cười: "Tôi cũng cho rằng cô vẫn luôn thực chán ghét tôi. Trước khi quay《 toàn lực đi tới 》, chán ghét thật hay không không bàn tới, chỉ là cảm thấy muốn gặp được cô cũng thật phiền toái, tuy rằng hiện tại ở cùng cô cũng thật phiền toái."

"Tôi không có chán ghét cô, chỉ là không muốn bị trói buộc cùng nhau, nhưng mà hiện tại, tôi rất sẵn lòng cùng cô trói buộc ở bên nhau~"

"Vậy thì cô mới là người thay đổi rất nhiều, vì cái gì vậy?"

"Đại khái là do tác dụng của Tiểu tâm tâm đi!" Cố Niệm Bắc kéo kéo ngực áo.

"Được rồi, hiện tại đã nói xong, có thể đi ngủ." Giang Nam Ảnh cười như không cười nhìn Cố Niệm Bắc vẫn còn muốn kéo dài thời gian.

"Ngủ ngủ." Cố Niệm Bắc nằm lại, ngoan ngoãn đem chăn kéo lên, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Giang Nam Ảnh cũng nằm xuống, lần nữa tắt hết đèn, chỉ để lại một mảng đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.

Thay đổi thời gian hoạt động và nghỉ ngơi của cơ thể là rất khó, một giờ sau khi nhắm mắt lại nhưng vẫn chưa thể ngủ nổi, Cố Niệm Bắc cuối cùng chứng minh được học thuyết này rồi, hơn nữa ngủ không được đã đành, nàng thậm chí không dám tùy ý xoay người, sợ đánh thức Giang Nam Ảnh đang say giấc. Cuối cùng, nàng chỉ có thể thật cẩn thận mà hơi nhích người tới, đếm đếm số lượng tóc của Giang Nam Ảnh.

Một hồi đếm đếm, Cố Niệm Bắc rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, khi nàng nỗ lực chìm vào giấc ngủ, vừa khéo cách mộng cảnh một chút xíu, thì Giang Nam Ảnh đang ngủ say thế nhưng đột nhiên xoay người, khoảng cách giữa hai nàng bất ngờ bị kéo lại thật gần, mặt đối mặt, gần đến nỗi Cố Niệm Bắc có thể nghe thấy tiếng hít thở của Giang Nam Ảnh. Nàng nhẹ nhàng muốn ngồi dậy, nhưng tay phải động tĩnh quá lớn, thiếu chút nữa đυ.ng tới thân thể Giang Nam Ảnh.

"Ngủ." Cũng không biết là Giang Nam Ảnh đã bị Cố Niệm Bắc đánh thức hay là đang nói mớ, tay trái còn ôm bả vai Cố Niệm Bắc kéo vào trong lòng ngực nàng.

Giờ phút này Cố Niệm Bắc rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình của Giang Nam Ảnh lúc ở trong phòng tắm kia, hai nữ nhân cùng ngủ với nhau thì không có vấn đề gì cả, nhưng đó là trước khi đi ngủ, tới lúc đi ngủ thì tâm tình quả thực như đi tàu lượn vậy, hãi hùng khϊếp vía, sao có thể ngủ được chứ!

Cố Niệm Bắc vốn dĩ cao hơn Giang Nam Ảnh, bị kéo ôm vào lòng ngực như thế này khiến nàng sắp hôn đến trên mặt Giang Nam Ảnh mất rồi! Nếu là trong tiết mục nàng sẽ dám hôn Giang Nam Ảnh, mặc dù làm gì có cái tiết mục nào cho nàng cơ hội tốt đến vậy chứ, nhưng lúc này nàng tuyệt đối không dám hôn, hôm nay cuối cùng nàng mới có thể thăng chức làm bằng hữu của Giang Nam Ảnh đó! Nếu Giang Nam Ảnh tưởng rằng nàng là nửa đêm đi hôn trộm, vậy thì nàng xong đời!

Loại tình huống này xảy ra sẽ không phải tại vì hiện tại nàng mặc váy ngủ Tiểu tâm tâm đi? Cố Niệm Bắc đã hiểu rõ vì sao Tiểu tâm tâm lại có rất nhiều fans như vậy rồi! Cho nên, Tiểu tâm tâm a! Nhanh cứu nàng thoát khỏi cái tình cảnh khốn cùng này đi!!

Giây tiếp theo, Cố Niệm Bắc phát hiện nàng thật sự được như ý nguyện. Giang Nam Ảnh hơi hơi xoay đầu một chút, sau đó môi nàng vô tình chủ động đυ.ng trúng mặt Cố Niệm Bắc.

Ách..... Bị hôn... Không phải mình hôn nàng, như vậy, như vậy hẳn là không có việc gì đi!

Cô Niệm Bắc chỉ có thể như vậy tự lừa dối mình.

-------------------

Editor có lời muốn nói:

Cố Niệm Bắc:..... Tiểu kịch chương này đâu rồi??

Editor: Nhân sinh không còn gì luyến tiếc, chính kịch cướp hết mật ngọt rồi, sao phải luyến tiếc làm tiểu kịch (,,ԾㅂԾ,,) Hay là hai người hôn lại lần nữa đi!! (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Giang Nam Ảnh:.... (*  ̄︿ ̄)

Editor: Bây giờ là 12h10, nửa đêm phát đường =]]]]