☆Chương 14: Ký ức của Giang Nam Ảnh.Dù cự tuyệt lời mời của Cố Niệm Bắc, buổi tối Giang Nam Ảnh vẫn đi xem《 toàn lực đi tới 》. Khi hiệu ứng tình yêu hiện lên, thời điểm câu nói "Cô đỏ mặt" của Cố Niệm Bắc vang lên, Giang Nam Ảnh liền tắt TV, dùng chăn che lại chính mình.
Trong phòng ánh đèn như xuyên thấu qua tấm chăn mỏng, chiếu vào Giang Nam Ảnh đang cuộn thành quả bóng, rõ ràng trong phòng chỉ có một mình nhưng nàng vẫn xấu hổ đến hô hấp dồn dập.
Giang Nam Ảnh nghĩ: "Chính mình đang làm cái gì a!"
Qua mười lăm phút sau, Giang Nam Ảnh mới từ trong chăn lộ đầu ra, nhưng vẫn không dám cầm lấy điều khiển TV bên cạnh, cuối cùng dứt khoát nằm xuống.........
Trong sân vận động Nguyên Thành, lễ trao giải thưởng Kim Lập thứ 86 đang được cử hành.
Ca khúc biểu diễn kết thúc, khách quý Thẩm Mục Vân lên trao tặng giải thưởng 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất'.
"Ngày thường mọi người đều chê tôi nói nhiều quá, cho nên ở lễ trao tặng giải thưởng Kim Lập hôm nay tôi sẽ nói ít đi vài câu." Thẩm Mục Vân mở miệng nói, "Hiện tại chúng ta cùng nghe danh sách đề cử 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất', gồm có: Giang Nam Ảnh của《 ám phương 》, Cố Niệm Bắc của《 tấn 》, Hà Lí Mỹ《 nam loan hà 》, Hạ Tuyết《 thành châu 》, Đàm Việt《 Hải Giác Dữ Sa Châu 》."
Hình ảnh tại hiện trường của những diễn viên trong danh sách đều đã xuất hiện trên màn hình lớn, nhưng vẫn luôn trình diện Cố Niệm Bắc năm nay lại không có xuất hiện, trên màn hình chỉ có hình ảnh nàng tại sân khấu《 tấn 》.
Thẩm Mục Vân đem kết quả đoạt giải mở ra, cười nói: "Tôi vẫn luôn muốn mời vị này lên talkshow của mình, nhưng nàng thoái thác nói khi nào đạt được giải 'Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất' của Kim Lập sẽ đi, xem ra hôm nay rốt cuộc tôi cũng được như ý nguyện rồi. Giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ 86 của Kim Lập―― Giang Nam Ảnh."
"Là một diễn viên ưu tú, Giang Nam Ảnh đạt được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ Kim Điểu thứ 30, Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất tại liên hoan phim Maars....... Lần này là lần thứ năm nàng được để cử giải thưởng Kim Lập, chúc mừng nàng được như ý nguyện."
Theo tiếng chúc mừng, Giang Nam Ảnh đi tới trên đài lãnh thưởng.
"Lần này là lần thứ năm được đề cử giải thưởng Kim Lập, bốn lần trước tôi luôn là mang theo thất vọng rời đi, hôm nay rốt cuộc có thể........". Giang Nam Ảnh ở chỗ này ngừng một chút, dưới khán đài còn tưởng rằng nàng quá mức kích động, tiếng vỗ tay lần nữa vang lên. "...Mang theo cúp rời đi."
Trần Nhu ngồi ở dưới khán đài cau mày, nàng biết lúc đầu bài phát biểu cảm nghĩ vốn được viết từ cảm xúc vui sướиɠ. Trước lễ trao giải, mọi người đã khẳng định đoạt giải chính là Giang Nam Ảnh, lần này trong danh sách đề cử chỉ có Cố Niệm Bắc là có thể cùng Giang Nam Ảnh cạnh tranh, nhưng không ngờ Cố Niệm Bắc lại.....
"Tại nơi này, tôi muốn cảm tạ toàn bộ ê-kíp đoàn phim《 ám phương 》, không có họ tôi sẽ không thể có được bước đột phá này trong cuộc đời diễn nghệ của mình. Tiếp theo tôi muốn cảm tạ người đại diện Trần Nhu, nhiều năm như vậy, cảm ơn chị vẫn luôn giúp đỡ em. Cuối cùng, tôi muốn cảm tạ đến toàn thể khán giả của bộ《 ám phương 》cùng những người hâm mộ luôn dõi theo tôi. Tôi sẽ càng thêm nỗ lực để hồi đáp lại kỳ vọng của mọi người."
Trần Nhu nhìn Giang Nam Ảnh trên đài lãnh thưởng, thân là người đại diện, nàng chờ đợi ngày này cũng thật lâu, chỉ là cái giải thưởng này cũng quá khéo đi.
Trần Nhu thở dài, ngày mai cũng không biết truyền thông sẽ viết như thế nào, chỉ có thể hy vọng họ đừng quá phận.
So với những người đoạt giải khác, bài cảm nghĩ của Giang Nam Ảnh trôi qua rất nhanh chóng và lưu loát. Xuống đài lãnh thưởng, ít ỏi ý cười trên mặt Giang Nam Ảnh lập tức biến mất. Giang Nam Ảnh hôm nay trang điểm thiên bạch, một thân váy màu đen dài, một khi trên mặt không có ý cười, liền cho người ta loại cảm giác tử khí trầm mặc.
Trần Nhu vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Nam Ảnh, hướng nàng cái ánh mắt, Giang Nam Ảnh lúc này mới miễn cưỡng nở một nụ cười, chỉ là cười như vậy còn không bằng mặt vô biểu tình như vừa rồi, ai cũng có thể nhìn ra sau nụ cười đó là sự thống khổ.
Giang Nam Ảnh được đề cử giải Kim Lập nhiều năm như vậy, không có lấy một lần truyền thông chụp được bộ dáng thất thố của nàng, nhưng mà hôm nay cùng với trước kia nào có giống nhau. Giang Nam Ảnh nhìn chiếc cúp vừa quen thuộc lại xa lạ trong tay, thật lâu không có mở miệng.
Sau khi công bố giải thưởng xong xuôi, đèn trong sân vận động đột nhiên vụt tắt, trên sân khấu lại đột nhiên hiện lên một hình chiếu lập thể.
"Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Bắc."
Hình chiếu vừa lên, giữa sân lục tục vang lên tiếng nức nở, còn có tiếng khóc tiếng la, trên màn hình tiếp tục chiếu một đoạn ngắn về thông tin điện ảnh của Cố Niệm Bắc lúc sinh thời.
Theo đoạn ngắn truyền tin, Thẩm Mục Vân lần nữa lên sân khấu, "Tôi cùng Cố Niệm Bắc bởi vì phỏng vấn mà quen biết nhau. Nàng thích cười, không thích thấy mọi người khóc, cho nên.. cho nên mọi người đừng khóc." Thẩm Mục Vân còn chưa nói xong, trong thanh âm đã chứa tiếng nức nở.
"Đi thôi." Ngồi ở dưới đài Giang Nam Ảnh đột nhiên mở miệng nói.
"Hiện tại đi?" Trần Nhu do dự mà nhìn trên đài, trên đài bằng hữu lúc sinh thời còn đang giảng thuật lại cuộc sống của Cố Niệm Bắc, hiện tại rời đi, về tình về lý thật không đúng lắm.
"Em không muốn biết trong mắt họ Cố Niệm Bắc là người như thế nào."
Trong bóng đêm, Trần Nhu thấy không rõ biểu tình của Giang Nam Ảnh.
"Trần Nhu, nhiều năm qua cảm ơn chị." So với vừa rồi ở trên đài lãnh thưởng cảm tạ, giờ phút này những lời này tuy rằng càng thêm chân thành, nhưng cũng làm Trần Nhu toàn thân rét run.
"Em đừng......"
Giang Nam Ảnh đánh gãy lời nói, "Đi thôi."
Khi Giang Nam Ảnh rời khỏi hội trường, lúc quay đầu lại nhìn sân khấu, "Cố Niệm Bắc" trên đài vẫn là bộ dáng hai mươi tuổi.
"Chào mọi người, tôi là Cố Niệm Bắc." Hình chiếu trên sân khấu lần nữa tuần hoàn tới lại một câu này.
"Chào em, tôi là Giang Nam Ảnh." Giang Nam Ảnh không có dừng lại bước chân, đưa lưng về phía sân khấu, rời khỏi hội trường.
Giang Nam Ảnh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nàng vừa rồi hình như có một giấc mộng liên quan đến giải thưởng Kim Lập.
Nàng vỗ vỗ mặt, làm chính mình thanh tỉnh một chút, sau đó mở ra di động, mục ghi nhớ trong điện thoại viết 'chuẩn bị tốt bài phát biểu cảm nghĩ ở lễ trao giải Kim Lập thứ 83.'
Tuy rằng Giang Nam Ảnh biết khả năng đoạt giải của mình không cao, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng. Trong vòng 6 năm nay, Giang Nam Ảnh cũng thắng Cố Niệm Bắc vài lần, nói không chừng lần này cũng có thể.
"Lần thứ tám mươi ba, tám mươi ba.." Giang Nam Ảnh mặc niệm con số này, không biết vì cái gì, nàng lại cảm thấy năm nay không nên là lần thứ 83, hẳn là 86..... Không! Tưởng tượng đến buổi lễ thứ 86, Giang Nam Ảnh liền không giải thích được mà giật mình, chỉ cần nhìn đến thứ liên quan tới giải thưởng Kim Lập đều cảm thấy khủng hoảng.
Chấp niệm của Giang Nam Ảnh đối với giải thưởng Kim Lập liền bị cảm xúc khủng hoảng kì lạ này hao mòn một ít.
Là diễn viên được đề cử, trước buổi lễ sẽ luôn chuẩn bị tốt vài câu phát biểu cảm nghĩ, Giang Nam Ảnh cũng đã viết xong, tính toán nhân lúc còn sớm xem lại vài lần. Nhưng sau khi tỉnh mộng, Giang Nam Ảnh xem những câu cảm nghĩ kia tới mười lăm phút, cũng chẳng thể nhớ kỹ nổi một câu, thậm chí chỉ cần vừa đọc đoạn khởi đầu, liền không khống chế được muốn khóc.
Đối với sự khác thường của bản thân, Giang Nam Ảnh kết luận là do căn phòng. Nàng rời giường, thay đổi quần áo, thu thập một chút hành lý, sau đó gọi điện cho Trần Nhu giúp nàng đổi phòng, mà nàng cũng đi dùng cơm trước, xem xét đến khả năng liệu có thể là do đói lâu rồi không.
---------------------
Editor: Chương này buồn quá, nhưng tôi vẫn có lời muốn nói: Cố Niệm Bắc, chị xem đi, tại chị chết ngớ ngẩn mà bao nhiêu người khóc! Tiểu Ảnh cũng khóc luôn!
Cố Niệm Bắc:......Đến tôi còn chưa được gọi Tiểu Ảnh... இ௰இ
Giang Nam Ảnh: Ai cho gọi tôi là Tiểu Ảnh! (ㆆ_ㆆ*)
Editor:..... Em đang đòi công lý cho chị...!
Giang Nam Ảnh: Cô ấy khóc rồi kìa! (ㆆ╭╮ㆆ**)
Editor:.......Thật xin lỗi... ( ̄ 'i  ̄;)
Cố Niệm Bắc: Vậy tôi có thể gọ--
Giang Nam Ảnh: Không.
Cố Niệm Bắc:...