Về đến nhà tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về hình ảnh của Tuệ Lâm. Cô ấy thực sự có thể khiến tôi suy nghĩ nhiều đến thế sao. Liệu rằng, tôi và Tuệ Lâm có thể yêu nhau không nhỉ. Chắc sẽ mắc cười lắm đây. Tuệ Lâm chắc gì đã thích tôi. Cô ấy mê trai đẹp, học giỏi, lại có thể dẫn cô ấy đi ăn những món mà cô ấy thích. Còn tôi thì sao chứ, không đẹp trai, không quá xuất sắc, lại là con nhà nghèo. Tuệ Lâm sẽ không bao giờ thích tôi, chứ đừng nói đến việc yêu đương gì cả.
Nhớ lại người chở Tuệ Lâm về hôm đó. Anh ta trông cao ráo, sáng sủa, có xe máy riêng, lại có thể tặng món quà mà cô ấy thích. Chỉ cần xét mỗi anh ta thôi, tôi cũng tự thấy mình không có cửa.
Tôi có nên thổ lộ cùng Tuệ Lâm, có nên nói với cô ấy là tôi đã thích cô ấy. Nhưng liệu nói ra thì tôi và cô ấy còn là bạn nữa không. Có khi nào, khi tôi nói ra, cô ấy sẽ không coi tôi là bạn nữa không. Hàng trăm câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi không biết mình nên làm như thế nào cho phải.
“Cốc cốc cốc”;
"Thanh Sang, giờ này mà ông còn ngủ à, biết mấy giờ rồi không?”. Giọng Tuệ Lâm hét lên làm rộn ràng cả một khu chung cư.
Tôi mắt nhắm, mắt mở, lê thân hình nặng trịch này ra mở cửa, miệng vẫn còn ngáp ngắn, ngáp dài do mớ ngủ.
“ Tuệ Lâm, HOooo”. Đang lúc mắt chữ o mồm chữ a, thì hình ảnh Tuệ Lâm hiện lên rõ ràng trước mặt tôi. Tôi đóng rầm cửa: “Đợi chút, tui ra ngay nhé!”. Tôi nói vọng ra, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, vừa đánh răng, vừa gõ gõ vào đầu: “Mất mặt quá đi mà”.
Sau khi chuẩn bị chỉnh chu, tôi ra mở cửa thì thấy Tuệ Lâm đã khoanh hai tay đợi sẵn, chuẩn bị khẩu nghiệp. Nhưng khi thấy tôi ăn bận giống như sắp đi sự kiện gì quan trọng, Tuệ Lâm nhịn không được mà cười vang trời. Trong khi tôi còn đang ngơ ngác không biết cô ấy đang cười tôi về vấn đề gì, thì Tuệ Lâm chỉ vào quần áo trên người tôi nói: “Ủa nay chủ nhật mà ông đi học hả. Hay bị tui đánh thức đột ngột quá, nên ông mất trí luôn rồi”;
Tôi cúi xuống nhìn bộ đồng phục đi học trên người, đáp lại tỉnh queo: “Tui thấy mặc như vậy lịch sự mà”;
Lần này Tuệ Lâm còn cười lớn hơn, chỉ thiếu điều muốn nằm sà xuống đất. Tôi cũng không hiểu vì sao một bộ đồ lịch sự như vậy, mà có thể khiến cô ấy cười như được mùa. Đúng là, con gái khó hiểu thật.
Sau một hồi cười khoái chí, cô ấy đẩy tôi vào nhà: “Ông nội của tui ơi, vào thay bộ đồ nào thoải mái chút giùm con đi ạ. Tui qua rủ ông đi chạy bộ thôi mà, ông có cần ăn mặc lịch sự đến thế không chứ”.
Tôi nghe theo lời Tuệ Lâm, vào nhà thay một bộ đồ bóng đá cho thoải mái. Lần này, để tránh việc cô ấy cứ cười ầm lên như thế. Tôi còn đích thân mang nguyên bộ đồ ra cho cô ấy duyệt. Tuệ lâm nhìn lôi thôi lếch thếch thế thôi, nhưng cũng có mắt thẩm mỹ lắm, nhìn qua là biết bộ nào hợp với tôi, bộ nào khiến tôi lùn đi, bộ nào có thể làm tôi bớt gầy. Tóm lại, cũng có cái nhờ được.
“ Sao hôm nay có hứng đi tập thể dục luôn thế?”. Tôi thắc mắc hỏi Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm cười hì hì, nói lần này quyết tâm rồi, phải giảm cân. Vì cô ấy có để ý một anh khóa trên, anh này cũng đang ôn thi lại vào đại học. Tuệ Lâm bảo tiêu chuẩn của anh này khá cao, phải đẹp, phải xinh thì mới có cửa lọt vào mắt xanh của anh ấy. Nghe cách cô ấy kể, tôi biết cô ấy thích người ta thật. Mắt cô ấy cứ sáng như đèn ô tô thế cơ mà.
“ Thế còn anh bạn hôm bữa thì sao, không phải cậu ta cũng thích bà à”. Tôi hỏi dò;
“ Anh nào ta??? À, thôi đừng nhắc đến anh ta nữa, cái đồ bắt cá hai tay. Không, nhiều tay mới đúng. Bữa đó anh ta chở tui về còn tặng quà cho tôi. Thế mà vài hôm sau, tôi lại thấy anh ta đi cùng một con nhỏ khác. Loại người đó, tui không thèm”. Tuệ Lâm tỏ ra bức xúc;
“ Nhưng chắc gì anh kia đã thích bà”. Tôi lại đánh tiếng hỏi thăm về anh chàng Tuệ Lâm mới để ý;
“ Quan trọng là tui thích anh ấy. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi, lại là cậu ấm. Biết bao nhiêu cô gái theo đuổi, nhưng đều bị anh ấy từ chối thẳng thừng. Hôm qua anh ấy chủ động hỏi thăm tui. Trời ơi, ông không biết đâu, lúc đó tim tui muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Nhìn vào cặp mắt ấy thôi, đã khiến tôi mất ngủ cả đêm. Tôi quyết tâm phải đẹp, phải cua được anh ấy mới có thể khiến bản thân cảm thấy đã không uổng công sinh ra trên cõi đời này”. Tuệ Lâm giọng chắc nịch trả lời tôi. Đúng là mê trai đầu thai mới hết.
“ Vậy thì bà cứ mơ tiếp đi”. Tôi nói lí nhí trong miệng;
“ Ông nói gì thế! Tôi vừa nghe ông nói gì liên quan đến tui đúng không, khai thật đi”. Tuệ Lâm vừa nói vừa cầm cánh tay áo của tôi mà hâm dọa;
“ À không, tui có nói gì đâu, tui chỉ chúc bà nhanh chóng đạt được ước nguyện thôi mà, nói tốt là nói tốt”. Miệng thì nói thế nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: “ Một người dữ dằn như cô ấy, ai lại thích được chứ. Vậy mà tôi lại đâm đầu là sao. Thật không thể hiểu được”;
Tuệ Lâm nghe cũng êm tai nên tha cho tôi. Cô ấy bảo tôi cứ ngồi đó chống mắt lên coi, cô ấy sẽ sớm đẹp lên thôi, hãy chờ đấy. Tôi cũng chỉ biết mỉm cười, rồi tiếp tục chạy bộ cùng cô ấy.
Chạy được một vài vòng, Tuệ Lâm dừng lại thở hổn hển: “ Thôi thôi, chắc nay tập đến đây thôi, chứ hết hơi rồi”;
Tôi thấy mức độ quyết tâm của Tuệ Lâm cũng chỉ đến thế, nên buông lời trêu ghẹo: “Hay là giờ hai chúng ta đi ăn cá viên chiên, rồi tiện thể làm một cốc trà sữa, chứ chạy nãy giờ hao sức quá”;
“ Đi đi”. Nhắc đến ăn uống, mắt Tuệ Lâm còn sáng hơn cả khi nhắc tới anh trai kia;
Tôi cười lớn, bảo cô ấy thế mà cũng đòi giảm cân, đúng là chỉ có thể tự lừa bản thân mình mà thôi. Tuệ Lâm nghe tôi nói như thế, tức tới mức không nói nên lời, bỏ về một mạch không thèm nhìn tôi.
“ Chết, lần này cô ấy giận thật rồi”. Tôi dường như ý thức được bản thân vừa nói những lời khiến Tuệ Lâm tổn thương: “Tuệ Lâm, đợi Thanh Sang đi với”.
Về đến nhà Tuệ Lâm lao thẳng vào phòng đóng cửa một phát “RẦM”, khiến tôi ở xa còn nghe thấy được. Không biết cửa nhà cô ấy có sao không nữa. Con gái gì đâu mà hung hăng như con trai thế không biết. Tôi là con trai còn chưa dám làm vậy nữa. Thấy tình hình có vẻ căng, tôi biết mình không nên nói chuyện với Tuệ Lâm lúc này, đành về nhà chờ cô ấy nguôi giận rồi tính tiếp.
Trong lòng tôi lúc này quả thực cảm thấy rất bồn chồn, đứng ngồi không yên. Tôi cầm cuốn sách trong tay, đọc tới đọc lui mà không thấm được chữ nào trong đầu. Chữ nghĩa bây giờ cứ như có cánh, chưa kịp nhớ thì chúng đã bay đi đâu mất rồi. Tôi bực bội quăng cuốn sách qua một bên, vò đầu bứt tóc trong bất lực: “Giờ này cô ấy đã nguôi giận chưa ta, bình thường có thấy giận như thế đâu chứ”.
Nhưng nghĩ lại tôi cũng thấy bực, tên kia là ai chứ, đẹp trai thì có gì tốt. Tôi tự tin mình cũng thuộc diện con trai được đám con gái thi nhau theo đuổi, chỉ là tôi chưa bao giờ suy nghĩ đến việc quen ai. Năm nào mà tôi không nhận được một vài lá thư xin làm quen cơ chớ. Tôi còn không buồn nhận nữa là. Đối với tôi mà nói, tụi con gái thật trẻ con. Nhìn bọn họ cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, chỉ thấy sợ hoàn toàn không thấy ấn tượng chút nào. Người có thể chạm vào trái tim tôi, khiến nó trở nên loạn nhịp như vậy, từ trước đến giờ chỉ có Tuệ Lâm…