- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn
- Chương 9: Chính sách nuôi thả
Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn
Chương 9: Chính sách nuôi thả
Số di động cùng tài khoản WeChat của Ôn Nam liên kết với nhau, cho nên Hứa Diệc Hành chắc là thông qua số di động, hơn nữa kết bạn với WeChat của Ôn Nam. Tuy nhiên hai người một đoạn thời gian rất dài không có nói chuyện với nhau.
Ôn Nam vừa mới nghe xong tư liệu về Hứa Diệc Hành, càng thêm cảm thấy đại thần cao không thể với, cao lãnh chi hoa quả nhiên danh bất hư truyền. Sợ đại thần sẽ lầm nghĩ mình là muốn đi hái “Hoa”, cho nên Ôn Nam không dám lỗ mãng hấp tấp đi tìm đại thần nói chuyện phiếm.
Mà Hứa Diệc Hành thực chán ghét cái danh hiệu “Cao lãnh chi hoa” này, căn cứ vào thái độ nuôi thả, tiến tới từ từ, không hề đem tiểu cô nương bức thật chặt, cũng không có động thái gì với Ôn Nam.
Dần dần trời quang mây tạnh, cuộc sống đại học của Ôn Nam bắt đầu chính thức đi vào quỹ đạo. Ngay khi nhận được thời khóa biểu chương trình học kia, Ôn Nam liền ngã quỵ.
Mỗi ngày đều là đầy tám tiết, bắt buộc học buổi sáng cùng tiết tự học buổi tối, có nghĩa là Ôn Nam mỗi ngày phải dậy lúc 6 giờ sáng, và 9 giờ tối mới có thể trở lại ký túc xá. Cảm giác giống như sinh hoạt ở cao trung!
Ôn Nam khóc không ra nước mắt đem thời khóa biểu chương trình học đăng lên vòng bạn bè, còn thêm một cái emoji sống không còn gì luyến tiếc.
╯﹏╰ sau đó đi rửa mặt.
Hứa Diệc Hành ở bên kia tự nhiên cũng là thấy được bài đăng trên vòng thời gian của Ôn Nam, nhìn màu sắc rực rỡ của thời khóa biểu chương trình học, Hứa Diệc Hành cũng không cầm được mà nhíu mày. Như thế nào nhiều tiết như vậy, xem ra, chính sách nuôi thả của anh phải duy trì trong thời gian dài.
Đại học C có đặc điểm rất kì lạ, chương trình học năm nhất thường thường đều rất nhiều, tới rồi năm hai, chương trình học sẽ giảm bớt một nửa, học buổi sáng cùng tiết tự học buổi tối cũng sẽ đổi thành tự nguyện. Mà tới năm 4, một tuần cơ hồ chương trình học cũng chỉ còn lại một hai môn.
Năm nhất bận rộn của Ôn Nam chính thức bắt đầu, tuy rằng bận rộn, cũng là viên mãn.
Ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy Hứa Diệc Hành, như khi đi ngang qua sân thể dục, sẽ nhìn thấy anh ấy ở bên trong đánh bóng rổ; khi đi học trên trường, sẽ nhìn đến bóng dáng mơ hồ của anh; lại ví như khi tham gia các hoạt động do trường tổ chức, sẽ ở hậu đài nhìn bóng dáng anh ấy, bên cạnh còn chị gái xinh đẹp lúc khai giảng.
Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên, Hứa Diệc Hành là bộ trường bộ ngoại giao, chắc cũng sẽ rất bận đi. Cái chị gái xinh đẹp kia đứng bên cạnh anh, trước sau như một cùng anh rất xứng đôi.
Ngày bận rộn luôn trôi nhanh. Ôn Nam mỗi ngày đắm chìm trong học tập, rảnh thì cùng tam tỷ muội trong ký túc xá đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn, đi dạo phố, hoặc là đi leo núi vận động. Khi có người theo đuổi tới thổ lộ, Ôn Nam cũng có thể rất quen thuộc, uyển chuyển cự tuyệt. Thường thường còn sẽ gọi điện thoại cho Mạnh Hoài ở miền nam.
Nói lên Mạnh Hoài, Ôn Nam liền nhớ tới lớp trưởng dễ thẹn thùng Lý Hiểu Bạch. Lý Hiểu Bạch cũng ở đại học C, học ngành ngoại ngữ. Cậu ấy hiện giờ cũng thành công lột xác thành một nam thần, không hề còn là nam sinh thẹn thùng năm đó.
Lý Hiểu Bạch mỗi tháng đều sẽ tới tìm Ôn Nam một lần, theo lời kể của tam tỷ muội ở kí túc xá, chính là so với kỳ sinh lý còn chuẩn hơn.
Đương nhiên, Lý Hiểu Bạch tới tìm Ôn Nam, đều là tới hỏi thăm tin tức của Mạnh Hoài.
Cô gái ngốc nghếch thiếu cơ bắp đó, Lý Hiểu Bạch vẫn luôn ám chỉ tình cảm của mình đối với cô ấy, Mạnh Hoài đều nghe không hiểu.
Không có cách nào, Lý Hiểu Bạch đành phải tới xin giúp đỡ của Ôn Nam, Ôn Nam đương nhiên cũng rất vui lòng ở bên trong giúp bọn họ giật dây, đồng thời cùng Lý Hiểu Bạch thành lập cách mạng tình bạn, Cả hai sẽ đi uống một tách cà phê cùng nhau trong khi thảo luận về cách tấn công Mạnh Hoài, hoặc là cùng nhau ăn cơm trưa.
Bất tri bất giác, ngày 1 tháng 4 lại đến, đời sống năm nhất của Ôn Nam đã qua đi hơn phân nửa. Còn có ba tháng nghỉ hè, sau khai giảng chương trình học của năm hai sẽ giảm bớt một nửa.
Còn nhớ rõ năm đó, ngày cá tháng tư, Chu Hoành tỏ tình với Ôn Nam. Theo lý thuyết, Ôn Nam không thể nhớ nỗi sự tồn tại của cá nhân như vậy. Chính là, năm nay ngày cá tháng tư, Chu Hoành lại tới tìm Ôn Nam, Ôn Nam không thể không nhớ tới, đã từng có nam sinh ngày ngày đi đưa… Trà sữa. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là rất ấu trĩ.
Năm nay ngày cá tháng tư, trùng hợp là thứ bảy. Hội sinh viên của trường đại học C cùng hội học sinh của trường bên cạnh, cùng nhau tổ chức một buổi thi đấu hữu nghị. Địa điểm là ở sân bóng rổ của đại học C.
Ôn Nam vốn không muốn đi, nhưng tam tỷ muội trong ký túc xá đều cao hứng, mà Ôn Nam cũng không có việc gì, liền theo các cô cùng tới.
Nhưng cô không nghĩ tới chính là, cô mới vừa bước vào sân bóng rổ, tin nhắn qq của Chu Hoành liền tới.
“Tớ ở sân bóng rổ của trường cậu, ở đây có một buổi thi đấu hữu nghị, cậu đến đây đi, mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Ôn Nam 囧, cô không biết Chu Hoành định nói gì với cô, vì thế nhắn lại, “Tớ ở lối vào của sân bóng rổ.”
Chu Hoành chắc ở đại học bên cạnh, rất mau liền tìm tới cô, hai năm qua đi, Chu Hoành cũng biến hóa rất nhiều, khí chất điểu ti cũng không còn tồn tại, kính đen cũng bị loại bỏ, nhưng thật ra dễ coi hơn một chút.
Lối vào sân bóng rổ rất nhiều người tới lui, mà bởi vì diện mạo của Ôn Nam rất đẹp, người theo đuổi cũng rất nhiều, trong trường cũng có chút danh tiếng, vì để tránh bị đàm tiếu, liền cùng Chu Hoành tìm chỗ an tĩnh nói chuyện.
Ở một góc sân bóng rổ, ánh đèn rất mờ. Bày biện rất nhiều bàn, ghế dựa. Chỉ có thể nhìn thấy một tấm lưng gầy gần đó, chủ nhân của tấm lưng đó đang nằm trên bàn.
Nơi này nên là nơi nói chuyện tốt nhất, sẽ không có ai chú ý tới.
Ôn Nam nhàn nhạt mở miệng: “cậu có chuyện gì muốn nói?”
“Hai năm, lần trước tỏ tình với cậu cũng đã hai năm,cậu vẫn là không chịu đồng ý mình sao?”
Ôn Nam:……
Chu Hoành nhìn Ôn Nam không nói lời nào, hỏi tiếp: “Cậu lúc trước tại sao không nhận trà sữa tớ đưa?”
Ôn Nam có chút buồn cười, cảm giác có chút ấu trĩ, giống học sinh tiểu học,
“Vậy tại sao cậu muốn đưa trà sữa cho tớ?”
“Bởi vì tớ thích cậu.”
“Bởi vì tớ không thích cậu,” Ôn Nam tạm dừng một chút, “Cho nên cũng sẽ không nhận đồ cậu đưa.” Lời đã nói trắng ra như vậy, hẳn là cậu ta sẽ không dây dưa, Ôn Nam nghĩ.
Nhưng người trước mặt này vẫn kì lạ như cũ, “Lúc trước học tập căng thẳng, tớ sợ làm chậm trễ việc học tập của cậu, cho nên không có kiên trì theo đuổi. Nhưng hiện giờ, tớ quyết định, mỗi ngày đều sẽ tới đưa trà sữa cho cậu, cậu tặng người khác cũng được, ném cũng được, dù sao tớ sẽ không từ bỏ.”
Ôn Nam có chút cáu, ngữ khí cũng tăng thêm chút: " cậu là đồ cầm tiền ba mẹ mà đùa giỡn!”
Không nghĩ tới Chu Hoành không hề áy náy, ngược lại đúng lý hợp tình nói: “Tớ tiền nhiều, tớ vui!”
Ôn Nam đã hoàn toàn nói không ra lời, hai mắt trợn lên, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng phẫn nộ.
Đúng lúc này, cái bóng dáng mảnh khảnh kia giật giật. Ôn Nam tưởng cô cùng Chu Hoành nói chuyện làm phiền tới người nọ ngủ, mà khi chủ nhân của cái bóng dáng mảnh khảnh kia đứng lên, Ôn Nam mới cảm giác có gì đó không ổn, bóng dáng rất quen thuộc…
Trong lúc còn đang ngây người, chủ nhân của bóng dáng đi tới chỗ Ôn Nam cùng Chu Hoành. Thanh âm mát lạnh đối với Chu Hoành nói đến: “Vị bạn học này, hà tất đem tiền cha mẹ cấp tiêu cho thê tử của người khác; huống hồ, trong hoàn cảnh bình thường, ra vào đại học C cần có thẻ sinh viên, về sau cậu hẳn là không có cơ hội tùy tiện vào ra đại học C, việc đưa trà sữa thôi bỏ đi.”
( tác giả quân bỗng nhiên gửi cắm một câu: Hứa Diệc Hành như thế nào biết Ôn Nam tương lai không phải là thê tử của Chu Hoành? Hắc hắc ~
Hứa Diệc Hành: không phải rất rõ ràng sao, chồng tương lai của Ôn Nam chỉ có thể là tôi.)
Chu Hoành nhìn hai người trước mắt, đột nhiên nở nụ cười, sau đó thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Ôn Nam, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ, xoay người rời đi.
Chu Hoành vừa đi, nơi này cũng chỉ còn lại Ôn Nam cùng Hứa Diệc Hành.
Không biết vì sao, Ôn Nam cảm giác Hứa Diệc Hành giống như có chút không cao hứng, chẳng lẽ là bởi vì đại thần đã thức dậy? Lại hoặc là bởi vì mình đánh thức anh ấy? Nghĩ vậy, Ôn Nam cảm giác càng thêm hổ thẹn, cúi đầu, giống một đứa trẻ nhận lỗi sai.
Hứa Diệc Hành xác thật thực không cao hứng, rất khó chịu!
Căn cứ vào chính sách nuôi thả, anh vẫn luôn không có tới tìm Ôn Nam, muốn đợi cô lên năm hai, vì thế ở gần yên lặng chú ý cô.
Anh biết có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô gái nhỏ trầm tĩnh này đều ôn hòa cự tuyệt;
Anh biết có một nam sinh ngành ngoại ngữ cùng Ôn Nam quan hệ không tồi, nhưng cũng biết hai người chỉ là bằng hữu bình thường.
Nhưng hôm nay, hai năm trước đã tồn tại tình địch, ở trước mặt anh khởi xướng công kích mãnh liệt theo đuổi Ôn Nam, kêu anh như thế nào bình tĩnh!
Xem ra chính sách nuôi thả trước tiên phải rút lại…
Nhìn Ôn Nam cúi đầu, Hứa Diệc Hành trong lòng không bình tĩnh lập tức tan thành mây khói, vừa định nói chuyện, lúc này Ôn Nam nhẹ nhàng mà mở miệng: “Sư huynh, có phải em quấy rầy anh?”
Hứa Diệc Hành bật cười, “Không có.” Thanh âm có chút hơi khàn thảo nào cô ấy cư xử như một cậu học sinh thừa nhận sai, là vì cô tưởng đã đánh thức mình.
Hứa Diệc Hành mấy tháng qua vẫn luôn rất bận, kì nghỉ đông anh đi trung tâm hải dương thực tập nghiên cứu khoa học, hỗ trợ làm nghiên cứu, đến ngày hôm qua công tác vừa mới kết thúc. Mà hôm nay hội học sinh lại cùng trường khác tổ chức buổi giao lưu hữu nghị, thân là bộ trưởng bộ ngoại giao lại càng cần phải tới, anh liền tìm chỗ không ai để ý nhắm mắt nghỉ ngơi, không nghĩ tới lại gặp phải cảnh vừa nãy.
Hứa Diệc Hành giọng nói thanh thanh, lại lần nữa mở miệng: “Lần sau đừng ở một mình cùng đàn ông tại góc ít người, rất nguy hiểm.”
Ôn Nam 囧, cô cũng không nghĩ a, cô không nghĩ làm chuyện mất mặt như vậy lại bị Hứa Diệc Hành đυ.ng tới a ~ hơn nữa… cô hiện tại không phải đang cùng Hứa Diệc Hành đơn độc ở một góc ít người sao…
Hứa Diệc Hành lại lần nữa tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, ý bảo Ôn Nam ngồi ở bên cạnh anh.
“Gần đây thế nào?” Hứa Diệc Hành hỏi.
“Khá tốt, mỗi ngày đều học, rảnh thì cũng sẽ cùng bằng hữu ra ngoài ăn cơm.”
Hứa Diệc Hành không nói nữa, Ôn Nam cảm giác không khí có chút xấu hổ, vì thế muốn tìm đề tài khác, “Đúng rồi, lần trước đi tham quan, em nhìn thấy anh tổ chức cuộc thi kiến
thức nghiên cứu Trung Quốc, em nhìn thấy anh, ở hậu đài, còn có một chị gái xinh đẹp, ở cùng anh rất xứng đôi.”
Hứa Diệc Hành nghĩ nghĩ, xác thật có chuyện như vậy, cái hoạt động kia anh vốn là không cần đi, sau lại tưởng tượng, Ôn Nam luôn có hứng thú với nghiên cứu kiến thức trong nước, liền chủ động đi ra hỗ trợ, nhưng không ngờ làm đám ngườ hội học sinh kia hoảng sợ. Nghĩ vậy, Hứa Diệc Hành không nhin được bật cười.
Ôn Nam nhìn Hứa Diệc Hành lộ ra vẻ tươi cười, biết mình vỗ đúng mông ngựa rồi, bởi vì người bình thường, nghe có người nói đến người mình thích trong lòng rất xứng đôi, đều sẽ cao hứng.
Nhưng Ôn Nam không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ lan tràn trong lòng, rất đau, muốn trốn khỏi nơi này.
Trong khi Ôn Nam đang nghĩ đến việc nói tạm biệt thế nào, Hứa Diệc Hành nhàn nhạt mở miệng: “Xứng đôi sao? Nhưng cũng không phải loại anh thích. Anh với cô ấy, là bạn học rất bình thường.”
Ôn Nam nghe câu nói như vậy, có cảm giác mây chuyển tình, ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy anh thích nữ sinh như thế nào?”
Hỏi xong Ôn Nam liền hối hận, tại sao lại có cảm giác muốn nói chuyện đó với đại thần.
Hứa Diệc Hành giống như suy nghĩ rất cẩn thận, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Nam ngồi song song ngồi, “Anh khá thích, người giống như Ôn Nam.”
Ôn Nam cảm giác mặt mình đỏ lên, có cảm giác bị đại thần đùa giỡn… Ngô… Ngại quá ~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn
- Chương 9: Chính sách nuôi thả