Ngày hôm sau, bốn tiết buổi sáng của Ôn Nam đều là văn học cổ, cực kỳ buồn chán.
Rất nhiều người trốn học, phòng học to như vậy, chỉ có một nửa người ngồi, hơn nữa đại đa số đều đang mơ màng sắp ngủ.
Bàn đầu chỉ có một người ngồi, đó chính là Ôn Nam. Ba chị em kia trăm triệu lần không dám ngồi ở cái vị trí bàn đầu tiên đó, nhưng không đành lòng để Ôn Nam lẻ loi một mình, vì thế cả đám đều ngồi ở bàn hai, tuy cũng rất dễ bị để ý…
Nhưng vị giáo sư già đeo kính cũng không để ý đến số người có mặt trong lớp, chỉ chuyên chú giảng 《 Kinh Thi 》(1):
(1) Kinh Thi là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 311 bài thơ
“Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?(2)”
(2) Dịch nghĩa: Cổ áo chàng xanh xanh, khiến lòng em bồi hồi vương vấn. Dù em lỡ hẹn chẳng đến, sao chàng cũng không một lời hỏi thăm em.
Những câu thơ này Ôn Nam cũng biết, thậm chí cô còn nhớ rõ vài câu phía dưới:
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư. Túng ngã bất lai vãng, tử ninh bất lai(3)?
Khiêu hề thát hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề.(4)
(3) Dịch nghĩa: Đai ngọc chàng xanh xanh, khiến tâm trí em đầy những tưởng nhớ. Dù em lỡ hẹn chẳng đến, sao chàng cũng không đến gặp em.
(4) Dịch nghĩa: Bước qua rồi bước lại, em ngồi đợi nơi cổng thành. Một ngày không gặp mặt, tựa như cách ba tháng.
* Bản dịch do editor tự dịch, sẽ có sai sót, mong bỏ qua.
(2), (3), (4) lần lượt nằm trong Tử Khâm (Áo chàng) 1, 2, 3 của Khổng Tử.
Ý tứ đại khái là: Tà áo xanh xanh của chàng, luôn quẩn quanh trong lòng em, cho dù em không đi tìm chàng, sao chàng cũng bặt vô âm tín? Cổ áo xanh xanh của chàng, thường xuyên xuất hiện trong thâm tâm em, cho dù em không đi tìm chàng, chàng không thể chủ động đến tìm em sao? Em đứng trên tường thành nhìn xung quanh. Một ngày không nhìn thấy chàng, tưởng như ba tháng đã trôi qua.
Bài thơ với nhiều biện pháp nghệ thuật, đã diễn tả nỗi nhớ và nỗi lòng của người con gái đối với người tình trong lòng vô cùng nhuần nhuyễn, Ôn Nam đối với bài ấn tượng rất sâu sắc.
Trong 《 Đoản Ca Hành 》 của Tào Tháo, cũng dùng câu “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm(5)” này, để biểu đạt khát vọng cầu hiền của ông, mà giọng văn cũng rất hào sảng.
(5) Dịch nghĩa: Vạt áo xanh xanh, làm rầu lòng ta.
Tuy người nghe giảng không nhiều lắm, nhưng phòng học cũng rất yên tĩnh. Vì hầu hết mọi người đều đang ngủ, nguyên nhân còn lại, là vì vị giáo sư này ghét nhất có người làm ồn trong lớp, có thể không nghe giảng, nhưng phải giữ im lặng.
Bởi vậy, khi Trư Ni kinh ngạc nói ra hai chữ “Đuma”, dường như ánh mắt cả toàn ban đều nhìn về phía cô, không ít đồng chí đang hẹn hò với Chu Công, đều bị cô đột ngột làm tỉnh giấc.
Vị giáo sư già cũng bất mãn trừng mắt liếc cô một cái.
Bạn học Trư Ni cũng tự biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, cô co người lại, cúi đầu xuống để giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống, cũng may giáo sư không truy cứu, mọi người cũng ai làm việc nấy trở lại.
Lúc này, Trư Ni chọc chọc phía sau lưng Ôn Nam, đưa điện thoại cho Ôn Nam, Ôn Nam kỳ quái liếc mắt nhìn Trư Ni một cái, Trư Ni nháy mắt với cô, ý bảo cô cầm điện thoại.
Ôn Nam nhận điện thoại, trên màn hình hiển thị chính là diễn đàn đại học C, mà bài đăng đứng top đầu, có đề mục là: Phân Tích Từ Trên Xuống Dưới Về Bạn Gái Của Hứa Diệc Hành.
Gì vậy?!
Vẫn luôn nghiêm túc nghe giảng bài, Ôn Nam rốt cuộc không còn tâm tư tiếp tục nghe giáo sư giảng 《 Kinh Thi 》 nữa.
Cô bấm vào tiêu đề, bên trong bài báo người viết phân tích cuộc sống hằng ngày của Hứa Diệc Hành, cuối cùng đưa ra kết luận, bạn gái thần bí của anh chính là Hạ Y Y người cùng tham gia vào buổi giao lưu của hội sinh viên.
Phía dưới còn đăng rất nhiều ảnh chụp Hứa Diệc Hành và Hạ Y Y đứng cùng nhau, có ảnh hai người cùng nói chuyện, cũng có ảnh hai người làm việc cùng nhau... Động tác tuy không tính là thân mật, thậm chí cũng không có tiếp xúc quá nhiều, nhưng với giá trị nhan sắc của hai người, hơn nữa đều là ảnh chụp lén, đúng là làm người ta có cảm giác mờ ám.
Cái tên Hạ Y Y này, Ôn Nam không ấn tượng lắm. Nhưng khi nhìn ảnh chụp, Ôn Nam liền nghĩ đến, đây không phải là đàn chị xinh đẹp khi cô đến trường đầu năm gặp sao…
Bình luận phía dưới như muốn nổ tung, có chúc phúc, có không thể tin, còn có người xưng bản thân mới chính là bạn gái thật sự của Hứa Diệc Hành…
Nhưng mà, có một người bình luận rất kỳ lạ, làm Ôn Nam chú ý. Một cái acc tên “Quản lý viên nho nhỏ” bình luận: Không thể tin được, cứ tưởng bạn gái của Hứa Diệc Hành là cô gái nhỏ lúc trước chứ…
Đúng là một bình luận kỳ quái, nhưng vì quá nhiều bình luận, hơn nữa người bình luận này cũng không nổi danh lắm, nên cũng khôn gây ra phong ba gì, Ôn nam cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trên diễn đàn toàn là mấy thứ thật thật giả giả, nhớ trước đây ở trên diễn đàn có người nói Lý Hiểu Bạch và cô là quan hệ yêu đương nữa kìa, cho nên Ôn Nam cũng không để ý, lén lút trả lại điện thoại cho Trư Ni, tiếp tục nghiêm túc nghe giảng bài.
Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, vị giáo sư nói một câu “Giải lao mười phút”, phòng học lập tức náo nhiệt, những người vốn đang mơ màng sắp ngủ đều mở mắt to sáng trưng.
Trư Ni lại chọc chọc Ôn Nam, Ôn Nam xoay người, tay để trên thành ghế, sau đó gối đầu lên cánh tay, một bộ dạng lười biếng.
“Đàn ông của cậu bị người khác cướp đi rồi, sao cậu còn bình tĩnh như vậy chứ!” Trư Ni nhỏ giọng nói với Ôn Nam.
Ôn Nam vẫn lười nhác như cũ, đảo mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Trư Ni một cái, dùng giọng như hiểu thấu hồng trần nói: “Ông trời muốn mưa, Hứa Diệc Hành muốn nɠɵạı ŧìиɧ, thì tớ có thể làm gì được bây giờ.” Nói xong còn làm bộ làm tịch thở dài một hơi, giống như bị người ta vứt bỏ thật vậy.
Ngoài dự kiến của Ôn Nam, Trư Ni không phản bác cô, hơn nữa phòng học vỗn đang ồn ào cũng dần dần yên lặng trở lại.
Ôn Nam nâng mắt lên, nhìn Trư Ni biểu cảm ngơ ngác nhìn phía sau cô.
Bên cạnh Trần Khả Tân và Phàn Tiểu Đậu cũng là dáng vẻ bị sốc.
Thậm chí tầm mắt mọi người trong phòng đều hướng về phía sau cô.
Ôn Nam cứng đờ quay đầu lại, quả nhiên, Hứa Diệc Hành đang đứng ở phía sau cô, đôi mắt mỉm cười nhìn cô, dáng vẻ như công tử, không làm người khác chú ý sao được…
Ôn Nam có chút quẫn bách, nở một nụ cười, trơ mắt nhìn Hứa Diệc Hành ngồi bên cạnh cô.
Trong phòng học lại ồn ào trở lại.
Hứa Diệc Hành hơi hơi nhích tới gần Ôn Nam, “Nghe nói anh nɠɵạı ŧìиɧ? Hửm?”
Ôn Nam lúc này vẫn tiếp tục mỉm cười, nhưng cô cảm giác cô đang cười lúc này chắc chắn còn khó coi hơn cả khi khóc.
“Em nói giỡn…”
Ôn Nam nghĩ lại, ở sân thể dục bị cáo trạng là anh, ở trên diễn đàn tai tiếng cũng là anh, bản thân chột dạ cái gì chứ! Vì thế giả vờ khụ khụ hai tiếng, nói: “Anh và đàn chị xinh đẹp trên diễn đàn hot lắm đó.”
Ôn Nam cũng không có ý định hưng sư vấn tội, chỉ là muốn vớt vát lại một chút … Ừ… Địa vị.
Hứa Diệc Hành cũng không có phản ứng gì, “Không sao, ngày mai hot nhất sẽ là hai chúng ta, tiêu đề nên là cái gì cho tốt đây,” Hứa Diệc Hành cười nhìn Ôn Nam, tiếp tục nói, “Để ‘Bạn Gái Chính Chủ Của Hứa Diệc Hành Đã Xuất Hiện’ được đó.”
Ôn Nam gục ngã, trước kia sao không phát hiện Hứa Diệc Hành lại “hài hước” đến vậy, vì thế nhanh chóng đổi đề tài khác, “Hứa Diệc Hành sao anh lại tới đây?”
“Đương nhiên là tới đón bạn gái chính chủ của mình rồi, lỡ như một ngày nào đó chính chủ không cần anh nữa, chẳng phải anh rất đáng thương à.”
Ôn Nam:……… Đây vẫn là đại thần cao lãnh mà cô quen biết à!
Cũng may chuông đã vang lên, giáo sư bước vào phòng học, Ôn Nam đỏ mặt, hung hằng trừng mắt liếc Hứa Diệc Hành một cái, không thèm để ý anh nữa.
Hứa Diệc Hành bị Ôn Nam trừng mắt, tâm tình lại rất tốt, cô gái nhỏ nhà anh thật đáng yêu.
Tình huống bây giờ là như này, bàn đầu tiên chỉ có Ôn Nam và Hứa Diệc Hành đang ngồi ở chính giữa, Ôn Nam có cảm giác bị công chúng nhòm ngó, rất không tự nhiên. Đáng giận nhất chính là, Trư Ni vẫn luôn chọc vào lưng cô!
Nếu không phải giáo sư yêu cầu giữ im lặng, Ôn Nam nhất định quay đầu lại mắng cô nàng một trận!
Ôn Nam bị Trư Ni chọc cực kỳ không thoải mái, vì thế để bàn tay ra sau lưng, muốn bắt lấy cái tay đang tác quái kia.
Trư Ni tất nhiên nhiên không để Ôn Nam thực hiện được, Ôn Nam quơ quơ vài lần vẫn chưa bắt được, đang muốn thu tay lại, bỗng cảm giác tay mình bị một thứ gì đó ấm áp bao bên trong, đồng thời nghe thấy phía sau của phòng học vang lên tiếng hút khí rất to.
Hứa Diệc Hành yên lặng nắm lấy bàn tay nhỏ của Ôn Nam để ở sau lưng, trực tiếp kéo xuống phía dưới gần bàn, không hề buông ra.
Ôn Nam trầm mặc.
Trư Ni nhìn tình huống này, càng thêm hưng phấn, vì thế chọc Ôn Nam càng ngày càng hăng.
Ôn Nam tay bị Hứa Diệc Hành nắm phía dưới, ngại tôn uy của Hứa đại thần nên không dám lộn xộn, chỉ có thể yên lặng chịu đựng cái “móng heo” Trư Ni kia chọc.
Lúc này, Hứa Diệc Hành quay đầu nhìn Trư Ni một cái. Đôi mắt nhắm hờ, chỉ dừng trên mặt Trư Ni nửa giây, liền thu hồi ánh mắt.
Được rồi… Trư Ni cũng trầm mặc luôn.
( Hứa Diệc Hành: Ngay trước mặt tôi mà dám khi dễ vợ tương lai của tôi, cho dù có là bạn cùng phòng của vợ tương lai cũng không được…)
Giáo sư cảm thấy kỳ lạ, vốn có rất nhiều người ngủ gà ngủ gật trong giờ, hôm nay lại không có ai ngủ ả, ngược lại tinh thần đều sáng láng, chẳng lẽ vì hôm nay nội dung mình giảng rất hay? Vì thế giảng càng thêm tình cảm càng thêm mãnh liệt.
Khi tiếng chuông tan học van
ng lên, ba chị em đảm nhận trách nhiệm trọng trách tuyệt đối không được làm bóng đèn, vội vàng rút khỏi phòng học, để lại Ôn Nam đang đứng ngốc một chỗ.
Hứa Diệc Hành tự động lấy cặp sách của Ôn Nam, một tay khác kéo Ôn Nam, “Đi thôi, dẫn em đi ăn sườn xào chua ngọt.”
Ôn Nam nhớ tới buổi tối mất ngủ kia, bản thân hình như có chia sẻ một video về sườn xào chua ngọt, không ngờ anh còn nhớ rõ như vậy, trong lòng cảm động muốn khóc…
Hai người sóng vai đi trong sân trường, lại còn nắm tay.
Từ khu dạy học đến tiệm cơm gần mười phút, Ôn Nam cũng cảm giác bản thân bị người ta nhìn như con khỉ mười phút, không có cách nào giảm sự chú ý, Ôn Nam cũng rất bất đắc dĩ.
Ánh mắt u oán nhìn về phía Hứa Diệc Hành ngồi đối diện đang gọi món ăn.
Hứa Diệc Hành chỉ vài món Ôn Nam thích ăn, đưa thực đơn lại cho phục vụ, nhìn Ôn Nam, “Sao vậy?”
“Hứa Diệc Hành, em vừa mới cảm giác có rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”
Hứa Diệc Hành nhướng mày, “Chờ bọn họ quen rồi là ổn thôi.”
Ôn Nam đối với hành động công khai quan hệ của Hứa Diệc Hành rất khó hiểu, cẩn thận nghĩ lại, mở miệng nói, “Có phải anh lo em tin mấy cái lời đồn trên diễn đàn không, thật ra anh không cần như vậy đâu, em rất tin tưởng bản thân mình, em cũng tin anh sẽ không bị người khác cướp đi đâu.”
Lần đầu tiên Ôn Nam nói mấy lời như vậy, tim không thể không đập nhanh hơn, mặt cũng có chút ửng đỏ.
“Không, anh lo lắng em bị người khác cướp đi.”
“Hả?” Ôn Nam phản ứng không kịp, ý nói mình muốn hồng hạnh vượt tường hả?!
“Hơn nữa, có thể tăng thêm thời gian ở cùng em, một công đôi việc (kill two bird with one stone/ nhất tiễn song điêu), Ôn Nam, anh vui lắm.” Hứa Diệc Hành vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh như trước, nhưng lời nói ra, câu nào cũng đều đánh động đến trái tim…