Chương 5: Chap 5

Minh Huy đang ngồi đọc báo trong phòng khách. Hoài An rón rén bước vào

- Cô cần gì?

- À... tôi...muốn xin anh cho đi ra ngoài một lát

- Đi đâu?

- Đi gặp...bạn trai của tôi

Huy bỏ tờ báo xuống, nhìn An:

- Cô trang điểm à?

- Có một chút..hì

- Nhưng bây giờ là 8h tối rồi

- Từ khi đến đây, tôi chưa đi gặp bạn trai một lần nào. Vừa nãy anh ấy gọi điện thoại hẹn gặp tôi, tôi không thể không đi được. Anh cho tôi đi nhé?

- ... thôi được rồi

- Vậy tôi đi đây! Bye bye ^^

Minh Huy không nói gì. Anh nhìn ra cửa sổ dõi theo cô. Mặc dù đồng ý, nhưng trong lòng anh không tránh khỏi cảm giác khó chịu.

****

Đã 11h, trời đang đổ mưa. Minh Huy nằm trên giường, cứ trở mình quay bên trái, rồi lại sang bên phải. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ.

- Cô ta đi đâu mà lâu về thế nhỉ?

Huy đang lo lắng cho An An. Lần đầu tiên, anh lo ột người phụ nữ mà người đó không phải là mẹ anh.

Nghe tiếng mở cửa, Minh Huy chạy vội xuống nhà. Cô bước vào, cả người ướt sũng. Hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tràn ra.

- Cô...cô làm sao thế?_Huy lúng túng

Hoài An òa lên khóc nức nở, hòa lẫn vào tiếng mưa.

Huy nhìn An, chợt cảm thấy đau lòng. Chính anh cũng không thể điều khiển nổi trái tim của mình nữa. Anh tiến lại gần, vuốt lên mái tóc cô. An An khẽ lùi xuống, tránh bàn tay anh. Minh Huy giữ cô lại, nhẹ nhàng nói:

- Đứng yên, để tôi lau nước mắt cho...

Huy đưa cho An chiếc khăn bông và cốc nước ấm:

- Lau khô tóc đi

Anh ngồi xuống ghế, đối diện cô.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là tại tôi quá ngu ngốc... đã đặt trọn niềm tin vào người ta... :((

- Anh ta không chấp nhận một người bạn gái chưa học hết đại học, không nhà cửa, lại nợ nần chồng chất...đúng không?

An An nhìn Minh Huy. Thìra tất cả mọi ngườiđềuthấyrằngmìnhchỉlàmộtkẻkhôngcótương lai

- Đúng là chẳng có ai chấp nhận tôi, tôi cũng chẳng có cớ gì bắt họ chấp nhận mình.

Cô nhếch mép tự cười bản thân.

- Thôi anh ra đi, tôi muốn nghỉ ngơi

Huy nhẹ khép cửa phòng cô: Vậy tôichấpnhận, côcóđồngýkhông?

...

7h sáng hôm sau

Minh Huy đi xuống nhà. Chẳng thấy bữa sáng nào cả, cũng không thấy Hoài An đâu. Anh gõ cửa phòng cô, không thấy ai trả lời. Huy mở cửa bước vào. An đang nằm trên giường, toàn thân nó ..ng ran, chắc cô bị cảm do trận mưa hôm qua. Huy đỡ An An dậy.

- ..Anh...định đưa tôi...đi đâu?_ An gắng gượng hỏi Huy

- Trật tự đi. Chúng ta đến bệnh viện