Chương 21: Chap 21

Có tiếng còi xe ngoài cửa. Minh Huy đã tới.

- Thế nào? Cô quyết định đi cùng tôi chứ?

Hoài An nhìn anh rồi khẽ gật đầu.

- Tôi lấy cô cũng chỉ vì Minh Kỳ còn nhỏ, thằng bé cần có mẹ

Huy đi vào nhà mang hành lý để ra xe. Một làn gió nhẹ thổi qua. An An thở dài nhìn lên bầu trời:

Chắcanhvẫnrất hận em

-----------

Chiếc xe dừng lại trước khu chung cư cao cấp giữa thành phố.

- Từ giờ chúng ta sẽ ở đây. Tôi không muốn quay lại căn biệt thự đó nữa. Đây là số phòng, chỉ cần bấm chuông sẽ có người mở cửa. Cô và Minh Kỳ cứ lên nhà trước. Tôi phải đến công ty đã

Minh Huy đưa cho Hoài An tờ giấy nhỏ rồi quay sang hôn lên trán Kỳ:

- Con vào nhà cùng mẹ nhé. Bố đi có việc một lát

Kỳ Kỳ mỉm cười gật đầu:

- Vậy con vào trước đây. Tạm biệt bố

...

An bấm chuông căn phòng. Một người phụ nữ gần 60 tuổi ra mở cửa:

- Cô là Hoài An?

- Vâng, cháu là An ạ

- Mời cô vào

Vừa giúp An An mang hành lý vào nhà, người phụ nữ vừa giới thiệu:

Tôi là Thu Cúc, giúp việc cho nhà này. Cứ gọi tôi là dì Cúc. Cô là vợ cậu Minh Huy hả?

- Dạ?...à...vâng

- Tôi mới đến làm cho cậu ấy nên cũng chưa biết rõ. Hai cô cậu cưới nhau được mấy năm rồi?

- Cháu...cháu mới cưới thôi

- Vậy cậu bé này là...?_ Dì Cúc nhìn sang bé Kỳ

- Cháu là con của mẹ Hoài An đó bà_ Minh Kỳ nhanh nhảu trả lời "hộ" mẹ

Dì Cúc xoa đầu Kỳ Kỳ:

- Mới cưới mà con đã lớn thế này rồi cơ à?

Hoài An ngượng ngùng mỉm cười, chẳng biết nên giải thích ra sao.

Dì Cúc dẫn 2 mẹ con đi xem các phòng một lượt. Phòng của Minh Kỳ đã được Huy chuẩn bị kỹ với rất nhiều đồ chơi siêu nhân. Cậu bé thích thú nhìn căn phòng mới của mình. Chợt nhớ ra điều gì đó, Kỳ chạy tới hỏi mẹ:

- Chú Hoàng Nam có tới đây không mẹ?

An An ngạc nhiên nhìn Kỳ:

- Sao con lại hỏi vậy?

- Lần nào chuyển nhà, chú Nam cũng đến giúp chúng ta mà. Con muốn chú Nam cũng đến đây.

- Kỳ Kỳ, chẳng phải mẹ đã từng nói chúng ta không nên làm phiền chú Nam sao?

- Nhưng con nhớ chú ấy. Chắc chú Nam cũng đang rất nhớ con.

Cô ôm bé Kỳ vào lòng:

- Vậy hôm nào rảnh, chúng ta sẽ về thăm chú Nam, thăm cả Vy Vy nữa

- Mẹ hứa với con rồi đấy nhé

Hoài An mỉm cười:

- uh, mẹ hứa

Điện thoại của An đổ chuông. Là Minh Huy gọi:

- Alo

- Là tôi đây. Cô mau đến công ty của tôi đi, chúng ta có việc cần bàn.

- Anh không để về nhà nói được sao. Có nhất thiết phải đến công ty không?

- Cô biết là tôi không thích nói nhiều mà

Huy dập máy

Hoài An dắt bé Kỳ ra chỗ dì Cúc rồi nói:

- Dì trông thằng bé giúp cháu, cháu có việc phải đi gấp đây ạ

Nói rồi cô vội vã gọi taxi đi đến công ty của Huy.

_________

- Chị có cần em giúp gì không?_ nhân viên lễ tân hỏi

- Tôi đến gặp tổng giám đốc

- Chị có hẹn trước không ạ?

Hoài An lắc đầu:

- Không... nhưng tôi là người quen của anh ấy mà

Cô nhân viên nhìn An từ đầu đến chân. Cách ăn mặc giản dị làm Hoài An chẳng có vẻ gì giống người nhà của một tổng giám đốc nổi tiếng.

Chị là gì của giám đốc Huy?_ Cô nhân viên nghi ngờ hỏi

- Tôi..

- CÔ ẤY LÀ VỢ TÔI

Huy từ thang máy bước ra, đi tới chỗ An An. Anh nở một nụ cười rạng rỡ nhìn cô: "Em đến rồi sao?"

An tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp trả lời đã bị anh kéo sát vào người:

- Anh đợi em từ nãy rồi đấy. Đi thôi

Minh Huy nắm chặt lấy cổ tay An An lôi đi

Mấy cô lễ tân vẫn trố mắt nhìn rồi quay sang chỉ trỏ: Tôi tưởng sếp Huy sẽ lấy chị Ngọc chứ. Ai lại đi cưới cô gái quê mùa này...

Cửa thang máy vừa đóng lại, Huy liền buông tay Hoài An. Anh nhìn cô rồi lạnh lùng nói:

- Cô đỏ mặt cái gì? Không biết tất cả chỉ là diễn sao?

Hoài An cúi gằm mặt xuống; anh đã kịp thấy ánh mắt buồn bã của cô.

Huy muốn An phải nếm trải đau khổ sau những gì cô đã làm. Nhưng...nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút xót xa.

Liệucóphải..tôivẫncònyêu em?

-------------

Trong phòng tổng giám đốc:

- Đây là giấy đăng kí kết hôn. Cô chỉ cần kí vào, việc còn lại luật sư của tôi sẽ lo.

Huy đưa cho An những những gì cần kí. Hai người nhanh chóng hoàn thiện mọi thủ tục.

- Về trường học của Minh Kỳ, tôi đã chọn rồi. Ngày mai sẽ có lái xe đưa đón, cô không cần lo. Giờ cô tự về nhà đi.

- Anh không về luôn sao? Hết giờ làm rồi mà

- Tôi còn có việc

An An gật đầu rồi mở cửa đi về. Minh Huy nhìn qua cửa kính cho đến khi thấy cô lên xe taxi. "Đồngốc, côkhôngmuốnhỏitôicóviệcgì sao?"

________

9h tối Minh Huy mới về đến nhà, trên người đầy mùi rượu.

- Anh về rồi à?

- Kỳ Kỳ đâu?

- Thằng bé vừa ngủ rồi

Huy đi vào phòng ngủ của Kỳ. Nhìn thấy con, anh cảm thấy bình yên lạ thường. Một nụ cười mãn nguyện chợt xuất hiện trên gương mặt anh.

Minh Huy ngồi xuống ghế sofa, chăm chú nhìn An An dọn dẹp.

- Để tôi đi hâm nóng lại thức ăn _ Cô định đi vào bếp tránh ánh nhìn của anh

- Không cần. Tôi ăn rồi. Bây giờ tôi sẽ đi tắm

Huy đứng dậy đi vào phòng.

An nhìn anh, thở dài nhẹ nhõm.

10h...

Hoài An đang về phòng bé Kỳ thì bị một bàn tay giữ lại.

- Cô định đi đâu?_ Huy vừa từ phòng tắm bước ra

An giật bắn mình quay lại lắp bắp:

- Tôi...tôi..về phòng ngủ

- Cô không biết phòng ngủ của mình ở đâu à? _ Minh Huy chống tay vào bức tường phía sau An An.

Tai Hoài An đỏ bừng lên.

Anh đứng rất gần cô. Gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà toát ra trên cơ thể anh. An dựa lưng vào tường, sợ sệt:

- Tôi biết...

Huy cúi xuống bất ngờ đặt một nụ hôn dữ dội lên môi cô

Hoài An ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bị anh kéo vào phòng

Nụ hôn như muốn chặn hơi thở của An. Cô gắng sức đẩy mạnh:

- Bỏ tôi ra!

Không để tâm, Huy càng ngày càng siết chặt lấy eo cô. Anh bế An An lên giường

- Đừng! - Cô định chạy ra ngoài nhưng đã bị anh đè lên người, không cách nào ngồi dậy.

- Chẳng phải chúng ta đã từng làm chuyện này thì mới có Minh Kỳ sao?_ Anh thì thầm rồi cắn nhẹ vào tai cô.

An cau mày...

Huy điên cuồng hôn lên cổ, lên môi Hoài An. Cô giẫy giụa, nước mắt chan hòa, hét lên như cầu xin:

- Buông tôi ra! Xin anh...

Nhìn thấy những giọt nước mắt của An, anh dừng lại.

- Sao cô khóc? Đây là việc một người vợ nên làm mà

An An không trả lời, cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi.

- Cô ghét tôi đến vây sao?,!!_ Huy hét lên như kẻ điên

Anh ngồi dậy, đập mạnh tay xuống giường

- Dù gì tôi cũng chẳng có hứng thú với cô

Minh Huy với tay lấy chiếc áo rồi bỏ ra ngoài giữa đêm.

An An ngồi dậy chỉnh lại quần áo, cả người run lên. Cô ngồi khóc nức nở vì sợ hãi và tủi thân...

Căn phòng bao trùm một bầu không khí thê lương...

Klq nhưng mơ ước nhỏ nhoi của Sam là không bao giờ phải nhìn thấy cmt đòi chap :vvv