Chương 17: Chap 17

Thành thật xin lỗi mọi người nhé, wifi nhà mình hôm nay bị hỏng, đang phải dùng chùa nhà hàng xóm để đăng truyện đây :( sorry các bạn các anh các chế rất nhiều :((

----------------------------------------------------------------------

Minh Huy nhìn vào gương chiếu hậu, thấy bé Kỳ đòi chạy theo mình, trong lòng anh chợt cảm thấy đau xót vô cùng.

Những hình ảnh của cậu nhóc đã gọi Huy là "bố siêu nhân" bỗng ùa đến. Sống mũi anh hơi cay cay, tâm trạng năng trĩu...

Saomìnhlạicócảmgiácnàychứ??

_ Anh nắm chặt tay vào vô-lăng

****

7.30 pm...

Minh Kỳ với tay mở cửa phòng. Thằng bé đi vào ngồi trước mặt Hoài An

- Mẹ... chỗ chú Minh Huy ở có xa không?

- Có. Chỗ đấy khá xa nơi này

- Vậy có xa bằng chỗ bố đang ở không?

An quay ra nhìn con, không biết nói gì đành lắc đầu:

- Mẹ cũng không rõ nữa

- Bố chưa từng về nhà với con. Chú Huy đi rồi có quên con giống như bố không?

Hoài An ôm bé Kỳ vào lòng:

- Chú Huy đâu phải bố con, đừng so sánh như vậy...Chúng ta cứ sống như trước không được sao? Cứ coi như con chưa từng gặp chú ấy đi

- Làm sao như vậy được. Rõ ràng là đã gặp rồi, không thể coi như chưa gặp được :( Mẹ bảo như vậy là nói dối

An An khẽ thở dài rồi hôn nhẹ lên trán con. Mẹcũngrấtnhớ, rấtnhớ, rấtnhớchúMinh Huy

...

Hoài An đi chợ từ sáng sớm, vừa về nhà cô đã vội vào phòng ngủ gọi bé Minh Kỳ:

Kỳ Kỳ! Đến giờ đi học rồi, con mau dậy đi

Túi đồ trên tay An An rơi xuống. Trong phòng không có ai, cả balo của Kỳ cũng không còn. An hoảng hốt gọi tên con nhưng không có tiếng trả lời. Cô chạy tới sân chơi rồi đi tìm ở vài nhà xung quanh nhưng cũng không thấy cậu bé đâu.

Tay Hoài An run lên, cô lấy điện thoại gọi cho Hoàng Nam:

- Minh Kỳ...anh...Minh Kỳ đâu rồi... Em không biết Minh Kỳ đi đâu

An ấp úng mãi không nói được một câu hoàn chỉnh, giọng nghẹn lại.

- Hoài An em sao thế? Bình tĩnh lại đã. Anh sẽ tới ngay!

Trên đường đi ra khỏi ngôi làng..

Cậu nhóc 4 tuổi với vẻ mặt hào hứng, đeo balo in hình siêu nhân, đội chiếc mũ nhỏ có hai tai gấu, trên tay cầm mẩu giấy ghi địa chỉ của một tập đoàn lớn nhất thành phố.

- Taxi! Taxi!_ Kỳ Kỳ hét to, giơ tay ra hiệu cho chiếc xe màu vàng.

- Cậu bé muốn đi đâu?

Minh Kỳ đưa tờ giấy người tài xế:

- Bác cho cháu tới chỗ này được không ạ?

Người lái xe đọc xong tờ giấy vội lắc đầu:

- Bác không thể đưa cháu đến đây được, chỗ này rất xa đấy

Kỳ lấy chú heo tiết kiệm từ trong balo ra rồi đưa cho bác tài xế:

- Cháu có tiền mà bác

- Không phải việc này. Cháu còn nhỏ quá, bác không thể đưa cháu đi một mình được. Bố mẹ cháu đâu?

- Cháu thật sự rất cần đến đó, cháu phải tìm chú Minh Huy nếu không chú ấy sẽ quên cháu mất :(

Minh Kỳ bắt đầu khóc: "Bác đưa cháu đến chỗ chú Huy đi mà"

- cháu bé đừng khóc. Bố mẹ cháu li hôn phải không? Thôi được, bác sẽ đưa cháu đi gặp bố

Kỳ Kỳ quệt nước mắt rồi nhanh chóng leo tót lên xe: "Cảm ơn bác a!"

....

Hoài An và Hoàng Nam chạy khắp nơi tìm bé Kỳ. Hai người vừa từ trường mầm non đi ra. Thằng bé không đến lớp. An An vô cùng hoang mang và lo lắng. Cô không giữ nổi bình tĩnh mà òa lên khóc:

- Minh Kỳ, rốt cuộc con đang ở đâu!!?

-----------

Bé Minh Kỳ lạ lẫm ngước nhìn tòa nhà trước mặt mình:

- Woa! Thì ra chú Huy ở đây sao?

Kỳ định chạy vào nhưng lại bị bảo vệ chặn lại:

- Cậu nhóc, đây không phải chỗ chơi đâu, mau ra ngoài đi

Đã 11h, từ sáng Minh Kỳ vẫn chưa ăn gì. Cậu bé lấy hộp sữa trong balo ra uống rồi ngồi chơi ở ghế đá gần đó.

Một người đàn ông từ công ty bước ra. Một tờ giấy kẹp trong tập tài liệu của ông rơi xuống. Kỳ Kỳ vội vàng nhặt tờ giấy rồi đuổi theo: Ông ơi! Giấy của ông bị rơi!

Có lẽ người đàn ông không nghe thấy tiếng gọi của Minh Kỳ nên vẫn lên xe ô tô đi tiếp.

Đúng lúc này Minh Huy cũng vừa hết giờ làm, anh đang định đi ăn cùng Mai Ngọc. Vừa nhìn thấy Huy, Kỳ mừng rỡ:

- A, chú Huy!

- Minh Kỳ?_ Anh ngạc nhiên không tin vào mắt mình

Cậu bé chạy ra ôm lấy chân anh: Cháu rất nhớ chú!

Minh Huy cũng vui mừng không kém, anh bế bé Kỳ lên:

- Sao cháu lại tới đây? Mẹ An An đâu?

AnAnsao?_ Mai Ngọc chợt giật mình

- Đứa trẻ này là ai vậy anh?

- À anh quên chưa nói với em. Đây là con của cô gái đã cứu anh. Tên cậu bé là Minh Kỳ

Kỳ cụp mắt xuống: Mẹ cháu vẫn chưa biết cháu đến đây

- Sao cháu không nói ẹ chứ? Mẹ cháu chắc sẽ rất lo lắng đấy. Chú sẽ gọi điện ẹ cháu. Giờ chúng ta về nhà chú nhé

- Vâng ạ! _ Kỳ Kỳ nhoẻn miệng cười

....

- Anh nói gì? Minh Kỳ đang ở nhà anh sao?...Vậy lát nữa tôi sẽ tới

An An dập máy. Cô cắn chặt môi.Giờmìnhphảilàmgìđây? Saothằngbélạiđếnđóchứ?

______

Cả 3 người đang trên ô tô đi về nhà:

- Đây là bạn gái của chú ạ?_ Minh Kỳ tò mò hỏi Huy

Anh bật cười nhìn cậu nhóc:

- Đúng vậy, đây là cô Mai Ngọc, bạn gái chú

"Thằngnhócnàyđúnglàlắmchuyện"_Ngọc khẽ cau mày. Từ trước đến giờ cô vốn không thích trẻ con.

- Còn bạn gái của cháu là Tiểu Vy. Cả Vy Vy và cô đều rất đẹp đấy ạ!_ Kỳ cười tươi rói nhìn Mai Ngọc

---

Hoài An đi cùng Nam tới căn biệt thự của Minh Huy. Cô chần chừ không muốn bước vào cửa. Nam thấy rõ sự lo lắng trên gương mặt An An, anh nắm chặt tay cô: " Đừng lo, có anh ở đây"

Vừa bước vào cửa, người đầu tiên An nhìn thấy là Mai Ngọc. Cô đứng sững lại, thực sự không biết nên làm gì. Minh Huy từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Hoài An, anh mỉm cười:

- Cô đến rồi sao?

- Đây chính là mẹ của Minh Kỳ _ Huy quay sang nói với Ngọc

Có lẽ Mai Ngọc mới là người sửng sốt nhất. Cô không ngờ những gì mình nghĩ lại là sự thật. Cả căn phòng chìm trong im lặng. Ánh đèn pha lê vẫn lấp lánh. Điều Ngọc lo sợ nhất đã đến rồi.

- Hai người quen nhau sao? _ Huy hỏi

************"*******************

Chap 18 là Minh Huy nhớ lại nhé mn ^^ chủ nhật mình sẽ ra 2 chap đền bù nha. Yêu các b :***