Phương Tịnh Ly nhận ra Cố Phi không dễ đối phó như cô tưởng, không phải là cái kiểu mềm mỏng, yêu kiều, chỉ cần đôi câu của cô ta đã kích động. Cô gái ở trước mặt rất bình tình, gương mặt không hề có chút gợn sóng nào.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi không cần, tình cảm của Chí Dĩnh mới là quan trọng.” - Phương Tịnh Ly vẫn cứng miệng đáp trả, muốn giữ lại thể diện cho bản thân - “Cô đừng nghĩ bản thân từng là bà Hàn một lần thì có thể tự hào, lúc tôi và anh ấy ở bên nhau không biết cô còn đang ở cái xó nào!”
“Tiểu Ngũ, cậu đào đất lấy hộp dụng cụ lên đấy à? Tiểu Ngũ …”
Đồng Á ở ngoài đợi tiểu Ngũ mang hộp dụng cụ ra đến sắp dài cả cổ rồi vẫn không thấy người đâu. Cô quyết định đi vào bên trong, tự mình lấy vậy. Kết quả vừa bước vào quán đã nghe tiếng phụ nữ lanh lảnh, liếc mắt nhìn một cái liền thấy Phương Tịnh Ly đang hất cằm ra oai, cô ta còn không có liêm sỉ nhắc đến đoạn tình cảm cũ nát năm xưa trước mặt Cố Phi.
Đồng Á chỉ hận năm đó không thể mượn danh nghĩa khách mời đến hôn lễ vạch mặt Phương Tịnh Ly trước Mặc Lăng. Người phụ nữ này khi xưa tỏ vẻ tử tế yêu đương với Hàn Chí Dĩnh cũng chẳng qua bởi vì Hàn Thịnh sau lưng. Lúc anh bày tỏ ý định không màng đến khối tài sản kia, chỉ muốn sống tự do an nhàn ở thành phố B thì cô ta liền tìm cách cao chạy xa bay. Đến khi ra nước ngoài lại giở thói cũ, nhắm vào lợi ích mà ôm chân thái tử Mặc thị.
“Phương Tịnh Ly! Tôi nói cho cô biết, năm xưa là tự cô rời đi, là tự cô chọn kết hôn với người khác. Bây giờ cô quay lại tiếc nuối cái gì? Có phải chỉ đợi người ta ly hôn liền muốn nhảy vào không?” - Đồng Á trừng mắt nhìn cô ta. Biểu hiện thị uy này của Phương Tịnh Ly trước mặt cô chỉ là trò trẻ con mà thôi. Ở Tửu Lầu loại người nào Đồng Á cũng đã nhìn qua, vậy nên chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy được mưu mô mà cô ta đang giấu diếm.
“Chuyện của tôi và Chí Dĩnh thì có liên quan gì đến cô Đồng đây vậy?”
“Đừng có mở miệng ra một tiếng Chí Dĩnh, hai tiếng Chí Dĩnh nữa! Quản cho tốt thân phận bà Mặc của cô vào!”
Cách gọi thân mật này Đồng Á cô không nghe lọt tai được. Phương Tịnh Ly lấy tư cách gì để xưng hô như vậy trước mặt Cố Phi chứ. Tiểu Ngũ ngửi được mùi thuốc súng trong lời nói của Đồng Á, ngay lập tức tiễn Phương Tịnh Ly ra ngoài. Nếu cô ta còn ở lại thêm nữa thì quán này không phải do giải phóng mặt bằng mới mất đi mà chính là bị Đồng Á san bằng mất.
“Phương tiểu thư, mời!”
Buổi chiều, Đồng Á và Cố Phi trở lại nhà chính vì tiểu Ngũ nói muốn nấu ăn đãi mọi người một bữa.
“Phi, chỗ này hải sản đa dạng, em muốn ăn gì thì nói với tiểu Ngũ nhé?”
“Hmm … lâu rồi không ăn cua.”
Cố Phi lâu rồi không được ăn hải sản tươi sống, đồ ở trong siêu thị đều là đông lạnh rất lâu, bình thường cô cũng không muốn mua làm gì. Nhưng thành phố B giáp biển, vậy nên về khoản này cô có thể yên tâm rồi.
Đồng Á đứng một bên lén lút liếc nhìn tiểu Ngũ như ngầm muốn nói với cậu điều gì. Cậu ngây người một hồi lâu cuối cùng cũng hiểu được ý đồ trong đó, quay sang ra vẻ thành thật bày tỏ với Cố Phi:
“Nhưng mà chị dâu, em không biết chọn cua, hay là chị đi chung với em đi.”
“Được, cậu đợi một chút, tôi đi lấy túi!”
Hai người vừa đi khuất, Đồng Á bước đến ngồi bên cạnh Hàn Chí Dĩnh, thẳng thắn hỏi:
“Cậu biết Phương Tịnh Ly đã trở về rồi chứ?”
“Duẫn Hạo có nói cho tôi rồi.”
“Dự tính như thế nào?” - Chuyện người cũ trở về lần này, cô muốn biết thái độ của Hàn Chí Dĩnh như thế nào.
“Không có dự tính nào cả.”
“Chiều nay, Phương Tịnh Ly đã gặp Phi rồi.”
Đồng Á nói về chuyện vừa rồi diễn ra ở quán rượu. Phương Tịnh Ly nếu đã tự tin tìm đến trước mặt Cố Phi ra vẻ thì chỉ có thể bởi vì cô ta nghĩ vẫn còn khả năng nối lại tình xưa với anh. Việc Hàn Chí Dĩnh nên làm bây giờ chính là phải dập tắt đi mảnh ảo tưởng này trong lòng cô ta, bất luận thế nào cũng không thể để cho cô ta tiếp tục suy diễn nữa.
“Nếu đã xác định yêu thương ai đó thì đừng làm cho cô ấy phải bận lòng.” - Đồng Á trước khi lên tầng cũng không quên để lại một câu này.
“Hôm nay đi chơi với Đồng Á vui không?” - Hàn Chí Dĩnh ngồi trên giường nhìn thấy cô vừa đi ra từ nhà tắm liền hỏi.
“Rất vui!”
“Hai người đã đi đâu vậy?”
“Chỉ là ra biển đi dạo hóng gió một chút thôi.”
Cố Phi vừa lau tóc ướt vừa trả lời anh. Câu trả lời bình thường không lộ một chút sơ hở nào. Chỉ là tâm tư Hàn Chí Dĩnh chợt lạnh, cô vậy mà lại không nói với anh chuyện ở quán, thái độ này rõ ràng là muốn giấu đi. Anh bước đến bàn phấn, cầm máy sấy tóc lên nhẹ nhàng làm khô mái tóc dài của cô.
Hàn Chí Dĩnh ngẫu nhiên vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, ôn nhu nói: “Anh xin lỗi.”. Cố Phi bị lời này của anh làm bất ngờ, cô phân vân không biết đây là vì tối hôm qua hay là chuyện gì khác.
“Anh có ý gì vậy?”
“Không có gì.”- Anh vẫn cứ ôm Cố Phi như vậy, nhẹ nhàng cúi người hôn lêи đỉиɦ đầu của cô rồi nói tiếp - “Có tâm sự đừng giấu trong lòng, nếu không thể nói với anh thì đi tìm Đồng Á trò chuyện cũng được.”
Cô gái của anh dù là lúc trước hay bây giờ đều giống nhau, đối mặt với những chuyện phiền muộn xuất phát từ anh đều không nói ra. Trước mặt mọi người cô có thể gồng mình biến bản thân thành lá chắn thép chống lại mọi thứ, nhưng Hàn Chí Dĩnh biết, là con người, ai cũng sẽ có lúc mệt mỏi thôi. Đối diện với anh, Hàn Chí Dĩnh chỉ mong Cố Phi có thể được là chính cô, thoải mái biểu lộ tâm tư tình cảm của mình ra ngoài. Dáng vẻ nào của cô anh cũng muốn bao dung cả.