Chương 26: Cùng Một Loại Người

Sáng nay khi Cố Phi giữ Hàn Chí Dĩnh ở lại, tim anh bỗng dưng có chút ấm áp. Trước đây đều là anh ăn đồ ăn cô nấu đến quen mà không biết, còn cho rằng tay nghề người làm trong nhà tốt lên. Con người Hàn Chí Dĩnh tuy là biết nấu ăn nhưng lại rất ít khi vào bếp mà bình thường chỉ ăn ở ngoài cho tiện. Đây mới là lần đầu tiên Hàn Chí Dĩnh chính tay ăn làm thức ăn cho cô, trong lúc nấu còn vô thức hy vọng xem như có thể bù đắp cho cô phần nào. Có điều hình như là anh nghĩ nhiều rồi.

Hóa ra, tin đồn liên hôn của anh với người khác không phải điều gì quan trọng với Cố Phi lắm, cô vẫn là lạnh nhạt như mấy lần Bách Thụy làm loạn năm xưa. Chuyện bị người khác ức hϊếp ở Tửu Lầu này, Cố Phi cũng không hé răng nửa lời. Nhưng Hàn Chí Dĩnh cũng biết không thể trách được cô, anh trong mắt Cố Phi có lẽ chỉ là cùng một loại người với Lê Nhậm đó mà thôi.

---------------------------------------

Hơn bốn năm về trước, Cố Phi đang là phục vụ trong G78 - hộp đêm có quy mô hoành tráng nhất cả thành phố. Tuy cô vẫn luôn mơ ước trở thành pha chế, nhưng cạnh tranh trong cái ngành này cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cố Phi chỉ có thể kiên trì phấn đấu, bắt đầu từ những công việc nhỏ nhất trong quầy rượu.

G78 vốn dĩ là nơi tụ tập thường xuyên của mấy đại thiếu gia trong giới. Thế giới của bọn họ không tiếp xúc với ồn ào náo nhiệt ở ngoài mà tự do thoải mái tận hưởng trong mấy căn phòng riêng trên tầng. Bảo an bên ngoài chặt chẽ, chỉ có phục vụ và khách hàng ra vào bằng thẻ riêng, ngoài ra không ai biết được trong đó diễn ra những gì, mọi thú vui trần gian đều có đủ.

Căn phòng số 9 nằm ở vị trí trong cùng không những kín đáo mà còn có diện tích lớn nhất, được thiết kế riêng theo ý thích của Hàn Chí Dĩnh, phần lớn thời gian đều là anh cùng với đám người Lưu Vũ Thành ở trong này.

Hàn Chí Dĩnh ở trong nước một lòng đợi Phương Tịnh Ly năm năm đột ngột nghe được tin cô đã kết hôn cùng với người đàn ông khác. Đêm đó anh điên cuồng hất đổ toàn bộ đồ trang trí trong phòng riêng. Cảnh tượng bên trong ngổn ngang, khắp nơi chỗ nào cũng có mảnh vụn của đèn thủy tinh vỡ tan, hoa tươi bị dẫm nát, tàn thuốc vương vãi, bình rượu trong tủ kính toàn bộ đều trở thành công cụ để anh giải tỏa cảm xúc.

Căn phòng không có ánh đèn, Hàn Chí Dĩnh mệt mỏi dựa người vào ghế sô pha hút thuốc. Áo sơ mi được là phẳng phiu ban đầu bây giờ trở nên nhàu nhĩ, mấy nút áo gần cổ tùy tiện mở ra để lộ vòng ngực rắn chắc. Khói thuốc lá trắng đυ.c chậm rãi tan vào trong không khí, suy nghĩ của Hàn Chí Dĩnh chỉ vỏn vẹn một chữ “hận”, anh vô cùng hận Phương Tịnh Ly đã phản bội lại tình cảm và kiên nhẫn của mình.

Cố Phi vừa mở cửa phòng VIP suýt chút nữa phát ngạt vì mùi thuốc nồng nặc trong không khí. Cô dựa theo phán đoán của mình, chầm chậm bước từng bước một trong bóng tối. Cuối cùng Cố Phi cũng dò dẫm được đến bàn rượu, đặt khay đồ uống xuống. Lúc xoay người định đi ra ngoài, giày cao gót vấp phải vỏ chai rượu dưới sàn khiến cả người cô ngã ngược về phía sau.

Dù bị ngã nhưng Cố Phi không cảm thấy đau lắm, cô còn đang thở phào nhẹ nhõm vì may mắn đằng sau là ghế sô pha thì nhận ra có gì đó không đúng lắm. Ghế sô pha này không những không mềm và đàn hồi như bình thường mà còn có hơi nóng hơn một chút! Cố Phi rất nhanh xâu chuỗi lại những thông tin này, cuối cùng kết luận được cái ghế mà cô vẫn nghĩ chính là chủ nhân căn phòng! Cô ngay lập tức bật dậy nhưng lại bị một lực tay phía sau ôm lấy eo, mạnh mẽ kéo lại.

“Xin quý khách tự trọng.”

“Tự trọng cái gì? Tự mình vào phòng của tôi, tự mình ngồi lên đùi tôi rồi. Cô còn muốn diễn cái gì nữa?” - Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ra nhồn nhột nồng mùi rượu làm Cố Phi muốn tránh né.

“Ngài hiểu lầm rồi, tôi là phục vụ mang rượu vào, vừa rồi chỉ là vô tình vấp phải …”



Lời Cố Phi còn chưa nói hết đã bị Hàn Chí Dĩnh nuốt hết vào miệng. Anh gắt gao ôm chặt lấy eo cô, lực tay mạnh hơn mấy phần làm cô đau muốn hét lên. Hàn Chí Dĩnh mang nỗi hận dành cho Phương Tịnh Ly dày vò môi cô đến tấy đỏ, điên cuồng cuốn lấy lưỡi cô, ép cô phối hợp. Bàn tay không yên phận từ lúc nào đã lần mò vào bên trong, thuần thục tháo khuy áσ ɭóŧ của cô ra.

Cố Phi đưa tay cố gắng đẩy Hàn Chí Dĩnh ra nhưng với chênh lệch sức lực của hai người, hành động chống đối này của cô chỉ làm cho anh thêm hứng thú. Hàn Chí Dĩnh xoay người đặt cô xuống ghế sô pha, dùng chân kẹp chặt nửa người dưới của Cố Phi không cho cô vùng vẫy, môi hôn chuyển từ vành tai đến gáy rồi kéo xuống khe sâu dưới cổ. Quần áo lúc này đối với Hàn Chí Dĩnh chính là thừa thãi, tất cả đều bị cởi ra một cách thô bạo, ném sang một bên.

Một bên nhũ hoa căng đầy bị bàn tay to lớn chụp lấy, không ngừng xoa nắn thành đủ hình dạng, bên còn lại bị gặm nhấm đến ướt cả một mảng. Anh nghĩ đến dáng vẻ của Phương Tịnh Ly lên giường cùng với người khác liền phát điên, sau khi xé toang tất da của cô, Hàn Chí Dĩnh đột ngột dùng côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào hoa huyệt khiến Cố Phi đau rát không chịu được mà hét lên. Ngón tay Hàn Chí Dĩnh chọc miệng vào làm âm thanh phát ra méo mó đến ám muội, dưới thân vẫn không ngừng luận động, mỗi lần đều là dùng sức mạnh hơn khiến tử ©υиɠ cô tưởng chừng bị đâm đến xuyên thủng. Lưng trần của anh bị Cố Phi cào cấu đã rỉ máu nhưng chuyện này không làm Hàn Chí Dĩnh mất tập trung. Anh lật người cô lại, từ phía sau trực tiếp đâm vào. Cố Phi cũng không biết mình đã qua bao nhiêu cao trào, chỉ cảm thấy bên dưới liên tục truyền đến cảm giác đau nhức, không chịu được nữa liền ngất đi.

Hàn Chí Dĩnh nhìn cô gái trên ghế đã gục đi từ lúc nào, gương mặt vẫn còn nhễ nhại mồ hôi, lộ rõ biểu cảm mệt mỏi. Cả người cô chi chít toàn là vết xanh tím do anh để lại, hoa huyệt phía dưới sưng tấy, liên tục rỉ ra chất dịch trắng đυ.c.

Anh khựng lại một lúc như đã nhận thức được bản thân vừa làm gì. Đối với Phương Tịnh Ly, hai người đã quen nhau lâu như vậy nhưng Hàn Chí Dĩnh chưa từng làm gì quá phận, còn nói sẽ đợi đến khi cô nguyện ý. Chính vì điều này, người khác vẫn luôn cho rằng anh là chính nhân quân tử, nhưng sau hôm nay, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi. Anh đốt một điếu thuốc, vừa hút vừa lặng lẽ nhìn cô, trong ánh mắt đều là trầm tư.

Cửa phòng riêng đột nhiên mở ra lần nữa, Hàn phu nhân biết tin tức Phương Tịnh Ly kết hôn đã truyền đến tai Hàn Chí Dĩnh liền lo sợ con trai mình không chịu nổi mà điên cuồng liên lạc. Bà tuy không vừa lòng cô gái này cho lắm nhưng cũng biết tình cảm của con trai mình dành cho Phương Tịnh Ly sâu đậm đến mức nào. Hàn phu nhân không liên lạc được, hỏi đến cả Lưu Vũ Thành cũng không gọi được cho anh, bà chỉ đành chạy đến chỗ này liều một phen tìm người. Ai ngờ mở cửa lại nhìn thấy cô gái bất tỉnh trên ghế sô pha với đầy những dấu hôn xanh tím trên người, còn có Hàn Chí Dĩnh ở một bên yên lặng hút thuốc. Cảnh tượng này không cần nghĩ cũng đoán được giữa hai người vừa rồi xảy ra những gì.

“Cái gì đây Hàn Chí Dĩnh? Mày làm cái gì con gái người ta rồi?” - Hàn phu nhân đánh một cái vào vai anh rồi gầm lên.

“Mẹ muốn con phải miêu tả lại à?”

“Thằng mất nết này! Mày … mày … hành động này của mày có còn là con người không?”

Hàn phu nhân không lạ lẫm gì với mấy chuyện bên ngoài của con trai mình, nhưng mà đường đường là đàn ông, sao lại có thể làm ra loại chuyện này với phụ nữ được. Hàn Chí Dĩnh tùy tiện mặc lại áo sơ mi của mình rồi chậm rãi dùng khăn giấy lau qua cho Cố Phi, từng hành động đều rất nhẹ nhàng, tưởng chừng xem cô như thủy tinh trong tay có thể vỡ bất cứ lúc nào. Anh bọc thân thể Cố Phi lại trong chăn rồi bế cô ra xe mặc cho Hàn phu nhân ở đằng sau không ngừng chất vấn.

“Mày đem con bé đi đâu vậy?”

“Về biệt thự.” - Hàn Chí Dĩnh nói ngắn gọn với lái xe riêng.

----------------------------------