Bách Thị là nhà cung cấp các mặc hàng may mặc hàng đầu cả nước, vẫn luôn là đối tác tốt với Hàn Thịnh nhiều năm qua. Bách Hoành thông qua mua bán với Hàn Thịnh cũng nuốt được không ít lợi nhuận, nhưng ông ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ mà liên tục dòm ngó vào Hàn gia.
Bách phu nhân và Hàn phu nhân có chút quen biết, tuy không tính là thân thiết nhưng vẫn là mối quan hệ thường xuyên phải tiếp xúc. Vừa khéo Bách Thụy lại rất thích Hàn Chí Dĩnh. Bách Hoành nhiều lần đánh tiếng muốn liên hôn, ngoài miệng nói là muốn kéo gần mối quan hệ giữa hai bên nhưng thực chất chỉ lợi dụng Hàn Thịnh để bành trướng thêm thế lực. Tuy nhiên, Hàn phu nhân vẫn luôn từ chối khéo, những chuyện hôn nhân đại sự này, theo quan điểm cá nhân của bà, vẫn nên do Hàn Chí Dĩnh đưa ra lựa chọn thì hơn.
Mấy ngày trước, Bách Thụy khóc lóc kể cho Bách phu nhân nghe về chuyện ở biệt thự đã được Bách Hoành nghe được toàn bộ. Ông ta vốn dĩ vẫn luôn muốn có được quan hệ với Hàn gia, lần này Hàn Chí Dĩnh lại không nể mặt ai thẳng tay đuổi người. Cục tức này Bách Hoành có thế nào cũng không nuốt trôi được.
Hai ngày trước, quản lý báo cáo Bách Thị ngừng cung cấp hàng hóa may mặc cho các trung tâm thương mại của Hàn Thịnh mà không đưa ra lý do cụ thể nào. Quản lý cũng đã liên lạc với Bách Thị nhưng bên đó chỉ trả lời lấp lửng, đến nửa phần thiện chí để giải quyết vấn đề cũng không có.
Hàn Chí Dĩnh nghe được tin tức liền đích thân đến gặp Bách Hoành.
Ông ta nghe thư ký báo cáo có Hàn Chí Dĩnh đến gặp thì liền tỏ ra thái độ cao cao tại thượng, trong lòng còn có chút đắc ý, ngả lưng trên ghế bành, chân gác lên bàn. Hàn Chí Dĩnh tuy không biết lý do vì sao ông ta lại giở trò, nhưng nếu là vấn đề giá cả, anh có thể miễn cưỡng chấp nhận cho ông ta chiếm lợi ích một chút trước khi tìm được nhà cung ứng mới.
Hàn Chí Dĩnh bước vào văn phòng của Bách Hoành nhìn thấy tư thế của ông ta liền có chút chướng mắt. Rõ ràng ông ta không hề có ý tiếp khách! Tuy nhiên, anh vẫn tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha gần đó, lịch sự nêu ra vấn đề:
“Bách tổng, chuyện cung ứng hàng hóa, có phải ngài cũng nên cho tôi một lời giải thích không?”
Nhưng Bách Hoành này vẫn ung dung nhìn lên trần nhà, không hề để mắt đến anh. Ông ta im lặng một lúc lâu mới bắt đầu nói:
“Hàn Chí Dĩnh, cậu nói xem cậu đã làm gì rồi?”
“Hàn Thịnh và Bách Thị trước nay vẫn luôn hợp tác rất tốt đẹp. Bách tổng đây là muốn nhắc đến chuyện gì?”
Anh vẫn dùng thái độ rất bình tĩnh để trả lời, trong lòng muốn xem xem lão già trước mặt là có mưu đồ gì. Nhưng biểu hiện “không biết mình đã làm gì” này của anh lại làm cho Bách Hoành cảm thấy khó chịu.
“Hàn tổng nếu còn nể mặt Bách Hoành tôi đã không làm vậy với Bách Thụy!”
“Thì ra Bách tổng muốn nói đến chuyện này.” - Vòng vo một hồi, cuối cùng anh cũng đã ngộ ra được lý do rồi - “Bách tiểu thư ở biệt thự của tôi đã động vào mấy món đồ mà tôi rất yêu thích, tôi chỉ là theo lẽ thường tình mà “mời” cô ấy ra khỏi biệt thự mà thôi.”
“Mấy món đồ đó đáng giá bằng người sao? Cậu làm vậy, danh dự của Bách gia phải để ở đâu?”
Bách Thụy chỉ động vào một bức ảnh, ông ta cho rằng bức ảnh đó dù có bằng vàng cũng không thể là nguyên nhân để anh làm vậy được. Bách Hoành đã nhịn bao nhiêu lâu nay ý định liên hôn, hết lần này đến lần khác nếu không phải là Hàn phu nhân từ chối thì là mấy năm trước anh kết hôn với người khác. Lần này, ông ta quyết tâm phải ép hôn cho bằng được.
“Nếu đây là lý do thì tôi có thể hiểu được. Chúng ta không nói hươu nói vượn nữa, ngài muốn thế nào thì mới tiếp tục cung cấp hàng hóa cho Hàn Thịnh?”
“Tôi muốn … cậu kết hôn với Bách Thụy!”
“Nếu là điều kiện khác, chúng ta còn có thể thương lượng một chút nhưng nếu đã là chuyện này thì tôi chỉ có một câu trả lời, chính là: “không thể nào!”.” - Hàn Chí Dĩnh không hề có chút do dự nào ngay lập tức đáp.
“Cậu …”
“Bách tổng có muốn cân nhắc về điều kiện khác không? Nếu không quá đáng, tôi đều có thể đồng ý với ông.”
Hàn Chí Dĩnh vẫn ung dung ngồi ở đó, tư thế hai chân vắt chéo rất nhàn nhã. Người ngoài nhìn vào không biết còn có thể nghĩ rằng đây là văn phòng của anh cũng nên. Nói đến nửa ngày, anh cũng moi được cái đuôi của ông ta ra ngoài. Bách Hoành rõ ràng là muốn làm thông gia với Hàn gia đến chết đi được còn tỏ vẻ cao thượng đắc ý. Khóe môi Hàn Chí Dĩnh cong lên rất khẽ, anh muốn đợi xem trên mặt ông ta sẽ là phản ứng như thế nào.’
Không ngoài dự đoán của anh, Bách Hoành tức giận đứng dậy, thái độ từ đắc ý chuyển thành kích động.
“Hàn Chí Dĩnh! Cậu nên nhớ, hôm nay cậu là người đến cầu xin tôi mở kho hàng cho cậu! Là cậu cần tôi!”
“Con mắt nào của Bách tổng thấy tôi đang cầu xin ngài vậy?” - Hàn Chí Dĩnh nghe mấy lời này không nhịn được mà cười thành tiếng. Anh thản nhiên đứng dậy, vừa chỉnh lại cà vạt vừa nói tiếp - “Tôi đến đây là để thương lượng hữu nghị, ngài “hiểu lầm” rồi!”
Mấy chữ “hiểu lầm” này còn đặc biệt được Hàn Chí Dĩnh nhấn mạnh. Anh chỉ vứt lại một câu, không đợi ông ta trả lời đã sải bước ra khỏi phòng làm việc. Loại người cố chấp này, có nói nhiều hơn nữa cũng là tốn công!