Chương 60: Em có biết hành động của em rất buồn cười không
- Uống chút cà phê nhé!
Thế Phong mời khi Thảo Nguyên đã yên vị trên chiếc ghế sô pha bọc nhung trong phòng khách nhà anh. Quá lâu rồi không gặp, sự xuất hiện của cô khiến anh thấy bất ngờ. Cô gầy hơn trước, trắng hơn cằm nhọn hơn, khiến cho đôi mắt đen vốn sắc sảo của cô như to thêm và chết tiệt, quả thực là trông cô cực kỳ xinh đẹp. Lúc này, hình ảnh gợi cảm bốc lửa ở quán bar đã biến mất, cô đã trở về làm một Thảo Nguyên như trước kia, điều này càng khiến tâm tình của anh nhộn nhạo không yên. Vì sao cô lại hẹn gặp mình? Anh không tài nào đoán được. Phải chăng là chuyện hợp đồng quảng cáo giữa Thành Tín với Sun Media? Phải rồi, trừ chuyện này ra thì anh còn có thể hy vọng một lý do nào khác hơn đây.
- Cám ơn anh nhưng thôi ạ. Em không dám phiền anh lâu. Em sẽ nói nhanh thôi.
Giọng nói của cô đưa anh về với thực tại. Lấy lại dáng vẻ tập trung, Thế Phong ngồi xuống ghế đối diện, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe.
Thảo Nguyên rút từ trong túi ra một chiếc hộp khảm xà cừ tinh xảo. Cô mở nắp chiếc hộp, đẩy tới trước mặt anh.
- Cái này… xin trả lại anh.
Trên nền lớp vải nhung đen tuyền, sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh. Thế Phong nhìn chằm chằm vào nó, giống như không nhận ra anh từng mua một món đồ trang sức giống như thế này.
- Mong anh nhận lại, nó quá quý giá, em không thể tiếp tục giữ được nữa.
Cô không dám ngẩng đầu lên, nếu không, cô sẽ phải đối diện với ánh nhìn đăm đăm đầy hoài nghi của anh. Anh lãnh đạm hỏi:
- Vì sao?
Cô hơi ngước mắt lên, nhưng rồi lại cụp ngay xuống, không trả lời.
- Vì sao lại trả lại vào lúc này? Nếu như phải trả lại, em nên trả tôi vào thời điểm trước khi em rời Sài Gòn đi thành phố Đ chứ. – Giọng anh chứa đầy sự tức giận bị đè nén. – Nếu đã không trả thì em phải giữ luôn lấy, tại sao lại làm thế này?
Trong một thoáng, anh thấy mắt cô long lanh như muốn khóc. Cô ngước mắt lên, chậm rãi nói:
- Đó là vì… anh sắp đính hôn. Trước khi em về Sài Gòn, chị Phương Anh có khoe với em tin vui của hai người. Cho nên em…
Thế Phong nhếch môi cười:
- Vậy là nếu như tôi không đính hôn, em sẽ vẫn giữ chiếc vòng này? Ý gì thế, Đặng Thảo Nguyên? Em có biết hành động của em rất buồn cười không. Tôi nói rồi, chiếc vòng này chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, em cứ giữ lấy nó đi.
Nguyên ngơ ngác nhìn Thế Phong. Anh nhếch môi cười:
- Coi như đó là quà mừng của tôi cho cô em dâu tương lai. Em cũng sắp cưới Trường Giang rồi còn gì. Tin vui thì cần gì phải giấu. Trường Giang nói em đã nhận lời cầu hôn của chú ấy từ lâu rồi. Chuyện chiếc vòng nên chấm dứt ở đây.
Anh đậy nắp chiếc hộp lại, đẩy trả về phía Nguyên. Cô chặn lại:
- Anh nghĩ vì em sắp cưới Trường Giang nên mới đem trả anh chiếc vòng cổ này ư?
- Không phải sao?
- Không phải. Hoàn toàn không. Hôm nay, đồ em đã gửi lại anh thì em sẽ không mang về đâu. Chào anh! – Nguyên đứng vụt dậy, xoay người chạy ra ngoài.
Thế Phong ngẩn ra một thoáng. Cô nói “không phải” là có ý gì? Như sực tỉnh, anh vội vã đuổi theo, chạy ra đến sân bỗng dừng sững lại. Đằng kia, Thảo Nguyên đang bị một thằng nhóc ôm cứng, cô gỡ tay nó ra không được, đành cúi xuống vuốt tóc nó nói gì đó. Nhóc con về đúng thời điểm lắm!
Trình độ bám người của bé con càng lúc càng dai như đỉa. Thằng nhóc mũm mĩm này đã cao lên không ít so với lần đầu tiên Nguyên đến nhà Phong vì say rượu, nhưng hai má nó vẫn phúng phính như trước. Đặc biệt là cậu chàng vẫn gọi cô là mẹ:
- Ngoan nào, nhóc buông tay ra nhé! – Nguyên nịnh nọt.
Nhóc con ngước đôi mắt, tủi thân:
- Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đi lâu vậy? Mẹ không nhớ con sao? Mẹ ruồng bỏ con sao?
Nguyên đơ hình. Một đứa bé bốn tuổi hiểu ý nghĩa của từ “ruồng bỏ” không vậy? Nhưng do cô đã được lĩnh hội trình độ của nó rồi, biết không thể đấu lại với bé con dạt dào tình cảm này, cô quay người cầu cứu:
- Này anh, anh xem cháu anh…
Người kia thờ ơ buông một lời nhận xét:
- Người lớn không có quyền làm trẻ con thất vọng.
Cứ như cô là người không làm tròn nhiệm vụ của mình lắm ấy. Kết cục là bé con kéo cô quay trở lại căn biệt thự. Thế Phong mặc kệ hai người bọn họ, bỏ đi đâu mất. Bé con kệ nệ bê ra một thùng đồ chơi đặt xuống thảm, bày đủ trò lôi kéo sự chú ý của Nguyên. Cậu bé rất khôn, đồng thời cực kỳ quấn Thảo Nguyên, một bước cũng không chịu rời cô. Một đứa bé đáng yêu như thế thì thử hỏi người lớn, đặc biệt phụ nữ có sẵn bản năng làm mẹ trong tim làm sao mà từ chối cho được. Hai cô cháu chơi chán đủ các trò, thằng nhóc nhặt một cuốn truyện thiếu mi màu mè dúi vào tay Nguyên:
- Mẹ đọc truyện nhé!
Bé con ngồi tựa lưng lên một con gấu bông khổng lồ, đầu nghiêng vào lòng Nguyên, mở to đôi mắt đen láy không chớp, tập trung theo dõi ngón tay chỉ những bức tranh minh họa sinh động trong cuốn sách và giọng đọc đầy biểu cảm của “mẹ”. Khi Thế Phong từ phòng làm việc trên lầu đi xuống, anh bất giác mỉm cười khi nhìn cảnh tượng bên dưới. Hai người một lớn một nhỏ đang dựa vào nhau ngủ say sưa. Anh khẽ khàng đi tới đứng phía sau con gấu bông, ngẩn ngơ ngắm một đường vòng cung tuyệt đẹp được tạo thành bởi chiếc cần cổ trắng thanh mảnh và một phần bờ vai nghiêng nghiêng của Thảo Nguyên. Không kìm được, anh quỳ xuống gần hơn, bàn tay vô thức đưa ra phía trước. Nhưng sau đó anh thu bàn tay lại, đổi chiến thuật, đôi môi khô nóng từ từ, thật khẽ khàng nhưng cũng đầy nôn nóng, hạ xuống da thịt ấm áp phía sau gáy. Lúc đôi môi anh áp lên da cô, cũng là lúc một xúc cảm mãnh liệt tràn lên như cơn bão càn quét toàn bộ cơ thể anh. Nó phá hủy hệ thống phòng ngự kiên cố, anh như một kẻ lữ hành đói khát trên sa mạc gặp được một vũng nước, đã chạm môi xuống rồi là muốn uống cạn, không thể rời đi được nữa. Môi anh miết mạnh lên vùng mềm mại dưới gáy cô, đầu lưỡi chạm nhẹ, xúc giác mẫn cảm hỗn loạn. Cảm giác giống như đang nếm một túm kẹo bông, mọi thứ tan chảy trong miệng, đều là ngọt ngào nhưng lại có vẻ hư ảo. Khi anh rời môi đi, không để ý thấy trên gương mặt bị chìm một phần vào góc khuất, có một đôi mắt bất chợt mở to trong bóng tối.
Mục đích cho cuộc hẹn này, Thảo Nguyên đã hoàn thành. Chiếc vòng đã được hoàn trả lại cho vị chủ nhân của nó. Thế Phong lấy xe đưa cô về nhà. Thảo Nguyên đã hoàn toàn tỉnh táo sau khi ngủ thϊếp đi trong lúc đọc truyện cho chú nhóc nhưng cô vẫn giả vờ u mê khi chui vào trong chiếc xe Mercedes màu đen. Cô ngả người trên chiếc ghế da, khép hai mắt lại. Quả thật, cô không biết nên nói gì với Phong lúc này hay đối diện với anh như thế nào. Buổi hẹn gặp này là quá sức với cô quá rồi. Chiếc xe lướt đi chậm rãi về hướng Nam Sài Gòn. Ngày mai cô sẽ bay chuyến bay buổi sáng để rời khỏi thành phố này. Cô mong muốn thoát khỏi nơi chốn này càng nhanh càng tốt, bởi nội tâm cô đang tràn ngập nỗi bất an, nghi hoặc và hoảng hốt. Cô không thể hiểu được tình cảm hay hành động của mình nữa. “Em có biết hành động của em rất buồn cười không?” Có lẽ Thế Phong đã nhận xét đúng. Cô đang diễn một vai hề lố lăng vô duyên hết sức. Ai bảo cô giữ lại thứ đồ trang sức đó. Rồi bây giờ lại một mực đem đi trả lại cho người tặng? Có lẽ, ở sâu một góc nào đó trong trái tim mình, cô giữ chiếc vòng như thể nuôi giữ niềm hy vọng, một tín vật kết nối mong manh với tình yêu cũ. Khi nghe tin Thế Phong sẽ làm lễ đính hôn với Phương Anh, cô cho rằng, tín vật ấy đã mất đi hiệu lực thiêng liêng của nó. Chỉ có điều đối với Thế Phong, nó vốn chỉ là một món đồ trang sức vô tri vô giác, chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô đã làm một hành động vô ích. Thêm vào đó, dấu vết nóng bóng đằng sau gáy cũng đang thiêu đốt cô.
Đi được hơn nửa đường, Phong là người phá vỡ sự im lặng:
- Em bay về Đ lúc nào?
- Chín rưỡi sáng ngày mai.
- Tôi sẽ tới đưa em ra sân bay.
Nguyên há hốc mồm vì ngỡ mình nghe nhầm. Cô vội vàng từ chối:
- Không cần đâu.
- Sáng mai, tôi sẽ tới sớm.
Anh nói chắc như đinh đóng cột, không để ai có cơ hội phản bác được. Chiếc xe vòng vào con đường của khu dân cư An Hòa, dừng lại trước cửa nhà Thảo Nguyên. Phong không xuống mở cửa xe cho Nguyên, cô cũng không mong anh làm như vậy. Anh ngồi yên ở trên xe, hạ kính cửa sổ xuống, nói với người đứng ở ngoài trước khi cô đi vào trong:
- Chúc ngủ ngon!
Sau khi nói xong, anh mỉm cười. Khuôn mặt chìm khuất giữa ánh sáng của đèn đường và bóng tối trong xe, không nhìn rõ ý vị gì.
Đêm hôm đó, có hai kẻ đều mất ngủ. Một người thì ngồi bần thần xoay lưng lại phía gương, ngoái đầu ra sau nhìn chằm chằm một dấu vết hồng hồng in hằn trên da. Còn một người đang thao thức trong đầu những kế hoạch điên rồ. Ngồi trong phòng riêng, Thế Phong cười lạnh lùng, ngón tay lướt loang loáng trên bàn phím laptop. Anh thừa biết thế giới này chẳng thể nào có chỗ đứng an toàn cho những gã điên rồ, nhưng được thôi, anh đã sẵn sàng để làm một kẻ điên.