"Sau này đi tắm nhớ chú ý đóng kín cửa sổ."
Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang dùng khăn lau tóc, thì nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp.
Và một bức ảnh.
Ý gì đây, không đầu không đuôi gì cả.
Tôi bỏ khăn xuống, gõ tin nhắn trả lời.
“Ý cậu là gì?”
Bên kia nhanh chóng đáp lại, chỉ vỏn vẹn một câu, “Tầng nhà cậu có b.iến th.ái.”
Cái quái gì vậy…
Tôi lại càng khó hiểu liền bấm vào hình xem kỹ một lần.
Sau khi phóng to lên 2 lần, thì có thể nhận ra từ bên rìa ban công, người trong ảnh đang nhìn vào cửa sổ phòng tắm nhà tôi.
Quái, thật sự có b.iến th.ái.
"Hình này ai chụp thế?"
"Khi nào?"
Hai tin nhắn được gửi đi, đều biệt tăm biệt tích.
Tôi không có kiên nhẫn nên dứt khoát gọi điện sang luôn.
Đồng nghiệp nhanh chóng nhận máy, nhưng thấp giọng nói.
"Alo? Nhà tớ đang có khách, không thấy tin nhắn của cậu."
Tôi nói thẳng vào vấn đề, "Ảnh này cậu lấy ở đâu? Chụp khi nào thế."
"Cái đó à ...... ai đó đã gửi cho tớ, mới vừa nãy. Nhận ra đó là nhà cậu, nên nhắc một tiếng. Cậu không sao chứ? "
"Có thể có chuyện gì chứ, tớ là đàn ông mà. "
“Cũng đúng.” Đồng nghiệp im lặng một hồi mới nói tiếp, “Thật không ngờ bây giờ ngay cả đàn ông cũng không được an toàn nữa. Đúng là lòng người ngày càng bại hoại, không chất phác như xưa... Được rồi, lát nữa ra ngoài uống rượu giải khuây đi."
"Cậu bao. "
"Được. "
Tôi cúp điện thoại, mở ảnh ra xem vài lần.
Mặc dù chất lượng hình ảnh không tốt, nhưng vẫn có thể thấy đó là một người đàn ông đang đứng trên mép ban công, thăm dò nhìn vào cửa sổ phòng tắm.
Đúng vậy chính là đang nhìn trộm.
Thời tiết về đêm ở miền Nam vẫn còn oi bức nên tắm xong tôi chỉ mặc một chiếc quần đùi, giờ tôi thấy hơi lạnh.
Chuyện này là gì đây!
Đừng để bố mày bắt được thằng chó dám cạy cửa sổ nhà người ta.
Tôi phóng to bức ảnh, nhưng ảnh chụp rất mờ, lại chỉ có bóng lưng, nên không biết người trong ảnh là ai, ngoài một bụng tức giận thì tôi chả tìm được gì.
Tùy tiện tìm một bộ quần áo cộc để mặc, xong xuôi lại thấy không thoải mái, nên tôi thay một cái quần dài.
Bực tức nằm trên giường, trong đầu vẫn luẩn quẩn chuyện vừa rồi, đành mở điện thoại xem đá bóng.
Muốn chuyển sự chú ý của mình nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Tôi mới nhớ ra cách đây nửa tháng, lúc đó tôi phải ở khách sạn ba ngày vì có vấn đề trong việc bố trí phòng trọ.
Đó là sai sót của bên quản lý tài sản, nhầm lẫn chìa khóa 206 với 602.
Đồng nghiệp nữ vốn được xếp ở tầng hai đã lấy nhầm chìa khóa của tôi.
Cô gái đó đến sớm hơn tôi một tuần, tên là Trần Hiểu.
Cổ cũng là một người mạnh mẽ. Sau khi lấy chìa khóa, thấy cửa phòng 206 tầng 2 không mở được cũng không hỏi liền lần theo số trên chìa khóa, trực tiếp xách hành lý lên tầng 6 .
Cũng không nghĩ tới, trong ký túc xá không có thang máy, lại xếp cho con gái ở tầng cao như vậy.
Cho đến khi tôi tới công ty nhận chức thì mới thấy có phiền toái.
Bởi không dễ thay đổi đăng ký bên công ty, hơn nữa hóa đơn điện nước lại gắn với thẻ lương, sửa lại lần nữa phiền phức quá, nên chúng tôi tự đổi với nhau cho tiện.
Thấy cô ấy ở một mình bất tiện nên tôi chủ động giúp cô ấy chuyển nhà.
Đổi từ tầng sáu xuống tầng hai, qua lại rồi quen dần.
Như vậy, đây chính là vấn đề.
Có khi nào kẻ rình rập không biết việc đổi phòng giữa hai chúng tôi không?
Hắn nghe thấy tiếng nước như thường lệ, liền bám vào cửa sổ phòng tắm, không ngờ người bên trong đã thay đổi. Dù sao nhìn tư thế thuần thục của hắn, có lẽ không phải lần đầu ...
Càng nghĩ càng thấy chuẩn, liền bật dậy.
Đúng là đồ cặn bã, không ngờ ở ký túc xá công ty lại có loại người như thế.
Tôi cầm điện thoại lên định nói cho Trần Hiểu biết chuyện này, nhưng nghĩ lại, sợ dọa cô ấy nên không biết phải nói thế nào.
Đang rối như tơ vò thì điện thoại reo lên.
Nhìn thấy lời nhắc cuộc gọi, tôi cũng rất ngạc nhiên.
Là Trần Hiểu gọi tới... Chẳng lẽ cô ấy đã biết chuyện?
Tôi chần chừ nhận điện thoại, “Alo?”
Người đầu dây bên kia lập tức nói: “Trang Khâm, tớ không muốn làm phiền cậu đâu, nhưng cậu có thể qua đây được không. Vừa rồi… có người đập cửa phòng tớ, Rất mạnh. Tớ không dám mở cửa, phải làm sao đây? ”
Giọng cô ấy run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở.
Tôi cau mày, lập tức nghĩ đến hành động của kẻ rình rập đáng khinh kia, “Đừng mở cửa, cứ đợi trong phòng, tớ sẽ xuống ngay.”
Không kịp thay quần áo, tôi xỏ chân vào dép rồi ra ngoài luôn.
Chạy xuống tầng hai với tốc độ nhanh nhất, đèn kích hoạt bằng âm thanh chiếu sáng khắp một đường.
Nhưng sau khi rẽ vào hành lang tầng hai, lại phát hiện không có một bóng người nào cả, cửa 206 cũng trống không.
Chẳng lẽ đã đi rồi?
Tôi sợ tiếng gõ cửa sẽ làm Trần Hiểu sợ, nên dứt khoát gọi điện cho cô ấy ra mở cửa.
“Alo?” Cổ hạ thấp giọng xuống, nói chuyện với tôi một cách thận trọng.
Tôi giảm tốc độ, trấn an nói: "Tớ đang ở ngoài cửa phòng cậu. Không có ai cả, đừng lo lắng. Chắc là ai đó đi nhầm thôi ..."
Nhưng còn chưa nói xong, cúi đầu xuống tôi phát hiện trên mặt đất có thứ gì đó.
Hình như là một tờ giấy, được nhét vào trong phòng dọc theo khe cửa, chỉ lộ ra góc giấy.
Tôi có dự cảm xấu, không nói tiếp.
"Cậu mở cửa trước đã."
"Được rồi, tớ tới đây."
Sau khi cúp điện thoại, cửa 206 đẩy ra từ bên trong.
Trần Hiểu mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
Nhìn dáng vẻ thì rõ ràng cô ấy đang ngủ thì bị đánh thức, có lẽ bị hoảng sợ không nhẹ.
Cô ấy không dám ra ngoài cửa, nheo mắt nhìn hai bên hành lang, khi thấy thật sự không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, ngây ngốc cảm ơn tôi: “Cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.”
Tôi lắc đầu bày tỏ không vấn đề gì, rồi ngồi xổm xuống nhặt thứ gì đó trên mặt đất lên.
Đúng thật là một tờ giấy. Một tờ giấy trắng được gấp lại.
Sau khi nhìn thấy nó, cô ấy sửng sốt nói, “Đây là gì?”
“Không phải của cậu hả?”
Cô ấy lắc đầu, “Không phải. Hay là do gió thổi vào. Mấy ngày nay gió to ...”
Tôi không nói gì liền mở tờ giấy ra.
Phát hiện mặt trong giấy là hàng chữ xiêu vẹo.
“Em gái chuyển nhà hả?” Mặt tôi sa sầm.
Đây đích thực không phải do gió thổi.
Trần Hiểu tò mò muốn xem trên giấy viết gì, liền nghiêng người qua xem.
Tôi nhanh chóng vò tờ giấy thành một cục, không để cô ấy xem được.
Đêm hôm khuya khoắt bị người ta đập cửa đã khiến cô ấy sợ quá chừng rồi, nếu bây giờ lại thấy nội dung trên tờ giấy e là càng không tiếp nhận được.
“Không có gì, là tờ rơi thôi.”
Cô ấy nhìn tôi đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không tin.
"Có tờ rơi ở hành lang ký túc xá á? Cậu đang nói dối đấy hả."
Tôi không giỏi nói dối, dứt khoát đổi chủ đề.
"Dù sao phòng cậu cũng không an toàn lắm. Hay là tối nay ở cùng với mấy đồng nghiệp nữ khác đi."
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu mới lên tiếng, "Trang Khâm, cậu đừng nói dối tớ. Phải biết chuyện gì đang xảy ra thì tớ mới có thể đề phòng. Nếu không lại càng nghĩ ngợi lung tung."
Tôi nhất thời nghẹn họng.
Nhưng cô ấy nói đúng. Là đương sự, cô ấy có quyền biết tình hình.
Tôi thở dài.
Đưa mảnh giấy cho cổ, rồi tìm bức ảnh lúc nãy tắm xong tôi nhận được, đưa cho cô ấy xem.
“Tớ không cố ý giấu cậu đâu, chủ yếu là sợ cậu bị dọa sợ thôi.”
Phòng tắm, trèo cửa sổ, thư đe dọa.
Những manh mối này đủ để phác thảo hình ảnh một tên kh.ốn đang ẩn mình trong bóng tối.
Cô ấy đóng nhật ký trò chuyện lại rồi trả điện thoại cho tôi.
Khàn giọng nói, “Có thể phiền cậu, gửi lại mấy thứ này cho tớ không.”
Đầu ngón tay của cổ vô tình lướt qua lòng bàn tay tôi, lạnh như băng.
Tôi hơi lo lắng, “Có thể… nhưng cậu định làm gì?”
“Đương nhiên là phải bắt được hắn. Người này, người này dám làm chuyện đó, nhất định không phải lần đầu tiên. Không thể cứ buông tha cho hắn như vậy. ”
Bởi vì run rẩy, khiến cô nói chuyện có chút lắp bắp.
Nhưng tôi hiểu.
Tầng sáu tuy không phải quá cao nhưng vẫn là ở trên không trung, một khi ngã xuống, không chế.t cũng tà.n ph.ế.
Trong tình trạng không có biện pháp bảo vệ nào, người này lại dám liều lĩnh nhìn trộm qua cửa sổ, chứng tỏ hành vi biế.n th.ái đáng khinh của hắn đã đến mức chán sống rồi.
Trần Hiểu siết chặt tờ giấy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nghiến răng nghiến lợi, môi dưới thấm ra một vệt máu.
Tôi thở dài thuyết phục: “Đừng sợ, nhất định sẽ bắt được người đó. Đừng quá lo lắng.”
Nhưng lời này vô nghĩa thôi.
Xảy ra loại chuyện này, một cô gái như cổ sao có thể không sợ chứ.