Chương 48

Chương 48: Lợi thế

Ngày trung đội ba tiến hành hành động thu lưới, vừa khéo là ngày Lâm Tại Ngôn làm phẫu thuật, không biết cậu ta dùng biện pháp gì, khiến cho cha mẹ kí xuống giấy đồng ý phẫu thuật.

Chi đội trưởng tay to vừa vẫy, Lục Sơ Dương liền dẫn theo đội viên của anh chạy đến bệnh viện.

Yến Hồi Ôn cùng với họa sĩ Italy đó hẹn sẵn thời gian, vốn là ngày 1 tháng 9. Bởi vì tận mắt nhìn thấy Lâm Tại Ngôn làm phẫu thuật, bây giờ đã qua hai ngày.

Sáng sớm, cô ăn qua loa hai miếng bánh mì, vừa rút nguồn điện máy tính ra, vừa xác định với trợ lý của Mr.Dean ở bên Italy, chuyến bay sẽ là 4 giờ chiều.

Thời điểm 8 giờ sáng, cô xách lên hành lý vội vàng ra cửa trước tiên đến bệnh viện.

"Hồi Ôn." Ở trong phòng khách, ba Yến ngẩng đầu gọi cô lại,"Vị đồng chí đó như thế nào rồi?"

"Dạ, còn tốt, hôm nay làm phẫu thuật ạ." Yến Hồi Ôn cũng không biết cụ thể nói làm sao, nói cho cùng ai cũng không biết sau khi phẫu thuật, Lâm Tại Ngôn còn có thể một lần nữa đứng dậy không.

Loại chuyện có tính xác suất này là đáng giận nhất.

TV ở trước mặt đang chiếu lại tin thời sự của chính phủ, giọng nói của chuyên nghiệp của nữ dẫn chương trình kèm theo hình ảnh. Chính khách nước khác đến thăm Trung Quốc đã kết thúc, ông ấy đối với quan hệ ngoại giao hai nước tỏ ra vô cùng thành ý và mong muốn mãnh liệt.

Chính khách nói, Trung Quốc là một quốc gia hòa bình và lớn mạnh.

Tiếp theo đó, trong tin tức là một bầu không khí vui vẻ.

Yến Hồi Ôn dụi mắt: "Ba, con đi trước."

Lần này, phẫu thuật của Lâm Tại Ngôn được sắp xếp ở tầng 12, là phòng giải phẫu chuyên môn. Cả một tầng lầu toàn bộ đóng kín lại, chỉ có vài nhân viên có liên quan có thể tiến vào, có thể thấy được phía trên cũng tạo áp lực đến bệnh viện.

Ra khỏi thang máy, vừa tiến vào tầng 12, Yến Hồi Ôn liền nhìn thấy một chỗ khác của hành lang, đội viên đội đặc chiến đang đứng dựa vào tường ở cửa thang máy chuyên dụng, sắc mặt mỗi người đều căng chặt.

Lục Sơ Dương cùng với bác sĩ từ văn phòng đi ra, nhìn thấy Yến Hồi Ôn, liền vẫy tay để cô đi qua.

Lập tức, Yến Hồi Ôn hướng về phía của anh cất bước chạy qua, sau đó hành lý nhỏ ở trong tay được anh nhận lấy, Lục Sơ Dương nâng tay sờ tóc cô.

Lúc này ting một tiếng, cửa thang máy chuyên dụng chậm rãi mở ra.

Lâm Tại Ngôn được y tá đẩy ra, cha mẹ anh ta một tấc không rời đi theo ở phía sau, từ đôi mắt họ có thể nhìn ra, ba Lâm mẹ Lâm có lẽ là khóc cả một đêm. Yến Hồi Ôn nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra Tần Các.

Đang nghi hoặc, bác sĩ bên này gật đầu, y tá bắt đầu đẩy Lâm Tại Ngôn vào phòng phẫu thuật. Đội viên đội đặc chiến ồn ào vây qua, mở miệng muốn nói lại thôi.

Triệu Nhiên trực tiếp khóc, Lâm Tại Ngôn liếc nhìn cậu ta một cái, vô lực xua tay: "Haizz, được rồi, dưỡng tốt vết thương của cậu đi!"

"Tôi, tôi sớm đã khỏe rồi."

Lúc này, Lâm Tại Ngôn dứt khoát ưu sầu cũng không tiếp lời, ánh mắt rơi lên trên mặt của Lục Sơ Dương, lại chuyển đến Yến Hồi Ôn: "Xin lỗi." Làm rối loạn tân hôn của hai người.

Yến Hồi Ôn nỗ lực để bản thân nhuận khí, không thể chấp nhặt với bệnh nhân.

Để anh ta nói, để anh ta nói.....

Lục Sơ Dương suýt nữa đánh anh ta: "Làm tốt phẫu thuật của cậu."

Lâm Tại Ngôn cười, băng ca liền được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, nhưng người đang nằm trên băng ca đột nhiên xoay đầu lại. Đôi mắt hoa đào huênh hoang của anh ta, lúc này đang xuyên qua bóng tất cả mọi người, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cửa thang máy.

Thang máy yên tĩnh không có chút tiếng động.

Lúc này, xung quanh cũng lạnh ngắt như tờ, cảm nhận được loại tình cảm chưa thực hiện xong của bệnh nhân, ngay cả y tá cũng đem băng ca dừng lại.

"Cần chờ một chút sao?" Bác sĩ khó xử hỏi người nhà ở bên cạnh.

"Không cần." Lâm Tại Ngôn lại nhắm lại đôi mắt.

Sau một lúc lâu, anh ta phát hiện bản thân vẫn ở chỗ cũ, nghi hoặc mà mở mắt ra xoay đầu lại, nhìn thấy đồng đội của anh ta đều đang nhường một con đường ở chính giữa. Tần Các từ trong con đường trực tiếp đi qua, một mạch đi đến ngồi lên ghế màu xám ở khu chờ.

Sau đó, cô ấy làm bộ điềm nhiên như không từ trong túi lấy di động ra nhìn, ai cũng không nhìn.

Đây..... là chuyện gì? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

"Tiểu Các Tử." Cuối cùng, Lâm Tại Ngôn lên tiếng gọi cô ấy.

Từ lúc Tần Các tiến vào, trong đôi mắt hoa đào của anh ta chỉ còn lại hình bóng cô gái này.

Tần Các im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại.

"Tiểu Các Tử." Lâm Tại Ngôn lại gọi.

Cô ấy phớt lờ.

. . . .

Yến Hồi Ôn liền rõ ràng, nhìn thấy Lâm Tại Ngôn lúc này bởi vì Tần Các mà thu liễm lại thái độ sống chết không sợ lúc trước, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cô hít một hơi sâu, xoay người dựa lên người Lục Sơ Dương.

Còn cho rằng đại thiếu gia thật sự trời không sợ đất không sợ.

Quả nhiên, Lâm Tại Ngôn im lặng một hồi lâu, vẫn là thở dài: "Tiểu Các Tử, em chờ đó cho anh."

. . . .

Đèn đỏ bên ngoài phòng phẫu thuật soạt một cái sáng lên, Tần Các lúc này mới thu lại di động, nắm chặt tay thành đấm, nhìn vào đèn đỏ không động đậy.

Yến Hồi Ôn ngồi lên chiếc ghế lạnh băng, cúi đầu ngón tay đảo loạn vòng quanh.

Bỗng nhiên, tay bị một lòng bàn tay phủ lấy.

Lục Sơ Dương nắm lấy tay cô để lên trên đùi, ngón tay mềm mại đó bất an động đậy. Anh nhíu mày, có chút suy nghĩ bắt đầu trỗi dậy ở trong lòng, cô gái nhỏ rất sợ hãi, vậy nếu như người bên trong đổi thành anh?

Anh cũng không dám nghĩ.

Lục Sơ Dương đem eo cô ôm lấy, Yến Hồi Ôn chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, sau đó đầu nhỏ bị anh ấn lên trên vai.

Cô dựa vào dụi dụi.

Cô vừa động, Lục Sơ Dương dùng lòng bàn tay che đi mắt cô, giọng nói ở trên đỉnh đầu cô: "Không phải còn phải ngồi máy bay sao, trước tiên nghỉ ngơi một chút, đừng sợ, đi ra thì anh gọi em."

Cô nhẹ nhàng "ừm", đổi một tư thế, sau đó hơi thở nhẹ nhàng xuất hiện ở cổ anh.

Qua một hồi, Lục Sơ Dương đem tay trên mắt cô lấy xuống, dọc theo bờ vai, cánh tay, trượt xuống eo cô, đem cô lại hướng phía mình ôm lấy.

Bên trong hành lang yên tĩnh, tâm tình Lục Sơ Dương lại có chút không tốt.

Mấy ngày nay, trái tim vô cùng mạnh mẽ của anh đều ở bên bờ biên giới tự phủ nhận bản thân, anh tuyệt đối không thể rời khỏi đội đặc chiến, nhưng ông nội nhắc nhở..... anh đang chậm trễ cô?

Sau vài tiếng đồng hồ.

Ở bên ngoài phòng phẫu thuật, khi đèn đỏ soạt một tiếng vụt tắt, người trong lòng Lục Sơ Dương gần như trong nháy mắt bừng tỉnh.

Cửa vừa mở ra, đội viên đội đặc chiến hỏa tốc chạy qua.

Bác sĩ vừa mới đi ra, liền bị bọn họ vây quanh lại, ông mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, lập tức, tất cả ánh mắt đều vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm lên mặt ông, ngoại trừ Tần Các.

Những người này ở trước mặt Tần Các lắc lư qua lại, từ trong bóng người, cô dừng lại ở cánh cửa phòng phẫu thuật, giống như muốn từ bên trong cửa nhìn thấy Lâm Tại Ngôn.

Mẹ Lâm có chút yếu ớt hỏi: "Bác sĩ, con trai tôi.... như thế nào rồi?"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm ông.

Bác sĩ ngẩng đầu lên, ánh mắt cứng rắn của những người này làm cho ông không đành lòng thao thao bất tuyệt.

"Phẫu thuật thành công." Ông trực tiếp nói.

"Cảm ơn, cảm.....ơn." Mẹ Lâm khóc thành tiếng.

Bác sĩ sau đó dặn dò một chuỗi dài, nhưng căn bản không có người nghe vào. Lúc ông đang thở dài, xung quanh bản thân đang lùi lại một vòng, giây tiếp theo, người đang lùi lại liền giải tán ngay lập tức, hướng về phòng bệnh mà chạy nhanh như bay.

Nhìn thấy tình đồng đội của người ta, bác sĩ lại thở dài, hoạt động cổ, lúc này cuối cùng có thể cùng dễ báo cáo lên phía trên.

Ở trong hành lang còn dư lại hai người không động đậy.

Yến Hồi Ôn kích động vừa khóc vừa cười, Lục Sơ Dương bưng mặt cô lên nhìn kỹ, chê cười cô. Cô liền đem hai móng vuốt giơ lên, nắm lấy cổ tay áo thun ngắn tay của anh, lầu bầu: "Anh như thế nào cũng không có căng thẳng."

Lục Sơ Dương đem cô hướng đến trước người ôm lấy, làm sao không căng thẳng?

Anh không những căng thẳng, tất cả mọi việc cộng lại, mấy ngày nay đều gần như sắp nổ tung rồi.

Cuối cùng, lúc Lục Sơ Dương đưa cô đến sân bay, bởi vì trên đường kẹt xe, làm xong thủ tục đăng ký, đã gần tới giờ máy bay cất cánh rồi.

Yến Hồi Ôn nhanh chóng tiếp nhận lại hành lý nhỏ của cô, đặt ở trên mặt đất, rút ta tay cầm, vừa xoay đầu nhìn đường kiểm tra an ninh, vừa gấp gáp không nhịn được nhón chân hôn một ngụm lên mặt của Lục Sơ Dương.

"Em đi nha." Cô nhẹ giọng nói, cảm thấy mặt mình đều nóng bừng lên.

Nhưng trong nháy mắt, cánh tay lại bị anh kéo lại.

"Hồi Ôn."

"À đúng rồi, em hai tháng liền trở lại rồi, ừm.... nhiều nhất là hơn hai tháng một chút." Yến Hồi Ôn duỗi tay tính toán, chỉ nhiều hơn một chút, nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của anh, "Làm sao vậy?"

"Em muốn ly hôn không?" Lục Sơ Dương ma xui quỷ khiến hỏi ra một câu mà anh hối hận nhất trong đời này.

******

Trở về căn cứ đặc chiến lại là một vòng hội nghị mới, phía trên từ trong miệng của mấy tên tội phạm mà trung đội ba bắt được, thẩm tra ra hai nhân vật lớn nhất ở trong đám bọn chúng.

Bóng tối trong phòng chỉ huy tác chiến, tiếng dụng cụ tỉ mỉ phối hợp với tiếng bàn phím đơn điệu, vang lên không ngừng. Chi đội trưởng đem màn hình chiếu vừa thay đổi, trong màn hình lớn xuất hiện một nhân vật có khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt.

"Sơn Ưng, nhân vật số hai, là lính đánh thuê." Chi đội trưởng giới thiệu,"Mà nhân vật số một Cách Nhĩ, chưa bao giờ lộ mặt, tạm thời không rõ."

Thông qua tư liệu mà cấp trên nắm được, nhóm người này ngoài mặt là thương nhân làm ăn ở Bắc Âu. Nhưng trên thực tế, bọn chúng đã ở trong ngoài biên giới trù hoạch nhiều lần nổi lên hoạt động khủng bố.

Mà đa số bia đỡ đạn bị bắt lại vẫn chưa có người gặp qua khuôn mặt thật của Cách Nhĩ.

Nhưng ở vài ngày trước, Cách Nhĩ vậy mà có năng lực chỉ huy thuộc hạ, ở trên xe mà trung đội ba vây bắt tội phạm trở về lắp đặt máy nghe trộm vô cùng tiên tiến.

Xe tiến vào khu vực quản lý của căn cứ, lập tức bị bắt được tín hiệu dị thường, phát hiện ra máy nghe trộm này.

Bởi vậy, bọn họ phân tích.

Cách Nhĩ đã bắt đầu chuẩn bị hành động, cũng đem bàn tay phản động duỗi đến đội đặc chiến.

Lục Sơ Dương chẳng nói câu nào mà nghe, từ hôm từ sân bay trở về, anh liền trở nên trầm mặc, trên mặt rõ ràng như sắp hỏng mất, nhưng anh vẫn trấn tĩnh dị thường.

Cổ Thú nhìn ra được, sợ đến nỗi từ bên cạnh anh di chuyển đến chỗ ngồi xa hơn.

"Tên đầu sỏ ở Bắc Âu, chúng ta trước mắt không cách nào vây bắt." Cuối cùng, chi đội trưởng nhấn mạnh,"Nhưng thông qua máy nghe lén này,chúng ta đã đang chậm rãi thu lưới, mọi người luôn luôn phải chuẩn bị, chờ thời cơ chín muồi, đem phần tử phạm tội một mẻ hốt gọn."

"Xin chú ý, tổ quốc cùng thành phố của chúng ta, không cho phép xâm phạm."

. . . . .

Lúc Cổ Thú ở phía sau núi tìm thấy được Lục Sơ Dương, anh đang đứng ở trong trời mưa lớn tầm tã không động đậy.

"Cậu làm sao vậy?" Cổ Thú vốn định xoa dịu một chút bầu không khí, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ của anh, lời nói đùa đến bên miệng vẫn là lại nuốt trở về,"Cùng vợ cãi nhau rồi?"

"Không phải." Lục Sơ Dương đáp, trong mắt là căn cứ đặc chiến ở dưới núi đã lâm vào bóng đêm.

Tim cũng là một mảnh tro tàn.

Ở sân bay, anh vừa nói ra câu đó liền hối hận rồi, nhưng gần như tức khắc, cô gái nhỏ giống như bị dọa, đầu cũng không xoay lại trốn tránh tiến vào đường kiểm tra an ninh.

Trên đường trở về, anh một mình ngồi xổm ở bên đường hút thuốc. Bị khói thuốc sặc mới phát hiện, hóa ra bản thân cũng sẽ sợ hãi, sợ làm chậm trễ cô, càng sợ cô không bao giờ muốn ở cùng anh nữa.

Trước khi gặp Yến Hồi Ôn, anh chưa từng nghĩ qua muốn nói chuyện yêu đương.

Lần đầu tiên yêu một người như vậy, thế cho nên căn bản không hiểu nên đối xử với cô thế nào mới tốt.

"Đánh một trận đi." Cổ Thú cũng không hỏi nữa, cảm thấy Lục Sơ Dương nếu không phát tiết, người sẽ phế luôn.

Nhưng không ngờ rằng.

Anh ta mới nhấc tay một cái, Lục Sơ Dương liền đánh thật.

"Ai da, mẹ nó, cậu điên rồi!" Cổ thú cùng anh đồng thời tiến vào đội, cùng nhau huấn luyện không có bảy năm cũng có tám năm, quá quen thuộc của động tác của đối phương, Lục Sơ Dương đây là cách đánh không muốn mạng.

. . . . .

Nước mưa giống như đá lách tách rơi lên mặt bọn họ, trên người bị đánh, tiếng mưa quá to che đi âm thanh nấm đấm nện vào cánh tay.

Hai người thoát lực nằm trên mặt đất.

"Mẹ kiếp!" Cổ Thú vừa mắng một câu, thật con mẹ nó đau.

******

Liên tiếp hai tháng, thời tiết đã vô cùng lạnh, Yến Hồi Ôn ngoài đi đến phòng làm việc của Mr.Dean ra, mỗi ngày đều đem bản thân trốn trong khu nhà ở nhỏ, ngay cả di động cũng không dám mở máy.

Khu nhà ở ở đại học mà Mr.Dean giảng dạy, môi trường vô cùng tốt.

Ngày này, cô hít nước mũi dùng điện thoại bàn của khu nhà ở gọi điện thoại cho Tiết kì, bên kia lập tức nghe máy: "Vẫn còn sống nha."

Yến Hồi Ôn: "Ừm..."

"Chừng nào trở về?" Bên kia hỏi.

Nhắc đến chuyện đau lòng, Yến Hồi Ôn duỗi tay rút khăn giấy từ trong hộp ra, chặn lên cái mũi đang không ngừng chảy nước mũi, đáng thương tích tụ lại: "Tớ sợ anh ấy cùng tớ ly hôn, không dám trở về..."

Ngữ khí bên kia đã không vui: "Anh ta dám! Còn có thể ép buộc cậu hay sao?"

"Không phải...." Yến Hồi Ôn không có cốt khí ngồi ở trên giường,"Anh ấy vừa hạ mệnh lệnh, tớ liền khống chế không được mà nghe theo."

"Cô gái, hôm nào tớ đi thay cậu nghe ngóng." Bên kia cạn lời.

"Cậu.... cậu len lén đi nha." Yến Hồi Ôn ồ ồ nói.

Chờ cúp máy xong, cô xuống lầu đi mua thuốc cảm, kết quả lúc cầm thuốc trở về, bị một vị nam sĩ vô cùng thân sĩ gọi lại, anh ta dùng tiếng anh lễ phép hỏi đường.

Yến Hồi Ôn vừa chỉ đường vừa choáng váng ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn một cái, kinh sợ!

Dung mạo của anh ta, nói như thế nào... cũng so với con gái còn muốn tuấn mỹ hơn, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách, câu đi hồn người.

Anh ta là con lai, vả lại còn biết tiếng trung.

Lấy được chỉ thị, anh ta đối với Yến Hồi Ôn gật đầu nói cảm ơn, lúc rời đi, vô ý nhìn thấy thuốc cảm trên tay cô, liền mỉm cười nhắc nhở: "Tôi là nghiên cứu sinh ngành sinh vật học, thuốc này nên uống ít."

"À...." Yến Hồi Ôn hồi thần, nhìn thuốc ở trong tay,"Ồ, cảm ơn."

Chờ Yến Hồi Ôn hoàn toàn biến mất trong dòng người, chậm rãi từ phía sau góc đường có hai người xuất hiện, trong đó có một tên khuôn mặt lạnh nhạt.

Bọn họ đi tới hai bên của anh ta, mà trên mặt người đàn ông xinh đẹp nụ cười dần dần lạnh xuống.

Bọn họ đi đến hai bên của người đàn ông, mà nụ cười trên mặt người đàn ông xinh đẹp từ từ lạnh xuống.

"Cách Nhĩ, là cô ta sao, là vợ vị đội trưởng đặc chiến đó?" Tên mặt lạnh hỏi.

Người đàn ông được gọi là Cách Nhĩ dùng ngón tay trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật từ trong ngực lấy ra vài tấm hình. Anh ta đáng tiếc nhìn, giao cho thuộc hạ bình thường ở bên phải: "Trước tiên nhìn chằm chằm vào."

"Vâng, vâng...."

Tên thuộc ha khúm núm nhận lấy, hai ông chủ vậy mà tự mình từ Bắc Âu đến đây. Hắn ta nhanh chóng liếc nhìn tấm hình, ngoại trừ cô gái vừa nãy, còn có một bức có con nít, một bức có cụ già.

Đại khái đều là người một nhà.

"Nhưng mà.... ông, ông chủ, nhìn chằm chằm vào ai?"

"Nhìn ai?" Cách Nhĩ cười lên, dùng hai ngón tay nâng cằm đối phương lên, lạnh như băng nói: "Tùy tiện một người, chỉ cần tôi đến lúc có người có thể bắt. Nhưng cậu không nên giống đám phế vật đó, đâm người rồi vẫn còn chạy không kịp, hửm?"

"Nhưng, nhưng mà, người trong đội đặc chiến thật sự quá lợi hại rồi."

"Cho nên..."

Cách Nhĩ cười mỉm: "Tôi mới cần nắm một chút lợi thế."