Chương 33

Chương 33: Tự phụ

"Hồi Ôn, thật sự là cậu." Người phụ nữ đem chiếc chìa khóa xe sang trọng lên trên bàn, cười nói: "Vừa nãy lúc vừa mới xuống xe liền cảm thấy giống cậu, cậu thật là....một chút cũng không thay đổi nha."

Ánh mắt cô ta không e dè mà liếc nhìn Yến Hồi Ôn từ đầu đến chân.

"Haizz, Cảnh Nam." Yến Hồi Ôn không thể không giơ tay lên, căng da đầu mà vẫy tay chào hỏi,"Mấy năm nay cậu ở Mỹ, chúng tớ đều rất lâu rồi không gặp cậu rồi, ngồi không?"

Yến Hồi Ôn chỉ vào chiếc ghế gỗ ở bên cạnh.

"Tớ bình thường rất bận." Người phụ nữ trước mặt gọi là Cảnh Nam từ trên cao nhìn xuống chiếc ghế gỗ, ghét bỏ di chuyển tầm mắt, quyết định tao nhã mà đứng,"Lại thêm tớ trước đó vừa lấy được thẻ xanh của Mỹ, liền dự định ở lại bên đó."

Cô ta tiếp tục cười:"Vốn là vẫn do dự, nhưng cha mẹ chồng ở California đã mua nhà, vị hôn phu của tớ tốt nghiệp đại học xong cũng sẽ đến đó phát triển. Cho nên, tớ liền định cư ở bên Mỹ luôn."

"Hả? Vị hôn phu của cậu vẫn còn đang đi học?" Yến Hồi Ôn biết đối phương một chút cũng không chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện, lại tùy ý khách sáo nói.

"Anh ấy sao, đang là nghiên cứu sinh của đại học thể dục, tên tuổi khá nổi tiếng." Cảnh Nam cười tủm tỉm, bộ dạng vô cùng hài lòng, "Anh ấy sắp tốt nghiệp rồi, à.... là chuyên ngành tán thủ*, đã ký hợp đồng với công ty bên California rồi."

*Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

Đại học thể dục?

Yến Hồi Ôn nhanh chóng suy nghĩ, Tiết Kì là nghiên cứu sinh của đại học thể dục, Lục Sơ Dương bọn họ với trường đó cũng có hợp tác, bản thân cũng từng phỏng vấn ở đó. Chuyên ngành tán thủ, nhân vật nổi tiếng.

Cô không nhớ là có nha!

Cô đành phải bất động thanh sắc cười cười, không tiếp lời, hai mắt chỉ chú ý tới Lục Sơ Dương lấy đồ ăn trên que xiên xuống bỏ vào chiếc dĩa trước mặt cô.

Lúc này, Cảnh Nam đang đứng đối mặt với hai người họ.

Kỳ thật, cô sớm đã chú ý tới Lục Sơ Dương không nói câu nào ngồi ở bên trái. Nói thật thì, Lục Sơ Dương bất luận ngũ quan hay thân hình, đều tuyệt đối đẹp trai đến làm cho người khác tim đập thình thịch. Càng không nói đến, anh chỉ tùy ý ngồi đó, liền đem đến cho người khác áp lực vô hình rồi.

Cảnh Nam nhếch môi, Nhưng.... anh ta dẫn bạn gái đến loại chỗ như thế này ăn cơm?

Phần lớn là không có tiền.

Cô ta cười thành tiếng: "Hồi Ôn, đây là bạn trai cậu hả?"

"Ừm!" Nụ cười trên khuôn mặt của Yến Hồi Ôn trong nháy mắt trở nên ngọt ngào, trong mắt đều là Lục Sơ Dương,"Bạn trai tớ."

"Ồ?" Cảnh Nam sau khi nghe xong, tìm tòi nghiên cứu mà chào hỏi,"Chào anh."

"Chào cô." Lục Sơ Dương nhìn cô ta một cái, xem như chào hỏi lại, chỉ chú tâm dùng đũa khều ra những que xiên vô cùng cay mà Yến Hồi Ôn lặng lẽ gắp bỏ vào trong dĩa của anh.

Yến Hồi Ôn vừa thấy bản thân bị nhìn thấu, dứt khoát gắp đi những xiên cay trên dĩa của anh ra.

Lục Sơ Dương cười cười.

Lúc anh vừa mới chào hỏi, cho Cảnh Nam cái liếc mắt không chút để ý, làm cho bộ dạng vênh váo đắc ý của cô ta đột ngột giảm xuống ba phần, cô ta gượng gạo cười: "Ồ, vậy bạn trai cậu làm công việc gì vậy?"

"Vũ cảnh." Yến Hồi Ôn đáp.

Lúc này, Cảnh Nam không nhịn được mà cười khúc khích, trong lòng nghĩ làm sao lại tìm đến một tên lính chứ?

Nhưng cô ta không nói ra, vẫn là vì thể hiện rõ khí chất của mình mà chuyển chủ đề: "Làm quân nhân rất vất vả nha, hơn nữa tớ nghe nói bây giờ đổi nghề cũng không có công việc tốt."

"Hả? Không nghĩ tới đổi nghề, tớ cảm thấy khá tốt." Yến Hồi Ôn tiếp tục đáp.

Cô lại muốn lấy súp lơ ở trong dĩa của Lục Sơ Dương, như thế nào cảm thấy, ngay cả rau vào trong dĩa của anh, thoạt nhìn đều ngon hơn trong dĩa của cô vậy?

Lục Sơ Dương vẫn ung dung nhìn một hồi, thỉnh thoảng động đũa, nhẹ nhàng khẩy ra những que xiên vô cùng cay mà cô trộm bỏ vào.

Cảnh Nam ở bên cạnh không thèm để ý, đối với Yến Hồi Ôn thở dài, trong lòng không ngờ rằng cô vẫn đơn giản như vậy. Bây giờ, không có chút bản lĩnh không chút quan hệ, không phải bạn nói muốn đổi nghề liền không đổi nghề nha?

Thế là, Cảnh Nam giả bộ hảo tâm đề nghị nói: "Vị hôn phu của tớ nha, quen biết một đội trưởng rất lợi hại trong quân đội. Hơn nữa cha của tớ cũng quen biết một vị lão cán bộ đức cao vọng trọng, trở về đều có thể để bọn họ giúp cậu hỏi thăm quan hệ."

Hả? Yến Hồi Ôn nhanh chóng nhìn Lục Sơ Dương, chỉ lo anh nghe xong lời này sẽ tức giận.

Quả thật có chút, ý tứ coi thường.

Kết quả, Lục Sơ Dương tự nhiên không để ý để cô đừng ngây người, ăn đồ ăn trước, đồ ăn đều lạnh rồi. Sau đó anh cầm lấy khăn giấy lau tay, lúc này mới cười nói: "Cô có quan hệ rất rộng?"

"Ừm...đương nhiên rồi." Cảnh Nam không nghĩ tới Lục Sơ Dương sẽ bỗng nhiên cùng cô nói chuyện, trái lại vừa khẩn trương, trau chuốt ngôn ngữ đến nửa ngày: "Người mà vị hôn phu của tôi quen biết là vị đội trưởng mà đại học thể dục mời đến, vị lão cán bộ mà cha tôi quen biết quan hệ càng tốt hơn."

"Nếu nói giúp anh vài câu chắc là không có vấn đề gì lớn." Cô ta giống như khẳng định.

"Nhưng mà một vị đội trưởng e rằng không có quyền lực lớn như vậy đi." Lục Sơ Dương gật đầu, giả bộ nghi hoặc,"Thật có thể để tôi lên chức?"

Cảnh Nam lúc này cười lên, dáng vẻ giống như rất có bản lĩnh: "Cái này anh không cần lo lắng, chủ yếu là vị lão cán bộ đó quá đức cao vọng trọng, tôi cùng cha mình còn từng thăm hỏi qua, muốn để lão nhân gia đến hôn lễ của tôi làm chủ hôn."

Nói tới đây.

"À! Đương nhiên rồi...." Mục đích khoe khoang của Cảnh Nam đã đạt được, bỗng nhiên lại chuyển chủ đề,"Thành không thành vẫn phải xem bản thân anh."

"Đức cao vọng trọng? Tôi biết có một vị." Lục Sơ Dương cười cười,"Có phải là họ Lục?"

"Đúng vậy, anh cũng biết đi! Đó nhưng là một vị thế hệ trước cầm qua súng xông lên chiến trường. Cha tôi từng gặp qua, đương nhiên, Hồi Ôn chắc cũng biết sự lợi hại của loại quan hệ này, anh có thể vẫn chưa hiểu rõ...."

Nghe đến đây, Yến Hồi Ôn hiểu được đã bắt đầu thắp cho cô ta một nén hương.

Cô dùng ánh mắt lén liếc nhìn Lục Sơ Dương, phán đoán sắc mặt của anh.

"Ồ." Lục Sơ Dương thuận miệng trả lời, bắt được ánh mắt của Yến Hồi Ôn, vuốt mái tóc của cô, lại hỏi: "Cô vừa nãy nói, muốn mời lão nhân gia đến làm chủ hôn?"

"Đúng vậy." Cảnh Nam đắc ý, "Như vậy toàn bộ hôn lễ thoạt nhìn cũng có nhiều chất lượng."

"Nhưng ông nội tôi không rảnh."

Cảnh Nam:....

Yến Hồi Ôn im lặng đem mặt cúi thấp xuống, quả thật không đành lòng nhìn thẳng.

Cảnh Nam cứng họng, nhìn Lục Sơ Dương, sau đó nhìn thấy anh ngồi trên ghế gỗ, đầu cũng lười ngẩng lên, mở miệng: "Huống hồ, ông nội tôi cũng không có dự định cho người khác dùng quan hệ."

"..."

Chờ Cảnh Nam đi rồi, Yến Hồi Ôn mới nhịn cười mà cọ lên tay của Lục Sơ Dương mà: "Anh, anh lúc bắt đầu liền biết phải không?"

"Cũng không phải ngay ban đầu," Lục Sơ Dương đem bạn gái nhỏ ôm đến dưới cánh tay, đem người ngồi ngay ngắn, "Lúc cô ta nói đến thăm hỏi ông nội, anh suýt nữa quên mất trong nhà từng có hai người như vậy từng tới."

"Nhưng có điều ông nội thật sự không rảnh?"

"Rảnh, không thích nên đùn đẩy thôi." Lục Sơ Dương đem đầu cô lại sát người, dán sát vào bên tai cô nói: "Nhưng nếu như là hôn lễ của chúng ta, dù cho trên trời có rơi đạn thì ông nội cũng muốn đến."

" ...."

Tai của Yến Hồi Ôn thoắt một cái liền trở nên vô cùng đỏ.

Vừa ngứa vừa đỏ!

Kết hôn, kết hôn....

Yến Hồi Ôn bây giờ trong đầu đều là hai chữ kết hôn, Lục Sơ Dương thấy cô không nói chuyện nữa, dắt cô đi trở về lái xe: "Cuối tuần anh muốn trước tiên đến thăm hỏi chú và dì."

"Hả?"

Yến Hồi Ôn rõ ràng đi không được nữa.

Lục Sơ Dương nhìn một lúc khuôn mặt nhỏ đang ngửa lên của cô, lại nâng tay, dùng ngón cái cùng ngón trỏ véo lên: "Vốn dĩ cha me anh cũng muốn tới, nhưng anh sợ ngay từ đầu có chút đường đột, cho nên hẳn là anh đi trước."

Anh ấy muốn đến nhà mình?

Yến Hồi Ôn đối diện với anh ,dùng đầu ngón chân chà xát mặt đất, vô cùng khẩn trương, hít thở vài ngụm mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Nhưng anh quên rồi, cuối tuần em sẽ cùng bạn học họp lớp, cũng đã đáp ứng lớp trưởng rồi, còn nói muốn dẫn theo người nhà..... cùng tham gia." Yến Hồi Ôn nói đến người nhà hai chữ này, ngượng ngùng ậm ờ một chút, sau đó nghĩ tới lại phải gặp Cảnh Nam, cả người đều trở nên ỉu xìu.

Cô dù sao vẫn cảm thấy, lúc Cảnh Nam rời đi, nhìn ánh mắt của cậu ta có chút không đúng.

Vậy....

"Sẽ không ở trước mặt bạn học cãi nhau?"

"Loại người đó, kỳ thật nhược điểm khá nhiều, căn bản không cần cãi lộn." Lục Sơ Dương đem tay trên mặt cô bỏ xuống, đặt lên trên eo cô, cách một chiếc áo ngắn tay vân vê,"Chúng ta trước tiên cùng chú dì ăn xong cơm trưa, vẫn đến kịp."

. . . . .

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn không quan tâm đến Cảnh Nam đang tức giận mà đi lái xe. Cô ta tức giận lấy di động từ trong túi ra, không nói hai lời gọi vào một số điện thoại, bên kia rất nhanh liền nhận máy, là một người đàn ông.

Cảnh Nam kéo mở cửa xe, ngồi vào trong: "Ông xã, cuối tuần bạn học họp lớp anh đi cùng em."

Bên kia cười lên, trước tiên nhanh chóng đáp ứng, lại an ủi nói: "Làm sao vậy bảo bối, ai làm em tức giận rồi?"

"Yến Hồi Ôn..."Cảnh Nam vặn chìa khóa, khởi động chiếc Coupe," Chính là cô gái mà em vẫn hay nhắc với anh, bạn trai của cậu ta là một tên con nhà giàu, nhưng có điều tám mười phần trăm là bản thân không có bản lĩnh, là loại công tử bột dựa vào gia đình."

Bên kia đáp ứng.

Cảnh Nam đem xe lái lên đường, tiếp tục ủy khuất: "Đúng rồi, anh không phải quen biết một đội trưởng vô cùng lợi hại sao, có phải là vũ cảnh?"

"Ừm, trường của bọn anh cùng bọn họ có hợp tác, anh ta từng liên lạc với anh."

"Là con cháu quân nhân sao?"

"Hẳn là không phải, thật sự có bản lĩnh."

Cảnh Nam cân nhắc, vậy thì tốt, cảm thấy ngộ nhỡ trùng hợp, vậy nhờ bạn trai mời vị đội trưởng dạy bảo tên đó..... Vì vậy, cô ta hỏi: "Có thể liên lạc với anh ta không?"

"Bảo bối, anh ta nhưng là đội trưởng nha, bình thường đều sẽ không đến." Giọng bên kia căng thẳng: "Nhưng mà lúc sát hạch tốt nghiệp, anh ta có lẽ sẽ tới, nhưng đừng nói liên lạc, anh vô cùng sợ anh ta."

Cảnh Nam không vui: "Dù sao em không quan tâm, việc này anh phải dụng tâm làm. Còn có họp lớp ngày hôm đó, anh lái chiếc xe sang trọng vừa mua sang đón em, phải ra dáng vung tiền như rác."

Bên kia đáp ứng: "Yên tâm đi bảo bối, cứ để anh lo."

. . . . . .

Lúc Lục Sơ Dương chở Yến Hồi Ôn về tới cổng đại viện, trừ người đứng gác, xung quanh đã không còn bóng người. Dưới ánh đèn đường, vài con côn trùng đang đuổi bắt nhau trêu đùa, làn gió đêm mùa hè khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh và đẹp đẽ.

Sau khi Yến Hồi Ôn vẫy tay, đi ba bước lại quay đầu lại nhìn.

Lục Sơ Dương nhìn thấy cô đi vào bên trong cổng, lúc này mới xoay người, nhưng chưa đi được hai bước, đột nhiên bị Yến hồi Ôn ôm lấy từ phía sau, lại cúi đầu nhìn thấy hai tay nhỏ của cô đang quấn lấy eo mình.

Kì thật Lục Sơ Dương biết, Yến Hồi Ôn chạy về lại bước thứ nhất, anh liền nghe thấy, vì vậy cười mà cầm tay cô.

Yến Hồi Ôn nhỏ giọng nói: " Anh xoay người lại đi." Giây tiếp theo, cảm thấy cánh tay bị anh dùng lực kéo, cả người cô thuận thế tiến vào trong ngực anh.

Lục Sơ Dương giấu cô trong bóng tối, nâng mặt cô lên, hôn xuống. Cô vô thức mở miệng, lưỡi của hai người quấn lấy nhau trong vài giây.

Trước khi hô hấp hỗn loạn, Lục Sơ Dương buông cô ra: "Nghe lời, trở về đi."

"Vâng." Yến Hồi Ôn vẫn ôm lấy anh lưu luyến không rời.

"Vậy..." Cuối cùng, Yến Hồi Ôn nhẹ giọng nói, "Một tuần này, anh phải nhớ em nha."