Chương 28: Đi hóng gió.
Lục Sơ Dương sinh ra trong một khu trường học quân sự ở bên trong đại viện.
Từ chỗ gác cổng chính của trường học đi vào, một đường đi thẳng, bên trái là trường học, bên phải là khu hộ gia đình, lại về phía sau là một ngọn núi nhỏ không quá cao.
Bên ngoài căn nhà đã không tính là còn mới, là từ lúc ông nội của anh bắt đầu sinh sống tới giờ, ông cụ bây giờ đang ở viện điều dưỡng bên bờ biển nghỉ dưỡng, không có ở trong nhà.
Mà cha mẹ Lục Sơ Dương là giáo sư ở bên trong trường học này, mẹ anh tham gia công tác nghiên cứu khoa học ở trong quân khu, tính cả đến các chú bác của anh, trong nhà chỉ có mỗi Lục Sơ Dương đi một con đường khác.
Trước đó thời gian hẹn là 12 giờ, ba mẹ Lục Sơ Dương cũng đều chưa trở về, trong nhà rất yên tĩnh.
Yến Hồi Ôn nhân lúc anh đi vào bên trong, lặng lẽ nhìn một vòng phòng khách, bầu không khí trong phòng khách mang đậm phong cách thư hương. Lúc này, cô rất muốn nhìn thấy căn phòng mà Lục Sơ Dương từng ở lúc anh còn nhỏ.
Nghĩ như vậy, Yến Hồi Ôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Sơ Dương đã đứng ở trên cửa cầu thang tầng hai, vẫy tay với cô.
Cô nhẹ gật đầu, bước lên cầu thang theo anh.
Lục Sơ Dương cũng không chọc thủng tâm tư nhỏ đó của cô, lập tức dẫn cô tới một phía trước cánh cửa gỗ màu đỏ nâu của một căn phòng vô cùng bình thường, nắm lấy nắm cửa đẩy mở cửa ra, để cô tiến vào.
Yến Hồi Ôn trước tiên từ bên cửa thăm dò, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Sau đó cô nhẹ nhàng cười lên.
Quả nhiên, phòng của Lục Sơ Dương lại có bố cục phong cách mạnh mẽ cứng nhắc như vậy, sô pha màu đậm, giường màu đậm, còn có tất cả những thứ có liên quan tới quân sự....
Lục Sơ Dương chỉ vào cái sô pha để cô tùy tiện ngồi xuống.
Ánh mắt của Yến Hồi Ôn lại nhìn tới vài cuốn album ảnh ở trên giá sách, liền không di chuyển. Cô dùng ánh mắt dè dặt lại vừa mong đợi nhìn anh: Em có thể xem không?
Lục Sơ Dương nâng tay lấy xuống cho cô.
Yến Hồi Ôn cấp tốc ôm qua ngồi vào trong ghế, ghé vào trong bàn lật từng trang ra xem, đều là hình lúc nhỏ của anh.
Anh lúc còn nhỏ.... liền đẹp trai như vậy!
Vậy không phải có rất nhiều con gái thích anh sao? Vẫn tốt, không bị người khác cuỗm mất.....Cô đột nhiên vô cùng vui vẻ. Lục Sơ Dương đang đứng ở sau lưng cô, liếc mắt một cái liền chú ý đến biểu cảm nhỏ nhỏ đó trên mặt cô.
Vẻ mặt vui mừng có chút lén lút.
Anh cảm thấy, trong lòng lại giống như bị móng vuốt của mèo gãi lên.
Vì vậy, Lục Sơ Dương đem hai tay chống lên bàn giam cô lại trong ngực, cúi người xuống, hôn lên trên khuôn mặt nhỏ của cô. Yến Hồi Ôn bất ngờ không kịp phòng bị "ầm" một cái, mặt đỏ lên, mềm nhũn nằm trên bàn giả chết.
Bởi vì tư thế này, Lục Sơ Dương có thể nhìn thấy đôi tai nhỏ giống như con tôm bị luộc chín mà đỏ lên, anh lại tự giác dựa sát vào, hôn xuống.
Một cái lại một cái...
Dần dần, anh bắt đầu hiếu kỳ dùng đầu răng nhẹ cắn lên.
Cô sắp muốn nổ tung rồi, một chút động đậy cũng không dám, bên tai là tiếng hô hấp rõ ràng của anh..... rất ngứa.
Hô hấp của Yến Hồi Ôn càng trở nên gấp gáp.
Hít thở, hít thở,..
Đột nhiên.
Anh sao lại, hôn xuống phía dưới rồi! Xuống cổ, xương quai xanh...... Đôi môi của anh có chút ẩm ướt, ấm nóng, tóc anh còn đâm vào sườn mặt của cô. Vậy, vậy cô rốt cuộc có nên, ngẩng đầu lên phối hợp với anh hay không?
Yến Hồi Ôn cố sức hít thở, khẩn trương dùng ngón tay bám chặt vào cuốn album, bám chặt vào. Sau đó, hai tay của cô liền cũng bị Lục Sơ Dương tóm lấy, nắm chặt lại.
Anh tiếp tục.
. . . . .
"Anh, điện thoại của anh..."
Phía sau, là điện thoại của Lục Sơ Dương đang reo lên.
"Hồi Ôn..." Giọng nói của Lục Sơ Dương có chút rầu rĩ, ngừng lại hai giây, vùi đầu vào cổ cô cố gắng bình ổn lại hô hấp, lúc này mới buông cô ra, đi đến bên giường.
Anh lấy di động ra vừa nhìn liền thấy dãy số bảo mật, liền biết đây là ở trong đội gọi tới. Khi nhận cuộc gọi, quả nhiên là chi đội trưởng để anh quay về một chuyến, mở cuộc họp.
Lục Sơ Dương lại cùng với chi đội trưởng xác nhận một chút, bên kia khẳng định cuộc họp buổi chiều có thể kết thúc. Vì vậy, sau khi cúp điện thoại, anh trước tiên gọi điện cho cha mẹ, thông báo rằng buổi tối bọn anh lại trở về ăn cơm.
Bên kia vô cùng thấu hiểu mà đồng ý.
Chờ sắp xếp xong những việc này, Lục Sơ Dương đưa chìa khóa nhà cho Yến Hồi Ôn, để cô trước tiên ở nhà anh nghỉ ngơi một chút, buổi chiều anh sẽ trở lại. Sau đó, Lục Sơ Dương lại nhớ lại cái gì đó, lại cầm lấy thẻ ăn của nhà ăn trong đại viện để vào trong tay cô.
Tiếp theo đó anh lái xe mất 2 phút, chở Yến Hồi Ôn đến nhà ăn để cô ăn trưa lại trở về.
Cuối cùng, trước khi rời đi Lục Sơ Dương lại một tay đem Yến Hồi Ôn đang bước vào nhà ăn kéo trở lại, nâng mặt cô lên, thấp giọng nhắn nhủ: "Anh trễ nhất 4 giờ sẽ trở về."
Yến Hồi Ôn gật đầu đáp ứng.
Chờ khi Lục Sơ Dương rời đi, cô ngồi vào bên trong nhà ăn đang mở máy lạnh mà uống chè đậu xanh. Chè mát lạnh uống vào vô cùng sảng khoái, so với bên khu đại viên của cô còn muốn ngon hơn, khó trách anh giới thiệu món này cho cô.
Nhưng mà, Lục Sơ Dương để cô ăn xong trở về nhà anh đợi?
Yến Hồi Ôn chọc vào chiếc chìa khóa có treo chú chó làm bằng vỏ đạn, ngộ nhỡ cha mẹ của anh trở về thì làm sao? Bằng không.... Cô vẫn nên trước tiên tùy tiện đi dạo vậy. Nghĩ như vậy, cô uống hết ngụm chè đậu xanh cuối cùng, đem chìa khóa bỏ vào trong balo, đi ra khỏi nhà ăn.
Không ngờ rằng, Yến Hồi Ôn vừa mới đi ra giao lộ của nhà ăn, chiếc xe việt dã mui trần đang đậu ở đằng xa đột nhiên khởi động, hướng về phía cô chạy nhanh tới.
Càng ngày càng gần...
Cô híp mắt nhìn.
Chiếc việt dã cua một cú xinh đẹp, đem theo gió tới, dừng ngay trước mặt cô.
Sau đó, người phụ nữ trong ghế lái nghiêng đầu cười: "Chào cháu, dì là mẹ của Lục Sơ Dương, rất vui được gặp cháu." Bà phóng khoáng duỗi tay phải ra.
Yến Hồi Ôn trợn mắt há mồm.
Đây thật sự..... quá đẹp trai! Dì ấy còn có một đôi mắt anh khí giống Lục Sơ Dương.
Yến Hồi Ôn không kìm lại được ngây người giơ tay lên, đem tay phải bỏ vào trong tay bà, nắm lại: "Chào dì.... Cháu tên Yến Hồi Ôn, là bạn gái của Lục Sơ Dương ạ."
Vừa nói, mặt của cô liền đỏ lên.
"Dì biết." Mẹ Lục cong khóe miệng, hiển nhiên tâm tình vô cùng vui vẻ.
Bà đang nhiên biết nha, con trai mình từ chối tất cả các buổi xem mắt. Lúc bà suýt nữa cho rằng con trai là kiểu kia, hôm qua nhưng lại đột nhiên được một đám tiểu tử thông báo, con trai bà có bạn gái rồi.
Tuy rằng đối với cô gái nhỏ trước mặt này hiểu biết không sâu, nhưng trực giác của bà không tệ, vì vậy lúc lại nhìn Yến Hồi Ôn, ánh mắt đều mang theo ý cười.
"Dì.... đây thật sự quá ngầu." Não của Yến Hồi Ôn vẫn một mực ở trạng thái chết máy, vẫn còn đắm chìm trong sự phóng khoáng khi mẹ Lục lái xe, không thể nào thoát ra.
"Ồ?" Mẹ Lục lập tức nghiêng đầu, ra hiệu vị trí bên cạnh,"Tiểu Ôn, lên xe không?"
"Vâng?...."
"Bây giờ là 12 giờ 18 phút." Mẹ Lục nhìn đồng hồ, "Lục Sơ Dương 4 giờ mới trở lại, chúng ta có thời gian 3 tiếng đồng hồ có thể đi hóng gió, muốn đi không?"
"À..... vâng ạ." Yến Hồi Ôn nghe lời leo lên chiếc xe việt dã mui trần.
"Ngồi chắc chưa?" Mẹ Lục cười híp mắt hỏi.
"Vâng, chắc rồi ạ."
Yến Hồi Ôn mò mẫm dây an toàn, giọng nói vừa rơi xuống, lúc này, mẹ Lục liền nhấn xuống chân ga, chiếc việt dã trong nháy mắt phóng đi.
"Tiểu Ôn, dì biết một con đường núi cực kì đẹp nha."
. . . . .
Khi họ đến đó, nói là đường núi, kỳ thật đó là một con đường nhựa dẫn đến một khu phong cảnh. Người ở khu phong cảnh này không nhiều, hơn nữa con đường lại càng thêm trống trải, di chuyển vô cùng bằng phẳng.
Trên đường, chỉ nhìn thấy cây cỏ xinh đẹp ở hai bên đường, chiếc xe việt dã đè lên bóng cây dưới đường phóng nhanh như chớp, mùi hương của cỏ cây đập vào trong mũi.
Lúc này, cảm giác gió tháng 6 cũng hợp lòng người như vậy.
Yến Hồi Ôn vừa nắm lấy tay vịn, vừa lặng lẽ cảm khái, tuyệt quá, tuyệt quá.
"Tiểu Ôn." Mẹ Lục thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở một bên, dáng vẻ im lặng ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện, cười cười,"Lục Sơ Dương tiểu tử thối này còn từ chối, nhưng mà dì rất vui khi cháu có thể đến."
"Dì à..... Anh ấy kỳ thực là sợ cháu căng thẳng ạ."
"Đây là nói giúp nó rồi." Mẹ Lục duỗi tay vuốt mũi cô, lại nắm lại tay lái, tốc độ xe cũng không giảm lại,"Em gái dì cùng với cha mẹ cháu là bạn tốt lâu năm, nhưng mà, cha mẹ cháu thông thường lúc nào có thời gian?"
Cha mẹ cô?!
Yến Hồi Ôn ngây người, có một chút khẩn trương: "Bọn họ..... cuối tuần rảnh ạ."
"À, vậy cuối tuần này có chút không kịp rồi." Mẹ Lục vẫn còn gật đầu,"Cuối tuần sau, tên tiểu tử Lục Sơ Dương tám mươi phần trăm là không có thời gian nghỉ phép."
Cho nên?!
Yến Hồi Ôn cẩn thận "dạ" một cái.
"Không dễ dàng nha." Mẹ Lục cười nói, "Muốn đi thăm hỏi cha mẹ cháu."
Thăm hỏi?!
Yến Hồi Ôn sặc một ngụm gió, cả người suýt nữa thì kinh ngạc đến phát ra tiếng, cái này......Mẹ của anh thật sự là người có hiệu xuất cao nha.
"Quả nhiên là tiểu khả ái." Mẹ Lục vui vẻ cười đến híp mắt, nâng tay vòng lên vai của Yến Hồi Ôn, lơ là hỏi: "Tiểu Ôn, Lục Sơ Dương có ăn hϊếp cháu không?"
"Không có ạ!"
"Ồ? Tính tình của nó có chút cứng nhắc." Mẹ Lục đột nhiên thu lại nụ cười, "Lại cộng thêm công việc của nó, lúc đầu dì cùng cha nó ai cũng không nghĩ rằng nó sẽ tiến vào đội đặc chiến."
"Tiểu Ôn, có thể sẽ có chút ủy khuất cháu."
"Không có đâu ạ!"
Yến Hồi Ôn cúi thấp đầu nắm lấy mép váy, im lặng, nhỏ giọng nói: "Lúc nhỏ, ông nội từng nói với cháu, cho dù đang ở trong thời đại hoa bình và thoải mái, một quốc gia tiến bộ cũng không thể không có những người đi trước mở đường, Lục Sơ Dương..... Anh ấy là kiểu người đó."
"Ừm." Mẹ Lục cười đáp.
"Lần đầu tiên cháu gặp anh ấy, là ở bên trong núi, trơ mắt nhìn anh quả quyết vây bắt tội phạm." Yến Hồi Ôn ngại ngùng ở trước mặt mẹ anh bộc lộ sự sùng bái của mình, nhẹ giọng: "Cháu nhìn thấy trong đôi mắt của anh ấy, chất chứa loại kiên định đối với sứ mạng....Đặc biệt tiếp thêm dũng khí cho cháu."
"Ồ?" Nụ cười trên mặt Mẹ Lục càng sâu.
"Một công việc đầy ánh hào quang."Yến Hồi Ôn cố hết sức giải thích,"Vả lại, anh ấy đối với cháu rất tốt."
Mẹ Lục xúc động.
Thật muốn đem cô gái nhỏ này ôm vào trong ngực, bà giảm tốc độ xe, dừng lại, nghiêng đầu hỏi:"Tiểu Ôn, cháu muốn thử không?" Bà sớm đã nhìn thấy tiểu tâm tư ngứa ngáy muốn thử phóng một vòng của cô gái nhỏ.
Yến Hồi Ôn kinh hỉ.
. . . . .
Sau đó, lúc mẹ Lục chở cô trở về đã là 3 giờ rưỡi, Lục Sơ Dương nói 4 giờ trở lại, vậy bọn cô liền quyết định trước tiên sắp xếp các món ăn cần chuẩn bị trước.
Mẹ Lục cầm lấy chìa khóa mở cửa ra, hai người vừa nói chuyện tiến vào bên trong.
Yến Hồi Ôn vừa mới bước vào cửa, đang đổi giày, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Sơ Dương cao cao đứng ở trước mặt cô. Phía sau anh, bên trên sô pha có một người đàn ông trung niên đang đọc báo.
Hẳn là cha của Lục Sơ Dương, cô đoán.
Làm, làm sao.... đều trở về hết rồi?