Chương 24

Chương 24: Bày tỏ

Chịu ảnh hưởng cũng cần phải chú ý tới.

Lục Sơ Dương nắm lấy hai tay của Yến Hồi Ôn kéo cô từ mặt đất đứng lên, cô hít hít mũi giậm chân, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: "Anh bị thương ở đâu vậy?"

Lục Sơ Dương nhìn chăm chú vào đỉnh đầu mềm mại của cô, duỗi tay sờ lên: "Em đi theo anh." Sau đó, anh xoay người sải bước mà đi.

Nhìn thấy cô khóc, Lục Sơ Dương đột nhiên cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, thật sự nhịn không được muốn nhanh chóng đi đến nơi đã chuẩn bị tốt, bày tỏ với cô, nói cô không cần lo lắng như vậy.

Lúc này, Yến Hồi Ôn ngây người ngay tại chỗ, hả? Anh quả nhiên không vui rồi.

Nhìn theo bóng lưng vội vàng đó, cô nhanh chóng lấy tay lau đi nước mắt tự kiểm điểm: Người bị thương vừa mới trải qua sinh tử, trở về thứ đầu tiên nhìn thấy là người khác khóc lóc, phần lớn đều sẽ cảm thấy không vui.

Vậy thì...Cô có phải nên, trước tiên cố gắng kiềm chế một chút cảm xúc rồi lại nói không?

Yến Hồi Ôn vừa xoa khóe mắt, vừa nhanh chóng động não suy nghĩ, hạ quyết tâm lát nữa cho dù Lục Sơ Dương có dạy bảo cô thế nào, thái độ của cô nhất định phải nghiêm chỉnh, tuyệt đối phải bình tĩnh.

Thu liễm, thu liễm!

Ở phía trước, Lục Sơ Dương đi đến phía sau núi, Yến Hồi Ôn cúi thấp đầu không rên một tiếng đi theo anh đến đỉnh núi, thở hồng hộc. Sau đó, cô nâng mắt vừa nhìn, liền sợ ngây người!

Làm sao, lại có nhiều bong bóng treo lên trên cây vậy? Cô vừa muốn hỏi anh.

Pằng pằng pằng...

Ở phía xa không biết là ai đem những quả bong bóng này cùng lúc bắn nổ, có thể nhìn ra có người đã dự tính trước thời gian canh giữ nơi này.

Bong bóng nổ tung.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở bên trong những bong bóng đủ loại màu sắc vốn dĩ đều là mảnh vụn kim tuyến màu sắc rực rỡ. Lúc này, bởi vì cùng lúc bắn nổ, mảnh kim tuyến liền bay đầy trời.

Phía chân trời, ánh chiều tà đã gần sát đường chân trời, đứng trên đỉnh núi này liền có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang dần dần lặn xuống. Trên đỉnh đầu, những chú chim mệt mỏi kiếm ăn cả một ngày đang vỗ cánh bay về tổ.

Ráng chiều, chim về tổ, kim tuyến đầy trời.

Đây, đây thực sự vô cùng tráng lệ.

Yến Hồi Ôn cắn chặt môi nghẹn ngào, không được, đã nói là phải thu liễm cảm xúc mà?

Cô kinh ngạc đến sắp ngất đi rồi.

Ở trước mắt, Lục Sơ Dương đang đi qua. Anh, anh.... muốn nói cái gì, đúng không?

"Chờ chờ một chút!" Yến Hồi Ôn nhanh chóng nhìn chăm chú đôi mắt anh, hai tay đều để ở phía sau lưng, không ngừng khuấy động lên, suýt nữa là quên đi dự tính ban đầu: "Anh, anh nói trước rốt cuộc bị thương ở đâu đi?"

Lục Sơ Dương bó tay hết cách mà xắn tay áo lên cho cô xem, trên cánh tay anh đang quấn một băng vải, là bị dao làm bị thương.

"Có sâu không?" Yến Hồi Ôn cẩn thận hỏi, trong tim trộm đau lòng, cô duỗi ra ngón trỏ muốn đυ.ng vào.

Lục Sơ Dương nhìn thấy cô do dự nửa ngày, dứt khoát cầm lấy cả cánh tay cô đặt lên trên. Sau đó, cảm nhận được cả người cô thoáng chốc liền căng chặt lên, cánh tay nhỏ đặt lên băng vải không dám động đậy.

Anh bật cười: "Không sâu."

"Vậy.....Có đau không?" Cô ngẩng mặt càng thêm cẩn thận hỏi.

Lục Sơ Dương cười cười, duỗi tay giữ chặt lấy sau gáy của cô, cúi đầu cùng cô đối mắt, vô cùng khẳng định đáp: "Không đau."

Yến Hồi Ôn một chút cũng không tin.

"Thật." Anh nói.

. . . .

Lúc này, Lâm Tại Ngôn đang ngồi trên một cái cây nào đó phun ra ngụm khí, cái gì đau không đau, đã là tình cảnh này rồi, không phải nên không chút do dự ôm ấp bày tỏ sao?

Anh ta gõ gõ tai nghe, cười nói trong bộ đàm: "Em trai nhỏ, đến lượt cậu."

Triệu Nhiên vừa nghe thấy, vô cùng hồi hộp, nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất làm việc với chú có máy của cậu ta. Chú chó này là cậu giúp Lục Sơ Dương làm ra, đối với người đã từng lấy giải lớn chế tạo máy móc như cậu mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Ngay tại lúc Yến Hồi Ôn á khẩu không nói gì, chú chó máy của cậu ta xếp thành hàng đi tới bên chỗ cô.

Yến Hồi Ôn vừa nhìn thấy ba chữ trên mặt của chú chó, những chữ này là nét chữ của Lục Sơ Dương, quả thật vô cùng mạnh mẽ rất dễ phân biệt.

Anh thích em....

Chú chó máy mang theo nét chữ, dừng ngay trước mặt cô.

Cho, cho nên....Lục Sơ Dương đang bày tỏ? Yến Hồi Ôn mặt đỏ đến tận mang tai, dẩu môi sắp muốn khóc đến nơi, quá cảm động rồi.

Đột nhiên.

"Hồi Ôn." Lục Sơ Dương lại gần một bước, gọi tên cô.

"Anh làm sao, làm sao cũng không cho em trước tiên chuẩn bị tâm lý một chút?" Cô nghẹn ngào lầu bầu, còn cho rằng....

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lẳng lặng hô hấp....

Hả, âm thanh gì vậy?

Yến Hồi Ôn đỏ mắt ngẩng đầu, máy, máy bay? Máy bay điều khẩn từ xa?

Lâm Tại Ngôn ngồi ở trên cây nhếch miệng cười: "Nên đến mình rồi." Anh ta cầm lấy điều khiển từ xa, đem máy bay điều khiển màu trắng có treo chú chó làm bằng vỏ đạn bay sang.

Nhưng kết quả, lúc gần đến nơi, rất không khéo nổi lên một trận gió, xong đời!

"Ách..." Lâm Tại Ngôn nhắm mắt lại.

Chú chó bằng vỏ đạn từ máy bay rơi xuống, hướng về phía đầu của Yến Hồi Ôn mà rơi. Lục Sơ Dương nhanh tay lẹ mắt kéo cô một cái, cô liền đâm vào người anh, lúc này, hai người gần đến có thể nghe thấy hô hấp của nhau.

Lâm Tại Ngôn híp mắt mở ra một rãnh nhỏ, lầm bầm: "Ha ha ha, vậy.... mình xem như hoàn thành nhiệm vụ."

Sau đó, bịch một tiếng, chú chó làm bằng vỏ đạn đáng thương rơi trên mặt đất.

"Chú chó của em....." Yến Hồi Ôn lập tức ngồi xổm xuống, đau lòng nhặt lên, đây tuyệt đối là do Lục Sơ Dương tự tay làm.

Nhưng không ngờ rằng.

Yến Hồi Ôn vừa duỗi tay, không biết ai trong rừng, ngay sau đó bắn một phát lên bên cạnh tay của cô. Đạn giấy bắn vào nơi cách tay cô đúng một centimét, dứt khoát, chuẩn xác.

Điều này làm cô sợ hãi đến cả người không được tốt, rụt tay ngồi xổm trên mặt đất chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì giây tiếp theo, một phát súng lại ập đến, dán vào bên chân cô, một phát rồi một phát, xới tung cả một lớp đất.

Yến Hồi Ôn đáng thương ngây người.

Cô phản xạ có điều kiện mà nhảy lên, ôm chặt cổ của Lục Sơ Dương: "Trước, nói trước một tiếng...."

Lục Sơ Dương nâng cánh tay, ôm chặt lấy eo của cô.

"Hồi Ôn." Anh lại gần tai cô, thấp giọng nói: "Anh thích em."

. . . . .

Lâm Tại Ngôn ở trên cây cuối cùng cũng thu lại trang bị, giơ ngón tay cái với Giang Châu, lúc nhảy xuống cây cười nói trong bộ đàm: "Cậu làm tốt lắm."

Giang Châu nằm sấp trên cây, lúc ẩn nấp, đại khái mẹ ruột tới cũng không biết anh ta ra núp nơi nào. Lục Sơ Dương theo đường đạn tìm thấy vị trí của anh ta, ánh mắt lập tức quét qua bên đó, ai cho cậu làm như vậy.

Anh ta nhẹ nhàng cười, nâng tay làm động tác nói: Đội trưởng quá chậm rồi, tin tưởng tôi.

Kết quả quả nhiên không tồi, bọn họ hoàn mỹ kết thúc nhiệm vụ.

Đỉnh núi dần dần hồi phục sự yên tĩnh, dưới ánh chiều tà màu đỏ, chỉ còn lại hai người vẫn đứng ôm lấy nhau.

Lục Sơ Dương rũ mắt nhìn cô, đột nhiên khóe miệng mím lại vô cùng nghiêm túc, giống như đang bàn giao một chuyện vô cùng lớn. Chỉ chốc lát, anh thấp giọng hỏi: "Hồi Ôn, em nguyện ý làm bạn gái của anh không?"

1 giây.

2 giây.

....

Yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh.

Thình thịch thình thịch, Yến Hồi Ôn nghe thấy tiếng tim đập, hô hấp, lại hô hấp.

"Em còn cho rằng anh bị làm sao rồi?" Cô cuối cùng kiềm chế không được, vừa nói vừa khóc, tuyệt đối bị sự bày tỏ đơn giản thô bạo này làm kinh ngạc vô cùng: "Em đương nhiên..."

Nguyện ý.

Cô hít mũi nghẹn ngào lầu bầu: "Cũng không cần làm những thứ này."

Yến Hồi Ôn cảm thấy, có lẽ Lục Sơ Dương ngoắc tay với cô, cô liền lắc đuôi mà đi theo phía sau anh. Cô lách tách rơi nước mắt, nước mắt giống như không đáng tiền.

Cô thật sự không nghĩ tới, từ lúc lần đầu gặp trong núi, theo đuổi anh, đến sau đó cho rằng anh đã chết rồi, lại ngẫu nhiên nhìn thấy anh. Một giây trước vẫn còn đau lòng anh, cuối cùng, anh lại ở đây bày tỏ.

Trải qua cảm xúc lên xuống một hồi lâu, Yến Hồi Ôn chỉ cảm thấy hoảng hốt, hình như căn bản không thu lại được cảm xúc.

Ùn ùn mạnh mẽ giống như cống thoát nước.

Lục Sơ Dương lẳng lặng nhìn cô, vô cùng chuyên chú.

Đến tận khi anh cuối cùng hết cách bó tay bại trận, nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên lên lưng cô, cảm khái: "Hồi Ôn, đây không giống." Trước nhiệm vụ anh nghĩ, nếu như có thể trở về, mọi thứ đều cho cô.

Lục Sơ Dương dùng hai tay nâng khuôn mặt của cô lên, chậm rãi đến gần.

Khuôn mặt anh vừa đến gần, Yến Hồi Ôn liền khẩn trương. Ngũ quan của anh dần dần phóng to ở ngay trước mắt cô, lúc này, cây cối ở xung quanh đột nhiên trở nên không rõ ràng, giống như một màn ảnh mơ hồ.

Chỉ có anh, trong mắt chỉ có ngũ quan càng nhìn càng đẹp trai của anh.

Lục Sơ Dương đã đến tiến sát đến môi của cô, đem môi mình nhẹ nhàng dán lên.

Lúc đầu, hai người chỉ chạm nhẹ môi vào nhau, lúc sau mới dần dần chà xát. Nhưng không biết là hô hấp của ai dần dần trở nên dồn dập, nhẹ nhàng chà xát thật sự không đủ, Lục Sơ Dương càng thêm vội vàng ngậm lấy môi cô mà mυ"ŧ vào.

Yến Hồi Ôn nhẹ nhàng thở d.ốc.

Trong đầu và tai cô dần trở nên mơ hồ, mở miệng, chạm phải đầu lưỡi của anh, lại thở d.ốc: "Anh....đừng cắn."

Lục Sơ Dương cười, rời khỏi môi cô.

Cô lúng túng, mặt vô cùng đỏ, cũng không dám nhìn anh, thấp giọng: "Em..... không phải ý đó."

Anh "ừm" một tiếng, tiếp tục hôn lên.

. . . . .

Ban đêm, Lục Sơ Dương lái xe chở cô về nhà, bởi vì vừa nãy quá nóng, nên nhẹ nhàng mở máy lạnh trong xe . Anh sợ Yến Hồi Ôn cảm lạnh, vì vậy anh thấp giọng hỏi trong tiếng nhạc du dương: "Lạnh không?"

"Ừm." Yến Hồi Ôn căn bản không nghe thấy, không chút để ý trả lời. Ánh đèn đường đang lùi lại ngoài cửa sổ, đem khuôn mặt đang suy nghĩ của cô chiếu đến lúc sáng lúc tối.

Ngày mai là sinh nhật cô rồi....

Sinh nhật đầu tiên cùng anh ở bên nhau....

Có nên nói cho anh chúc mừng một chút?

Nếu như ngày mai anh phải huấn luyện thì rất khó xử? Nhưng mà....hỏi thử chắc không có vấn đề gì đi!

Lại không hỏi, liền đến ngay cửa nhà rồi.

. . . .

Hạ quyết tâm xong, Yến Hồi Ôn xoay đầu đối diện Lục Sơ Dương, vừa vặn phía trước là đèn đỏ, anh nhẹ nhàng thắng xe lại đem xe dừng ngay bên đường.

Yến Hồi Ôn mượn cơ hội dừng xe, hai tay đều đặt lên cánh tay anh đang cầm tay lái: "Lục Sơ Dương..."

Lục Sơ Dương cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ đó, thật đẹp.

"Ngày mai anh có phải huấn luyện không?" Yến Hồi Ôn trong mắt tràn đầy mong đợi, cẩn thận hỏi.

Cô đang đợi.

Kết quả, Lục Sơ Dương chững chạc đàng hoàng vỗ hay hai tay nhỏ của cô, trả lời: "Có."

Ồ.....

Vừa trở về liền phải huấn luyện, thật vất vả! Yến Hồi Ôn dựa lại vào ghế tiếc nuối, vậy liền không có cách cùng nhau mừng sinh nhật rồi.

Lục Sơ Dương nhìn hai giây vẻ mặt đau khổ đó của cô, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng. Lúc này, đèn đỏ phía trước thay đổi, anh đạp chân ga, lái xe đi.