Chương 16: Làm sao để dỗ
Không có sự uy hϊếp của bom, đội đặc chiến nhanh chóng quả quyết bắt lấy bọn tội phạm, còng lại lên xe.
Báo cáo đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành!
Hoàn thành!
Trong bộ đàm, âm thanh báo cáo từ các hướng truyền tới.
Lục Sơ Dương nghe xong, bảo bọn họ đi lên xách tên mặt râu xuống, sau đó anh tắt đi bộ đàm, qua một hồi chậm rãi buông lỏng Yến Hồi Ôn ra, phức tạp nhìn chăm chú vào mắt cô.
Yến Hồi Ôn ngoan ngoãn đứng yên, đang khóc nấc lên, hơi trước không theo kịp hơi sau.
Từ lúc bước vào, nhìn thấy cô bị dao chỉ vào, trong cổ họng của Lục Sơ Dương đang đè nén một ngọn lửa. Anh chậm rãi duỗi ra năm ngón tay, lúc mở miệng lần nữa giọng nói có chút trầm, giống như vực sâu nguy hiểm: "Biết là có bom, tại sao không đi ra?"
Yến Hồi Ôn: "Em, em muốn nói cho anh..."
"Vậy nói xong rồi, tại sao vẫn chưa đi?" Anh càng nghiêm nghị mà hỏi.
Cô nhỏ giọng: "Em... dự định đi, nhưng mà..."
"Yến Hồi Ôn." Anh ngắt lời, sau đó nhịn rồi lại nhịn không vạch trần cô, giọng nói phát ra càng trầm, "Em không muốn đi."
Yến Hồi Ôn bị chọc thủng tâm tư ngửa mặt lên, quật cường nhìn lại anh, nâng tay lau đi nước mắt.
Ánh mắt Lục Sơ Dương một mực rơi lên mặt cô, nhìn vành mắt do bị bắt nạt tới khóc mà hồng lên của cô trong vài giây, thật sự chịu không được nữa, nâng tay giữ lấy sau gáy của cô, kéo cô lên phía trước.
Yến Hồi Ôn đập vào ngực anh đứng vững, cổ cô buộc phải ngửa theo một vòng cung tuyệt đẹp.
Lục Sơ Dương rũ mắt xuống, bốn mắt chạm nhau, hai người dường như gần tới nỗi nghe thấy hô hấp của nhau.
Cứ như vậy im lặng thật lâu.
Lúc này, Yến Hồi Ôn nhận ra anh thật sự tức giận rồi, là một loại tức giận bĩnh tĩnh đến đông chết người, cô thậm chí cho rằng Lục Sơ Dương sẽ giống như đối với tội phạm mà lạnh lùng cảnh cáo cô.
Nhưng Lục Sơ Dương chỉ chậm chậm lại gần tai cô, hơi thở của anh hòa lẫn sự sợ hãi cùng với khát vọng nguy hiểm, anh cố gắng khắc chế loại xúc động muốn cắn nhẹ xuống, thấp giọng hỏi: "Sợ hãi rồi?"
Cô ngụy biện: "Em không có sợ."
Lục Sơ Dương bình phục hô hấp, cuối cùng, nghiêm túc thả xuống vài chữ: "Lần sau tuyệt đối không cho phép."
Bị giọng nói trầm thấp của anh thổi qua màng tai, tai Yến Hồi Ôn ngứa đến hô hấp dồn dập mà khẩn trương, cô nghiêng đầu lờ đi. Chuyện gì vậy, đã nói, lúc này đều nên nói chuyện tử tế sao.
Lúc hai người đang trầm mặc, vừa lúc tiểu đội viên bị gọi lên không kịp hãm phanh, xông thẳng vào trong.
Cậu ta trái phải liếc nhìn vào khung cảnh đang bốc hỏa, trong lòng nghĩ xong rồi! Vì vậy, cậu ta chạy nhanh qua nhặt lấy tên mặt râu, thức thời cúi thấp đầu rời khỏi.
Chờ đến khi chạy tới trước đội ngũ, đem tên mặt râu ném vào trong xe, cậu ta mới nặng nề thở ra một hơi.
Lúc này, Giang Châu trên lưng đeo súng từ mái nhà đi xuống, trong bóng đêm đi về phía xe, thấy lông mày tiểu đội viên đang nhăn lại, cười hỏi: "Làm sao vậy, đây là?"
"Phía trên hình như cãi lộn rồi."
Lâm Tại Ngôn đang ngồi xổm bên cạnh xe nghe thấy, cười: "Không có khả năng nha?"
Vài đôi mắt bắt đầu không tiếng động giao lưu.
...
Cuối cùng, bọn họ cười lên mấy tiếng ha ha ha, đội trưởng nhất định đã vô cùng lo lắng. Lâm Tại Ngôn cạn lời vò tóc: "Vậy thì, ai đi lên hỏi đội trưởng... chừng nào đi?"
Lập tức, xung quanh đều lắc đầu.
Lâm Tại Ngôn chầm chậm liếc một vòng, khóa chặt vào Triệu Nhiên: "Em trai nhỏ, cậu đi?"
Lần đầu làm nhiệm vụ, Triệu Nhiên đối với Lục Sơ Dương vô cùng tin phục, không dám: "Không được đâu, kêu tôi anh trai lớn.... tôi cũng không đi đâu."
Đang nói lời này, hai bóng người một trước một sau từ trong sảnh tiệc đi ra.
Tất cả bọn họ vèo một tiếng đều đứng lên.
Hai người đi đến bên xe, Lục Sơ Dương một tay kéo mở cửa xe phía sau để Yến Hồi Ôn lên xe, cô cúi đầu không lên tiếng ngồi vào. Các đội viên khác nhìn thấy vậy, biết điều khóa lại miệng, nhanh chóng ôm trang bị cút lên xe.
Sau đó, Lục Sơ Dương đi tới phía trước, ngồi lên ghế phụ.
Tiểu đội viên ngồi ở ghế lái dè dặt, chờ Lục Sơ Dương bịch một tiếng đóng lại cửa xe, cậu ta một mực đạp chân ga. Chiếc xe vững vàng khởi động, lái xe tiến vào đường cái trong bóng đêm lóe lên ánh sáng đèn neon.
Trong xe hơi tối, bầu không khí lại thật sự quá kì dị.
Các đội viên âm thầm liếc nhìn sườn mặt bị ánh đèn ngoài cửa kính chiếu đến lúc tối lúc sáng của Lục Sơ Dương, đuôi lông mày của anh nhăn lại, rõ ràng là đang khó chịu.
Bọn họ nhất thời rùng mình, xoay mặt nhìn Yến Hồi Ôn.
Cô thành thật ngồi ở đó, cúi đầu móc ngón tay, mấy vòng tay liền đỏ lên, cũng không có dũng cảm nói chuyện với Lục Sơ Dương.
Chiến tranh lạnh...
Tuyệt đối!
Sau khi trở về, trong vài ngày, thành viên đội đặc chiến nhanh chóng tụ lại phân tích, Lục Sơ Dương tuyệt đối tức giận rồi, sự tức giận này có lẽ là vì Yến Hồi Ôn gặp nguy hiểm. Lẽ ra trường hợp này, Yến Hồi Ôn đều sẽ ngoan ngoãn theo sau, nhưng cô phần lớn cũng chịu oan ức, sau đó trong sự oan ức cô mới ý thức được bản thân đã dọa anh sợ hãi rồi.
Cho nên cô liền không có sức chiến đấu nữa!
Vậy.... Lục Sơ Dương mua con Doraemon vô cùng to đó, là cảm thấy bản thân làm người ta tức giận rồi, chuẩn bị đi dỗ sao?
Ngày hôm sau, bọn họ ở sau lưng Lục Sơ Dương, lập tức mò lấy di động đi gọi điện.
Yến Hồi Ôn đang ngồi trên thảm cầm lấy hai chân của Sôcôla, cúi đầu ủ rũ, đột nhiên phát hiện di động trên giường vang lên, cô cầm lấy xem, là số lạ?
"Alo, xin chào?" Yến Hồi Ôn thấp giọng hỏi.
"Chị dâu!" Đầu bên kia kích động, "Ngày mai đến đội đặc chiến của bọn tôi đi."
"Chị dâu?" Trong đầu Yến Hồi Ôn chậm rãi xoay chuyển hai vòng, phản ứng được là tiếng của Lâm Tại Ngôn.
Cô muốn nói, ngày mai cô có hẹn với Tiết Kì đi sân bóng rổ, đi xem ngôi sao bóng rổ vừa mới về nước đánh trận mở đầu. Nhưng lại nghĩ lại, Lâm Tại Ngôn đột nhiên gọi điện cho cô, lẽ nào là có chuyện?
Thế là, Yến Hồi Ôn gấp gáp hỏi: "Có phải là Lục Sơ Dương..."
"Phải, phải, phải! Chính là đội trưởng của bọn tôi!" Lâm Tại Ngôn giả vờ lo sợ, "Ngày mai là ngày 8 tháng 3, ngày quốc tế phụ nữ cấp trên tổ chức bữa tiệc xem mắt hữu nghị, nhằm giải quyết vấn đề tình yêu và hôn nhân của các cán bộ lớn tuổi."
"Hả?..." Yến Hồi Ôn trong đầu xoay chuyển cực nhanh, anh làm sao lại, lại muốn xem mắt?
Lâm Tại Ngôn hắng giọng, cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Tới không, chị dâu?"
Yến Hồi Ôn: "Tới..."
"Vậy được."
Lâm Tại Ngôn tỏ vẻ lo lắng cúp điện thoại, không tới nửa giây, anh ta nhếch miệng cười, cùng vài người bên cạnh tùy ý vỗ vai vài cái, liền nhanh chóng đứng dậy, chạy không ngừng đến văn phòng của đội trưởng .
"Báo cáo!"
Lục Sơ Dương đang bận viết báo cáo hành động nâng mắt nhìn cậu ta, tỏ ý tiến vào. Ngày tháng ba, Lục Sơ Dương mở rộng cửa sổ, gió thổi vào làm đống tài liệu trên bàn vang lên tiếng xào xạc không ngừng.
Lâm Tại Ngôn bước vào, đứng nghiêm.
"Có chuyện?" Tay trái Lục Sơ giương kẹp lấy điếu thuốc, bận bịu không ngẩng đầu lên, giọng có chút trầm.
"Đương nhiên có chuyện."
Nhưng qua hai giây không có động tĩnh.
"Nói." Lục Sơ Dương nghi hoặc dựa về lưng ghế, gió có chút lớn, anh lấy điếu thuốc xuống dập tắt, rõ ràng là không có không tâm tình.
Lâm Tại ngôn hai chân nghiêm lại: "Báo cáo đội trưởng, quốc tế phụ nữ ngày mai anh tham gia không?"
Là chuyện này?
Lục Sơ Dương quăng cho cậu ta một ánh mắt, tiếp tục đánh báo cáo: "Không đi, ngày mai tôi đi Trung đoàn họp."
"À, cái gì?"
Lâm Tại Ngôn trợn tròn mắt, đi họp? Không có ở trong đội? Vậy..... Chị dâu đến làm sao để nói đây?
Kết quả, ngày hôm sau, lúc Yến Hồi Ôn lo lắng tìm đến đội đặc chiến, một bóng dáng đội viên trong đội cũng tìm không thấy. Cô chỉ có thể không có gì làm mà vừa đi vừa nhìn xung quanh trên đường chính ở cửa cơ quan.
Không phải nói là tiệc xem mắt hữu nghị sao? Ở đâu vậy?
Cách đó mười mét, Yến Hồi Ôn ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Lục Sơ Dương đi xuống từ cầu thang bên ngoài tòa nhà, đi về hướng xe jeep quân dụng.
Chiến sĩ nhỏ bên cạnh chiếc xe jeep nhìn thấy anh, vội vàng thay anh mở cửa ghế phụ. Lục Sơ Dương gật đầu, lúc này anh xoay người lên xe, biến thành đối diện về phía Yến Hồi Ôn.
Yến Hồi Ôn khẩn trương cuống quýt nâng hai tay che mặt, cảm thấy như vậy.... Anh có lẽ sẽ không nhìn thấy cô.
Nhưng ngón tay của cô lặng lẽ lộ ra một khe hở, lại đứng giữa đường, lén nhìn anh.
Anh mặc một thân thường phục vũ cảnh, rất đẹp trai.
Chờ chút!
Nữ sĩ quan mặc thường phục chạy đến bên cạnh anh là ai? Yến Hồi Ôn trong lòng có chút chua xót, anh thật sự đi xem mắt rồi?
Cô lặng lẽ núp phía sau một cây dương, dùng lưng dựa vào thân cây rũ đầu xuống, tuy rằng rất không muốn nghe lén, nhưng vẫn mơ hồ nghe được, nữ sĩ quan đang xin số điện thoại của anh.
Cô thất vọng dùng mũi chân đá cục đá trên đất.
Sau đó một chân đá lên một đôi giày da màu đen, giày da hướng lên, là ống quần màu xanh quân đội thẳng tắp.
Yến Hồi Ôn bối rối ngẩng đầu.
Vừa nhìn thấy Lục Sơ Dương, khóe mắt không ý thức lại có chút ẩm ướt, cô nghiêng đầu sang một bên hít hít mũi. Lục Sơ Dương nhìn thấy môi cô đang mân mê, đơn giản nói: "Tôi phải đi họp rồi."
Yến Hồi Ôn: "Ừm..."
"Chưa từng gặp qua, không đưa cho cô ấy."
Yến Hồi Ôn: "Ừm..."
Hả? Sau đó cô mới nhanh chóng phản ứng lại, cái gì không đưa cho cô ấy, số điện thoại? Cho nên, anh vốn không có đi tiệc xem mắt hữu nghị đúng không? Vậy, nhưng cô cũng... không có số của anh nha.
Lục Sơ Dương dường như đoán được cô đang nghĩ gì, sau đó nói ra một dãy số: " 150XXXXXX01."
. . . . .
Anh vừa nói gì?
Sau 2 giây, Yến Hồi Ôn mới tỉnh ngộ, nắm chặt góc áo dùng ánh mắt đáng thương yêu cầu anh: "Em, em không nghe rõ"
Lục Sơ Dương nhìn đồng hồ, trực tiếp lấy di động của cô, đứng ngay trước mặt cô, ấn vào màn hình nhập số xong khóa màn hình trả lại cô, tiếp tục hỏi: "Lâm Tại Ngôn lừa em tới?"
Cô: "Không phải..."
Lục Sơ Dương gật đầu, xoay người vừa đi vừa nói: "Tôi để cậu ta đưa em về."
Yến Hồi Ôn nhanh chóng theo phía sau anh, nỗ lực đấu tranh một phen: "Nhưng em không muốn anh ta đưa về." Không ngờ rằng cô vừa nói xong, Lục Sơ Dương lập tức dừng lại bước chân, quay đầu.
Cô vội vàng lùi lại một bước.
Ánh mắt Lục Sơ Dương chỉ di chuyển một vòng trên khuôn mặt nhỏ đầy mong chờ của cô, vì vậy khoanh tay cười một tiếng, xốc tay cô hướng về chiếc jeep quân dụng của anh mà đi: "Có thể, nhưng em nhất định phải nhanh chút."
Yến Hồi Ôn lập tức nhảy lên xe.
Xe vọt ra bên ngoài, chạy hơn nửa vòng thành phố, lúc Yến Hồi Ôn xuống xe vẫn lưu luyến mà cùng anh vẫy tay.
Lục Sơ Dương dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu với chiến sĩ nhỏ lái xe, cậu ta giống như đang vội mà một chân đạp chân ga, lái xe vọt đi. Trên đường, Lục Sơ Dương cân nhắc một chút, hỏi cậu ta: "Cậu có bạn gái chưa?"
Chiến sĩ nhỏ ngạc nhiên: "Báo cáo! có, có ạ."
Lục Sơ Dương dường như có chút đăm chiêu gật đầu: "Bình thường làm thế nào dỗ bạn gái."
Chiến sĩ nhỏ sợ tới mức suýt nữa lái xe bay đi.
Lục Sơ Dương nhìn cậu ta, bật cười: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ tùy tiện hỏi chút."
Chương 17: Cây của mày sao?
Buổi tối, Yến Hồi Ôn vỗ mặt ném mình lên giường, cô thuận tay nhặt lấy chú mèo máy doraemon ôm vào trong ngực, nhịn lại nhịn cuối cùng dùng đầu ngón tay với lấy di động.
Nếu không, gửi cho anh một tin nhắn....đi?
Thế là, cô gõ lên màn hình hỏi: Ngày mai em có thể đi tìm anh không?
Sau đó cô khóa màn hình di động lại, tay đặt lên trước ngực, quá khẩn trương!
Nhưng 20 phút trôi qua, đừng nói đến tin nhắn, di động yên lặng tới một cái rung cũng không có.
"Nghe nói đội đặc chiến buổi tối đều có huấn luyện?" Yến Hồi Ôn nhụt chí giơ di động lên, nhìn thời gian trên màn hình đã nhảy tới 9 giờ, "Vậy qua 10 phút nữa lại hỏi anh ấy vậy."
An ủi xong bản thân, cô bỗng nhiên duỗi tay kéo chăn đắp lên người: "Không được không được, không thể tiếp tục hỏi nữa! Rõ ràng vẫn, vẫn còn đang chiến tranh lạnh mà! Yến Hồi Ôn, mày phải uy phong một chút."
Sau khi cô quyết định mặc kệ, hai mắt nhắm lại, tắt đèn đi ngủ.
"Rừm... rừm"
Là có cuộc gọi.
Yến Hồi Ôn gần như xốc chăn lên theo bản năng, nghiêng đầu nhìn, trong phòng tối đen, màn hình điện thoại hiện lên ánh sáng mỏng manh. Tiếng rung của điện thoại có trách nhiệm không ngừng nhắc nhở cô, đây là Lục Sơ Dương gọi đến.
Cô phản xạ có điều kiện cầm lên di động.
Vừa nghĩ không được kích động, lại cẩn thận đem di động để ở đầu giường, lúc này tiếng rung im bặt dừng lại.
Yến Hồi Ôn: ...
Cô chán nản ngã lại lên giường.
Tiếp đó trong di động, tin nhắn ting một tiếng.
Lúc này, Yến Hồi Ôn lòng như lửa đốt cầm lên xem, Lục Sơ Dương thẳng thắng lưu loát nói: Nhận điện thoại. Cô dẩu môi, đang muốn thành thật gọi cho anh, tiếng rung lại vang lên.
Yến Hồi Ôn quyết đoán nhận điện thoại, vừa bắt máy khí thế liền yếu xuống: "Alo..."
Nhưng mà, không ngờ bên kia không có âm thanh, Yến Hồi Ôn "ơ" một tiếng, kì lạ mà nhìn di động, người đâu? Sau đó, bên trong di động truyền đến tiếng đóng mở cửa, cô yên lặng chờ một chút, đoán rằng Lục Sơ Dương hẳn là đi vào một căn phòng khác.
Vừa nãy, anh không thuận tiện?
"Chuyện gì thế?" Quả nhiên, giọng nói trầm thấp của Lục Sơ Dương truyền tới.
Anh vừa mở miệng, Yến Hồi Ôn liền ngoan ngoãn: "Chính là..."
"Ngày mai không thể đến tìm anh." Lục Sơ Dương nhớ lại, ngắt lời trước.
"..."
Yến Hồi Ôn bị chặn lời, sững sờ chớp mắt, sau đó là tiếng dòng điện sàn sạt trong di động, hình như Lục Sơ Dương ngay sau đó lại nói một thêm câu.
...
Chờ chút, anh đã nói gì nhỉ?
Yến Hồi Ôn bất mãn bày tỏ, không, không nghe thấy.
"Chờ một chút." Bên kia điện thoại yên lặng một lát, Lục Sơ Dương chắc là đang bận, bời vì Yến Hồi Ôn nghe thấy giọng nói chỉ thị của anh, tiếp theo di động loạt xoạt một tiếng: "Ngày mai bọn anh đi huấn luyện dã ngoại, ngày 2 tháng 4 trở về, nhớ kỹ chưa?"
Ồ, thì ra anh vừa mới cùng cô nói rõ hành trình!
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi ạ!" Yến Hồi Ôn xoay mặt liền cười, vội vàng giơ tay nhỏ giọng đảm bảo: "Lần này tuyệt đối nhớ kỹ rồi."
Chính xác đến ngày 2 tháng 4, Yến Hồi Ôn sáng sớm liền vội vã đến đội đặc chiến. Lục Sơ Dương vẫn chưa trở về, cô không có mục đích mà đi dạo, thoáng cái đã đi tới trung đội của người khác.
Ở bên đó vô cùng náo nhiệt?
Yến Hồi Ôn ngồi ngay bậc thang bên đường nhìn từ xa.
Hóa ra là một nghi thức, các chiến sĩ nhỏ trật tự xếp thành hàng đối diện cha mẹ, cầm lấy đôi giày vải mà bọn họ tự tay may hai tay đưa lên phía trước. Cha mẹ hai mắt đẫm lệ, tay run rẩy mà nhận lấy, lại nâng tay xoa đầu con trai mình.
Ánh mắt đó, chua xót, ấm áp.
Các chiến sĩ dùng sức ôm lấy cha mẹ: "Cha mẹ, hai người cực khổ rồi, chờ con tận trung xong, lại quay về tận hiếu với cha mẹ."
Mặt trời rực rỡ trên bầu trời lúc 7-8 giờ sáng, cả căn cứ đều bị ánh sáng này mạ thành một màu vàng kim, tiếng nghẹn ngào liên tục kí.ch thích lỗ tai Yến Hồi Ôn, vành mắt cô không nhịn được lại đỏ lên.
Yến Hồi Ôn giơ tay lau đi đôi mắt, kết quả có một người đi đến trước mặt cô, người đó nhẹ nhàng "Ôi?" một tiếng.
Cô chưa nghe qua giọng nói này, cảnh giác ngồi thẳng.
"Chào anh." Yến Hồi Ôn ngẩng đầu, đón lấy ánh mặt trời híp mắt lại, nhìn rõ đối phương mặc đồ trang bị giống với Lục Sơ Dương, cũng là một bị thiếu tá, "Cho hỏi.... có chuyện gì sao?"
"Chào cô, tôi tên là Cổ Thú, trung đội trưởng đội ba, từng giúp qua cô với Lục Sơ Dương." Anh ta cười nhẹ một tiếng, một chân dẫm lên bậc thang cúi người: "Có điều, cô khóc cái gì vậy?"
Yến Hồi Ôn cũng không biết anh ta nói giúp qua việc gì, chậm chạp gật đầu, sau đó chỉ cho anh ta cảnh ở đằng xa, trả lời: "Vô cùng cảm động."
Cổ Thú kéo dài một tiếng "Ồ"
Yến Hồi Ôn chà xát đôi mắt có chút ẩm ướt, đang muốn hỏi anh ta, Lục Sơ Dương khi nào trở về. Kết quả vừa ngẩng đầu, lướt qua bả vai của anh ta, có một bóng người đang tiến gần.
Bóng người đó đang đeo một bộ trang bị đặc chiến hoàn chỉnh, súng vẫn còn trên tay, đem theo khí chất mạnh mẽ của anh đi tới.
Anh vừa tới ,Yến Hồi Ôn liền ngơ ngác không lên tiếng, sau đó nhìn vào đôi mắt đen thẳm của anh.
Nhưng mà, anh dường như không vui?
Lục Sơ Dương đi qua, dừng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn vành mắt đỏ lên giống như bị ức hϊếp của cô: "Làm sao vậy?"
Yến Hồi Ôn chỉ một mực nhìn vào chiếc cằm bị dính bụi của anh, khuôn mặt anh vô cùng đẹp trai, không giống những minh tinh chói sáng trong TV, nhưng khuôn mặt này cho dù có dính bụi, cũng vô cùng nam tính làm cho tim cô đập điên cuồng.
Lục Sơ Dương nhăn mày, nghiêng đầu nhìn Cổ Thú.
"Tôi không có ức hϊếp cô ấy nha." Một ánh mắt này, Cổ Thú liền hiểu ra, nhanh chóng xua tay cười nói: "Tôi cũng nhìn thấy cô ấy khóc nên mới quá hỏi thử, là bị cảm động." Anh ta ý bảo cảnh bên kia, liền rời đi trước một bước.
Lục Sơ Dương ngừng lại một chút, nhìn lại cô: "Anh phải về trước viết báo cáo hành động."
"Hả?" Yến Hồi Ôn ngửa mặt hồi thần, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đi đi, anh nhanh đi nha, không cần quan tâm tới em."
Lục Sơ Dương gật đầu, đi ra.
Nhưng trong đáy mắt lại là bộ dáng vành mắt đầy nước mắt của Yến Hồi Ôn, anh thật sự nhịn không được, lùi lại hai bước, nhanh chóng lấy từ trong túi một trái dại không biết có thuộc tính gì bỏ vào trong tay cô: "Để cho em vẽ chơi."
Yến Hồi Ôn sững sờ nhìn chằm chằm vào đồ trong tay.
To bằng nắm tay, màu đỏ, là thứ gì vậy?
Nhưng mà.... Là anh ấy tặng, rất quý giá nha! Cô khép lòng bàn tay lại, thích thú đem đồ bọc lại trong tay nhỏ.
Đội viên đội đặc chiến đi ngang qua không nói ra lời ha ha ha......
Lúc huấn luyện dã ngoại, đội trưởng cố ý nửa đường quay lại để hái trái này, thì ra là để chị dâu vẽ chơi, đội trưởng thật là vô cùng có phong cách.
Lâm Tại Ngôn nhanh chóng giữ lấy Yến Hồi Ôn đang cúi đầu đi đường: "Chị dâu, chị dâu!"
Chị dâu? Yến Hồi Ôn nhìn trái nhìn phải.
Lâm Tại Ngôn lén nhìn một chút bóng lưng của Lục Sơ Dương, dùng tay che miệng, thấp giọng hỏi: "Đồ đều đem đến sao?" Lúc này, các đội viên khác cũng lặng lẽ vây quanh.
Bọn họ ở trong núi nửa tháng, trong miệng đều chả có mùi vị gì, không dễ dàng mới có một ngày nghỉ lại không muốn lãng phí mà đi ra ngoài. Thế là không biết ai đưa ra chủ ý, nhờ Yến Hồi Ôn đem đến nguyên bộ dụng cụ nướng.
Yến Hồi Ôn cũng là nhất thời mềm lòng, xoay đầu ra hiệu: "Ở sau núi."
Chờ bọn họ giao súng lên, thay quần áo trên người thành quần áo rằn ri đặc chiến không hợp thời, lúc chạy đến sau núi, Lâm Tại Ngôn kinh hô: "Chị dâu, em quá lợi hại rồi." Anh ta cầm túi thịt chép miệng.
Không những có thịt, thứ bọn họ muốn ăn, không muốn ăn, đều có.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, bất kể thịt hay rau, đều là từng dao cắt ra, giống như tác phẩm nghệ thuật của nhà điêu khắc gia, đều đặn đẹp mắt.
"Kỹ thuật này đuổi kịp đội trưởng rồi, về sau hai người ai nấu cơm đây." Giang Châu nói đùa, đi qua bắc bếp lò, ngay cả cách nhóm lửa cũng ôn hòa nhẹ nhàng như gió nước.
Những việc nhỏ này, tất nhiên không làm khó được đội viên đội đặc chiến du lịch tại nhà, dã ngoại sinh tồn cái gì cũng tinh thông, chỉ dùng có vài phút, thịt dê trên bếp lò đều xì xì tiết ra dầu.
Triệu Nhiên nhịn không được, lén lấy một xâu ăn trước, cậu ta tặc lưỡi lẩm bẩm: "Vẫn là đội trưởng nướng thịt ngon nhất."
"Đội trưởng là để phục vụ cậu ăn thịt nướng? Ăn vụng thì thu liễm lại một chút đi." Lâm Tại Ngôn gõ đầu cậu ta, sau đó giống như tỉnh ngộ, "Đúng rồi, chị dâu em ăn không?"
Yến Hồi Ôn ngồi xổm ở xa trên đỉnh núi để cho thông gió, cô hai tay chống cằm quay đầu, khói trắng khắp bầu trời, cô lại sặc một cái, xua tay: "Cái đó... Mọi người nhanh lên, nhanh lên nha!"
Nếu như Lục Sơ Dương đến đây, có mắng cô hay không?
Kết quả Lâm Tại Ngôn lại đề nghị: "Muốn ăn lá hương nhu."
Triệu Nhiên: "Tôi, tôi nhìn thấy trên núi có vài cây, lúc này chắc đã mọc lên rồi."
"Đừng nghĩ, không cho phép chúng ta hái, đó là của nhà trồng." Lâm Tại Ngôn nói xong, đột nhiên, vài đôi mắt tụ lại nhìn về hướng Yến Hồi Ôn, cười ha ha, nhà trồng nha?
Yến Hồi Ôn dùng ngón tay chỉ bản thân.
Lại là cô?
. . . . .
Mười phút sau, Yến Hồi Ôn đi bộ đến phía dưới cây hương nhu lớn nhất, bởi vì thời gian còn hơi sớm, nguyên cây chỉ có vài cành non trên cùng mọc ra ngọn. Sáng sớm, dưới ánh mặt trời nhìn qua, vẫn còn đọng vài giọt sương mỏng.
Chỗ này, đội viên đội đặc chiến không dám đi lên, Yến Hồi Ôn là giúp mấy bọn họ nên mới phải trèo lên cây.
Chờ cô không dễ dàng thở hổn hển ngồi trên cành của thân cây, cô vỗ tay, liếc nhìn đánh giá trên dưới cành cây, nên với bên nào trước đây?
Yến Hồi Ôn vừa duỗi tay, đột nhiên nghe thấy từ xa truyền lại tiếng chó sủa vô cùng hung dữ. Cô hoảng hốt, làm, làm sao lại có chó, là giống gì vậy?
Cô khóc không ra nước mắt ngẩng đầu nhìn, là bóng dáng chú chó quen thuộc.
"Cửu, Cửu Nhĩ." Yến Hồi Ôn bối rối cùng với chó của Lục Sơ Dương vẫy tay chào hỏi.
Cửu Nhĩ ngồi dưới gốc cây hương nhu ngửa mặt sủa gâu gâu.
"Đừng, đừng kích động." Yến Hồi Ôn ngồi trên cây, nắm lấy hai lỗ tai ý đồ cùng nó nói chuyện, "Đây là cây của mày hả? Chị không cố ý trèo lên cây của mày, chị không biết là cây của mày! Cái đó.... ha ha ha, chủ mày đâu?"
Cửu Nhĩ ở đây, vậy Lục Sơ Dương đâu?
Yến Hồi Ôn một phen che mặt, lại mở ra một khe hở, xong rồi!
Cô quả nhiên nhìn thấy Lục Sơ Dương từ bên đầu núi đang đi tới.