Chương 13: Chú ý an toàn
Lâm Tại Ngôn vừa nói xong, Yến Hồi Ôn trùng hợp liền nghiêng đầu qua, vừa lúc nhìn thấy hình bóng quen thuộc trong lòng.
"Hồi Ôn, sức khỏe ông nội con dạo này thế nào?" Bác Tiền vẫn còn ở một bên cười hỏi cô.
"Khá tốt ạ..." Yến Hồi Ôn khẽ trả lời, cô không ý thức mà xoay người, đôi mắt cô dán chặt vào bóng dáng của Lục Sơ Dương đang từ xa đi đến. Trong sảnh tiệc, các nhân vật lớn đang đi tới đi lui, có ai đó chặn tầm nhìn của cô.
Yến Hồi Ôn mấp máy môi, một tháng không gặp, cô đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói.
Cô bắt đầu chạy chậm đi qua, đôi mắt khẽ cong lên, mỉm cười: "Anh..."
Vẫn còn cách khá xa, Lâm Tại Ngôn nhìn một chút, sợ hãi lập tức quay đầu sang một bên, giả vờ không nhìn thấy cô: "Đội trưởng, nếu cô ấy qua đây chào hỏi, chúng ta liền bị lộ".
Bước chân càng ngày càng gần.
Lúc chỉ còn cách hai bước, đột nhiên.
Lâm Tại Ngôn không ngờ rằng Yến Hồi Ôn dừng lại, cô ôm một lão phu nhân ngay trước mặt họ, ngọt ngào nói: "Bác gái, bác đến rồi." Chỉ có giọng nói nghe có chút run rẩy.
Cô ngay cả tay và chân cũng có chút cứng ngắc, ánh mắt kiềm chế không dám nhìn bọn họ.
Yến Hồi Ôn hoàn toàn không nghe thấy những gì lão phu nhân nói với cô, trong đầu nhanh chóng rơi vào suy nghĩ. Bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn mặc đồng phục của đội bóng rổ, bọn họ đang làm nhiệm vụ?
Đây không phải chỉ là một bữa tiệc đơn thuần hay sao?
Vậy.... Cô cảm thấy thật nguy hiểm, có phải thiếu chút nữa lại làm ra việc ngu ngốc gì không.
Yến Hồi Ôn vừa giả vờ cùng lão phu nhân nói chuyện, vừa dùng ánh mắt chú ý Lục Sơ Dương, kết quả bất ngờ không kịp phòng bị đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt đó thật lý trí và bình tĩnh.
Anh đang nói với cô đừng căng thẳng sao? Yến Hồi Ôn nhanh chóng suy đoán, cô nghe lời trước một bước thu hồi lại ánh mắt.
Cô thấp thỏm mà nhìn xung quanh vài lần, vậy... Bọn anh có gặp nguy hiểm hay không?
"Hồi Ôn, làm sao vậy?" Bác Tiền đi qua, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, cười ha ha hỏi cô, sau đó cùng với quý bà bên cạnh chào hỏi một tiếng.
Yến Hồi Ôn giả vờ một chút cũng không để ý Lục Sơ Dương, chán nản cúi thấp đầu: "Con.... nhận nhầm người ạ, còn tưởng rằng đυ.ng phải bạn."
Hai vị lão nhân gia đều cười lên.
Bác Tiền vẫn cho rằng cô là tiểu bối, ở trong trường hợp này cảm thấy buồn chán, vì vậy vỗ đầu đang cúi xuống của cô, ôn tồn dỗ dành: "Chờ bữa tiệc diễn ra gần kết thúc, con không cần đi theo các bác và chú nữa."
Ông thổi râu trợn mắt, tiếp tục nói: "Nhưng mà cũng không được chạy loạn, con gái một mình không an toàn."
"Vâng ạ..."
Yến Hồi Ôn đang đối mặt với Lục Sơ Dương, lực chú ý của cô lại lặng lẽ tập trung trên người anh. Bởi vì Lục Sơ Dương đang từ bên cạnh người cô đi qua, lướt qua vai một nửa, sau đó lướt qua…
Lâm Tại Ngôn cùng Lục Sơ Dương đi vào bên trong, dừng lại ở trước một bàn ăn.
Anh ta cho rằng Yến Hồi Ôn sẽ không do dự nhận ra bọn họ, nhưng không ngờ rằng vừa nãy cô sắp tới nơi, lại xoay đi. Anh ta nhìn chằm chằm vịt nướng vô cùng ngon miệng trên bàn ăn, tiện thể xúc động: "Đội trưởng, đối tượng của anh thật lợi hại."
Lục Sơ Dương không phản ứng.
Anh vừa mở bộ đàm chỉ thị cho đội viên ở bên ngoài, vừa nâng mắt lần nữa xác định bóng dáng trên lầu hai có phải chuẩn bị hành động hay không.
Đúng lúc này, trên lầu hai hai người đàn ông mặc đồ tây màu đen nhìn nhau cười, bọn họ đẩy mở cánh cửa thứ nhất, đi vào bên trong. Lục Sơ Dương nghiêng đầu hướng về Lâm Tại Ngôn, để anh ta đi qua.
Lâm Tại Ngôn cố ý dùng lực nhai miếng kẹo cao su, vô lại mà đi về hướng lầu hai bên kia.
Lúc này, Lục Sơ Dương nhớ tới còn có một Triệu Nhiên, rốt cuộc cũng không khẩn trương yếu đuối, vì vậy anh quay đầu lại nhìn. Triệu Nhiên đang ở bên cạnh một ngôi sao bóng rổ của Thập Nhị Cung, con ngươi sùng bái sắp rớt ra ngoài.
"Tôi vô cùng thích xem anh chơi bóng." Cậu ta lặng lẽ nói.
Ngôi sao bóng rổ đeo một dây cột tóc màu đỏ, cùng cậu ta bắt tay, cao giọng: "Ồ?"
"Đối tượng của đội trưởng chúng tôi cũng thích nhìn anh chơi bóng." Triệu Nhiên lại nói.
"Tôi rất vinh hạnh, nhưng mà..." Ngôi sao bóng rổ cười sắc bén, đến gần cậu ta: "Nhưng mà, đội trưởng của cậu đang nhìn cậu."
. . . . .
Triệu Nhiên bị dọa ngốc.
Ngay khi cậu ta mở miệng, Lục Sơ Dương dùng ánh mắt ra lệnh: "Tiếp tục nói, đừng dừng lại." Ngụy trang như vậy so với khi làm nhiệm vụ đầu tiên cậu ta khẩn trương nhìn xung quanh, tốt hơn nhiều.
Lục Sơ Dương không tiếp tục nói chuyện, lúc này các nhân vật lớn đã đến khá đông đủ, bữa tiệc gần chuẩn bị bắt đầu.
Anh nhấp một ngụm nước, giống như bất cẩn liếc bóng nhỏ bé màu trắng đang lên lầu, dường như đi vào phòng vệ sinh. Anh xoay người, bắt đầu đi theo sau cô đi về hướng phòng vệ sinh.
Lục Sơ Dương chờ ở bên ngoài, cô vừa đi ra, anh liền bước lên một bước.
Dọa cô suýt nửa kêu ra tiếng.
Yến Hồi Ôn lập tức bị một bàn tay to bưng kín miệng, phản ứng đầu tiên của cô là xong rồi, có người xấu. Nhưng cảm giác phía sau lưng, cô sau hai giây tỉnh ngộ, là Lục Sơ Dương.
Cô chớp chớp mắt, từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn trở lại.
Lục Sơ Dương kéo tay cô, dọc theo bức tường nhanh chóng kéo cô vào một căn phòng trống, trở tay khóa cửa cùm cụp, trong nháy mắt ấn cô lên tường. trong phòng không có ánh sáng, bóng tối khiến cô căng thẳng trong nháy mắt.
"Đừng sợ." Âm thanh mang cảm xúc trầm thấp của anh truyền đến, theo đó là động tác buông tay của anh: "Là tôi."
Yến Hồi Ôn ngây người nhìn anh, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường viền mơ hồ của anh, đôi mắt nhìn cô chăm chú mà vô cùng hấp dẫn.
Khoảng cách giữa bọn họ vô cùng gần.
Cô bất giác trống rỗng nửa giây, Lục Sơ Dương nhanh chóng cho cô một câu: "Làm tốt lắm."
Chờ một chút, trong mắt Yến Hồi Ôn đều là lo lắng, nhìn chằm chằm anh, giải thích nguyên nhân bản thân ở đây: "Chính là... Đây là khu nghỉ mát của nhà em, em thay mẹ đến đây tham gia, sau đó em cũng không rõ làm sao lại..."
"Tôi biết." Lục Sơ Dương nhìn ra sự chần chờ của cô, thấp giọng, "Em cùng Tiền tiên sinh rất quen thuộc, phải không?"
Yến Hồi Ôn gật đầu, cũng dè dặt hỏi: "Ở đây có nguy hiểm đúng không?" Cô chú ý một chút vẻ mặt của Lục Sơ Dương, bình tĩnh không chút phập phồng.
Anh trả lời: "Lát nữa đừng lại quá gần Tiền lão."
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Tiền lão và bắt tội phạm. Lúc hành động thay đổi nhanh chóng, bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cũng có thể xảy ra, vì vậy anh không muốn có người không liên quan bị kéo vào.
"Vậy, anh..." Cô muốn hỏi anh có nguy hiểm hay không.
"Nghe lời." Lục Sơ Dương ngắt lời.
Ngay sau đó, anh nâng cánh tay cô lên, ấn xuống rũ mắt, vài chữ phía sau mang theo hơi thở gần như quét qua vành tai của cô: "Hiểu không?"
Cô theo bản năng gật đầu: "Hiểu rồi ạ."
Lục Sơ Dương buông cô ra, anh nắm lấy tay cửa, mở ra.
Đột nhiên, bàn tay nhỏ phía sau nắm lấy cánh tay anh, Lục Sơ Dương dừng lại và quay đầu.
Yến Hồi Ôn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh, có thể thấy cô đang rất lo lắng, có lẽ có nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô chỉ cố gắng bình tĩnh lặng lẽ nói với anh: "Anh ... chú ý đến an toàn. "