Chương 4
Trời nắng chan chan, bạn học Vương Uông Dương đứng trong công viên người tới người lui tấp nập. Đáng chết, nói cái gì mà mặc quần áo màu trắng, người trong công viên đều mặc áo phông màu trắng a! Làm thế nào để phân biệt đây!
Nhưng mà, Biển rộng Uông Dương chính là cá rời nước, cũng chính là bạn trai Triệu Khả cùng Tôn Miểu Miểu giới thiệu cho mình. Không thể không cảm thán lần nữa, thế giới này thật nhỏ a, nhưng mà, đây có thể nói là hữu duyên hay không?
“Cậu ơi, cho hỏi, cậu là Vương tiên sinh sao?” Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng. Vương Uông Dương hít sâu, bày ra nụ cười tự tin nhất, hoàn mỹ nhất rồi xoay người, sau đó —— hắn muốn chạy.
Người đứng trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, đầu đầy mồ hôi, trong tay đang cầm túi công văn. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là —— sao cái bụng người đó lại giống như phụ nữ có thai bảy tháng vậy! ! !
Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Vương Uông Dương hận duyên phận của mình đến thế.
Nhắm mắt đi theo người đàn ông trung niên vào phòng ăn, không khí mát mẻ làm cho đầu óc Vương Uông Dương hơi thanh tỉnh một chút. Không có gì, gặp mặt thì gặp mặt, dù sao cũng không có nói là nhất định sẽ trở thành cái gì của nhau.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, tính cách của Biển rộng Uông Dương rõ ràng là mình rất yêu thích. Hôm qua lúc hắn gọi mình là ông xã mình còn động lòng a. Nhưng trái tim đang rạo rực như vậy sau khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt liền biến mất tăm. Tuy nói nhìn mặt mà bắt hình dong là không tốt, nhưng hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn mà, cho nên mới có cảnh gặp mặt như vậy!
Vương Uông Dương vùi đầu vào ăn, người đàn ông kia thì ba hoa chích chèo, không khí cũng có thể coi là hòa hợp.
“Cái đó, Vương tiên sinh, tôi nói nhiều như vậy, chắc cậu cũng đã nắm rõ tình hình. Như thế, cậu đọc điều khoản hợp đồng này một chút xem nó thế nào?”
Hợp đồng? Điều khoản? Chẳng lẽ người này chuẩn bị kết hôn với mình? Không thể nào!
Vương Uông Dương nhìn chằm chằm bản hợp đồng trước mặt, càng nhìn càng mê mang.
“Đây là cái gì?”
“À, đây là hợp đồng của công ty chúng tôi, nếu Vương tiên sinh cảm thấy có bất cứ vấn đề, chúng ta có thể thương lượng.”
“Không phải, tôi không phải hỏi đây là hợp đồng gì, tôi hỏi là, tại sao lại đưa nó cho tôi?”
“Vương tiên sinh nói đùa, tuần trước chúng ta đã hẹn hôm nay gặp mặt để bàn bạc chi tiết điều khoản của bản hợp đồng này, không phải sao?”
“Ông nói tuần trước?” Vương Uông Dương khẳng định tuần trước mình còn chưa biết Biển rộng Uông Dương chính là đối tượng hẹn hò, chẳng lẽ. . . . . .
“Ông…là Biển rộng Uông Dương sao?” Vương Uông Dương hỏi có chút cẩn thận, sợ phỏng đoán vừa rồi của mình sẽ sụp đổ.
“Biển rộng Uông Dương? Đó là cái gì?”
Haiz~, Vương Uông Dương đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông đối diện dường như cũng hiểu ra điều gì đó, “Cậu không phải là Vương tiên sinh?”
“Không, tôi họ Vương.” Người đàn ông đối diện vừa muốn thở ra thì Vương Uông Dương lại nói, “Nhưng tôi không phải là Vương tiên sinh muốn ký bản hợp đồng gì gì đó, hôm nay tôi tới để hẹn hò.”
“Ách. . . . . .”
“Ừ, cám ơn ông đã tiếp đãi, nhưng tôi cảm thấy, tôi phải đi.” Vương Uông Dương dứt lời, nhân lúc người đàn ông kia đang lấy lại tinh thần thì chạy nhanh như chớp. Nói đùa, chạy chậm nếu bị bắt lại trả tiền cơm thì làm sao bây giờ.
Nhưng mà, mình đến trễ như vậy, đã qua thời gian giao hẹn với Biển rộng Uông Dương rồi. Hôm qua quá kích động, lại quên hỏi số điện thoại mất, ai~. . . . Sai lầm mà. Không thể làm gì khác nên đành trở về trường trước, hôm nào hẹn lại vậy.
Buổi tối lên QQ, đem chuyện này nói với Biển rộng Uông Dương. Biển rộng Uông Dương bày tỏ quan tâm, sau đó mượn quan tâm để trao đổi số điện thoại. Biển rộng Uông Dương nói thứ sáu công ty bọn họ có một trận bóng rổ. Vương Uông Dương ngỏ lời nói có thể làm dự bị hỗ trợ lúc cần thiết. Biển rộng Uông Dương lập tức đồng ý.
“A, lại quên hỏi tên hắn. Ai~, thôi, dù sao cũng biết Biển rộng Uông Dương chính là cá rời nước.” Không biết hình dáng thật sự của Biển rộng Uông Dương như thế nào? Chơi bóng rổ thì sẽ không quá mập hoặc quá gầy, vóc dáng cũng rất cao, là thành viên chủ lực nha, sau đó, lúc ném bóng. . . . . . Vương Uông Dương đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn bất tri bất giác đem dáng vẻ của Biển rộng Uông Dương tưởng tượng thành đội trưởng đội bóng rổ lớp mười năm ấy.
“Mẹ kiếp, ông đây quả nhiên rất hận hắn, hại ông đây hai năm không dám đánh bóng rổ.” Vương Uông Dương không xoắn lâu, liền đi tắm một cái rồi ngủ.
Cuối cùng ngày đó cũng tới, Vương Uông Dương phát hiện so với lần trước mình còn khẩn trương hơn nhiều, đứng ở cửa sân bóng rổ bồi hồi thật lâu không dám đi vào. Sau đó hắn lại nghĩ, hắn không biết Biển rộng Uông Dương, Biển rộng Uông Dương đương nhiên cũng sẽ không biết hắn, vậy hắn sợ cái gì, nhiều người lạ như vậy a.
Vì vậy, Vương Uông Dương cố trấn định đẩy cửa bước vào. . . . . . Sau đó, trợn tròn mắt. . . . . .
Hắn đương nhiên quên mất, đây là trận đấu bóng của nội bộ công ty người ta. Người dự thi đương nhiên đều là nhân viên trong công ty, đương nhiên sẽ quen biết nhau, hơn nữa. . . . . . Hắn phát hiện ánh mắt mình liếc về một thân ảnh quen thuộc của con gái.
“Vương Uông Dương!”
“Triệu Khả. . . . . .”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao cậu lại ở đây?”
Hai người trăm miệng một lời nói.
“Đây là công ty tớ thực tập.”
“À.”
“À cái gì mà à, cậu tới đây làm gì?”
“Tớ. . . . . .”
“Vương Uông Dương, đã lâu không gặp.”
“Hả?” Vương Uông Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cả người ngẩn ra, từ từ xoay đầu, quả nhiên là hắn —— giữa ánh sáng rực rỡ ôm lấy quả bóng rổ đứng trong sân, giống như lúc trước. . . . . .
“Vu Ngữ. . . . . .”
“Từ năm lớp mười, chúng ta. . . . . . chưa từng gặp lại nhau.”
“Ừ. . . . . . Nghe nói cậu xuất ngoại. . . . . .”
“Ừ, năm nay mới trở về.”
“Vu tổng! Mau tới khởi động!”
“Cậu đi đi. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Vu Ngữ ôm trái bóng đi được hai bước thì quay đầu lại, “Cậu.. . . . .”
“Sao?” Hắn không hề phát hiện tốc độ xoay người trả lời của mình rất là nhanh.
“Không có gì, có muốn xuống chơi một chút hay không?”
“Có thể sao? Tớ. . . . . .”
“Dĩ nhiên, tớ rất nhớ những ngày trước kia chúng ta cùng nhau chơi bóng, chúng ta luôn chung một chỗ không phải sao? Chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ thì không gì là không thể làm, không phải sao?” Giọng nói Vu Ngữ không còn sự ngây ngô của tuổi trẻ, nó trầm thấp mê hoặc Vương Uông Dương.
Trước kia cũng vậy, mê hoặc mình vào đội bóng, mê hoặc mình hợp tác với hắn, mê hoặc mình. . . . . . Điên cuồng thích hắn, sau đó, hung hăng đập nát ảo tưởng của mình.
Nhìn cánh tay Vu Ngữ hướng mình đưa ra, Vương Uông Dương hiển nhiên quên mất mình đang ở nơi nào, muốn cách xa hắn một chút, thế là liền xoay người
Chỉ cần chúng ta chung một chỗ thì không gì là không thể làm sao? Đáng tiếc, chúng ta không bao giờ … có thể ở chung một chỗ nữa, không phải sao. . . . . .
“Cẩn thận!”
Không chú ý mình đã bước tới cầu thang, Vương Uông Dương nhấc chân liền lảo đảo ngã xuống. Vu Ngữ nhanh tay lẹ mắt, xông lên ôm lấy Vương Uông Dương. Vương Uông Dương đương nhiên ngã vào trong l*иg ngực Vu Ngữ.
“Đồ ngốc, đang nghĩ gì vậy?”
Đáng chết, cái giọng nói này! Ông đây không muốn nghe !
Đẩy Vu Ngữ ra, “Tớ…tớ đi thay quần áo”. Dứt lời, đỏ mặt ngoảnh đi.
Triệu Khả nhìn bóng lưng Vương Uông Dương, quay đầu ném cho Vu Ngữ một nụ cười sâu xa. Mà Vu Ngữ cũng nở một nụ cười hiểu mà không nói quay trở về.
“Đáng chết, đỏ mặt cái rắm! Vừa rồi sao lại ngã hả?” Vương Uông Dương vừa thay quần áo, vừa buồn bực nghĩ. “A! Quên tìm Biển rộng Uông Dương rồi! Đáng chết.” Vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho biển rộng. Đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện.
Điện thoại đổ chuông thật lâu nhưng không ai nhận, ngược lại điện thoại trong ngăn tủ bên cạnh lại đổ chuông, nhưng cũng không ai nhận, ha hả. . . . . . Không thể nào.
Hắn khó có thể tin nhìn ngăn tủ bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào hắn bấm gọi lại lần nữa. Quả nhiên lại đổ chuông! Là trùng hợp hay là. . . . . . Gọi tiếp, lại đổ chuông, gọi tiếp, còn đổ. . . . . . Cơ bản đã có thể khẳng định.
Vương Uông Dương vươn tay, cầm lấy cửa ngăn tủ, kéo. . . . . .”Ha hả, quả nhiên là bị khóa.”
“Xem trộm riêng tư của người khác là không tốt.” Giọng nói hài hước vang lên.
Tới nữa rồi, Vương Uông Dương phẫn hận quay đầu lại, quả nhiên liền thấy Vu Ngữ đang nhàn nhã dựa vào cửa, nhìn mình.
“Tớ không có xem trộm, tớ thấy điện thoại bên trong đổ chuông không ngừng, chỉ muốn giúp mà thôi.”
“A? Đổ chuông không ngừng à. . . . . . Chẳng lẽ không phải vì cậu gọi hay sao?”
“Cái gì mà gọi, tớ nghe không hiểu cậu nói gì. . . . . .”
“Nghe không hiểu à.” Vu Ngữ nhìn chằm chằm Vương Uông Dương một hồi, đột nhiên thở dài đi tới. Vương Uông Dương cũng lướt qua sát bên người hắn đi về phía cửa.
‘ Cạch’. Sau lưng truyền đến tiếng mở tủ.
Vương Uông Dương quay đầu lại, không thể tin nhìn Vu Ngữ mở ngăn tủ vừa rồi ra, lấy điện thoại di động, sau đó đứng tựa vào ngăn tủ, nhìn mình. Chẳng qua là, ánh mắt của hắn lần này, đã nghiêm túc hơn nhiều.
“Cậu. . . . . .” Vương Uông Dương muốn nói gì đó, nhưng vừa lên tiếng, đột nhiên phát hiện giọng nói của mình có nhiều chua xót. Không muốn thừa nhận, tất cả đều đã rất rõ ràng nhưng hắn không muốn thừa nhận. Bởi vì, hắn không biết nên mừng rỡ hay nên tức giận.
Tiếng chuông di động vang lên lúc nãy là tiếng chuông mà mình từng dùng qua năm lớp mười. Mình và Vu Ngữ đã ghi âm khi đi tham quan phòng thu âm. Vừa cố thuyết phục bản thân đó chẳng qua chỉ là trùng hợp, nhưng lại vừa mơ hồ mong đợi những chuyện không thể nào xảy ra đó sẽ trở thành kỳ tích.
Nhưng mà, hành động của Vu Ngữ đã hoàn toàn kéo Vương Uông Dương quay trở lại hiện thực ác liệt.
Không trách được, Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Khả lại đột nhiên giới thiệu bạn trai cho mình. Không trách được, đầu năm nay bang hội lại đột nhiên có thêm một nhân vật Biển rộng Uông Dương. Không trách được, cá rời nước lại nói chuyện tự nhiên với mình như vậy. Không trách được hôm nay Triệu Khả ở đây, Vu Ngữ cũng ở đây. . .
Thì ra, tất cả tất cả, đều không phải là duyên phận, đó đều là người này giở trò sau lưng. Vậy mình thì sao? Hắn xem mình là cái gì? Tôm tép nhảy nhót sao, trong mắt người này, mình cuối cùng là cái gì!
Muốn mở miệng lớn tiếng chất vấn nhưng Vương Uông Dương phát hiện mình không nói chuyện được, ngay cả tầm mắt cũng dần dần mơ hồ.
“Ai~ . . . . .” Vu Ngữ thở dài một cái, đóng ngăn tủ, hướng cửa đi tới.
Dừng lại, dừng lại, tôi còn có lời muốn hỏi cậu! Cậu xem tôi là cái gì, nhưng tôi nên lấy thân phận gì để chất vấn cậu đây?
Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Vương Uông Dương rốt cuộc không nhịn được, hai tay ôm lấy mặt. Mình thầm mến, mừng rỡ, rung động, những thứ đó, thì tính là gì. . . . . .
“Tớ nên bắt cậu làm sao bây giờ?” Một đôi tay từ phía sau lưng vươn tới, ôm lấy eo Vương Uông Dương. Vu Ngữ kề sát vào lỗ tai Vương Uông Dương, nhẹ giọng nói, “Nên bắt cậu làm sao bây giờ?” Giọng nói giống như run rẫy, giống như chua xót.
“Đồ khốn kiếp!” Dường như tìm lại được sức mạnh, Vương Uông Dương rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của mình.”Cậu gạt tôi!”
“Tớ không có.”
“Cậu có, cậu có!” Vương Uông Dương không an phận vùng vẫy, nhưng chỉ làm cho Vu Ngữ ôm chặt hơn nữa.
“Đừng nhúc nhích! Hãy nghe tớ nói cho rõ, tớ nói rồi, mỗi câu mỗi chữ tớ nói đều rất nghiêm túc.”
Vu Ngữ hít sâu một hơi, có trời mới biết bây giờ hắn rất khẩn trương, rất kích động. Nhiều năm như vậy, đã nhiều năm như vậy, trong lòng chỉ có một mình người đang ở ngay trước mắt này, đang ở trong lòng mình đây!
“Tớ chưa từng gạt cậu, là cậu vẫn luôn trốn tránh tớ.”
“Cậu nói cậu không biết tôi là ai.”
“Khi đó quả thật tớ không biết, sau này, Triệu Khả gọi điện cho tớ, tớ mới biết .”
“Hừ! Các người thông đồng tốt lắm.”
“Ừ, điểm này tớ thừa nhận.”
“Cậu!”
“Nếu không làm vậy, cậu lại giống như năm lớp mười đó, né tránh tớ, không phải sao?”
Vương Uông Dương khinh ngạc quay lại, ngẩng đầu nhìn Vu Ngữ, có chút không thể tin, “Cậu, cậu nói cái gì. . . . . .”
Vu Ngữ nhẹ nhàng kéo tay Vương Uông Dương, nghiêm túc nhìn hắn. “Dương Dương, tiếp theo, từng câu từng chữ tớ nói mong cậu nghiêm túc nghe cho kỹ, không được đặt câu hỏi.”
“. . . . . . Ừ.”
“Từ nhỏ tớ đã không có hứng thú với con gái, vẫn luôn lưu luyến với đủ loại con trai, nhưng chưa từng nghiêm túc. Cho đến lớp mười năm đó gặp được cậu, tớ liền nghe thấy lòng mình nói cho tớ biết, a, có lẽ chính là người này. Sau đó tớ tiếp cận cậu, uy hϊếp dụ dỗ, lôi kéo cậu vào đội bóng rổ, chỉ muốn để cậu ở bên cạnh tớ. Dần dần tớ cũng có thể cảm nhận được cảm giác của cậu đối với tớ đã thay đổi. Tớ rất vui, tớ cảm thấy tất cả những gì mình bỏ ra đều đáng giá, tớ đối tốt với cậu gấp bội. Tớ đã ngã bài với cha mẹ, bởi vì tớ muốn cùng cậu sống dưới ánh mặt trời.” Vu Ngữ dường như nhớ lại đoạn ký ức kia, trên mặt hiện ra tia dịu dàng mà Vương Uông Dương chưa từng thấy qua.
Vương Uông Dương đi từng bước về phía trước, rút ngắn khoảng cách của hai người.
“Nhưng ngay lúc tớ đang giằng co với cha mẹ, cậu lại chạy trốn tớ. Không đánh bóng với tớ, không ăn cơm cùng tớ, không nói chuyện với tớ, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho tớ. . . . . .” Nếu như nói vừa rồi là quang đãng thì bây giờ, trên mặt Vu Ngữ chính là mây đen, tràn đầy thống khổ.
“Tớ!” Vương Uông Dương muốn giải thích, nhưng không nói nên lời. Không thể làm gì khác hơn là vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu lông mày đang nhăn chặt của Vu Ngữ. Hai tay Vu Ngữ ôm lấy mặt Vương Uông Dương, từ từ đến gần, trán kề trán.
“Sau đó tớ cố ý làm phiền cậu, gây gổ với cậu, thậm chí đã động thủ. Có trời mới biết khi tớ thấy đầu cậu chảy máu, tớ chỉ muốn ôm cậu vào lòng.”
Vu Ngữ dừng một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Uông Dương, chỗ đó là chỗ chảy máu lúc trước. Bây giờ nhìn kỹ mới có thể nhìn ra một vết sẹo nhỏ nhưng hắn lại nhớ rất rõ vị trí kia. Vương Uông Dương cảm giác tầm mắt của mình lại có chút mơ hồ, chẳng lẽ là cận thị ?
“Sau đó, tớ biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tớ chỉ làm cậu cách tớ càng ngày càng xa, biến thành người xa lạ mà thôi. Tớ đồng ý điều kiện của cha mẹ, chỉ cần tớ ra nước ngoài, bọn họ sẽ không quan tâm giới tính của tớ nữa.”
Vu Ngữ ôm Vương Uông Dương vào trong ngực, để mặt hắn dán vào bả vai của mình, trái tim dán trái tim, cảm nhận nhịp tim cùng hô hấp của nhau.
“Tớ cho là, tớ không có cách nào để ở cạnh cậu, tớ cho là… tớ không thể gặp lại cậu. Tớ cho là tớ có thể quên cậu, bởi vì tớ nên quên cậu. Nhưng một năm, hai năm, ba năm. . . . . . dần dần tớ phát hiện, mỗi ngày nhớ cậu đã thành thói quen, giống như giấc ngủ, đó là trời sinh, là thói quen không thể thiếu. Khi tớ vô tình gặp được Triệu Khả, khi tớ biết cô ấy quen biết với cậu, biết tất cả mọi chuyện của cậu sau này. . . . . . Tớ biết, tớ nên trở về, nên trở về tìm cậu.”
“Đừng nói, đừng nói nữa. . . . . . Tên khốn này. . . . . .” Giọng nói Vương Uông Dương buồn buồn .
Vu Ngữ cười cảm nhận cảm giác ẩm ướt trên bả vai truyền đến, nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Uông Dương, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
“Bây giờ tớ đã trở về, nhưng lại không biết nên đối mặt với cậu thế nào. Tớ không biết cậu nghĩ gì, không biết tình cảm của cậu, bài vở và bài tập, bạn bè, người nhà, cái gì tớ cũng không biết. . . . . . Nhưng mà tớ rất may mắn, Triệu Khả lại tới công ty tớ thực tập. Từ miệng cô ấy, dần dần tớ đem những hiểu biết về cậu bổ sung cực kỳ đầy đủ. Bữa ăn sáng thích ăn bánh bao thịt bò cùng sữa đậu nành không thêm đường, mỗi buổi chiều đều đi chơi bóng rổ, thích học toán không thích học anh, còn có. . . . . . Thích con trai. . . . . .”
“Các người tính kế tớ, tớ đã nói mà, hai bà cô kia sao lại tự nhiên tốt bụng như thế được!” Vương Uông Dương kháng nghị, nhưng lại không rút cái tay đang được Vu Ngữ cầm ra.
Nhưng Vu Ngữ là người xấu, không dễ dàng bỏ qua cho Vương Uông Dương như vậy. Hắn kéo người trong ngực ra, nhìn cặp mắt hơi sưng đỏ kia, giống như muốn cả trái tim hòa tan trong đó.
“Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian, thế giới này vốn không có cái gọi là duyên phận. Những cái gọi là duyên phận kia, đều là kết quả của sự kiên trì của mọi người. Tớ vẫn kiên trì tạo ra duyên phận của chúng ta, cậu có muốn đón nhận nó không?” Hắn cẩn thận hỏi, Vương Uông Dương làm sao có thể nói không?
Bạn đang
Nhưng mà. . . . . .
“Vu tổng! Vu tổng! Trận đấu sắp bắt đầu rồi! Anh đang ở đâu vậy?”
Luôn có người phá vỡ không khí, không thể trách tôi nha. . . . . .