Chương 47: TRỜI TỐI, ĐỪNG CÓ QUAY ĐẦU LẠI

Trời tối, rất dễ dàng gặp phải quỷ nhập người?

Chúng tôi lùi đến cửa sơn động, cẩn thận nhìn chằm chằm vào quan tài, những kể cũng lạ, khi chúng tôi lui về, quan tài kia liền không có động tĩnh.

Chẳng lẽ có một con chuột nấp trong quan tài đã tạo ra tiếng động?

Tôi nói: “Vẫn là nên đi tới sơn động khác thôi”.

Để an toàn, hai người chúng tôi cũng không nói gì nữa, lúc này chúng tôi triệt để lui ra, bên ngoài sắc trời cũng dần tối lại, vì muốn mau chóng tìm được quan tài rửa tội, chúng tôi nhất định phải nắm bắt thời gian.

Lại đi tới một vách núi quan tài khác, lần này chọn một cửa sơn động rộng rãi đi vào, nếu gặp gỡ nguy hiểm cũng có thể nhân lúc lui về. Lúc vào sơn động, chú trung niên bỗng khoát tay chặn lại, nói: “Chậm đã, tôi đi đốt một cây đuốc”.

Đao Như nói: “Chúng ta có đèn pin, làm sao còn phải cần đuốc?”

“Vạn nhất bên trong sơn động này ẩn giấu dã thú, bằng sức ba người chúng ta cũng không có cách nào khuất phục được”.

Dứt lời, chú trung niên liền ra ngoài tìm kiếm.

Bỗng nhiên, Đao Như với đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào cửa động, nói: “A Bố, đêm nay vào sơn động nhớ kĩ không được quay đầu lại, nhất định không được quay đầu lại”.

Tôi sững sờ, hỏi: “Đao Như, tại sao lại vậy?”

Đao Như vẫn cứ ánh mắt mông lung, không nói câu nào. Tôi dùng sức đẩy cô ấy một cái, cô ấy giật mình, như là bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại.

“A Bố, anh đẩy em làm gì?”

Tôi nói: “Em vừa rồi nói là có ý gì?”

Đao Như nói: “Nói cái gì? Em nói chúng ta hãy ở cửa sơn động đợi, làm sao?”

Tôi trong lòng giật mình, biết Cát Ngọc khi nãy vừa nhập vào cô ấy. Cát Ngọc vẫn đang ở trong bóng tối giúp tôi! Như vậy chuyện đã sáng tỏ!

Đao Như là Đao Như, Cát Ngọc là Cát Ngọc, tuy rằng giống nhau như đúc, nhưng tuyệt đối là hai người!

Dường như hai đêm đầu tiên, Cát Ngọc báo mộng cố gắng cứu tôi. Hồi tưởng lại nội dung tờ giấy, con quỷ ấn nấp sau lưng kia, khẳng định là muốn ở núi Long Hổ động thủ với tôi.

Bởi vì tờ giấy tiên đoán tử vong kia viết cá vàng bơi ngược cùng nhuộm máu mây xanh, tôi là tới núi Long Hổ mới nhìn thấy.

Tôi không khỏi muốn cười to ba tiếng, con quỷ sau lưng kia, nhọc nhằn khổ sở muốn gϊếŧ chết tôi, nhưng không biết rằng có Cát Ngọc trong bóng tối đang giúp đỡ tôi.

Hồi tưởng lại một đường, lúc tôi gặp gỡ người đà quỷ, Cát Ngọc liền giúp tôi giảm bớt thống khổ, khi gặp gỡ cá vàng bơi ngược, Cát Ngọc nhắc nhở tôi không thể uống nước. Tôi bây giờ suy nghĩ một chút, những con cá vàng kia không ngừng mở miệng, tựa như đang uống nước sao? Nếu như khi đó tôi uống nước, vận mệnh của tôi sẽ giống như đám cá nhỏ kia, bị cuốn theo dòng nước.

Cho tới cuối cùng máu nhuộm mây xanh, tôi hiện tại vừa nghĩ, có lẽ chú trung niên không phải muốn hại tôi, nhưng những điều này Cát Ngọc đã dự đoán được từ trước.

Giống như, chú trung niên bắt được rắn, đây là số mệnh tất nhiên phải xuất hiện, không cách nào thay đổi, nhưng nếu như tôi ăn thịt rắn, vậy thì xong đời. Vì lẽ đó Cát Ngọc nhắc nhở tôi, không được ăn thịt rắn.

May mà tôi chỉ nhai hai cái, cũng chưa kịp nuốt.

Mà và giờ phút này, băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, máu nhuộm mây xanh, tôi đã toàn bộ gặp gỡ. Dựa theo lời tiên đoán từng nói, hôm nay chính là ngày chết của tôi.

Cát Ngọc nhắc nhở tôi, sau khi vào sơn động tuyệt đối không được quay đầu lại. Tôi nghĩ rằng tôi phải đi đến được cuối cùng.

Nghĩ đi nghĩ lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xa xa trên con đường núi, chú trung niên cầm hai bó đuốc bước nhanh tới.

Cây đuốc trên mạt có bôi dầu, có thể đốt được rất lâu, vậy thì chúng ta giơ cao ngọn đuốc, tiến vào sơn động.

Vừa mới tiến vào sơn động, liền cảm thấy một trận âm lãnh, hơn nữa nơi này mơ hồ toả ra mùi xác hôi thối, tôi không thể không bịt mũi. Càng đi sâu vào trong, mùi xác thối liền càng dày đặc.

Đang đi bộ, bỗng nhiên có người vỗ bả vai tôi một cái, tôi cho rằng là chú trung niên hoặc Đao Như, đang chuẩn bị quay đầu hỏi làm sao, nhưng bỗng nhiên kinh hãi, tóc gáy toàn thân đều dựng hết lên!

Chú trung niên cùng Đao Như đều đi trước tôi!

Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên nặng nề, vừa nãy là ai ở phía sau lưng tôi vỗ một cái? Tôi bước nhanh hơn, vọt lên trước hai người bọn họ.

Đao Như nói: “A Bố, đừng đi nhanh như vậy, chúng ta phải cẩn thận tìm kiếm chiếc quan tài rửa tội. Trong truyền thuyết, quan tài vách đã nằm ở chỗ này”.

Giờ khắc này hai người họ ở phía sau tôi, tôi vẫn không dám quay đầu lại, mặt hướng phía trước nói: “Ừ, tôi biết, tôi nhìn phía trước, hai người nhìn phía sau đi”.

Đi không bao lâu, sơn động này rộng rãi sáng sủa, tiến vào bên trong thì mới phát hiện, ồ, nơi này là động lộ thiên.

Ngẩng đầu lên, sơn động này cao ít nhất mấy chục mét, trên đất dày đặc các loại quan tài hỗn độn không thể tả, nâng hình tượng lên, lại giống như một trung tâm triển lãm quan tài.

Những quan tài này, có cận đại, có cổ đại, thậm chí tôi còn nhìn thấy một cái quan tài vừa mới chôn! Nhìn độ mới của quan tài, tuyệt đối mới chôn không quá một tháng!

Mà ở trong số những quan tài này, đại đa số đều có nắp quan tài, chỉ có số ít là không có. Đao Như nhìn trình tự sắp xếp của quan tài, tìm tới từng cái, liền đem bàn tay tiến vào trong quan tài.

Tôi nói: “Em cẩn thận một chút. Tôi nghe nói rằng những người không bị thối rữa sau khi chết sẽ có thể hồi sinh. Cũng chính là cái được gọi là cương thi”.

Đao Như nói: “Em chỉ đưa bàn tay tiến vào thôi, nếu là quan tài rửa tội, thì trên tay em sẽ xuất hiện một tầng sương trắng, nếu không phải thì sẽ không có bất kỳ phản ứng nào”.

Bên trong hang đá này không gian thực sự quá lớn, ba người chúng tôi phân công nhau tìm kiếm, tìm kiếm được nửa thời gian, thì chúng tôi tập trung ở quan tài chính giữa.

“Có tìm thấy không?” Tôi giơ cây đuốc, hỏi.

Ánh sáng cây đuốc đem mặt mũi ba người soi sáng đỏ chót một mảnh, chú trung niên lắc đầu, Đao Như cũng lắc đầu.

Vừa vặn lúc này, phía sau chúng tôi truyền đến một trận kẽo kẹt vang lên, lại như móng tay gãi vào ván quan tài, tôi đang muốn quay đầu lại, nhưng lại nhớ tới lời Cát Ngọc từng nhắc nhở.

“Mọi người nhìn xem, phía sau làm sao vậy?” Tôi cầm cây đuốc đứng yên, không dám quay lại.

Tôi không nhớ những quan tài phía sau trông như nào, dù sao cũng có quá nhiều quan tài ở đây.

Đao Như đi tới, mới vừa đem bàn tay tiến vào, liền kêu to một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy!”

Trong khoảnh khắc kinh hoàng, mọi người thường không tự chủ được làm ra phản ứng đầu tiên. Ví dụ, một số phụ nữ lái xe, trong khoảnh khắc xảy ra tình huống nguy hiểm, thay vì phanh gấp, liền lấy tay che mắt lại. Đương nhiên, đây chỉ là số ít.

Thứ hai, khi bạn đi trên đường, có một tấm ván gỗ rơi xuống, đại não bạn căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện chạy đi. Bạn liền trực tiếp đưa tay che lêи đỉиɦ đầu, bởi vì đầu óc của bạn bên trong đã tự chủ ảo tưởng rằng khối ván gỗ này sẽ nện trúng đầu bạn.

Tôi, chính là bị phản ứng đầu tiên này làm hại.

Ngay lúc Đao Như gào thét, tôi không nhịn được mà quay đầu lại. Nhưng quay lại nhìn thì dường như không có chuyện gì xảy ra. Tôi liền hỏi Đao Như: “Có chuyện gì vậy?”

Đao Như rút bàn tay trắng như ngọc từ trong quan tài ra, ba người chúng tôi nhìn lại, không khỏi giật nảy mình.

Móng tay bên tay phải cô ấy không biết khi nào đã dài ra thêm 2cm, lúc này nhìn lại, liền làm cho người ta sợ hãi!

“Chuyện gì đang xảy ra?” Tôi mau mau lấy kiềm cắt móng giúp Đao Như cắt đi. Chú trung niên nói: “Đừng nóng vội, nơi này thi khí quá nặng, bàn tay cô ta nhuộm thi khí quá lâu, vì vậy móng tay liền sinh trưởng thật nhanh”.

Tôi đem cây đuốc cắm ở góc quan tài, lấy ra kiềm cắt móng cắt cho Đao Như, chú trung niên đứng ở một bên với dáng vẻ bình thản. Khuôn mặt của hắn dường như không bao giờ có bất kỳ biểu hiện nào.

Khi đang cắt móng tay cho Đao Như, lòng bàn tay cô ấy đột nhiên run rẩy, run càng ngày càng lợi hại.

Tôi cầm lấy tay Đao Như, nói: “Đao Như, em làm sao vậy? Đừng nhúc nhích, sắp xong rồi”.

Nhưng tôi càng nói, cô ấy càng run dữ dội hơn, lúc này cô ấy dùng tay còn lại chỉ vào vách sơn động, âm điệu run rẩy không ngớt, nói: “Mau nhìn”.

Tôi ngẩng đầu hướng về trên vách sơn động nhìn, còn chưa kịp nói gì, chú trung niên liền quát một tiếng lớn: “Không đúng! Trong ba người chúng ta, có một người đã chết rồi!”

Mới đầu tôi không hiểu ý tứ trong lời nói của chú trung niên, cũng nhìn không ra vách đá có cái gì, nhưng khi nhìn chăm chú lại, chân tôi mềm nhũn, suýt ngã quỵ xuống đất.

Ba người sống, nhưng chỉ có hai cái bóng!

Ai đã chết?