Chương 44: Cá vàng bơi ngược

Tôi nhìn chằm chằm vào phía vách tường đầy xương trắng, nắm chặt rìu leo núi trong tay, tự trấn an bản thân, hỏi: “Chú à, lần này chân chính gặp gỡ quỷ đánh tường, nên làm gì?”

Chú trung niên đưa ngón tay chảy máu vung tới xương trắng trên vách động, nói: “Nhắm mắt lại! Nếu như phương pháp này hữu hiệu, nhất định có thể phá giải được quỷ đánh tường”.

Hai chúng tôi đồng thời nhắm mắt lại, tôi chỉ cảm thấy sau cổ lạnh buốt, giống như có ai đó thổi vào cổ tôi.

Tôi rụt cổ, nói: “Chú, lúc nào có thể mở mắt ra?”

Chú trung niên không hé răng, ước chừng hai phút trôi qua, bỗng nhiên trong hang núi truyền đến tiếng kêu gào của Đao Như: “A Bố, các ngươi ở đâu?”

Tôi mở mắt quan sát, lại phát hiện tiếng của Đao Như truyền ra từ bên sâu trong hang núi truyền tới!

Xảy ra chuyện gì?

Đao Như không phải là ở cửa động trông hành lý sao? Cô ấy làm sao lại vào bên trong hang động?

Phương hướng hoàn toàn không đúng!

Chờ tới khi Đao Như chạy tới trước mắt, tôi giơ rìu leo núi, quát lên: “Ngươi là ai?!!”

Đao Như sững sờ, nói: “A Bố, anh làm sao vậy?”

Chú trung niên nói: “Không cần hoài nghi, cô ta đúng là Đao Như”.

Lập tức tôi hỏi cô ấy: “Em thế nào lại chạy qua đây? Không phải để em đi trông hành lý sao?”

Đao Như nói: “Thấy hai người lâu như vậy không trở về, vì thế nên em đi tìm hai người”.

Tôi cùng chú trung niên liếc mắt nhìn nhau, theo Đao Như trở về, nhắc tới cũng kỳ, chúng tôi lần này là hướng về sâu bên trong hang núi tiến đến, có thể đi không bao lâu, dĩ nhiên lần thứ hai quỷ dị đi tới được cửa hang núi.

Quỷ đánh tường không hiểu sao lại biến mất rồi!

Tôi nhìn chằm chằm Đao Như và chú trung niên, chẳng lẽ quỷ hồn nằm trong số ba chúng tôi!

Tôi mơ hồ thấy nếu như con quỷ kia muốn gϊếŧ tôi, vậy núi Long Hổ này chính là nơi tốt nhất để động thủ! Có lẽ trong hai ngày này sẽ động thủ.

Lúc tôi ở khách sạn, một mảnh giấy xuất hiện trên bàn nói rằng khi băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, thanh vân nhuộm máu, đó là lúc tôi phải chết.

Đang tự suy tư, chú trung niên ngồi trước đống lửa, ngờ vực ừ một tiếng, quay đầu hỏi: “Là ai đã ăn vậy?”

Tôi không hé răng, Đao Như trong nháy mắt giận đỏ mặt, nói: “Ngươi cho rằng là ta đã ăn?”

Dù sao cũng là tôi cùng với chú trung niên rời đi, Đao Như sau đó mới tìm chúng tôi, hẳn là cô ấy đã ăn.

Đao Như vẫn một mực chắc chắn rằng không phải cô ấy ăn, nói cô ấy vẫn chưa đến mức không có tiền đồ như vậy.

Chú trung niên trầm mặc hồi lâu, quay đầu nói với tôi: “A Bố, đưa thuốc lá cho tôi”.

Hắn lấy ba điếu trong bao thuốc, đốt nó, cắm ở cửa động, một mực cung kính nói: “Vãn bối ngu dốt, không biết tiền bối đang suy tính gì, xin tiền bối hãy bao dung, ba điếu thuốc này, coi như là vãn bối hiếu kính ngài”.

Nói xong, chú trung niên bái một cái.

Ba nén nhang thuốc lá được cắm ở cửa hang núi, tàn thuốc đỏ tươi lúc sáng lúc tối, như thể là có người đang hút!

Khoan hãy nói, sau khi chú trung niên làm như vậy, sâu trong động cũng không xuất hiện lửa quỷ nữa, chúng tôi một lần nữa nhóm cửa làm cơm.

Chú trung niên nhỏ giọng nói với tôi: “Chúng ta xác thực đã gặp quỷ đánh tường, có điều con quỷ này không có ý định hại chúng ta, chỉ là dùng kế điệu hổ ly sơn đem chúng ta đẩy đi, sau đó thưởng thức đồ ăn”.

Tôi gật đầu, ừ một tiếng.

Ăn cơm xong, ba chúng tôi mang túi ngủ đến chỗ gần cửa hang núi, để phòng ngừa nếu có gì bất chắc liền chạy ra hang núi. Trước khi ngủ, tôi cố ý tìm một vài cành cây khô bỏ vào đống lửa, để đảm bảo có thể đốt cháy đủ trong một đêm.

Khi nằm trong túi ngủ, liếc mắt nhìn về bầu trời sao bên ngoài cửa động, nghĩ thầm nếu Cát Ngọc đang ở đây, thì tốt biết bao.

Mơ mơ hồ hồ ngủ thϊếp đi, tôi chỉ cảm giác chỗ vết chân đen trên bả vai bắt đầu đau lên, như là đang có người dùng lực bấm vào thịt trên bả vai tôi.

Tôi đau quá mà tỉnh, ngước lên thì thấy Đao Như đang ngồi trước mặt tôi, tôi đang định nói chuyện, thì cô ấy lập tức đem ngón trỏ đặt lên miệng tôi và nói “Xuỵt!”

Tôi trở mình một hồi rồi bò dậy, định từ trong túi ngủ đi ra, cô ấy đè vai tôi lại, ra hiệu tôi không nên cử động, tôi hỏi: “Đao Như, buổi tối không ngủ mà lại đang làm gì vậy?”

Cô ấy nói: “Tôi không phải Đao Như, tôi là Cát Ngọc”.

Tôi cả kinh, dựa vào ánh trăng tối tăm ngoài động, chỉ nhìn thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, cả người không có một chút hồng hào, và, hơn nữa…

Tôi lại một lần nữa cảm nhận được nhịp tim của chính mình!

Không sai, giờ khắc này tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của chính mình! A! Chẳng lẽ đây thực sự là Cát Ngọc đến giúp tôi?

“A Bố, anh không cẩn phải nói chuyện, hãy nghe tôi nói”. Cát Ngọc đưa tay vuốt mái tóc của tôi, nhỏ giọng nói.

Tôi gật đầu, trái tim vì kích động nên ầm ầm nhảy lên, cảm giác tim đập thật là tốt, giống như được tái sinh.

“A Bố, giữa trưa ngày mai, các người sẽ tới núi Long Hổ. Đến lúc đó anh sẽ gặp phải cá vàng bơi ngửa trong truyền thuyết, hãy nhớ kỹ lời tôi nói, mặc kệ những con cá vàng kia làm sao bơi lội, mặc kệ anh cảm thấy nóng cỡ nào, anh tuyệt đối không được uống nước!”. Nói xong câu đó, Cát Ngọc cúi đầu, ở trên môi của tôi hôn nhẹ lên.

“A Bố, cố gắng sống sót, tôi còn chờ anh đến cưới tôi”. Cát Ngọc xoay người rời đi, đi ra sơn động, dáng người nổi bật biến mất dưới ánh trăng mông lung.

Tôi chớp mắt, phát hiện Cát Ngọc trong nháy mắt tiêu tan, như chưa bao giờ từng xuất hiện như thế.

“Cát Ngọc!”. Tôi hét to một tiếng, nhất thời mở mắt ra.

Chú trung niên cùng Đao Như nằm bên cạnh bị tôi đánh thức, hai người họ hỏi tôi: “Làm sao vậy?”

Tôi thấy chính mình vẫn còn nằm trong túi ngủ bình yên vô sự, mới biết vừa nãy chỉ là một giấc mơ, khả năng là do tôi đã quá nhớ nhung Cát Ngọc, đến nằm mộng cũng thấy được cô ấy.

Tôi nói không chuyện gì, chỉ là mơ thấy ác mộng.

Đao Như thâm ý cười nói: “Hơn nửa đêm gọi tên em, điều này có thể là ác mộng sao?”

Tôi không tiếp tục nói nữa, tiến vào túi ngủ bên trong không lên tiếng.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi rời khỏi hang núi, dấu vết trên bả vai tôi vẫn chưa biến mất, balo leo núi tôi không thể mang nổi.

Chú trung niên đeo chiếc balo nặng nhất, một chiếc balo khác trang bị bên trong hầu như bị móc ra toàn bộ, chỉ chừa lại một chút thực phẩm tương đối nhẹ, để Đao Như đeo.

Kết quả là, tôi là người thoải mái nhất.

Leo núi khá là gian nan, tôi tuy rằng không vác vật nặng, nhưng tôi lại là người mệt mỏi nhất trong ba người. Hai người bọn họ sắc mặt vẫn rất ung dung thì tôi lại cả người đầy mồ hôi.

Mỗi lần đi được một đoạn, tôi đều thở dốc liên tục, không ngừng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.

Đao Như nói: “A Bố, thể chất của anh sao lại kém đến như vậy?”

Tôi nói: “Không phải, bình thường trong nhà vào ngày vụ mùa, tôi hầu như đều về giúp đỡ, quá nặng thì không nói, nhưng tôi nâng lên hơn trăm cân đồ cũng không thành vấn đề, nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, càng đi lại càng mệt, hai chân cứ như là đang đeo chì”.

Chú trung niên vừa nghe, lập tức giật mình một cái, xông lại liền xốc áo tôi lên, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.

Tôi cúi đầu nhìn, không khỏi cũng vì thế mà kinh ngạc!

Vết dấu chân đen trên hai bả vai tôi đã di chuyển vị trí!

Tối hôm qua lúc xuất hiện dấu chân đen, dấu chân kia là ở chính giữa bả vai tôi, mà giờ khắc này nhìn, dấu chân đen kia đã đạp tới xương quai xanh của tôi!

Nếu như nhìn vị trí này và tưởng tượng ra là có một người đứng trên vai tôi, như vậy thân thể hắn nhất định là nghiêng về phía trước!

Đã như thế, không chỉ là gánh một người trên vai đi lên núi, càng bị người này nghiêng thân thể về phía trước, ép không đứng lên nổi!

Tôi trừng mắt, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ những lời dân làng nói đều là sự thật?

Đao Như không biết phải nói gì, chú trung niên liếc mắt về bốn phía nói: “Gần đây có tiếng nước chảy, khả năng từ trên núi có một dòng suối chảy xuống, hãy kiên trì đi một đoạn nữa”.

Chúng tôi tiếp tục đi theo con đường núi, ước chừng mười mấy phút, xác thực nhìn thấy có một con suối chảy từ đỉnh núi xuống. Suối nước này cực kì trong suốt, có thể nhìn thấy tận đáy.

Ba người chúng tôi đều mệt muốn chết, đến ngồi xổm ở hòn đá cạnh dòng suối lấy nước suối rửa mặt, cảm giác này thật nhẹ nhàng khoan khoái, trong nháy mắt thấy tốt hơn nhiều.

Chú trung niên ngồi trên một tảng đá, nói: “Trong truyền thuyết của quan tài rửa tội, ở vào vị trí đầu rồng của núi Long Hổ, nếu cứ đi với tốc độ thế này, nhiều lắm là ngày mai liền có thể tới nơi.

Đao Như gật đầu, biểu thị tán thành.

Tôi không lên tiếng, bởi vì tôi thực sự mệt đến nỗi không còn sức để nói, đang cúi đầu nhìn vào dòng suối thì chợt phát hiện ra ở thượng du trôi xuống hàng chục con cá vàng nhỏ.

Đám cá vàng nhỏ này ước chừng tầm 30-40 con, khi chúng bơi xuống, Đao Như kêu lên: “Oa, mấy con cá nhỏ này đẹp quá!”

Mà trong lòng tôi cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh nắng toả ra bốn phía. Giờ khắc này, nhất định chính là buổi trưa!