Chương 30: Người không tim có thể sống (2)

Cả người con thằn lằn trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, giống như bị lột da, nơi duy nhất có màu sắc khác chính là cặp mắt đen như mực của nó.

Tôi muốn hỏi một chút đây là cái thứ gì, thì thấy con thằn lằn trắng kia chuyển động thân thể, ban nãy đầu nó nằm hướng Đông, giờ khắc này lại chậm rãi đem đầu hướng về phía Tây.

Bác Hải cả kinh, tay nhanh mắt lẹ cầm cái kẹp ra, trực tiếp kẹp lấy đầu con thằn lằn!

Vì tốc độ nhanh nhẹn của bác Hải, con thằn lằn trắng không kịp phản ứng, rên lên một tiếng.

“Tiểu tử, vào đi thôi, cậu có một tiếng để làm những chuyện cần làm, chỉ cần ta vẫn nắm bắt được con thằn lằn này, bà Phùng sẽ không biết có người lẻn vào nhà”.

Bác Hải nói xong, tôi liếc mắt nhìn con thằn lằn trắng, lúc này đang hạ thân mình, từ ngưỡng cửa bò qua.

Lần này, tôi không đi chỗ khác tìm kiếm mà đi thẳng đến cái tủ quần áo màu đen kia.

Mở tủ ra, bên trong ngoại trừ có một chút quần áo cũ thì không thấy có vật gì khác. Tôi cảm thấy việc lục lọi quần áo của người khác có chút thiếu đạo đức, nhưng suy nghĩ một chút, đã đến bước này rồi, phải tìm cho bằng được.

Thành thạo đem những bộ quần áo bỏ ra, tôi phát hiện bên trong tủ quần áo càng ngày càng lạnh, mơ hồ có mùi máu tanh nhàn nhạt!

Cho đến lúc hoàn toàn lấy hết quần áo trong tủ ra rồi, cũng không thấy có gì quỷ dị, chỉ cảm thấy trong ngăn tủ lạnh lạ thường.

Ngăn tủ này chính là nơi lạnh nhất trong căn phòng, vấn đề làm nó tại sao lại lạnh?

Tôi dùng ánh sáng màn hình điện thoại chiếu rọi ngăn tủ, quan sát qua lại, nơi này không có gì quỷ dị, chẳng lẽ bên trong có tường kép?

Tôi đưa tay vỗ ván gỗ của tủ quần áo để kiểm tra từ trên xuống dưới, khi tôi vỗ đến đáy tủ, nó không còn là một âm thanh chắc chắn, mà chính là âm thanh trống rỗng vang lên!

Quả nhiên có vấn đề!

Tôi liếc mắt nhìn về ngưỡng cửa, bác Hải vẫn dùng cái kẹp kẹp đầu con thằn lằn, tâm nói thời gian không đợi người, ngày hôm nay phải điều tra ra!

Chỉnh ánh đèn điện thoại ở mức sáng nhất, cuối cùng cũng tìm được vị trí tường kép. Ngay khi tôi mở đáy tủ, trong nháy mắt một lưồng khí lạnh liền từ phía dưới vọt lên, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

Cúi đầu nhìn xuống, đáy tủ dĩ nhiên lại đào một cái địa đạo! Chẳng lẽ phía dưới phòng của bà Phùng còn có mật thất?

Cắn răng một cái, tôi nhảy xuống địa đạo tối tăm và đi về phía trước ba, bốn mét, đập vào mắt là cảnh tượng khϊếp sợ!

Đây hóa ra là một cái hầm băng!

Hầm này nhiều lắm chỉ rộng hai mươi mét vuông, bên trong bày ra tầm hai, ba mươi cái giỏ trúc, mà bên trong giỏ trúc đều đựng những khối băng tỏa khói trắng!

Nhưng định thần lại, màu sắc của những khối băng kia không đặc biệt tinh khiết, hơi nữa còn tỏa ra mùi máu tanh, tôi vỗ đầu một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ!

Bà Phùng đến nhà hàng hải sản đó, chính là kéo mấy khối băng này đi!

Bởi vì đá băng rất cần thiết trong các nhà hàng hải sản, chẳng hạn dùng cho một số món ăn như sashimi, cá hồi, cá ngừ..vv… cần đặt khối băng ở phía dưới để bảo quản món ăn.

Mà những khối băng sau khi được sử dụng thì nhà hàng sẽ đem những khối băng này bỏ đi, chẳng trách bà Phùng hầu như mỗi tối đều đến nhà hàng đó, chắc chắn là để lấy khối băng.

Bởi vì trên xe bà Phùng đặt một cái rương lớn, mà rương lớn được che kín bởi một tấm chăn đỏ, cái chăn kia chính là dùng để bảo quản nhiệt độ của khối băng, để băng tan chậm một chút.

Chỉ là, mỗi ngày bà Phùng kéo về nhiều khối băng như vậy để làm gì?

Đang tự nghi hoặc, ngẩng đầu lên, tôi kêu to một tiếng, sợ hãi suýt nữa ngã lăn ra đất!

Ở bên trong cùng của căn hầm, bày một khối ván cửa, mà ở trên ván cửa đó, là một cỗ thi thể!

Cỗ thi thể được che kín bằng một khối vải trắng, tôi không biết người này là ai, bao nhiêu tuổi, nhưng trái tim của tôi, theo bản năng kịch liệt đập dữ dội không có cách nào dừng lại.

Tôi muốn đi qua đó, nhưng lại sợ. Tôi sợ thi thể này chính là Cát Ngọc. Tôi sợ sau khi vén tấm vải trắng lên, dung mạo của Cát Ngọc hiện ra.

Nhưng tôi lại nghĩ, thậm chí không khống chế được thân thể của mình, muốn đi xốc tấm vải trắng kia lên xác nhận một hồi.

Nội tâm đấu tranh hồi lâu, tôi vẫn quyết định đi tới.

Khi tôi xốc tấm vải lên trong nháy mắt, một dung nhan xinh đẹp xuất hiện trước mặt, nước mắt tôi không nhịn được rơi xuống, nhỏ xuống khuôn mặt của cô ấy.

“Cát Ngọc…” Tôi quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào khuôn mặt Cát Ngọc.

Ngay khi tôi vừa rơi nước mắt, trong nháy mắt, thi thể Cát Ngọc bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Tôi không sợ, nhưng mở to mắt nhìn Cát Ngọc. Cát Ngọc sau khi mở mắt thì viền mắt đã đẫm lệ, những giọt nước mắt lãnh lẽo rơi trên khóe mắt. Cô ấy thực sự ngồi dậy.

“Anh thật khờ!” Cát Ngọc vừa mới ngồi dậy, tấm vải trắng phủ trên người cô ấy rơi xuống, để lộ cơ thể trắng như tuyết của cô ấy.

Ánh mắt của tôi phóng tới ngực của Cát Ngọc, có một lỗ hổng ở tim của cô ấy. Trái tim của cô ấy đã biến mất, lúc này miệng vết thương đang chảy máu, chảy xuống cơ thể trắng như tuyết và tấm vải trắng.

“Cát Ngọc, tại sao lại muốn trốn tránh anh?” Hai tay tôi nâng gò má lạnh lẽo của Cát Ngọc, run rẩy hỏi.

“Tôi cũng yêu anh, nhưng nếu như tôi bên anh, chính là hại anh, anh biết không?” Cơ thể của Cát Ngọc không hề có chút nhiệt độ, và những lời nói ra, cũng không hề có một chút nhiệt độ như vậy.

Tôi nói: “Anh không sợ! Chết thì chết!”

Nước mắt của Cát Ngọc lần thứ hai rơi xuống gò má cùng máu tươi hòa lẫn vào nhau, cô ấy lắc đầu nói: “Anh đi đi, anh không thể cứu được tôi, cũng không thể cứu được bản thân. Số phận của tôi nhất định phải chết, chúng ta không có cách nào ở bên nhau được đâu”.

Tôi cắn răng nói: “Anh không tin!”

Thấy biểu hiện kiên quyết trên khuôn mặt tôi, Cát Ngọc nước mắt mông lung, nhỏ giọng hỏi: “A Bố, món ăn không tim có thể sống, nhưng người không tim có thể sống sao?”

Tôi chợt nhớ đến truyện sau khi Trụ Vương đã lấy đi tim của Tỉ Can, Khương Tử Nha nói cho Tỉ Can rằng muốn giữ lấy mạng sống thì phải đi về hướng nam. Khi đến nơi, nghe thấy một phụ nhân bán đồ ăn hỏi hắn: Món ăn không tim có thể sống, người không tim còn có thể sống hay không.

Tỉ Can đi tới, kết quả là phụ nhân kia là Thân Công Báo biến ra, phụ nhân xảo trá nói: “Món ăn không tim có thể sống, người không tim, đương nhiên phải chết rồi”. Tỉ Can liền phun ra một ngụm máu tươi, tại chỗ bỏ mình.

Giờ khắc này Cát Ngọc cũng hỏi tôi lời tương tự, tôi trầm tư chốc lát, cắn răng nói: “Người không tim, có thể sống!”

Cát Ngọc nở nụ cười, nhưng lại khóc tiếp.

Đột nhiên, lòng bàn tay trắng nõn của cô ấy biến hóa, móng tay dài ra, đột nhiên cắm vào trái tim tôi, mạnh mẽ đem trái tim tôi lôi ra.

Tuy rằng không đau đớn, nhưng tôi trợn tròn mắt, vẻ mặt khó mà tin được!

Chỉ thấy Cát Ngọc cầm trái tim tôi, nói: “Nó thật sự thuần khiết, anh thực sự yêu tôi. A Bố, tôi lấy đi trái tim của anh, có có hận tôi không?”

Yêu, chính là có một ngày dù ngươi một phát súng bắn chết ta, ta cũng sẽ cho rằng không phải ngươi cướp cò.

Tôi lắc đầu, nói: “Không hận”.

Cát Ngọc nước mắt không ngừng rơi, nàng nức nở nói: “A Bố, trái tim của anh trước hết hãy để ở chỗ tôi đi, một ngày nào đó, anh sẽ hiểu được dụng tâm của tôi, thời gian không còn nhiều, anh mau đi đi”.

Tôi cúi đầu nhìn ngực mình, quần áo hoàn toàn không chút tổn hại, cũng không có vết thương, nhưng lại không cảm giác được nhịp tim của chính mình.

Cát Ngọc cầm trái tim của tôi, chậm rãi đặt ở ngực của cô ấy, nói với tôi: “A Bố, tôi không thể đem chuyện nói rõ ràng cho anh, sẽ hại anh, nhưng anh sau khi đi ra ngoài, nhất định phải nhớ kỹ câu nói này của tôi!”

Tôi vội vã gật đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cát Ngọc.

“Đừng nên tin bất kỳ ai, và đừng ăn thịt rắn”. Cát Ngọc nói xong, ôm má tôi và hôn lên trán tôi.

Thật tuyệt! Đôi môi của nàng thật lạnh, nhưng lại khiến tôi say mê.

Tôi không biết thi thể xinh đẹp nói chuyện được có phải là do quỷ nhập vào, nhưng tôi tin tưởng Cát Ngọc!

Tuy rằng không cảm giác được nhịp đập của chính mình, nhưng tôi xác thực là còn sống, vẫn sống tốt.

Khi tôi rời khỏi hầm băng, chui ra địa đạo, lắp lại đáy tủ và gấp quần áo lại gọn gàng thì bác Hải sắp không chịu đựng được nữa.

Bác nói: “Tên tiểu tử này, xuống bao lâu rồi? Cánh tay ta đều tê hết cả rồi”

Tôi nhìn lên và thấy bác Hải vẫn đang cầm cái kẹp kẹp lấy đầu con thằn lằn trắng, mà con thằn lằn kia không ngừng dãy dụa, nhưng cái đầu của nó vẫn hướng về phía đông.

Từ trong nhà bò ra ngoài, bác Hải buông lỏng cái kẹp, con thằn lằn trắng lập tức chạy vào khe hở ở ngưỡng cửa. Tôi cùng bác Hải nhanh chóng rời đi, bà Phùng sắp từ nhà hàng hải sản trở về rồi.

Ở trên đường, dựa vào ánh trăng tối tăm, tôi nhỏ giọng hỏi: “Bác Hải, con thằn lằn màu trắng kia rốt cuộc là thứ gì?”