Chương 27: Người quỷ khó phân

Tôi vội vã leo ra khỏi nhà bà Phùng, xuyên qua ngưỡng cửa trong nháy mắt, mang theo con chó vàng nhanh chân liền chạy.

Một hơi chạy xa hơn 200 mét, xác định bà Phùng sẽ không phát hiện ra, lúc này tôi mới đè lại sự kinh hãi trong lòng: Thực sự là quá quái lạ, tôi rõ ràng đã phá giải Bốn mắt môn đồng, vì sao vẫn bị phát hiện?

Con chó vàng ngồi bên cạnh tôi, há hốc mồm chảy cả nước miếng, như không thèm quan tâm tới tôi.

Mang theo một bụng nghi hoặc, tôi trở về khách sạn, xem thời gian mới là 9h tối, phỏng chừng bác Hải còn chưa ngủ, tôi liền gọi cho bác một cuộc điện thoại.

“Bác Hải, bác đang nghỉ ngơi à?”

Bác Hải nói: “Không, có chuyện gì sao?”

Tôi nói: “Bác Hải à, phương pháp mà bác dạy có chắc chắn phá giải được Bốn mắt môn đồng không? Sẽ có thể hay không xuất hiện sơ suất, hoặc là làm một bước gì đó không tốt thì sẽ thất bại?”

Bác Hải sửng sốt một chút, một lát sau nói: “Sẽ không, vì Bốn mắt môn đồng bản thể là gà, linh hồn là trẻ sơ sinh. Mặc kệ là gà hay trẻ sơ sinh, bản chất vẫn đều rất sợ chó, một khi gặp phải chó sẽ mất đi hiệu lực”.

Thật bí ẩn!

Bác Hải cảm thấy tôi có chút không tin, liền nói tiếp: “Bốn mắt môn đồng, hai con mắt bốn tầng mí mắt. Trong đó hai tầng là mí mắt của gà, hai tầng còn lại là mí mắt trẻ sơ sinh. Chỉ cần mang một con chó, điểm trên đầu nó một chấm đỏ, chắc chắn sẽ ép sát được quỷ, đó là chân lý!”

Tôi nói rằng điều đó không đúng, vì biện pháp đó tôi đã thử rồi nhưng vẫn bị phát hiện, tôi đang tự hỏi những con Bốn mắt môn đồng này rốt cuộc quỷ dị chỗ nào?

Bác Hải bên kia cũng choáng váng, nói: “Tiểu tử, cậu đến cùng muốn làm gì?”

Tôi đem câu chuyện kể ngắn gọn một hồi, bác Hải nghe nói vì tôi muốn tìm Cát Ngọc nên mới làm vậy, liền nói với tôi: “Cậu hãy đợi, ngày mai ta sẽ tới, ta sẽ tự mình giúp cậu”.

Bác Hải đã tự mình đứng ra, thì có thể sẽ thành công!

Hôm sau, bác Hải phong trần mệt mỏi chạy tới, tôi đưa bác Hải tới quán ăn ăn no một trận. Buổi tối hai chúng tôi đứng ở trên lầu khách sạn, nhìn về hướng thôn Tang Hòe chờ đợi bà Phùng.

Phía xa, dưới ánh trăng, một bà lão lái xe ba bánh từ thôn Tang Hòe chạy ra, tôi vỗ vai bác Hải nhỏ giọng nói: “Đó chính là bà Phùng mà cháu đã kể”.

Bác Hải lơ đãng liếc mắt nhìn, gật đầu nói: “Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn so với ta”.

Nói xong câu đó bác Hải không tiếp tục nhìn nữa. Ngay khi bác ta quay đi, giật mình một hồi, đột nhiên lại quay lại, kích động đến nỗi đẩy tôi ra và toàn bộ thân thể của bác đều nằm nhoài trước cửa sổ.

Chỉ thấy bác Hải trợn to hai mắt, cứ như là nhìn thấy quái vật, vẻ mặt như không thể tin được.

Trái tim tôi gào thét, bác Hải không phải là quen biết bà Phùng đấy chứ? Nếu đúng như vậy thì thật là máu chó.

“Bác Hải, làm sao vậy?” Thấy bác Hải thật lâu mà vẫn không bình tĩnh được, tôi nhỏ giọng hỏi một câu.

Bác Hải tự lẩm bẩm: “Không thể, không thể nào, điều này là không thể nào”.

Tôi cho rằng bác Hải tinh thần đột nhiên bị kích động, nhưng một lúc lâu sau bác Hải như là đã phục hồi lại tinh thần, lúc này mới lau mồ hôi hột trên trán, tràn đầy sợ hãi nói với tôi: “Cậu chính là muốn lẻn vào nhà bà lão kia đúng không?”

Tôi gật đầu nói: “Đúng, chính là nhà bà ấy”

Bác Hải nói: “Ta có chút khát, trước tiên cậu đi rót cho ta cốc nước đã”.

Ở khách sạn nhỏ này không có bình nước máy, chỉ có phích nước nóng, tôi liền lấy chén trà rót cho bác Hải một cốc nước. Khi tôi đưa nước cho bác Hải, bác cũng không lên tiếng, chỉ là vung tay ra hiệu đem chén trà đặt lên khay, mà bác ấy ngồi ngay ngắn trên sô pha, không nói một lời.

“Bác Hải, mời bác uống nước”. Tôi đẩy chén trà hướng về phía trước, nhưng lại thấy bác Hải đột nhiên mỉm cười nói với tôi: Ai, tiểu tử, hai ngày trước cậu chơi cờ với tôi, cậu thua ba ván, có phục hay không?

Tôi liếc nhìn, nghĩ thầm đã bao giờ tôi chời cờ với bác Hải đâu?

Không biết phải trả lời thế nào, bỗng nhiên bác Hải trừng mắt, không ngừng nhíu mày với tôi, lúc này tôi mới chợt hiểu ra.

Có người đang nghe trộm!

“Đúng vậy! Cháu không phục!” Tôi lớn tiếng nói.

Bác Hải nói: “Không phục? Vậy thì ra đây chơi hai ván, ta để cậu tâm phục khẩu phục, có dám không?”

Tôi nói có gì mà không dám chứ?

Bác Hải bưng chén trà rồi nhẹ nhàng gõ vào khay, rồi nói: “Cậu đánh nhanh lên một chút đi”.

Tôi cũng bưng một chén trà lên rồi lấy nó gõ vào kháy, nói: “Nhanh gì chứ, bác đừng nóng vội”.

Mọi người đều biết, mỗi bên đều có 16 quân cờ, một bên màu đỏ một bên màu đen. Chúng tôi vừa nói chuyện vừa gõ chén trà, ước tính gõ được khoảng 32 cái thì bác Hải nói: “Ta đi trước, pháo rời núi!”

Nói xong, bác Hải bưng chén trà rồi gõ vào khay một cái.

Ngay khi đặt chén trà xuống, ngón tay của bác Hải chấm vào chén, ở trên khay trà nhanh chóng viết ra hai chữ, chớp mắt ra hiệu cho tôi nhìn chữ đó.

“Xong rồi!”

Xong rồi? Hai chữ này có ý gì? Trò chơi của chúng tôi giờ có thể dừng lại?

Tôi nhìn hồi lâu, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, thật hy vọng bác Hải có thể trực tiếp nói cho tôi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bác Hải cố làm ra vẻ nói: “Tiểu tử, cậu loạn cái gì, đến lượt cậu đi rồi, nhanh lên một chút đừng lãng phí thời gian”.

Tôi vội vã gõ cái chén, nói: “Xuất mã!”

Đồng thời ta cũng nhanh chóng dùng ngón tay chấm vào nước, ở trên khay vẽ một cái dấu chấm hỏi to đùng, ý tứ là đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt bác Hải bỗng trở nên phẫn nộ, nhưng bác ấy dùng ngữ khí sang sảng nói: “Ra xe!”

Sau đó, bác Hải dùng ngón tay viết lên khay trà hai chữ.

Người.

Quỷ.

Người cùng quỷ? Có ý gì?

Chỉ viết một chữ người, hoặc một chữ quỷ, vậy tôi còn có thể hiểu, ý tứ muốn nói bên sát vách đang nghe trộm chúng tôi là người hay là quỷ.

Cùng đồng thời viết ra hai chữ người và quỷ, tôi thực sự không hiểu.

Mà khi tôi còn chưa hiểu rõ được hai chữ này, bác Hải tiếp tục dùng ngón tay chấm nước ở chữ Người gạch chéo một phát, ở chữ Quỷ cũng gạch chéo một phát.

Không là người nhưng cũng không phải là quỷ?

Trời ơi!

Tôi cảm giác đầu óc mình muốn nổ tung, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Hai chúng tôi không thể nói rõ ràng với nhau được sao? Coi như tai vách mạch rừng nhưng hai chúng tôi nhỏ giọng một chút cũng không được? Cứ phải che giấu như vậy?

Bác Hải chỉ liếc mắt nhìn bà Phùng một cái, làm sao đột nhiên biến thành như vậy?

Khuôn mặt tôi trở nên vặn vẹo, bác Hải đưa tay ra rồi ấn xuống, ra hiệu cho tôi đừng nóng vội, cũng đừng hoảng hốt.

Hai chúng tôi vẫn tiếp tục giả bộ đang nhàn nhã chơi cờ. Lần này bác Hải dùng ngón tay chấm nước vẽ một con vật lên khay trà.

Con vật này nằm trên mặt đất, mở rộng tứ chi, đuôi rất nhọn và dài.

Tôi trợn mắt, suýt nữa hô lên, đây là một loài bò sát!

Chẳng lẽ, căn phòng cách vách có một con bò sát tinh? Giờ khắc này đang giám sát, nghe trộm chúng tôi nói chuyện? Hay bà Phùng chính là con bò sát tinh này?

“Nhanh đi nước cờ tiếp theo đi, lâu vậy”. Thấy tôi sửng sốt hồi lâu, bác Hải nháy mắt với tôi mấy cái, giục tôi một câu.

“Chiếu tướng!” Tôi trực tiếp hô lên một tiếng, làm bác Hải sợ hết hồn, bác trừng mắt. đưa tay liền muốn đánh tôi, may sao tôi rụt đầu kịp.

Tôi thực sư không muốn chơi trò chơi ngu ngốc này nữa, tôi muốn mau chóng kết thúc. Linh hồn tôi sắp không chịu được sự dằn vặt này được nữa.

Bác Hải tăng cao âm điệu nói: “Cái tên đầu đất này, cậu nhìn kỹ một chút, cậu có thể chiếu tướng sao? Mã bị cản chân rồi!”

Nói xong, bác Hải lần này không chấm vào nước nữa, mà vươn ngón tay trực tiếp dùng sức ghì xuống đuôi con bò sát, như một đao đánh xuống, chém một nhát vào đuôi nó.

Điều này nghĩa là gì? Chẳng lẽ là muốn nhắc nhở tôi, nếu muốn gϊếŧ con bò sát tinh này, biện pháp duy nhất chính là chém đứt đuôi của nó?

“Bác Hải, tôi đi quân không có sai!” Tôi mặc kệ, không thể nhẫn nhịn được nữa. Bàn cờ này tôi không có cách nào tiếp tục chơi được nữa, nếu cố chịu đựng thì tôi nghĩ tinh thần của tôi sẽ phân liệt mất.

Bác Hải bỗng nhiên đứng lên tức giận nói: “Đã nói là Mã bị cản chân! Chiếu tướng cái rắm ý! Tên nhóc này, kỳ phẩm thật kém, về nhà mà đi vọc chim chơi cho rồi”.

Nói xong, bác Hải đứng lên nháy mắt với tôi mấy cái, vung tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi không được nói chuyện với bác ấy. Bác Hải nhanh chân ra khỏi phòng, ngay lúc cửa đóng, tôi hướng về khay trà liếc nhìn, bỗng dưng bàng hoàng.

Không đúng, bác Hải dùng nước vẽ một ra một điều, không hẳn là bò sát!