[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Đam mỹ hiện đại, võng phối, đại thần công x hậu kì thụ, HE Biên tập: Ốc Tình trạng bản gốc: hoàn 26 chương + 3 phiên ngoại Tình trạng bản dịch: hoàn Câu chuyện xoanh quanh cặp đôi ở ngoài đờ …
Xem Thêm

Chương 23
Một trận tuyết qua đi, toàn thành phố tựa như vạch rõ trắng đen.

Tô Lam ở bên ban công vẻ cảnh tuyết, cúi người xuống vẽ phác họa, lộ ra đường cong đẹp đẽ khiến người ta huyết mạch phun trào, cổ tay áo lông bạc trắng được gấp lên bảy cm, để hở cổ tay trắng nõn, cả người đều có vẻ hoạt sắc sinh hương. Ở bên chân cậu, mèo con nỗ lực ngửa đầu đón ánh nắng đông hiếm hoi, nhỏ giọng kêu vài tiếng.

Tạ Tấn Xuyên nằm ở trên ghế bên cạnh, ôm laptop lên mạng, thấy được chuyện cười thì lấy chân khều khều chân Tô Lam, đợi cậu quay đầu lại thì kể cho cậu nghe, muốn thấy cậu cười vui vẻ.

Nhưng thời gian ấm áp vậy cũng nhanh chóng bị người ta phá ngang, Cố Tích ôm một hộp cờ phi hành (1) kích động chạy tới nhà cậu, Thẩm Phi đi sau hé ra khuôn mặt vừa thối vừa ngại.

Bốn người ngồi quanh một bàn, Tô Lam và Tạ Tấn Xuyên ngồi hai góc đối diện, vốn cả hai không định chơi, nhưng đã chơi thì rất máu, mỗi khi Thẩm Phi đi qua sẽ tiện chân đá hắn về nhà, Cố Tích chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng hắn, “Anh sao lại ngốc như vậy! Không nên đi qua Tạ Tấn Xuyên, nếu không chờ ra con tam, sẽ nhảy về được a!”

Bị vợ nói thể, mặt của Thẩm Phi so với đậu phụ thối còn thối hơn, thương cảm nhìn bốn quân cờ phi hành của hắn đều ngồi ngốc ở nhà, xúc đến ba lượt vẫn không cất cánh được, mắt mở trừng trừng nhìn quân cờ của Tạ Tấn Xuyên chạy lên điểm cuối.

Tạ Tấn Xuyên đắc ý dạt dào, “Nhìn đi, đây là thực lực.”

Tô Lam sờ sờ cằm, xấu xa nhếch miệng cười, “Ngại quá, tôi xúc ra bốn.”

Quân cờ phi hành màu đỏ đi bốn bước vừa lúc có thể bay về, mà cờ màu lục cứ đứng trơ trơ chặn giữa đường, Tạ Tấn Xuyên liền bị cậu sút cho một phát về thẳng nhà.

Tạ Tấn Xuyên ai oán nhìn Tô Lam: “Vợ yêu, em không thương anh sao…”

Thẩm Phi trả được thù, trong lòng cực kì thoải mái: “Đúng, em ấy không hề yêu anh.”

Hai đại nam nhân đấu nhãn, chém gϊếŧ kịch liệt, Tô Lam cùng Cố Tích bình an đưa được tất cả cờ về nhà an toàn. Cố Tích nhân phẩm tốt, mỗi lần xúc đều ra lục, Tô Lam miệng quạ nói ai đó bị đá về nhà, ai đó liền bị đá về.

Tạ Tấn Xuyên kháng nghị: “Vợ ơi, sao em không nói cờ của Cố Tích bị đá! Em thật bất công!”

“…” Tô Lam trong lòng thầm nghĩ, sao anh có thể ấu trĩ đến vậy chứ.

Lúc này Cố Tích còn một quân cờ rất nhanh sẽ về đến nhà, Tạ Tấn Xuyên phẫn nộ đem cờ của mình chạy tới, bị cờ của Cố Tích ngăn cản, Thẩm Phi nghĩ thời khắc anh hùng cứu mỹ nhân tới rồi, ném lục cũng không thèm cất cánh, để một quân cờ còn ở bên ngoài chạy tới, “Bảo bối, chờ anh tới cứu em.”

Tô Lam híp mắt cười. “Đừng có mà chưa tới được chỗ Cố Tích thì đã bị đá về nhà là tốt rồi.”

Kết quả Thẩm Phi bị chính cờ của Cố Tích đá về, Cố Tích rống giận, “Anh dài dòng quá đi.”

Chơi xong một ván, Tô Lam lợi dụng ưu thế mỏng manh thắng được Cố Tích, lôi kéo cậu vào trong thư phòng, “Cố Tích, kịch truyền thanh đệ nhất kỳ đã làm xong rồi, cậu có muốn nghe không?”

“Được.” Cố Tích đeo tai nghe, nghe xong một hồi thì hỏi Tô Lam, “Lúc cậu nói những lời này có chê cười tớ hay không?”

Tô Lam lắc đầu nói, “Tớ chỉ tiếc khi cậu cần dũng khí lại không ở bên cạnh ủng hộ cậu, khi Thẩm Phi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không thay cậu đánh hắn.”

Mà khi nói câu “Thẩm Phi, nếu như tôi là con gái thì thật tốt, như vậy tôi có thể đáp lại tình cảm của anh”, trong ngực cũng cảm thấy đau, người mình thích nhưng hết lần này đến lần khác thích bằng hữu của mình, Cố Tích khi đó nhất định rất khổ sở.

Đệ nhất kỳ không dài, hơn ba mươi phút, Cố Tích tháo tai nghe xuống, cười, “Tuy đây là chuyện trước đây, hiện tại nghe lại vẫn thấy có chút khó chịu, nhưng may mà mọi chuyện đều đã qua.”

Thẩm Phi gõ gõ cửa, đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Cố Tích: “Cố Tích, về nhà thôi.”

Tô Lam bất mãn lôi Cố Tích không cho đi, nói với Thẩm Phi, “Muốn đi thì anh đi một mình đi, đừng kéo theo Cố Tích làm gì, hôm nay cậu ấy ở đây.”

Cố Tích lắc đầu, “Lần sau đi, kỳ thực vốn tớ đã nói với Thẩm Phi chỉ chơi một ván cờ rồi sẽ về…” Cậu ngượng ngùng ghé vào bên tai Tô Lam, thấp giọng nói, “Để anh ấy trở lại lần nữa, khẳng định sẽ phải chịu…”

Được rồi, Tô Lam tỏ ý hiểu rồi, yên lặng ném cho Thẩm Phi hai ánh mắt sắc như dao, Thẩm Phi chẳng thèm để ý, thậm chí còn cười cười đắc ý.

Đăng nhập QQ, Tô Lam đem âm thần đệ nhất kỳ giao cho Mùa hạ, đối phương nhận file xong thì kích động quăng một đống icon.

Kỳ An: → → Mùa hạ, cô sao thế?

Mưa mùa hạ: An bảo bối, hôm qua cậu có tới đường X hay không? Cậu nhất định phải thành thực trả lời với tôi!

Kỳ An: Sao cô biết?

Mưa mùa hạ: = =!!! Bởi vì tôi chính là người đang ngồi trong trạm xe bus kêu cậu chờ một chút nhưng cậu không nghe thấy a a a a a a a uy!!!

Kỳ An: …Trùng hợp vậy sao >o~

Thêm Bình Luận