Minh sợ hãi, nó vỗ vỗ vào vai ông Bảo, cố gắng hét lên để át đi tiếng gió, để cho ông Bảo nghe thấy:
-Bác ơi! Đằng sau có kẻ lạ mặt, hắn đập hết đống tượng rồi...
Ông Bảo cũng quay ngoắt lại, khuôn mặt của ông ta thay đổi bởi sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng, ông lẩm bẩm:
-Sao hắn đuổi được đến đây?
Nhưng sự ngỡ ngàng chẳng được lâu, ông Bảo nhanh chóng nghiêm mặt lại, ông biết là ông ấy sẽ phải làm gì. Tên áo đen đã đuổi đến rất gần, ông Bảo chuyển hướng phóng nhanh xuống dưới, xuyên qua hàng mây. Ngay sau khi vượt qua khỏi những hàng mây bên dưới, ông Bảo sử dụng phép thuật. Ông ta sử dụng phép phân thân để tạo bản sao bản thân mình và Minh, rồi lại tiếp tục phân thân, từ 1 thành 2, từ 2 thành 4, từ 4 thành 8,... và cứ thế chỉ trong thoáng chốc, Minh đã nhìn thấy có hàng trăm phiên bản của mình đang nằm trên hàng trăm phiên bản ông Bảo khác đang bay lượn như đàn ong vỡ tổ. Đây ắt hẳn là một chiêu trò nhằm đánh lạc hướng tên trùm Tà Tâm Hắc Bào kia, để cho hắn không biết đâu mới là Minh thật.
Minh thật sự không dám chắc điều này có hiệu quả không, nhưng nó cũng có cảm giác chút chút dễ chịu. Nó ngước ra đằng sau, có cảm giác tạm ổn bởi chưa có thứ gì chui qua đám mây đó để đuổi xuống phía dưới.
Nhưng bỗng nhiên, đám mây ban nãy có bóng đen bay vυ"t qua, hắn đã bay xuống để đuổi 2 bác cháu, mà đặc biệt hơn là không chỉ một mình hắn, mà có đến hàng trăm "hắn" đang bay xuống. Hắn cũng dùng phép phân thân và chắc chắn mỗi phiên bản của hắn đang cố nhắm đến mỗi phiên bản của Minh, có bao nhiêu phiên bản Minh là lại có một phiên bản tên mặc áo đen đó đuổi theo.
-Hắn đuổi theo rồi!- Minh hoảng hốt.
-Bình tĩnh, bám chặt lấy bác!- Ông Bảo nói một cách điềm tĩnh.
Ông Bảo có lẽ đã có tính toán, tất cả các phiên bản của 2 bác cháu đang hướng xuống đất. Và cứ mỗi "ông Bảo" vừa đặt chân xuống đất thì ngay lập tức chui xụp xuống, rồi cứ lần lượt lần lượt nối đuôi nhau, các phiên bản khác đều cứ đặt chân xuống dưới đất là lặn mất tăm. Họ sử dụng phép độn thổ hết cả, mỗi người lại chạy đến một nơi khác nhau. Rồi cuối cùng đến lượt Minh thật, nó giữ chặt ông Bảo, và khi ông ta vừa đặt chân xuống đất thì ngay lập tức cả 2 mất hút.
Minh đã quen với cảm giác độn thổ, nhưng trong tình huống này nó cứ cảm thấy khó chịu, không rõ là khó chịu do độn thổ hay khó chịu do một kẻ kì quái đang bám theo mình. Cả 2 người đi được một hồi rồi từ dưới đất chui lên, họ nhanh chóng đi đến một nơi khác, một nơi lạ hoắc. Minh nhìn ngó xung quanh, cả hai vừa ra khỏi khu rừng, nhưng chẳng được xa, cách khu rừng có khoảng chưa đến 15 mét. Nhưng đối diện với khu rừng là một sườn núi đá, sườn núi này thẳng đứng, nếu muốn leo lên thì rất nguy hiểm. Dưới chân núi chỗ Minh đang đứng thì lởm chởm đá những hòn to hòn nhỏ nhấp nhô. Đặc biệt hơn là chỗ ngay cạnh Minh có một cái hang, cái hang sâu vào trong lòng của núi. Ông Bảo thả Minh xuống, ông vội vã nắm lấy khuỷu tay của Minh lôi nó vào trong hang kia. Ông ta nói:
-Cháu ở đây, đừng gây ra nhiều tiếng động, không được phép ra ngoài. Cháu cần phải kiên nhẫn, ở đây vài tiếng cho đến sáng...
Minh đã đứng gọn ở trong hang, nó chưa kịp đáp câu nào thì ông Bảo đã nhanh chóng nhấc lên một tảng đá lớn, một tảng đá thật sự to lớn và nặng đến mấy tấn, dùng để lấp chặt miệng hang. Rồi sau đó, ông bảo lấy một hòn đá nhỏ khác lên, dùng phép thuật của mình và biến hòn đá đó thành một phiên bản khác của Minh. Rồi ông ta bay đi, trước khi đi ông ta chỉ nói vài chữ, mặc dù Minh chẳng thể nghe thấy:
-Cố chịu đựng nhé!
Minh hoảng hốt bởi kế hoạch đột ngột này, hòn đá cứng ngắc chặn hết cả miệng hang, cho dù thằng bé có dùng sức đến thế nào cũng không thể làm gì được. Nó cứ đi đi lại lại trong hang, cho đến khi mỏi chân thì ngồi sụp xuống dưới đất, ngồi một lúc rồi lại đứng lên. Trong đầu Minh lúc này chen lẫn đan xen lẫn nhau hàng trăm thứ, đó là kế hoạch đổ vỡ, đó là việc nó bị gần như giam lỏng ở một nơi toàn bóng tối như thế này, đó là việc ông Bảo sẽ làm thế nào trong tình huống này, và đặc biệt đó là tên trùm Tà Tâm Hắc Bào, một tên nguy hiểm đang truy bắt nó mà nó chẳng biết lý do. Tay nó nắm chặt lại bởi căng thẳng, mồ hôi nó đầm đìa, nhưng không phải là vì nóng mà đó toàn là mồ hôi lạnh, trong lòng nó đang nóng như lửa đốt, tim đập thình thịch thình thịch. Được khoảng mấy tiếng như vậy, cho đến khi một cảm giác kì cục xảy đến với Minh.
Thằng bé cảm thấy kì lạ, da gà nổi hết lên, linh cảm bất ổn đang xảy ra. Rồi bỗng nhiên Minh nghe thấy một thứ gì đó, một thứ làm nó giật bắn cả lên. Đó là một giọng nói trầm lớn, giọng nói như của ác quỷ thực sự, đang phát ra trong bóng tối của hang, nơi Minh đang ở. Giọng nói đó cất lên:
-Ở đây thật tăm tối...
Rồi một tiếng tách vang lên, vọng lên khắp cả hang, từ đó hiện ra một ngọn lửa nhỏ và từ ánh sáng của ngọn lửa đó, Minh nhìn thấy được chủ nhân của giọng nói xuất hiện. Ngọn lửa nhỏ đó đang bừng sáng trên ngón tay của một kẻ mặc áo choàng đen xì trùm kín từ đầu đến chân đang ngồi ở trong hang, bộ áo toát lên sự u ám của bóng đêm. Đó chính là tên trùm Tà Tâm Hắc Bào, Minh có thể thấy được dựa vào bộ áo choàng đó. Nhưng đặc biệt hơn, nơi ngọn lửa đang ngự kia, Minh có thể nhìn thấy được bàn tay của hắn, đấy không phải là một "bàn tay" theo đúng nghĩa, đáng sợ là đấy chỉ là một bộ xương tay đang cử động và không có một tí mẩu da nào xung quanh đó.
Minh im re, mắt nó tròn ra, chân nó run bần bần khiến cho nó ngã khụy xuống đất. Tên trùm kia phóng một phát xuống mặt đất, nên đất đá của hang không cần đến một chiếc lá hay một nhánh củi nào mà vẫn cháy lên một ngọn lửa lớn. Giọng nói u ám kia lại cất tiếng cười khẽ, hắn ta nói:
-Sợ rồi sao?...
Minh im lặng, nó không muốn trả lời và nó có vẻ như không thể trả lời, lưỡi của nó như bị nuốt hết vào bên trong rồi. Tiếng cười u ám của tên kia lại cất lên, hắn ta đứng lên làm cho Minh cũng có thể thấy được khuôn mặt hắn phía dưới cái áo choàng đó: Là một cái đầu lâu, một cái đầu lâu trắng bóc và điều đáng sợ hơn là cái đầu lâu đó đang cất lên tiếng cười. Minh càng hốt hoảng hơn khi nhìn thấy cái đầu lâu đó, cái đầu lâu không một tí da nào có thể biểu cảm như người bình thường. Tà Tâm Hắc Bào có vẻ đã nhìn ra được biểu cảm trên mặt của Minh nói lên điều gì, nụ cười của hắn ngay lập tức tắt hẳn, chỉ để lại sự im lặng, im lặng đến lạnh sống lưng. Hắn ta nói:
-Sao? Ngươi trông ta sợ hãi lắm ư? Kinh tởm lắm ư?
Minh chưa kịp nghe kĩ những lời hắn nói thì chỉ trong chớp mắt, bàn tay xương trắng đó đã ngay lập tức phóng đến túm lấy cổ áo của Minh rồi nhấc bổng thằng bé lên không trung, nhấc lên một cách dễ dàng. Tà Tâm Hắc Bào nói:
-Ngươi nhìn kĩ ta đi, trông ta đáng sợ lắm hả?
"Đáng sợ chứ sao không?", Minh nghĩ thầm, nhưng nó biết nó không nên nói điều đó ra vì trong trường hợp này, nói những điều nó nghĩ chẳng khác gì đặt mạng sống treo lên bằng sợi tóc. Nhưng lúc này, dù nói gì thì mạng sống của nó vẫn đang nằm trên tay của tên trùm này, nó băn khoăn không biết hắn sẽ làm gì đây? Quả này khả năng cao là nó vẫn chết chắc.
Nhưng mọi chuyện lại đi theo chiều hướng ngược lại với Minh nghĩ, hắn ta lại cười, một nụ cười lạnh ngắt và nói:
-Đáng sợ chứ còn gì nữa? Ta biết điều đó, ngươi biết vì sao không? Vì cơ thể của ta đã chết rồi, chết từ rất lâu rồi, nay chỉ còn bộ xương, đó là lý do ta cần ngươi...
Minh không hiểu gì cả, nó cố kìm nén sự sợ hãi và cất tiếng sau khi im lặng một lúc lâu mặc dù giọng của nó vẫn cứ run bần bật:
-Tôi... tôi thì liên quan gì chứ?
Tiếng cười nham hiểm lại cất lên:
-Liên quan chứ, liên quan nhiều đó chứ. Đấy chính là lý do ta cần các ngươi, các Kí Thần đó Minh à. Có một thứ thần dược có thể khôi phục lại xá© ŧᏂịŧ của ta, và nguyên liệu chính của nó là 8 Kí Thần các ngươi. Và khi có được thần dược đó, không chỉ thân xác ta được khôi phục mà sức mạnh của ta còn lớn hơn nữa...
Ngay sau khi hắn nói xong, hắn thấy Minh chẳng nói thêm gì cả, một tiếng cười lạnh ngắt lại vang lên, hắn ta nói tiếp:
-Chà, ngươi là một Kí Thần đó, ngươi biết chứ? Nhìn hình xăm trên tay trái của ngươi đi! Đó là hình một ngọn lửa, ngươi là Hỏa Kí Thần đó...
Mặt Minh ngỡ ngàng ngạc nhiên, hóa ra nó là một trong những Kí Thần mà An nói, hóa ra hình xăm trên cánh tay trái của nó là có ý nghĩa.
Hắn ta thả Minh xuống, nó ngã huỵch xuống đất một cái mạnh. Minh ngã xuống đau điếng, nó không hiểu sao lúc này đã có chút can đảm hơn chút, Minh cố gắng làm cho giọng của mình không bị run, hăm dọa:
-Các Thẩm Sứ sẽ quay lại tìm ta đó, ngươi nên chạy ngay đi là vừa...
Nó không hề chắc chắn về những điều nó nói, Minh không có gì đảm bảo là ông Bảo sẽ quay lại, hay thậm chí ông Bảo có thể thắng được gã này không, hy vọng của nó rất mong manh. Ngay sau đó, một tiếng cười vang vọng như gõ mạnh vào cái hy vọng của Minh:
-Mấy gã Thẩm Sứ ư? Mấy gã "mạnh nhất Thần Xứ" ư? Mơ mộng hão huyền rồi Minh à... Nhất Đẳng Thẩm Sứ Đỗ Mạnh Hùng, một tên hèn nhát chẳng bao giờ thèm lộ diện, Nhị Đẳng Thẩm Sứ, một tên già tham công tiếc việc một cách mù quáng... còn 3 tên còn lại chẳng đáng bận tâm cho ta. Tất cả lũ chúng đều là những kẻ thấp kém bần hèn, chúng không thể thắng ta được, đáng khinh miệt. Tất cả lũ các ngươi đều là những kẻ khốn kiếp và thấp kém nhưng lại coi giống loài các ngươi là thượng đẳng, nhốt những Tà Sinh vào một nơi xó xỉnh! Các ngươi không xứng đáng vùng đất này, ta sẽ chiếm nó nhanh thôi, chưa phải hôm nay, nhưng sẽ nhanh thôi...
Minh ngỡ ngàng bởi những điều hắn nói, vậy là hắn có tham vọng như những điều lão Đào đã nói. Hắn cười nhẹ một cái rồi tiếp tục:
-Ngươi ắt hẳn cũng biết về ý định thôn tính Thần Xứ của ta, tất nhiên, ta đã lan truyền rộng rãi mục đích đó, và đấy chính là lời thách thức của ta. Ta sẽ cho các ngươi thời gian chuẩn bị, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, để cho các ngươi biết giống loài nào mới là "thượng đẳng"...
Tà Tâm Hắc Bào đi cách thằng nhóc một quãng rồi hắn tiếp tục:
-Đêm nay tâm trạng của ta tệ lắm Minh à, rất nhiều thứ không đúng theo ý của ta. Ta cần giải trí. Vậy hay chúng ta cá cược nhé?
Từ cái đầu lâu trắng toát đó, Minh cảm thấy nó lộ lên vẻ vui sướиɠ có phần bệnh hoạn:
-Nếu như tối nay ta thắng được ngươi, thì mạng của ngươi sẽ là của ta. Còn nếu ngươi thắng được ta, ta sẽ thả ngươi đi, và không chỉ vậy đâu, ta còn có phần thưởng cho ngươi...
Tà Tâm Hắc Bào vung cả 2 tay lên, và từ trong mỗi tay áo của hắn lại có một làn khói bay ra. Ở bên tay phải, làn khói đó cuộn tròn lại và hiện hình một quả cầu, đó chính là Quả Cầu Phép Thuật. Ở bên tay trái của hắn, làn khói cũng tụ lại thành một hình dạng trông như hình chóp cụt, và nó hiện ra là một cái đế cầu, Minh chưa nhìn thấy cái đế này bao giờ nhưng nó khá chắc đấy là cái đế lừng danh mà nó vẫn nghe mấy ngày nay, Đế Pháp Thuật- Thứ duy nhất có thể làm Quả Cầu Pháp Thuật hoạt động trở lại.
Minh chẳng biết phải làm sao cả, trong đầu nó cứ văng vẳng những câu hỏi liên tục rằng có nên đánh không? Hình như nó còn giữ một thanh kiếm trong người, cây kiếm nó lấy từ trong người con rắn. Nhưng mà đánh cũng thế mà không đánh cũng thế, hắn ta mạnh hơn Minh nhiều, đó là chắc chắn, nhìn hắn đập vỡ mấy bức tượng là biết. Hay lúc này độn thổ?
-Đừng hòng nghĩ đến chuyện độn thổ, vô ích thôi, ngươi thấy ta vẫn tìm ngươi đến tận đây đó...- Tà Tâm Hắc Bào lại cất tiếng, tính ra những lời hắn nói lắm lúc cứ như đọc được suy nghĩ của Minh vậy. Nó đang có một cây kiếm, không hiểu sao lúc này nó lại do dự có nên rút cây kiếm ra hay không.
-Rút cây kiếm của ngươi ra đi! Ta biết ngươi có cây kiếm trong người mà...- Hắn ta thét lên.
Minh lại run rồi, tên này có khả năng đọc vị hay sao ý, hắn ta biết hết mọi thứ. Nó nghĩ kĩ rồi, đánh cũng chết mà không đánh cũng chết, chi bằng cố gắng bám lấy chút hy vọng còn lại thôi. Minh đứng dậy, nó rút cây gậy nhỏ trong người ra, cây gậy nhỏ vụt lên thành một thanh trường kiếm dài sắc bén. Minh đứng trong tư thế phòng thủ, nó chẳng học võ nên chẳng biết tư thế nào là chuẩn xác nên nó cứ đứng trong tư thế chuẩn bị đánh nhau như hồi còn ăn xin. Khi đứng ở tư thế này, nó có thể thấy rõ đối thủ và Minh nhìn gã càng thấy sợ hơn, một kẻ chỉ là một bộ xương nhưng không hiểu sao cứ có cảm giác hắn ta to lớn đến kì lạ.
Tà Tâm Hắc Bào ném cái đế lẫn quả cầu ra đằng sau. Hắn ta nhìn cây kiếm của Minh, tặc lưỡi mà nói:
-Chà chà, cây kiếm này là bảo vật đấy, cây kiếm Sát Quỷ nổi tiếng, bảo vật của Trương Quốc Quân. Ngươi thật là số hưởng đó, ngươi biết chứ? Nó có thể tự thực thi các chiêu thức cho ngươi. Mong nó sẽ giúp ngươi sống sót qua ngày hôm nay...
Minh nắm chặt cây kiếm, cố gắng để cho cây kiếm không bị run. Nó chờ cây kiếm tự động xuất chiêu để đối đầu với Tà Tâm Hắc Bào, nhưng chẳng thấy gì cả. Đành vậy, nó đành nhảy bổ về phía trước, nơi Tà Tâm Hắc Bào đang đứng. Minh nghĩ nó đã cắm được cây kiếm vào rồi, nhưng khi nhìn kĩ lại thì không hẳn là như vậy, nó đâm qua người hắn nhưng tên trùm này có vẻ chẳng cảm thấy gì cả. Rồi chỉ trong thoáng chốc, kẻ mà Minh đang đâm bỗng biến thành một làn khói. Tiếng tên trùm lại vang lên sau lưng Minh:
-Ngươi cần phải thông minh lên chứ? Ta chỉ có bộ xương, không có da cũng chẳng có nội tạng, ngươi đâm ta thì tỉ lệ cao là sẽ đi qua những kẽ xương thôi, không làm ta bị thương được đâu...
Chẳng đợi hết câu, ngay lúc này đây, Minh không hiểu sao tay không run nữa, nó nhanh chóng chuyển mình để vung một đường kiếm thật mạnh chém từ trên xuống. Nhưng Tà Tâm Hắc Bào chỉ với 2 ngón có thể đỡ được cây kiếm đó, hắn ta cười:
-Không đủ lực, không có một tí lực nào cả...
Hắn búng cây kiếm sang một bên, làm cho cả người Minh cũng ngã theo cây kiếm. Nhưng thằng bé vẫn cố gắng tìm thời cơ, nó vận dụng lúc này để cố thêm một lần nữa, chém một đường kiếm nữa từ dưới chân hắn lên, nhưng chẳng ổn tí nào. Hắn ta giẫm một nhát mạnh giữ chặt thanh kiếm dưới đất, làm cho Minh chẳng cách nào rút ra được cả.
Đây chẳng phải là một cuộc chiến, đây thực chất chỉ là một gã trưởng thành đang chơi đùa với một đứa trẻ con.
Tà Tâm Hắc Bào vung tay một phát, một làn khói đen phóng ra từ bàn tay kia của hắn phóng xuống trúng đúng vào bụng của Minh, thằng bé bật hẳn vào góc hang, cảm giác như bị thứ gì đá bằng vận tốc gần bằng viên đạn vậy. Nó cố gắng ngồi dậy, lưng nó vừa nãy bị va đập khiến nó đau nhức đến khó chịu. Chỉ bằng làn khói đấy, bụng nó đau đớn đến vô cùng, nó cảm thấy ruột nó bị nhức nhức, Minh cảm thấy khó thở, có vẻ phổi nó cũng có vấn đề rồi. Nội tạng thằng bé có vẻ đã bị thương khá nặng, nó cảm thấy mồm nó đang ngập tràn một thứ chất lỏng tanh tanh đỏ lòm. Máu đã ngập mồm nó, và đang từ từ chảy ra ngoài từ khóe miệng.
Tà Tâm Hắc Bào tiến lại gần Minh, hắn ta lấy một chân đặt lên vai Minh, hắn ta dí sát cái đầu lây trắng buốt vào khuôn mặt Minh. Hắn ta nói với vẻ đắc chí, một mùi hương khó chịu phát ra từ cái bộ hàm của hắn:
-Quá yếu, quá yếu...
Bỗng nhiên, có một giọng nói cao vυ"t kì lạ văng vẳng đâu đấy:
-Gϊếŧ nó đi!
Vẻ đắc chí trên khuôn mặt Tà Tâm Hắc Bào biến mất, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ tức giận:
-Để cho ta yên!
-Ngươi cần phải gϊếŧ hắn, gϊếŧ thằng bé đi!- Giọng nói đó tiếp tục.
-Im đi! Đây không phải chỗ của ngươi!- Tà Tâm Hắc Bào tiếp tục phản kháng.
Giọng nói lại cất lên:
-Rạch bụng nó ra! Moi gan nó! Kéo ruột nó! Móc tim nó!
Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn lửa, cùng với đôi mắt mờ và đôi tai đã hơi ù sau cú đánh trời giáng vừa rồi, Minh vẫn có thể nhìn thấy và nghe thấy được điều xảy ra trước mắt nó. Cả 2 giọng nói đó đều bắt nguồn từ Tà Tâm Hắc Bào, hắn ta trông như đang tự nói với chính mình vậy. Trông hắn lúc này như một kẻ đa nhân cách, thực sự vô cùng đáng sợ. Hắn đang tranh cãi với chính hắn về việc có gϊếŧ Minh hay không, và gϊếŧ bằng những cách vô cùng man rợ...
Nhưng có một cơ hội, một tia sáng đang hiện hữu ở ngay gần Minh. Lúc này tên Tà Tâm Hắc Bào đang không chú ý đến nó, mà cây kiếm đang nằm chắc chắn trong tay. Lần nữa, thêm một lần nữa, thằng bé dùng hết sức lực nó còn sót lại vào cây kiếm. Một đường kiếm mạnh mẽ nhất, cứng cỏi nhất, vung xuyên qua cánh tay của Tà Tâm Hắc Bào. Nguyên khúc xương của cả cánh tay rơi xuống dưới đất.
Hắn ta ngạc nhiên, rồi một tiếng rú lớn vang lên thấu trời thấu đất. Bàn tay còn lại của hắn nắm lấy tay trái của Minh. Khuôn mặt của tên Tà Tâm Hắc Bào đã thay đổi, khuôn mặt hắn chia đôi, một bên đen một bên trắng, bên đen thét lên cái giọng cao vυ"t:
- Súc sinh! Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào cả gan vô lẽ chép đứt tay của Tà Tâm Hắc Bào cả, kẻ đó phải chết...
Bên trắng hằn giọng:
-Để mạng thằng bé cho ta...
Nhưng bên đen chẳng quan tâm, cánh tay còn lại của hắn từ một bộ xương trắng đã chuyển hết sang màu đen, đen ngang với bên đen kia. Bàn tay xương xẩu đen xì đó đang bóp lấy tay Minh càng lúc càng chặt. Tay nó cảm thấy đau đớn đến vô cùng, cảm giác như tên này đang cố gắng giựt đứt tay của nó vậy. Thôi xong, vậy là thằng nhóc sẽ ra đi từ đây, khi tuổi đời còn quá trẻ.
Tay trái nó đau đớn, chính xác hơn là hình xăm bên tay trái của nó càng lúc càng đau. Cả người Minh nóng bừng bừng lên như lửa đốt, nó cảm thấy có ngọn lửa nào đó đang len lỏi đến từng ngóc ngách trong cơ thể nó. Mắt nó sáng rực lên, cổ họng nó khô khan, toàn bộ chân tay nó cảm thấy nóc nực đến khó chịu. Độ nóng càng lúc càng tăng, càng lúc càng tăng, thằng bé chỉ biết hét, tiếng hét của nó càng lúc càng to dần...
BÙM!!!
Một vụ nổ cực kì lớn xảy ra trong hang, hòn đá đang chắn trước hang vỡ ra từng mảnh từng mảnh nhỏ tí. Nguyên cái hang ở trong lòng núi cũng từ vụ nổ này mà nứt nẻ, những tảng đá từ trên trần hang bắt đầu rơi xuống những kẻ ở trong hang. Tà Tâm Hắc Bào bỏ mặc Minh mà bay ra ngoài. Minh đang nằm đó, vụ nổ có vẻ không ảnh hưởng gì đến nó, cả quần áo cũng chẳng sao, thậm chí sau vụ nổ cơ thể nó đã không còn thấy đau nhức nữa, cũng không hề thấy nóng nữa, thậm chí cơ thể của nó còn khỏe hơn bình thường. Ngay sau khi Tà Tâm Hắc Bào phóng ra ngoài, nó cũng nhanh chóng vác cây kiếm chạy theo sau.
Sức mạnh trong người nó không hiểu sao cứ tăng lên gấp bội, tốc độ của nó có thể vọt từ trong hang ra chỉ trong gang tấc. Minh nhìn lại các bộ phận cơ thể của nó, đôi tay của nó đang cháy rực nhưng nó chẳng thấy nóng tí nào cả. Đôi chân của nó cũng rực cháy, giúp cho nó lơ lửng trên không trung. Cây kiếm của Minh bắt đầu rung rung, cây kiếm Sát Quỷ này có vẻ đã tiếp nhận chủ nhân của nó. Tà Tâm Hắc Bào đang ở ngay trước mắt, bằng sức mạnh dồi dào trong người, Minh hăng máu chiến đến kì lạ. Vậy ra đây là thứ sức mạnh của Kí Thần hệ Hỏa mà Minh vừa thức tỉnh.
Nó chĩa cây kiếm về hướng Tà Tâm Hắc Bào, đôi chân nó càng lúc càng cháy mạnh hơn nữa. Minh đang lơ lửng ở trên không bởi đôi chân "phản lực" của nó, như một mũi tên nó chĩa cây kiếm phóng thẳng vào người của tên trùm một tay kia. Hắn ta né được nhát kiếm đó, Minh lại như một con phượng hoàng lửa, nó lại bay vυ"t lên trời để thêm một lần phóng kiếm nữa. Tà Tâm Hắc Bào lúc này từ cái tay còn lại bỗng có một làn khói đen bay ra, làn khói đen đó nhanh chóng hiện lên hình dạng của một cây đinh ba. Tà Tâm Hắc Bào chỉ với một tay chĩa cây đinh ba về phía Minh và phóng người lên không trung, Minh cũng đang từ trên không trung phóng xuống. Một âm thanh lớn vang ra như tiếng hai thứ kim loại va chạm nhau. Mũi đinh ba chạm với mũi kiếm, hai thứ vũ khí với đỉnh đầu nhọn hoắt chạm vào nhau một cách hoàn hảo.
Cây kiếm trên tay Minh tự động rút lại, nó chém thêm một nhát nữa vào người Tà Tâm Hắc Bào, tên trùm kia chỉ với một tay cũng có thể đỡ được dễ dàng. Minh chém thêm phát nữa nhưng với tốc độ của hắn vẫn có thể đỡ được dễ dàng. Nhưng hắn đâu có để mỗi Minh tấn công, hắn ta cũng đâm lại bằng những mũi đinh ba nhọn hoắt với một tốc độ nhanh thoăn thoắt, nhưng những đường kiếm của Minh cũng nhanh không kém, những nhát đâm đều bị gạt đi một cách dễ dàng.
Trận chiến có thể nói là khá căng thẳng, một kẻ mạnh mẽ từ trước nhưng lúc này chỉ còn một tay, một thằng nhóc có sức mạnh của Kí Thần cùng với cây kiếm có thể chuyển biến vô cùng linh hoạt. Khuôn mặt Minh phát sáng, ánh sáng như là ngọn lửa trong người nó. Còn khuôn mặt của Tà Tâm Hắc Bào càng lúc càng đen thêm, rồi nửa màu đen nhanh chóng chiếm lấy toàn cơ thế. Trận chiến trông qua có vẻ là cân tài cân sức.
Nhưng thực sự nếu nghĩ vậy là sai lầm, Minh rõ ràng vẫn là kẻ yếu thế. Đánh nhau được một hồi, Minh thấy cánh tay cầm kiếm của nó bắt đầu khó khăn, tốc độ của cây kiếm quá nhanh mà cơ thể của Minh không thể bắt kịp được kể cả sức mạnh của Kí Thần mà nó chưa quen. Mỗi lần đỡ đinh ba của Tà Tâm Hắc Bào, tay nó lại nhức thêm một tí, rồi mỗi lần chém lần đâm, mỗi ngón tay lại bắt đầu yếu mềm và muốn thả lỏng.
Đánh được thêm đoạn, Tà Tâm Hắc Bào đâm một nhát vào người Minh. Cây kiếm lúc này vung ra đỡ, lọt vào ngay khe của cây đinh ba. Tà Tâm Hắc Bào biết đó là cơ hội, hắn xoay cây đinh ba một cái thật mạnh, làm cho cây kiếm đang lọt trong khe cũng quay theo và văng ra khỏi tay Minh. Mất kiếm, Minh nhanh chóng trở nên yếu thế, Tà Tâm Hắc Bào liền đạp một nhát vào bụng của Minh khiến cho thằng bé gập cả người xuống, hắn ta nhân cơ hội giơ chân lên bồi thêm một nhát đạp từ phía trên làm cho thằng bé rơi xuống đất, in xuống đất một cái hố hình người.
Minh lúc này đang có sức mạnh của Kí Thần, cú ngã vừa nãy không làm cho nó đau được, nhưng vẫn khiến nó khá khó khăn mới đứng dậy được. Trong khi thằng nhóc đang cặm cụi thì Tà Tân Hắc Bào lại bay xuống, hắn ta giẫm lên ngực của Minh. Cây đinh ba đã kề sát cổ thằng bé. Khuôn mặt đầu lâu đen xì tỏ vẻ phẫn nộ đến rùng mình.
-Có cố gắng đó... Ta có lời khen... Ngươi nên cảm thấy vinh dự khi trước khi chết còn nhận được lời khen của ta...
Cây đinh ba đã gần cổ của Minh lắm rồi. Một lần nữa hắn ta vẫn chiếm thế thượng phong chỉ bằng một tay. Lần này cái chết quả thật đã rất gần với Minh. Nó nhắm chặt mắt, chờ đợi một thứ cái chết mau lẹ xảy đến, Nhưng một lần nữa, may mắn lại mỉm cười với thằng bé. Nó chẳng bị làm sao cả. Cây đinh ba chỉ cách cổ Minh có vài tấc thì có thứ gì đó giữ lại. Thằng bé mở mắt ra thì thấy, một cái móc nối với sợi xích sắt được vung lên để quấn chặt lấy cây đinh ba, không cho phép nó cắm xuống cổ Minh. Minh nhìn kĩ người đang nằm đầu kia của sợi xích, đó là một người đàn ông trung niên, trông khá là khôi ngô tuấn tú với những đường nét sắc bén. Ông ta mặc một bộ âu phục gọn gàng và chỉnh tề, mái tóc chải chuốt gọn gàng các đường nét. Trông chuẩn xác là một người đàn ông có khí chất.
Ông ta liếc mắt qua Minh, rồi lại nhìn Tà Tâm Hắc Bào mà cất tiếng cười, nụ cười rất hiền từ và tự nhiên:
-Sao lại bắt nạt một đứa trẻ thế?
Tà Tâm Hắc Bào cũng cười, một tiếng cười chẳng toát lên một tí cảm xúc vui vẻ nào:
-Nhất Đẳng Thẩm Sứ Đỗ Mạnh Hùng, ngươi cũng đến đây sao?
Minh cố dựng cổ dậy để xem kĩ mặt người đàn ông đó, đây là lần đầu nó được gặp Nhất Đẳng Thẩm Sứ.
-Ngươi cũng biết ta sao?-Ông Hùng nhìn hắn một cách ngạc nhiên.
-Biết chứ? Một tên hèn chẳng bao giờ chịu tham gia chính sự.- Tà Tâm Hắc Bào nói giọng mỉa mai.
Nhưng ông Hùng chẳng tỏ vẻ gì tức giận, ông ta cười vài tiếng rồi nói:
-Nực cười! Một kẻ bắt nạt trẻ con mà dám nói rằng ta là kẻ hèn nhát ư?
-Vậy ngươi liệu có phải kẻ có gan?
-Có chứ! Đủ để đấu tay đôi với ngươi đấy...
Một tiếng cười vọng lên từ gương mặt đầu lâu đen xì đó, hắn ta đạp vào bụng Minh một cái mạnh nữa làm nguyên thân của nó sụp xuống dưới đất. Cú giẫm đó cũng làm cho Minh ê ẩm và làm cho nó kẹt luôn ở dưới đất. Nó cũng rã rời cả người rồi, nó cần nghỉ ngơi, và nó sẽ nằm luôn dưới nền đất này.
Trận chiến chuyển sang cho người khác, là trận đấu giữa Nhất Đẳng Thẩm Sứ và Tà Tâm Hắc Bào. Tà Tâm Hắc Bào có lẽ chẳng có vẻ gì mỏi mệt sau trận đấu với Minh cả, hắn ta lao vào trận chiến một cách vô cùng hăng máu, chấp luôn ông Hùng chỉ bằng một tay. Cây đinh ba nhọn lại tiếp tục đối đầu với cái móc xích dài.
Cây đinh ba đâm liên tiếp, cố gắng chọc vào những chỗ sơ hở. Sợi dây xích vung lên một cách uyển chuyển, muốn đến chỗ nào thì đến, muốn chọc chỗ nào thì chọc. Ông Hùng dùng phép phân thân, biến ra được vài người cùng lúc đứng ở 4 phía của Tà Tâm Hắc Bào mà quăng xích, một sợi xích móc vào chân trái, một sợi xích móc vào chân phải, một sợi móc vào cánh tay, một sợi móc vào cổ. Tưởng chừng như đã giữ chặt được tên trùm trong tay, một ông Hùng khác nhảy lên từ không trung, vung cái móc như muốn chọc cái móc vào thẳng cái đầu lâu đen xì của tên này. Nhưng không dễ vậy, tên trùm trong thoáng chốc đã trở thành làn khói rồi tan đi. Ở 4 hướng kia, mỗi ông Hùng đứng ở mỗi hướng lại có một tên Tà Tâm Hắc Bào đâm đinh ba vào lưng. Nhưng chẳng nhằm nhò gì vì những "ông Hùng" đó đều là giả, ông Hùng văng móc trên không trung lúc nãy mới là thật. Nhưng Tà Tâm Hắc Bào cũng nhìn ra được điều đó, chính thể của hắn đã ở vυ"t trên không và chĩa cây đinh ba phóng xuống người ông Hùng. Ông Hùng ngoái lại, nhưng tưởng chừng chẳng kịp nữa. Cái chết đã cận kề rồi thì bỗng có một thứ gì đó văng vào trong đường đinh ba của tên trùm kia làm đường đinh ba bị lệch đi một đoạn.
Một thứ gì đó bị ném vào, Minh cố gắng theo dõi trận đấu nãy giờ từ dưới đất và nó nhìn thấy được thứ bị ném vào cây đinh ba lại chính là "nó", hay ít nhất là nó nhìn ra vậy. Phiên bản Minh đó rơi xuống đất và hiện nguyên hình là một hòn đá, nhìn hòn đá này quen lắm, nó nghĩ nó biết là ai ném hòn đá này rồi. Và nó đã đúng, ông Bảo từ trên không đã vung một đường dài của cây phương thiên kích trên tay nhắm thẳng vào cổ của Tà Tâm Hắc Bào. Nhưng hắn ta lại né được, hắn ta nhảy ra một góc và nhìn đối thủ sắp đến:
-Nhị Đẳng Thẩm Sứ cũng xuất hiện rồi sao?
Ông Bảo cũng đứng xuống dưới đất, ông ta nắm chắc cây kích trong tay, gương mặt tức tối không nói gì cả. Ông Hùng thì bình thản hơn, ông chào:
-Rất vui được gặp lại anh, anh bạn.
-Anh có vẻ khó khăn nhỉ.- Ông Bảo đáp lại, ánh mắt tức tối vẫn nhìn Tà Tâm Hắc Bào.
-Vậy anh đến đây để giúp tôi đúng không anh bạn?
Ông Bảo cất lên một tiếng cười nhẹ:
-Đáng lý anh phải là người giúp tôi từ đầu mới đúng.
Ông Hùng phân trần:
-Tôi cũng biết chứ, nhưng nhà có chút chuyện nên đến muộn, dọc đường tôi thấy một vụ nổ lớn nên mới lại đây xem...
Ông Bảo vào vấn đề chính:
-Sao cũng được, vậy chúng ta cùng xử lý hắn nào...
Tà Tâm Hắc Bào chẳng nói thêm gì cả, cả 2 người kia cũng im lặng thủ sẵn thế, cả 2 Thẩm Sứ cùng lao lên tấn công Tà Tâm Hắc Bào. Một trận chiến lớn đã xảy ra, một bên đinh ba 5 mũi, một bên móc xích với kích. Hai bên giao chiến kịch liệt với nhau, một trận chiến căng thẳng đến nghẹt thở mà Minh nằm dưới cũng cảm thấy. Trận đấu càng lúc càng căng thẳng, những đường chém những nhát đâm tạo ra những làn gió lớn, cảm giác như một trận bão từ nhiều hướng vậy. Những nhát chém không trúng đối phương mà chạm xuống đất thì đất nứt một khoảng dài, chạm vào núi đá thì đá nứt nẻ, chạm vào rừng cây thì cả chục cây thông bị gãy. Cả 3 vận dụng hết toàn bộ tài phép mà mình có để có thể hạ gục đối phương cách nhanh nhất.
Trận chiến căng thẳng, 2 vị Thẩm Sứ quyết không lùi bước, Tà Tâm Hắc Bào chỉ với một tay cũng cầm cự chẳng chịu thua thiệt. Được một hồi thì 2 ông Thẩm Sứ cũng hơi thấm mệt bèn nhảy sang một bên để lấy chút thời gian thở, Tà Tâm Hắc Bào cũng nhảy sang một bên. Hắn ta vẫn hăng máu lắm, khuôn diện đầu lâu đó của hắn tràn đầy sát khí. Nhưng bỗng nhiên khuôn mặt đó lại thay đổi, giọng nói lạnh trầm của Tà Tâm Hắc Bào lại vang lên:
-Thôi, hôm nay đến đây thôi.
Cái giọng cao vυ"t cố cãi lại:
-Tên yếu đuối, trận đấu đang đến hồi gay cấn mà...
Nhưng chẳng nói được gì nhiều, màu trắng lại hiện lên trên cái đầu lâu đó, rồi dần dần toàn bộ khuôn mặt, rồi toàn bộ cơ thể của hắn đều chuyển sang màu trắng. Khuôn mặt đầu lâu trắng này nói:
-Các ngươi mạnh đó, mạnh hơn ta nghĩ... Thôi hôm nay chỉ đến đây thôi, chuẩn bị cho chắc, sẽ có một cuộc chiến lớn hơn xảy ra với chúng ta đó...
Cả 2 Thẩm Sứ đã nghỉ được một chút và chuẩn bị đầy đủ tâm lý tiếp tục chiến đấu, nhưng nghe hắn nói vậy làm họ ngây cả người ra. Tà Tâm Hắc Bào bỗng nhiên quay lưng lại và bay đi, nhưng ông Bảo đâu để cho hắn đi dễ như vậy? Ông ta chém một đường kích nhằm vào cổ hắn. Lần này thì chém trúng, cây kích đã chém đứt cổ của hắn, làm cái đầu lâu bay sang một bên và thân xác hắn nằm một bên. Vậy ra cuộc chiến đã kết thúc, tên Tà Tâm Hắc Bào đã chết...
Nhưng chuyện có vẻ không chỉ thế, cái đầu lâu của hắn trong phút chốc hóa thành cát bụi, còn phần thân của hắn bỗng hóa hình, thu nhỏ lại chỉ bằng một thứ gì đó trắng trắng bé bé chỉ bằng một đốt ngón tay cái. Ông Bào ngỡ ngàng, ông ta chạy xuống nhặt cái thứ nhỏ nhỏ đó lên, thứ đấy trắng trắng, cứng cứng, trông nó giống như một khúc xương ngón tay vậy. Ông Hùng nhìn thấy vậy, ông ta cầm lại khúc trắng đó từ tay ông Bảo, ông ta nói:
-Phép Truyền Sinh, hắn ta lấy một ngón tay để làm thế thân của hắn...
Ông Bảo ngỡ ngàng:
-Vậy cái kẻ đánh với chúng ta nãy giờ chỉ là một ngón tay của hắn?
-Chính xác! Một ngón tay của hắn có đủ sức để đấu với chúng ta trận căng thẳng như vậy. Tên này đã vượt xa những giới hạn bình thường, nếu là chính bản thân hắn ra tham chiến thì tôi cũng không tưởng tượng được nó khủng khϊếp thế nào...
Minh thì chỉ nghe mà không hiểu gì cả, một hồi nó cất tiếng:
-Cứu cháu với, cháu nghĩ cháu kẹt rồi...
Ông Bảo bây giờ mới nhớ ra rằng thằng bé vẫn đang nằm lún xuống dưới đất, ông ta bay vội đến, đấm xuống dưới đất, những mảnh đất giữ Minh tơi ra, vỡ ra giúp cho thằng bé có thể dễ dàng ra ngoài.
Thằng bé ngồi dậy, ông Hùng cũng từ đằng xa kia lại gần rồi bắt lấy tay nó, kéo thằng bé dậy. Khi Minh vừa đứng thẳng, ông bắt tay Minh:
-Chào cháu. Vậy cháu là Hỏa Kí Thần đã ẩn danh bấy lâu nay...
Minh ậm ừ gật đầu, nó không biết phải nói gì. Ông Hùng buông tay nó ra, thắc mắc:
-Sao ta chưa từng thấy thông tin gì về cháu nhỉ? Các Kí Thần đều đến gặp Nhất Đẳng Thẩm Sứ mà, nhưng ta chẳng có hồ sơ gì về cháu...
Ông Bảo vỗ lưng Minh, giải thích với ông Hùng:
-Cậu bé này không rõ lí do từ bé phải sống ở xứ của người phàm, nó mới chỉ đến đây chưa được nửa tháng nên chúng ta không biết là đúng...
Ông Hùng nghe vậy, cười lên một tiếng đầy vẻ khoái chí rồi nói:
-Cháu mới về lại quê hương, mà đã giúp chúng ta trong việc chống lại những thế lực tà ác như ban nãy, quả thật là giỏi...
Minh cười cười, nó cảm thấy nó chẳng làm gì nhiều ngoài việc ngã và bị thương, nó gãi gãi đầu ngượng ngượng:
-Thực ra hắn ta muốn bắt cháu nên mới gây ra nhiều phiền phức như vậy...
Nhưng rồi nó nhớ ra rằng những thứ mà Tà Tâm Hắc Bào để lại ở trong cái hang bây giờ đã ngập tràn đá:
-Cháu nhớ ra một điều thực sự quan trọng, Tà Tâm Hắc Bào ban nãy hắn đã để Quả Cầu Pháp Thuật và Đế Pháp Thuật ở trong đấy. Nếu bây giờ chúng ta đào bới vẫn được thì may ra...
Ông Hùng quay ngoắt sang phía cái hang đã tan nát, rồi lại liếc nhìn Minh xem thử những điều thằng nhóc nói có đáng tin không, sau đó lại quay lại cái hang. Ông ta vụt đi xông vào đào bới đống gạch đá. Ông Bảo thấy vậy cũng đi nhặt đá với ông Hùng. Cả hai người chỉ dùng một chút sức cũng đủ đập nát đống đá nhưng sợ ảnh hưởng đến Quả Cầu nên đào bằng tay.
Riêng về phần Minh, nó lại nằm ườn xuống đất. Nó mệt mỏi lắm, cơ thể nó không cử động linh hoạt được, nguồn năng lực dồi dào ban nãy không hiểu biến đi đâu mất, rồi nó thϊếp đi lúc nào không hay...
***
Khoảng một tuần sau, những con quái vật không còn làm loạn ở nơi Thần Xứ nữa, những luật lệ nghiêm ngặt về an ninh cũng ngưng lại để người dân có thể tự do. Riêng về phần Minh, nó cũng không quá lo lắng về Tà Tâm Hắc Bào nữa bởi cái Đế Pháp Thuật đã khôi phục lại sức mạnh của Quả Cầu Pháp Thuật, tạo ra kết giới nga cản những chủng loài quái nhân đến từ Hắc Xứ và trong đó có Tà Tâm Hắc Bào. Anh em Ba Tự đều bị giải đi về phương Bắc, về trại giam lớn nhất.
Một buổi tiệc được tổ chức với mục đích chính để thông báo chính thức về việc Thần Xứ đã an toàn và ổn định. Tất cả mọi người dân ở trong thành đều được thoải mái tham dự. Và ngay đầu buổi lễ tuyên dương 4 đứa trẻ với sự chứng kiến của hàng trăm người dân. Đó là 4 đứa Minh, Trinh, Vũ, An. Khi đứng lên cái bục cao to, có thể nhìn thấy được rất nhiều khuôn mặt. Nó có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô bé Hồng đang vui khi nhìn cô bạn Trinh của cô được vinh danh, nhìn thấy được khuôn mặt của Quang đang nhồm nhoàm thức ăn của bữa tiệc, khuôn mặt đầy tức tối của ba đứa Đức, Trí, Đồng, xa xa nó cũng nhìn thấy sự khó chịu đầy ghen tức của ông Long và vẻ mặt khó hiểu khi đan xen giữa tức giận và một chút thoang thoảng tự hào dành cho An vì thằng bé được đứng trên bục nhưng lại đứng chung với Minh... Nó cảm thấy một cảm giac thú vị, một cảm giác đầy tự hào.
Bốn đứa mỗi đứa đều nhận được Thần Xứ Huân Chương Danh Dự, một cái huân cương vàng sáng bóng. Và bên cạnh đó, chúng cũng nhận được phần thuởng mà Minh cho là thiết thực hơn với nó, đó là nguyên một túi đầy những đồng tiền vàng mà theo lời người ta, trong đó có đến 10 ngàn xu vàng.
Buổi trao Huân Chương kết thúc, cả 4 đứa tìm một chỗ nào đó để ăn và ngồi tán gẫu. Vũ bưng hẳn một khay đầy đồ ăn cho chỉ mình nó: nào một đĩa cơm ra, 2 phần bánh kem, một đĩa mì xào, một cái bánh mì kẹp đầy nhân thịt, mấy lon nước ngọt...
Vũ vừa đi vừa hát hò, nó nhảy chân sáo (mà khay thức ăn vẫn vững) đến bàn của chúng. Trinh nhìn nó vui vậy liền hỏi:
- Cậu có vẻ hào hứng quá nhỉ?
- Hào hứng chứ? Hôi nay là ngày vui mà? Hơn nữa, Quả Cầu đã chặn được hết đám Tà Sinh, tức là quân ở biên giới sẽ nhanh chóng về. Tức là anh Hoàng cũng sắp về rồi...
Minh nhìn đống thức ăn của Vũ mà tròn cả mắt, hồi nó còn khổ cũng không thèm ăn đến thế. Thằng bé cười ngạc nhiên:
- Cậu ăn nhiều thế?
- Tớ cần bồi bổ mà?...- Vũ tỏ vẻ đau đớn:-... Sau đợt đanh nhau lần trước mệt lắm ý.
Minh cười đáp:
- Cái vòng của tớ giúp cậu bao nhiêu mà còn kêu...
Vũ lại tỏ vẻ mặt thích thú:
- Ờ cái vòng đó xịn thật đấy, cậu có bán không?
- Tất nhiên là không rồi...
Cuộc nói chuyện kéo dài thêm một hồi nữa, cho đến khi lúc Vũ nói:
- Sao cây kiếm đó lại nhận cậu làm chủ nhân nhỉ?
- Cậu nghe ai nói thế?- Minh ngạc nhiên, nó chưa kể gì quá kĩ về chuyện xảy ra tối đêm hôm đó.
- Chuyện này ai mà chả biết? Tớ nghe từ nhiều người lắm rồi...
- Tớ cũng chịu...
An đáp thay Minh:
- Do cây kiếm đó vốn là bảo vật của Trương Quốc Quân mà, cậu không biết ông ta cũng là Hoả Kí Thần à? Ông ta mất cũng cùng năm sinh với cậu đấy Minh ạ, tính ra sức mạnh Kí Thần của ông ta sau khi chết là chuyển ngay sang cho cậu đấy...
Minh ngạc nhiên, nó còn tự hỏi sao rất nhiều việc diễn ra với nó đều ít nhiều dính đến Trương Quốc Quân, hoá ra là họ có duyên từ lâu.
Vũ cười nhếch mép lên:
- Mà tính ra tên Tà Tâm gì gì đó xem chừng cũng không hẳn là một tên đáng sợ lắm nhỉ? Vậy mà hắn ta lại có tham vọng chiếm Thần Xứ, mà còn để cho lão Đào biết được rồi tung tin lên chứ...
Minh nghe vậy, nó thấy không đúng lắm. Nó kể lại toàn bộ sự việc tối hôm đó, đây là lần đầu nó kể cho đám bạn của nó nghe. Rõ ràng trong câu chuyện, Tà Tâm Hác Bào thật sự là một kẻ mạnh. Nhưng Vũ nghe xong chỉ tặc lưỡi:
- Ừ thì hắn mạnh đấy, nhưng suy nghĩ đèn việc có thể chiếm Thần Xứ thì không chắc, bởi nếu cả 5 Thẩm Sứ đều ra tay thì hắn thua chắc.
Nhưng An lại lắc đầu, nó nơi:
- Không thể nói vậy được. Cậu có biết phép Truyền Sinh là gì không?
Cả 3 đứa bạn đều im re, không biết gì cả. An nói:
- Đó là phép thuật cũng khá giống với phép phân thân, nhưng là lấy một phần cơ thể của mình, biến nó thành một bản thể của mình. Bản thể này chỉ hiện nguyên hình khi bị gϊếŧ chết hay theo lệnh của người tạo ra nó. Nhưng cậu biết vấn đề là gì không?
An nói đến đây, khuôn mặt nó bắt đầu nghiêm túc hơn:
- Sức mạnh của bản thể của phép này cực kì khác với phép Phân Thân, các bản thể phân thân của ai cũng thường rất yếu, sức khoẻ chỉ ngang người bình thường và bị kiểm soát toàn bộ hành động như những con rối. Còn các bản thể của phép Truyền Sinh lại có tư duy hơn, có thể dễ thích nghi và thực hiện nhiệm vụ. Sức mạnh của nó còn phụ thuộc vào sức mạnh của chính thể của nó.
Khuôn mặt An tối sầm lại:
-Điều đặc biệt là khi bộ phận cơ thể tạo thành bản thể, sức mạnh của bản thể đó sẽ tỉ lệ với kích cỡ của bộ phận đó. Giả sử cậu dùng một ngón tay để làm bản thể, ngón tay đó bằng 1/200 cơ thể cậu đi (hoặc là nhiều hơn hay ít hơn tớ cũng không biết) thì bản thể đó cũng chỉ mạnh bằng 1/200 sức mạnh của cậu thôi...
Minh ngỡ ngàng ngạc nhiên:
- Vậy tên Tà Tâm Hắc Bào mà tớ gặp hôm trước chỉ mạnh bằng 1/200 tên Tà Tâm Hắc Bào thật?
An nói, giọng vẫn rất nghiêm túc:
- Không hẳn, tớ làm sao biết được ngón tay của hắn tỉ lệ cơ thể hắn là bao nhiêu. Nhưng tớ biết được rằng kẻ mà đánh ngang với Thẩm Sứ, kẻ mà bị cậu chặt tay chỉ mạnh bằng 1 ngón tay của hắn. Hay nói thẳng ra là ngoài kia đang có một kẻ Tà Tâm Hắc Bào đủ 2 tay và có thể dễ dàng đánh bại cả 5 Thẩm Sứ luôn...
Rồi An dựa hẳn người vào ghế, nó uống một ngụm nước rồi nói:
- Đấy là tớ chưa tưởng tượng được nếu hắn bắt được hết các Kí Thần để chế "thần dược" cho hắn thì sẽ ra sao...
- Sẽ thế nào?- Minh tò mò, Vũ cũng vậy.
- Tớ tìm hiểu rồi, thứ thần dược đó là Kiềm Tử Đan, một thứ thuốc được làm từ 8 Kí Thần, vị thuốc muốn điều chế cũng phải mất 5 năm, nhưng đổi lại thì cực kì công hiệu. Thuốc này chỉ 1 viên có thể cứu sống được người sắp chết, tăng sức mạnh, tăng tốc độ và đặc biệt là cho người đó một khả năng cực kì đặc biệt... Tớ không biết nếu gã Tà Tâm Hắc Bào đó chế được thuốc thì Thần Xứ này sẽ tồn vong thế nào đây...
Không khí bỗng im ắng đến kì lạ, sự nhộn nhịp của bữa tiệc như ở đâu đó mà Minh chẳng nghe được tí nào. Nó sợ lắm, nếu một ngày chuyện đó xảy ra thật thì biết làm sao?
Nhưng Trinh nhanh chóng phá vỡ không gian u ám đó:
- Thôi nào, hãy nhìn vào thực tế, Tà Ta Hắc Bào thật cho dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể vượt qua quả cầu được. Chúng ta đừng có lo lắng. Mà hơn nữa... - Cô bé nhìn cả lũ một ánh mắt đầy trìu mến:-... Bốn đứa bọn mình chẳng phải đã ngăn chặn hắn 1 lần sao? Chúng ta chẳng sợ thêm một lần nữa nếu chúng ta bên cạnh nhau...
Minh thấy đúng, tâm trạng nó đã giải toả đi nhiều. Những người bạn này đã giúp nó rất nhiều kể từ khi đến đây, bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm và thật sự ngay lúc này đây, chẳng phải nó vẫn còn đây sao.
Tâm trạng của hết thảy cả 4 đứa đều dễ chịu. Chúng tận huởng nốt bữa tiệc của mình.
Chúng giơ lên những chai nước ngọt thay cho rượu, chúng thề rằng sẵn sàng kề vai sát cánh bên nhau cho dù chuyện gì có xảy ra đi nữa.
Chúng không biết tương lai có gì, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chúng sẽ luôn bên nhau cho mọi khó khăn sắp tới.
------------------------------------ Hết ------------------------------------