Chương 12: Bữa tiệc đêm Giao Thừa

Bố của An, Tam Đẳng Thẩm Sứ Toàn Minh Phong đã đến. Ông ta đến với đôi cánh trắng xóa ở sau lưng, mỗi cái cánh cũng dài bằng chiều cao của ông ấy. Đôi cánh ông ta linh hoạt vẫy tứ tung, từng cọng lông vũ từ cánh ông ta bay ra như những mũi tên sắc xuyên qua mình của mấy con dơi phun lửa kia. Những chiếc lông vũ đó có vẻ là mạnh hơn nhát kiếm của Minh nhiều, xuyên qua con nào con đó chết. Đám dơi nhanh chóng bị diệt gọn. Lần lượt xác từng con rơi xuống đất như mưa, la liệt chất chồng trên đất đầy những cái đốm đen xì.

Tất cả đã được cứu thoát.

***

Một buổi tối trôi qua, sự khó ngủ không phải của riêng ai mà là cả lâu đài. Sự việc này là sự việc lớn nhất, kinh khủng nhất và nguy hiểm nhất mà hầu hết những thí sinh trong lâu đài này từng gặp. Tuy nhiên, sau cái đêm đó, có một điều hay đã thay đổi. Tất cả mọi người đều nhìn Nguyễn Quang Minh bằng cái ánh mắt khác, không còn là một thằng nhãi mang nguy hiểm và rắc rối đến những người xung quanh nữa, nó thành người hùng rồi.

Một bữa sáng không thể nào dễ chịu hơn, những người xung quanh tuy vẫn còn hốt hoảng sau vụ tối qua nhưng họ đều nở một nụ cười mỉm khi họ nhìn thấy Minh. Vũ vỗ vai Minh:

-Có vẻ không khí ở đây cũng dần dần tốt lên với cậu rồi.

Trinh cũng chẳng nói gì nhiều, hôm qua quả là một ngày mệt mỏi. An sáng nay có vẻ ít nói, nhưng nó vẫn cười với Minh mỗi khi Minh nhìn nó. Minh cũng cảm thấy có điều gì bất ổn, nó hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

An cười lần nữa, nó đáp:

-Tớ ổn, chẳng qua là tối qua cậu cứu tớ, nên...

Minh cười:

-Nên giờ cậu nhìn tớ như người cậu thầm thương trộm nhớ? Eo ơi kinh thế!

An cũng chỉ cười, nó không nói thêm gì nữa. Minh vẫn nói tiếp:

-Cậu là bạn tớ, cứu cậu là chuyện thường thôi, đừng bận tâm hay khách sáo nhiều về vụ đó.

Minh từ xưa nay nó chưa từng cứu ai bao giờ, thật sự là thằng này chỉ quan tâm đến những người "chơi" với nó, chứ người khác không quen có bị ngã giữa đường nó cũng kệ, kể cả già hay trẻ.

Ăn sáng được một lúc, bỗng có một bức tượng đến chỗ bàn ăn của mấy đứa. Nó nói với An:

-Thưa cậu, Tam Đại Thẩm Sứ mời cậu ra nói chuyện.

An biến sắc, lông mày nó cau lại, nhưng không phải biễn sắc sợ hãi trước bố mình, mà là giận dữ. An bực tức bởi vì cứ nói chuyện với bố nó thì lại nghe chửi. Bố nó vốn ghét Minh, ông cho rằng mọi nguy hiểm đến với An đều do Minh, nên càng không chịu được việc nguy hiểm xảy ra hôm qua mà Minh lại có mặt ở đó.

An bực mình lắm, trong người nó nóng cực kì. Đây là lần đầu tiên trong đời nó giận dữ đến như vậy, kì lạ là với bố nó, người mà nó có thể gánh chịu sự mắng nhiếc trong nhiều năm trời. An nói thằng thừng với bức tượng:

-Muốn nói gì bảo ông ấy ra đây mà nói, đây không phải nhà ông ta, không phải nơi ông ta dạy con.

Những lời gắt gỏng này phát ra từ một đứa hiền lành như An cũng khiến 3 đứa kia ngạc nhiên. Thằng bé chừng mắt lên lườm, bức tượng cũng bỏ đi vì cảm thấy thái độ gắt gỏng bất ngờ này của An.

Nhưng bố của An là Tam Đẳng Thẩm Sứ, là một con người quyền lực và đáng sợ, nên thằng con ông làm sao có thể dễ dàng trốn tránh việc dạy con của ông ta chứ?

Ngay sau bữa sáng, bức tượng quay lại, lần này tế nhị hơn, hắn ta biết thì thầm vào tai An, 3 đứa kia chẳng biết là gì nhưng cũng đoán rằng đó là yêu cầu to tát lắm, vì ngay sau đó An đã bỏ lũ bạn để đến chỗ bố ngay.

- Đúng lạ, đây trở thành nhà của bố nó rồi sao?- Vũ nghĩ thầm.

Vẫn như lần giáo huấn lần trước mà bố An giành cho thằng bé, vẫn ở căn phòng cũ. Chuyện này xó lợi vô cùng vì nó làm cho 3 đứa tò mò chẳng khó khăn gì cũng có thể tìm được ra nơi đó để hóng hớt.

Hai bức tượng đứng canh ở trước cửa, cũng khiến cho chúng khá khó khăn để có thể nghe lỏm được bố An đang nói gì với thằng bé. Bọn chúng băn khoăn không biết làm thế nào, rồi sau cùng đành phải nhờ Ngọc Thoại của Vũ, dùng Ngọc Thoại của Minh gọi cho Vũ. Minh hồi trước cũng biết mấy trò bắn bi để lừa tiền của mấy đứa trẻ con ở đất người phàm nên giờ nó cũng dùng sức bắn viên ngọc của Vũ lại gần cửa. Vũ thì thào:

-Sao lần trước bọn mình không làm thế này nhỉ?

Chúng ghé tai lại gần viên ngọc của Minh để nghe ngóng. Cửa khá là dày nhưng cũng chẳng khó khăn cho lắm, khi mà 2 bố con chẳng bao lâu đã to tiếng với nhau. Chúng nghe thấy tiếng to tiếng của hai bố con. Giọng của An vang lên:

- Con không muốn đến trường học!

Giọng nói của thằng bé chưa bao giờ lớn và giận dư

Tiếng cũng khá to của bố An cũng vang lên đầy gắt gỏng:

- Mày nơi chuyện với bố mày thế à?

Nhưng rồi giọng ông cũng dịu đi:

- Mày từng mong muốn tao cho mày đến trường để học, để đi làm cái nghề bác sĩ tầm thường đó. Giờ tao cho mày đi học thì mày lại không muốn là sao?

- Bạn con cần con...- Giọng An lưu luyến.

Nhưng có vẻ ông bố của An càng tức giận, ông ta nói:

-Tao đã bảo với mày, tránh xa chúng nó ra! Bọn chúng là cội nguồn của rắc rối, đặc biệt là cái thằng đen đen đó...

An thét lên, cùng với sự tức giận tột độ:

-Nó đã cứu mạng con!...

Rồi giọng An khác hẳn, nó nói:

-Bố chẳng quan tâm đâu, đúng không? Con đâu có quan trọng, thằng em con mới quan trọng, thằng Phúc quan trọng hơn, đúng không?

Giọng An trở nên nghẹn ngào:

-Con đã cố giúp thằng đó, cái thằng đen đen mà bố nói đó, giúp nó, để gây được ấn tượng với bố. Nhưng có vẻ như bố không cần đến điều đó đâu...

-Đúng! Tao không quan tâm đâu! Mày chả cần phải ở lại giúp nó làm gì cả!

An gào lớn:

-Bố làm gì con không quan tâm! Bây giờ con sẽ giúp nó đến cùng vì nó đã cứu mạng con! Mặc xác bố...

Mấy đứa đứng ngoài nghe thấy tiếng bước chân của ai đó sắp ra đến cửa, chúng sợ bị lộ nên bỏ chạy, mặc kệ viên Ngọc Thoại của Vũ.

Ba đứa vừa bỏ đi được một quãng thì lại gặp bức tượng cản đường. Bức tượng chủ yếu chú tâm vào Minh, bức tượng nói:

-Nguyễn Quang Minh, mau đi đi, Đệ Nhị Thẩm Sứ muốn gặp ngươi...Gặp một mình ngươi- Hắn nhấn mạnh khi thấy Vũ với Trinh định đi theo.

Minh đành tạm biệt đám bạn của mình và đi đến phòng của ông Bảo. Nó nghĩ thầm, chắc là lên để được ca ngợi về chuyện tối qua. Tối qua, nó đã là anh hùng, một người anh hùng trẻ tuổi, cưỡi con chiến mã biết bay, oai phong lẫm liệt tiêu diệt đám quái vật. Sự tự hào, sự hí hửng hội tụ cả vào cùng một lúc, mép miệng của nó cứ tự động kéo căng cái miệng nó cong lên.

Nó từ từ bước lên phòng của ông Bảo, có vẻ cảm thấy gì đó không ổn, số lượng tượng đông hơn hẳn trước. Đặc biệt là dãy cầu thang dẫn lên phòng ông Bảo, cứ mỗi bậc thang là lại có hai bức tượng đứng ở hai bên. Nó chả nghĩ ngợi gì nhiều, tượng gì thì tượng, đường nó thì nó đi, chẳng ảnh hưởng đến ai.

Minh cứ thản nhiên mà mở cửa bước vào, sẵn sàng tâm lý để nhận được những lời tán dương của ông Bảo, người mà theo nó biết là có quyền hành lớn nhất ở thành này, và cũng là một trong những người có quyền hành lớn nhất vùng đất lạ này. Nhưng một không khí khác lại bào chùm lấy nó, một bầu không khí căng thẳng hơn nhiều điều mà nó nghĩ. Ông Bảo ở đó, tất nhiên bên cạnh là Tí Tị, nhưng ngoài ra còn có 3 người nữa, 2 người trong đó Minh đã từng gặp, đó chính là Cố Vấn Tứ Đẳng Thẩm Sứ ông Dương Văn Kiên, và thằng Đức đứng ngay cạnh ông ta. Đứng trước cả 2 người này là một người đàn ông lạ mặt. Ông ta cao ráo, khuôn mặt ông ta trắng bệch và nhợt nhạt đến khác thường. Khuôn mặt ông ta gầy gò, nhưng lại trông không có vẻ gì là ốm yếu. Đôi mắt ông ta vừa nhỏ vừa xếch lên, trông có vẻ là người có nhiều mánh khoé và mưu mô, có độ gian xảo hơn người.

Minh thấp hơn ông ta nhưng khi nó bước vào trong, ông ta còn không thèm cúi xuống, chỉ liếc cái mắt bé tí của mình xuống Minh, đi kèm là một thái độ khinh bỉ.

Ông Bảo nói, giọng nói của ông mang đầy sự mệt mỏi, không biết là do quá nhiều công việc hay là do quá nhiều công việc mà vẫn phải lo sang những vụ trẻ con của Minh. Ông Bảo giới thiệu:

-Minh, đây là Tứ Đẳng Thẩm Sứ, ông Trần Bạch Long, bố của cậu Đức đây.

Vậy ra đây là bố Đức, Minh nhanh chóng không còn thiện cảm gì với người này nữa. Nó không biết chuyện gì đã xảy ra hay sắp xảy ra, nhưng nó biết những chuyện sẽ xảy ra sẽ khác xa so với những gì nó tưởng tượng.

Ông Long không nói câu nào, nhưng cố vấn của ông đã đứng sẵn ra để thay lời ông nói:

-Cậu Minh, có vẻ như cậu có duyên với rắc rối nhỉ. Lần này thì đúng là lỗi tại cậu rồi...

Ông Bảo ngắt ngay tại đó, chen vào:

-Còn chưa biết có phải do nó không mà...

-Nhưng khả năng không phải là có là thấp chưa từng thấy thưa Nhị Đẳng Thẩm Sứ. -Ông Kiến tiếp tục nói:-... Cậu có biết lỗi lầm gì không?

Minh không nhớ ra nó đã làm gì Đức, hơn nữa nó vẫn còn đang bực mình vì vết xước trên bàn tay của nó vẫn chưa lành hẳn. Nhân đây nó giơ bàn tay lên:

-Lỗi đâu thì tôi chưa biết, nhưng lỗi của thằng nhãi kia thì tôi biết đấy. Thấy gì đây không? Nó làm đấy, hôm qua đến nay còn chưa lành.

Đức hoang mang, nó ngó lên nhìn ông cha nó, ông ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt cao ngạo.

Ông Kiên hơi ngừng, ông ta có vẻ ngạc nhiên và hơi cứng họng. Nhưng vấn đề của Minh không khiến ông ta quan tâm được lâu nên ông ta vẫn tiếp tục nói:

-Tôi tin rằng đây chỉ là trò đùa của trẻ con các cậu, tôi không thấy rằng đây là vấn đề to tát như vấn đề tôi định nói đâu.

Minh ngạc nhiên, nó vẫn chưa nhớ ra. Ông Kiên nói:

-Tôi nghĩ rằng cậu đã lấy phải một thứ không thuộc về cậu.

Lúc này thì nó đã nhớ ra, cây gậy nhỏ bé nó đang giấu trong người chính là cây Bạch Tinh Kiếm mà ông ta nói. Nó sẽ phải nói dối, nó không muốn bị tịch thu cây kiếm này, nó đành chối:

-Không! Thứ gì cơ?

Minh nghe được tiếng khịt cười của ông Long, tràn đầy sự khinh bỉ. Ông Kiên cố gắng nhấn mạnh:

- Cậu nghĩ lại đi, cậu đang mang trong mình thứ không thuộc về mình đấy.

Minh vẫn cố làm ra vẻ không hiểu. Tài năng giả vờ của nó đâu phải dạng vừa, đặc biệt sau bao nhiêu năm trời từng giả vờ làm người què để nhận sự thuơng hại của người ta, ánh mắt của Minh đã rèn luyện được mức độ giả dối cao. Nó nói cùng với biểu cảm, diễn xuất như một kẻ vô tội:

- Trông tôi có giống người giữ vật dụng quý giá của mấy người không?

Thật sự bất ngờ là điều này quả thật hiệu quả, cho dù Minh có thành thạo đến thế nào đi nữa cũng khó tin, khi mà ông Kiên quả thật có chút tin rằng thằng nhóc này vô tội, ông ta lúng túng:

- Vậy chẳng lẽ không phải?

Nhưng Trần Bạch Long thì không, khuôn mặt của ông không có vẻ gì là quan tâm cho lắm.

Đức muốn nói cái gì đó, bố nó giơ tay ra hiệu chặn nó lại, lườm nó với ánh mắt không hề trìu mến tí nào, chỉ mang ý nghĩa với thằng con rằng: "Mày im mồm đi!"

Ông ta vốn chả thèm nói gì từ đầu đến cuối, nhưng khi thấy gã Cố Vấn của mình gặp khó khăn, ông ta bắt đầu lên tiếng:

- Chà, chà, Kiên à, ta hơi khó tin rằng thằng nhóc này có có thể làm tên ngốc như ngươi lúng túng vậy đấy. Để ta xem nó giải thích ra sao về cái này.

Ông ta giơ tay lên, miệng lẩm bẩm gì đó, cây gậy nhỏ bé được giấu kín trong người Minh bay ra khỏi người thằng bé vào trong tay của ông Long. Và chỉ trong thoáng chốc nó bật ra thành một thanh kiếm sắc bén, với con mắt của bất kì người lành nghề nào, họ đều rõ đây chính là Bạch Tinh Kiếm.

Ông Bảo nhắm mắt, thở dài một cái rồi nhìn Minh:

- Cháu giải thích thế nào đây?

Minh thanh minh:

- Cháu nhặt được một cây gậy thôi, sao cháu biết được rằng đây là cây kiếm chứ?

Ông Long chen vào, bằng cái giọng cao ngạo:

-Không biết đây là kiếm? Vậy hôm qua ngươi đánh nhau bằng cái gì vậy? Cánh tay còi dí kia à?

Rồi giọng ông ta bắt đầu trở nên rung rung hơn, đi qua kẽ răng nghiến chặt:

- Tao biết mày, biết về quá khứ trước khi mày đến đây, thằng không cha không mẹ như mày không xứng đáng đặt chân đến vùng đất thánh này của bọn tao. Tao ra lệnh cho mày cút khỏi đây, không được phép quay lại Tứ Phần Lan nữa.

Minh bắt đầu điên lên, nó không có cha mẹ là đúng, nhưng nỗi đau đó thì gã khốn kiếp này làm sao xứng đáng để phun ra điều đó chứ. Minh sẵn sàng xông vào, nó biết với cái vòng nó đang đeo thì dù thế nào cũng không thể làm gì được nó. Nhưng nó chưa kịp làm gì thì ông Bảo nói:

- Đáng lí cháu phải đưa cho những người lớn hơn cháu nếu cháu nhặt được vũ khí như vậy.

Ông Long cản trở:

- Nó nên đưa lại cho người sở hữu nó, đó là con trai tôi.

Ông Bảo cau mày:

- Theo tôi biết thì Bạch Tinh Kiếm là một trong 8 món bảo bối của Trương Quốc Quân, chứ không phải của anh.

Ông Long quay qua, cố dặn ra một nụ cười giả tạo cho có lệ:

- Hậu duệ của Trương Quốc Quân không còn nữa, tôi đã đứng ra đảm bảo bảo vật này của người hùng đó còn an toàn và được bảo tồn theo thời gian.

Ông Bảo liếc sang chỗ khác, cười nhếch mép mà nói:

- Bảo tồn mà để rơi vào tay của một đứa trẻ.

Trần Bạch Long nghe tới đó bèn sôi máu lên, khuôn mặt trắng bệch của ông ta bắt đầu đỏ lên vì giận, nhưng trùng hợp kì diệu là nó làm cho khuôn mặt ông ta hồng hào hơn. Ông ta đập xuống bàn, nói:

-Thưa anh, anh nên nhớ tôi là Tứ Đẳng Thẩm Sứ, tôi cần sự tôn trọng.

- Anh đến chỗ tôi chỉ vì đồ của mình bị rơi vào tay một đứa trẻ con, rồi anh định đuổi thí sinh thi Giám Quỷ Quân mà chưa hỏi ý kiến của tôi trong thành mà tôi chịu trách nhiệm. Mà tôi là Nhị Đẳng Thẩm Sứ nên tất thảy hơn 60 thành trì trên đất nước này tôi đều có trách nhiệm. Rồi sau tất cả, anh nói chuyện như thể là tôi là người yếu thế hơn anh và khẳng định quyền lực của anh ở đây? Tuy anh Hùng kiêm thêm chủ thành ở đây, nhưng anh ta giao đây như là nhà tôi. Mong anh im lặng hộ.

Ông Long chỉ vào mặt ông Bảo, nói:

- Ông cứ chờ đấy, liệu biết mà xử lí thằng nhãi này đi. Tôi vốn dĩ đuổi nó đi không phải là sai hình phạt, tội của nó nếu không đuổi đi thì chí ít cũng phải truất quyền thi của nó, nếu không tôi sẽ làm lớn chuyện này lên.

Ông Bảo nói:

- Tôi sẽ không đuổi nó đi, hay truất quyền thi đấu cũng không. Tôi sẽ chỉ cấm túc nó 6 ngày cho đến đêm Tất Niên. Còn ông định làm to chuyện này lên ư? Ông nghĩ sao nếu tất cả mọi người biết con trai ông bắt cóc, tấn công người khác?

Ông Long tức tối, ánh mắt ông ta trợn lên đầy hung dữ. Nhưng có vẻ rõ ràng ông ta không làm gì được ông Bảo, ông ta đành tiếp tục làm cao, không nói thêm câu nào, ra hiệu gọi 2 người kia cùng đi ra cùng ông ta.

Khi ông Long và 2 người kia đã đi xa, Tí Tị chửi:

- Lão khốn kiếp!

Minh đồng tình:

- Đúng! Tên khốn kiếp!

Ông Bảo tức giận đập bàn, lần này ông ta thực sự tức giận, ông Bảo chỉ nhìn vào điều mà Minh làm mà quên đi công lao hôm qua của nó. Ông mắng:

- Cháu khôn hồn mà ở yên trong phòng 6 ngày, đến đêm Tất Niên mới được ra.

Minh ngạc nhiên, tưởng là ông Bảo chỉ doạ, nó cố nói:

- Nhưng...

- Ta biết thừa cháu ăn trộm kiếm của thằng đó, ta biết ẽo cháu ghét thằng đó đến mức nào. Cháu nên biết là Tí Tị mắt rất tinh, thấy được hầu hết mọi thứ về cháu trong lâu đài này nên trong 6 ngày nữa cháu mà trốn khỏi đây. Bây giờ đi đi!

Minh định thanh minh, nhưng nó biết ông Bảo đang giận lắm, nó cảm thấy có nói gì cũng vô ích. Nó ước gì anh Thắng cũng ở đây, có thể anh ấy sẽ nói giúp nó mấy câu. Bây giờ nó đành chấp nhận, chào ông Bảo và đi về phòng.

***

Mấy ngày trôi qua, Minh cứ ru rú trong phòng. Trong lòng nó uất ức vô cùng, mặc dù nó chẳng muốn ra ngoài đâu, nhưng nó vẫn uất ức khi bị phạt như vậy. Đám bạn nó cũng thương nó, không đứa nào đi đâu cả ngoài căn phòng.



Cũng có một điều có thể giải sầu đấy là trong phòng này tràn ngập bởi sách, hàng hàng dãy dãy sách. Minh không có gì để làm hơn là tập đọc sách. Chỉ trong vài ngày thì kĩ năng đọc sách của nó cũng không trở nên chuẩn, nhưng cũng đỡ hơn một chút, kĩ năng đọc của nó đã hơn hẳn một đứa nhóc 7 tuổi.

Nhưng đọc sách nhiều thì cũng chán, chúng cũng nói chuyện với nhau cho đỡ buồn. Mà thật sự, với người không biết gì như Minh nói chuyện với một người hiểu biết rộng như An cũng hay.

Nhưng 6 ngày này có lẽ cũng sẽ chẳng có gì xảy ra nếu cuộc nói chuyện này không xảy ra. Một lần, Minh tò mò hỏi An:

-Ê này, tớ bảo, ngoài cái thành này có còn gì nữa không? Tớ biết là tớ từng ở ngoài thành vào nên tớ biết bên ngoài như nào, nhưng chẳng lẽ lại chỉ có một cái thành như này?

Vũ cười:

-Có nhiều thành chứ! Bố tớ còn là chủ một thành ở phương Bắc đấy.

Minh trầm trồ:

-Vậy bố cậu cùng chức vụ với ông Hùng à?

Vũ ngạc nhiên:

-Không, cậu hâm à? Quên là ông Hùng là Nhất Đẳng Thẩm Sứ à? Chủ thành chỉ là chức vụ quản lí thành thôi, như là việc làm thêm mà, có uy tín là được làm. Bố tớ cũng thế, bố tớ là Đại tướng quân phía Bắc mà.

An thêm:

-Chủ thành cũng không lớn lắm, có tận 48 thành trên cả nước cơ mà. Ông Hùng chỉ làm chủ thành ở đây bởi vì người ta yêu quý ông ấy, với cả đây cũng là thành lớn nhất, là thủ đô của cả nước nên Thần Tiên Đài cũng là nơi họp mặt của các quan chức cấp cao trên khắp cả nước.

Vậy là Minh cũng hiểu được một chút về chính trị. Đầu óc nod cứ tiếp tục nghĩ lung tung. Nó nhớ lại vụ ông Long chế giễu ông Bảo về việc ông Bảo không phải là chủ thành. Rồi từ đấy nó lại ấm ức về vụ hôm qua, nó là anh hùng mà lại chẳng được khen lấy một câu, nhưng từ đấy nó lại nhớ ra vụ thằng Quang có thể biến thành kim loại. Minh liền hỏi An:

-Ê này, cái thằng Quang ấy nó cũng có khả năng biến thành kim loại đấy, phép đấy gọi là phép gì thế?

An hơi ngạc nhiên:

-Nó biến được thành kim loại á?

-Ừ, hôm mấy con quỷ bay thì nó biến cả người nó thành kim loại, xong rồi cũng lợi hại phết.

An vuốt cằm, Vũ với Trinh nhìn Minh chằm chằm, rồi lại quay qua nhìn An để chờ đáp án. An nghĩ một lát rồi nói:

-Có khả năng nó là Kí Thần.

Nó nói xong điều đó, 3 đứa bạn vẫn nhìn chằm chằm vào nó để chờ câu trả lời. An nói, giọng hơi ngạc nhiên:

- Bố cậu không kể với cậu à Vũ?

- Không? Nghe lạ lắm luôn ý.

An từ từ nói:

- Những Kí Thần là những người có sức mạnh đặc biệt. Có tổng cộng 8 sức mạnh đặc biệt là Kim (kim loại), Thuỷ (nước), Hoả (lửa), Thổ (đất), Mộc (cây), Vân (mây), Phong (gió), Lôi (sấm chớp). Đây là những phép đặc biệt mà Sùng Lãm Lạc Long Quân ban cho các Sứ Thần, tặng cho 8 người bất kì. Mỗi khi những người này chết đi thì sức mạnh sẽ chuyển sang cho những đứa trẻ sơ sinh bất kì khác đang ở trong bụng mẹ. Cứ thế cứ thế 4000 năm thì có hàng ngàn người đã sở hữu sức mạnh này. Có lẽ cái thằng Quang đó là một trong số đó.

Vũ nói:

- Hình như tớ có nghe qua, nhưng mà nghe từ lâu lắm rồi ý.

- Đây là những truyền thuyết rất xưa cũ, bây giờ họ vẫn còn nhưng thường thì họ không lộ danh tính. Không biết lí do tại sao. Nhưng tớ cũng hơi ngạc nhiên khi bố cậu không kể.

Minh nghĩ, nó cần nghỉ một chút để ngấm ngần nấy thông tin. Nhưng rồi lần đánh nhau với đám quái ấy lại khiến nó phải đặt câu hỏi:

- Mà mấy con đấy, mấy con quỷ bay đấy, cùng với cái con quỷ khổng lồ. Mấy con đấy ở đâu ra được cơ chứ, đám như thế làm sao mà vào thành được.

An nói:

- Cũng lạ, kể cả anh em Ba Tự cũng khó để mà mang được vào đâu, cái này đòi hỏi nhiều hơn khả năng của chúng. Vì chở lậu và buôn lậu không phải lĩnh vực Tà Tâm Hắc Bào nhúng tay vào. Nên chúng phải biết đến một kẻ nào chuyên trong việc này.

Trinh nghĩ một lúc rồi nói:

- Tớ biết một gã, hắn ta cực giỏi buôn lậu trong lĩnh vực chợ đen luôn.

Mắt Minh hơi sáng lên:

- Vậy nếu như móc được thông tin nào từ lão thì có khi tớ sẽ tìm ra được tung tích kẻ hại tớ.

Trinh nói, giọng chán nản:

- Nhưng nhìn bọn mình bây giờ đi, dù gì cũng không thể hỏi han gì được lão.

Cả lũ im lặng. Một lúc sau, Vũ nói:

- Ê tớ bảo này, sao không cùng đi lôi cổ hắn đến đây chứ?

- Kiểu gì? Bọn mình đâu có ra được khỏi đây?

An cũng nói:

- Quên à? Chỉ có Minh là bị giam lỏng ở đây với tớ bị bố giám sát ở đây thôi. Hai cậu đâu có bị xích đâu?

Trinh nói:

- Thế hai bọn tớ đi?

- Ừ, lên kế hoạch đàng hoàng, cố mang hắn về đây là được.

***

Mấy hôm sau, một hôm mà trong phòng bất ngờ Minh không thấy sự xuất hiện của Vũ với Trinh. Minh hiểu, nó không thể bắt bạn của nó phải ở lại cùng nó khi người bị cấm túc lại là nó. Chỉ có An ở trong phòng, và như thường lệ, lại đọc sách. Có vẻ cái nhà kho đầy sách này là thiên đường của An. Nhưng An lúc này không chỉ đang đọc một cuốn sách, quả cầu đang ở ngay trước mặt nó và nó đang cố gắng để tìm phương thức cứu quả cầu thay cho cái đế bị mất.

Cái quả cầu này thật sự quan trọng, nó là thứ bảo vệ vùng Thần Xứ này trước những con quái vật đến từ vùng đất ở phía Nam. Thật sự nhắc đến vùng đất này, Minh càng tò mò hơn.

Nó lại gần bắt chuyện với An:

-Đang cố chữa quả cầu à?

-Ừ.

Nó hỏi luôn:

-Ê này, cái xứ toàn quái vật ấy, sao chúng ta không, cho dễ dàng, gϊếŧ sạch hết đi, chẳng phải là dễ hơn sao?

An vẫn đang chú tâm vào cuốn sách, nhưng nó vẫn trả lời Minh:

-Không làm thế được...

-Sao không? Theo như tớ thấy thì sức mạnh của chúng ta có đủ mà?

An nhấc mắt ra khỏi cuốn sách, nó đẩy cái kính lên nói chuyện với Minh:

-Ừm, lý do đã có từ xưa rất lâu rồi, đấy là có những loài cực kì hung hãn, rất là khó để có thể gϊếŧ được. Đặc biệt là mấy con ma, mấy con ma còn vương vấn trần thế, không chịu về "cõi kia", rồi hại người thì đều phải nhốt ở đó.

Rồi An đặt cuốn sách xuống, nói:

-Hơn nữa, mấy trăm năm gần đây chúng ta dấy lên phong trào nhân đạo, không gϊếŧ chóc nên kể cả những chủng loài không thật sự mạnh cũng được quyền sống sót.

Nói đến đây, nó thở dài:

-Đáng lý họ nên biết đôi lúc bạo lực có thể giải quyết được nhiều thứ, gϊếŧ chóc chính là phương pháp hợp lý. Nếu có thể diệt sạch chúng thì đúng là không phiền phức như này.

Minh ngạc nhiên, những lời An vừa nói thật sự rất đáng sợ, đặc biệt từ một người hiền lành như An. Nó cười gượng mà nói:

-Như thế có vẻ hơi quá...

-Không quá đâu, không hề...- An lắc đầu:... Tớ biết nó nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng mà đấy có khi lại là phương pháp duy nhất. Cậu không biết được trong mấy trăm năm "nhân đạo" đó thì chuyện gì đã xảy ra đâu.

Minh tò mò hơn, nó nghiêng mình về phía An:

-Chuyện gì?

An nói nhỏ:

-Cậu không biết, ở Hắc Xứ ấy, cái xứ đầy quái vật ấy, có hệ thống quân chủ rất chi tiết và đầy đủ. Trước đây có 8 kẻ ở đất của ta, 7 người như chúng ta nhưng chúng bất mãn với xã hội của ta và trốn sang bên Hắc Xứ, trong sách sử có ghi là "Bảy kẻ phản bội". Trốn sang đó, chúng dùng sức mạnh và phép thuật của bản thân để thống trị vùng đất đó và với đám quái nhân, quái vật, ma quỷ ở đó đã có thể giúp chúng xây dựng lực lượng mạnh mẽ. Nhưng người ta nói rằng chúng đã chết vì tuổi già trước khi đủ lực lượng để tấn công lại chúng ta.

An lắc đầu:

-Nhiều thông tin tình báo của ta mấy tháng nay đưa về với bố tớ, cho rằng hậu duệ của chúng vẫn còn sống, những hậu duệ đó là sản phẩm của "Tám kẻ phản bội" khi giao phối với Giả Nhân-giống loài quỷ trông như chúng ta nhưng lại có sừng và không có phép thuật. Và đám hậu duệ đó vẫn đang tiếp tục sinh sản và duy trì những thứ mà tổ tiên chúng để lại. Nhưng bao năm nay chưa có dấu hiệu nào đến từ chúng, nhưng một khi một kẻ "phản bội" nào đó gây hấn ở đây chính là thông báo của chiến tranh đến từ chúng, mà chuyện đó chưa xảy ra. Nhưng tin tớ đi, một ngày không xa, nó sẽ xảy ra...

An lại tiếp tục cắm mặt vào cuốn sách. Minh ngồi đó, trầm ngâm suy nghĩ và cố nuốt được hàng đống thông tin từ An vừa nói.

Đến gần trưa, Trinh với Vũ trở về. Hai đứa có vẻ vội vã, chúng nhanh chóng ngó trước ngó sau rồi đóng cửa lại. Trông chúng khá hốt hoảng, không giống như đi chơi như Minh nghĩ. Rồi nó cũng nhớ ra là kế hoạch ban đầu của Trinh, đấy là bắt một người quen của cô bé về tra hỏi.

Trinh nói:

-Khó tin là việc này dễ đến vậy, không biết đang là nghi phạm mà lão ta còn đang lởn vởn gì ở đây.

Vũ cũng nói thêm, cộng với nụ cười đắc chí:

-Chỉ cần một bên đao một bên kiếm kề cổ là đã dễ dàng túm cổ hắn, y như rằng hắn trốn trong một quán rượu nào đó...

Trinh rút trong người ra một chiếc lọ nhỏ, lọ này cũng khá giống với cái lọ mà hồi trước bắt con ma suýt hại Minh. Trinh xoay xoay cái nắp lọ ra, một vật gì đó bắt mạnh xuống mặt đất, dần dần rõ ràng ra là một người đàn ông. Ông ta bị trói cả tay lẫn chân, ăn mặc khá là bẩn thỉu, nhìn dáng người ông ta dài lêu nghêu nhưng lại nằm xụp xuống dưới đất nên cũng chẳng rõ ông ta cao bao nhiêu, đầu ông ta bị hói ở giữa nhưng những chỗ khác thì lại đầy râu tóc. Người này đối với Minh đáng lý là lạ hoắc nhưng không hiểu sao nó cứ cảm thấy quen thuộc, nhưng nó lại chả nhớ đã từng gặp người này bao giờ, và ông ta có vẻ không biết nó là ai. Trinh nói:

-Ông này là Phạm Công Đào, bị coi là tình nghi làm hỏng quả cầu và đánh cắp cái đế...

Giờ Minh đã nhớ ra, nó đã từng thấy ông ta trên ti vi cùng với Trinh ngay lúc trước khi đến đây.

Ông ta chặn lời Trinh:

-Tao không lấy cái đế, tao cũng chẳng làm gì quả cầu cả.

Trinh nói, lời lẽ an ủi nhưng giọng mỉa mai:

-Tôi biết, tôi biết, ông đâu đủ sức làm thế.

-Nếu biết thế thì bọn mày bắt tao đến đây làm gì? Tao đâu làm gì có lỗi?

Trinh hằm hằm mặt, nó nói:

-Không làm gì có tội? Ông biết mấy ngày gần đây bọn tôi bị khủng bố bởi mấy con quái vật không? Tôi chắc chắn đó là ông chứ không ai khác...

Ông Đào giật nảy lên:

-Sao mày có thể tuyên bố vội vàng vậy cơ chứ? Nhỡ như có người khác làm thì sao?

Trinh gắt lên:

-Tôi đảm bảo là với mức độ an ninh của thành không thể nào tuần chúng dễ dàng vào đây vậy ngoại trừ ông...

Cô bé chẳng nói chẳng rằng, rút cây kiếm ở trên đầu ra chĩa vào cổ của ông Đào, ông ta sợ hãi co rúm người lại. Vũ cũng nhanh chóng lôi cây đao trong người ra, cây đao sắc bén làm ông Đào giật lên một chút.

Minh nói giọng nhẹ nhàng với ông Đào:

-Bọn cháu không định làm gì bác cả đâu, bọn cháu chỉ muốn hỏi một số câu thôi, bác hãy trả lời thật...

-Còn nếu không thật thì tôi vẽ lên cổ ông một đường bằng cây kiếm này đấy...- Trinh hăm dọa

Ông Đào gào lên:

-Được rồi! Được rồi! Muốn hỏi gì thì hỏi đi!

An hỏi ngay:

-Đúng bác là người đã đưa mấy con đấy vào đây không?

-Vào đâu?-Ông Đào có vẻ chưa rõ câu hỏi.

Trinh tiếp tục kề cây kiếm vào cổ ông ta khiến ông ta càng cuống lên. An tiếp tục:

-Đưa vào đây chứ vào đâu nữa?

-Tao... tao không đưa nó vào đây, tao chỉ cố gắng tuồn nó vào trong thành thôi...

An tò mò:

-Bằng cách nào?

-Bằng cách nào thì đấy là cách của tao, mày hỏi làm cái gì? Cần câu cơm của tao...

Ông ta im bặt khi nhìn thấy cây kiếm của Trinh vẫn ở trên cổ, Minh cũng không muốn nghe thêm nữa về vấn đề này, nó chen vào hỏi:

-Vậy chắc chắn bác biết được ai là người thuê bác chứ?

Ông ta im re, không dám hé răng. Lúc này có vẻ ông ta không quan tâm đến cây kiếm kề cổ mình nữa. Minh hỏi gắt lên:

-Bác nói đi chứ?

Ông Đào lắc đầu lia lịa:

-Không nói được, không nói được, nếu nói ra là tao sẽ bị chúng gϊếŧ...

-Anh em Ba Tự đúng không?- Minh nói luôn.

Ông Đào giật bắn người khi nghe đến cái tên đó, nhưng rồi ông ta cau mày giận dữ:

-Mày biết rồi thì mày hỏi tao làm gì?

-Vấn đề bọn cháu cần biết là người đứng sau chúng cơ...

Ông Đào chối bay:

-Tao không biết, tao không biết...

Ánh mắt ông ta hiện lên đầy vẻ dối trá, rõ ràng là ông ta biết. Minh không rõ là ông ta là kẻ nói dối dở tệ hay là nó đã tiếp xúc với quá nhiều những kẻ dối trá mà nó nhìn qua biết là ông ta nói dối ngay. Minh nói:

-Bác nói dối không giỏi đâu, đừng có cố. Nói cho cháu biết đi...



Ông Đào thét lên thú nhận:

-Tao không nói được, nói ra chúng sẽ gϊếŧ tao...

Minh đến lúc này nó đã nóng vội lắm rồi, nó hăm dọa:

-Nếu ông không nói thì cũng chết thôi, ông thấy cây kiếm trên tay con bé kia không? Mà nói ông hay, thằng kia còn một cây đao đấy!-Minh chỉ vào Vũ.

Ông Đào cười, nhưng nụ cười của ông ta không hề tự tin tí nào:

-Chúng mày không dám đâu...

Trinh kêu lên:

-Không dám ư?

Trinh dí vào một chút, cảm giác như nỗi thù hận với điều ông này đã làm với Hồng, đứa con gái yếu ớt vô tội bị hại bởi con quỷ mà ông ta tuồn vào. Cây kiếm sắc bén làm cho cổ ông ta có ứa môt chút máu, và điều này khiến ông Đào sợ hãi. Không chỉ ông ta mà Vũ lẫn An cũng hơi biến sắc. Chỉ có Minh là sắc mặt bất biến, có lẽ nó biết là Trinh đủ thông minh để không gϊếŧ ông ta hoặc nó không ngại để ông ta chết, nhưng dù sao đi nữa khuôn mặt đó cũng khiến ông ta sợ. Minh cũng nói:

-Có thể nếu may mắn, chỉ may mắn thôi, mà ông ra được khỏi đây mà không phải nói gì, thì chúng tôi sẽ tung tin lên rằng ông là người nói cho chúng tôi biết anh em Ba Tự đứng sau vụ này...

Minh cười mỉm khi nhìn thấy mắt ông Đào đảo đi đảo lại, nó biết ông ta đã sợ, nó thương lượng:

-Đằng nào ông cũng chết thôi, chẳng bằng ông nói cho chúng tôi, miệng chúng tôi im, miệng của ông cũng chẳng nói, thì ai biết?

Minh nói dối không ngớt, thực chất anh em Ba Tự đang ẩn trong lâu đài, nếu như 4 đứa này mà biết anh em Ba Tự tung đứng sau vụ này thì khả năng cao kẻ đó cũng biết là bọn chúng biết. Nhưng ông Đào không biết điều này, ông ta ngậm ngừng một lúc suy nghĩ, rồi cuối cùng ông ta cũng quyết định nói:

-Được rồi, được rồi.... Nhưng lũ nhóc chúng mày liệu hồn mà giữ bí mật đấy.

-Được rồi.

Ông Đào lườm lườm, rồi ông ta cũng từ từ khai:

-Người đứng sau toàn bộ vụ này là một ông trùm, tên là Tà Tâm Hắc Bào. Ông ta quyền năng lắm, mạnh mẽ lắm, đến từ Hắc Xứ. Không có ai từng gặp ông ta cả, kể cả tao. Nhưng một ngày ông ta sai một thằng quỷ con đến gặp ta, nó chuyển lời với ta là Tà Tâm Hắc Bào có thiện cảm với khả năng buôn lậu của ta và cần ta. Ông ta hứa hẹn rằng khi đã thôn tính toàn bộ Tứ Phần Lan sẽ cho ta một cuộc sống no đủ...

Vũ cười khểnh:

-Một tên vô danh từ Hắc Xứ mà đòi thôn tính Tứ Phần Lan ư? Lại con ma hay con quỷ nào đó thùng rỗng kêu to.

Ông Đào nhìn thằng Vũ, nhìn bằng ánh mắt khó chịu:

-Thằng nhãi con thì biết cái gì? Hắn ta không phải là con ma hay con quỷ gì tầm thường đâu, hắn ta là hậu duệ của "Bảy kẻ phản bội" đó.

Những lời nói này làm cho An biến sắc, ngay cả Minh cũng hơi cau mày. Như An vừa nói với Minh, đây là một hành động chẳng khác gì khiêu chiến, đây đích thị là một dấu hiệu cho một cuộc chiến trong tương lai. Mà điều đó sắp xảy ra, mà gần hết người dân đều không biết rằng đám hậu duệ này là thật chứ không phải truyền thuyết.

An chen vào hỏi:

-Vậy hắn ta đang chuẩn bị cho chiến tranh?

-Chính xác, và hắn cần thằng nhóc này, như một công cụ để tiến dần tới chiến thắng.

Nhưng điều này lại khiến cho An cảm thấy khó tin, nó biết rằng những chuyện đại sự thế này không thể đến từ mồm của một kẻ như vậy được. An hỏi tiếp:

-Thật sự ông có thể biết được những điều này ư? Những bí mật như này mà ông lại biết được?

-Đây là do ta tổng hợp được từ nhiều người khác nhau, ta đảm bảo...

Một nguồn tin không đáng tin, những kẻ mà lão ta nghe được thông tin chắc cũng chỉ như lão. An tự an ủi bản thân rằng đây chỉ là những lời nói càn của một kẻ nhẹ dạ cả tin, hơn nữa ông Đào có thể dễ dàng bị dọa nạt bởi 4 đứa trẻ càng khiến những thông tin mờ nhạt này trở nên không đáng tin. An biết rằng chẳng thể hỏi thêm được gì về những thứ này từ ông Đào, nó lại hỏi cái khác:

-Thôi, không nói về nó nữa, tôi hỏi ông một điều nữa thôi: Chúng còn bắt ông phải làm cái gì nữa?

-Bọn chúng, bọn chúng bắt ta phải đưa thêm một đám quái vật khác vào đây. Một đám Thính Quỷ. Nhưng thằng Ba Tự Tinh đã đem nó đi rồi.

Vậy là đã hiểu, rõ được một nước đi của đám này rồi. Bây giờ chúng cần đề phòng bước sau của chúng.

Ông Đào cãi:

-Đấy, điều cuối cùng rồi đấy. Bây giờ thả tao đi!

Trinh bỏ cây kiếm ra khỏi cổ của ông Đào, nó mở nắp cái lọ ra. Ông Đào nhăn nhó:

-Lại nhốt vào trong đấy á?

-Chịu khó, bây giờ mà thả ông ra thì ông sẽ bị bắt bởi tội đột nhập trái phép đó, càng khiến người ta nghi ngờ ông đã làm gì quả cầu hơn.

Ông Đào chẳng nói thêm được câu nào thì đã bị Trinh nhốt vào trong cái lọ.

Minh thì lúc này vẫn văng vẳng trong đầu câu nói rằng nó là công cụ để kẻ kia dẫn tới chiến thắng. Nó nói với An:

-Theo cậu, đây chẳng phải là khiêu chiến sao?

An nói:

-Không chắc được, một kẻ nguy hiểm có thể gây chiến tranh không thể oang oang kế hoạch của mình cho một kẻ như này được. Nếu như thế thì thật sự hắn ta không hề nguy hiểm, không phải lo. Vấn đề chúng ta cần lo trước mắt đó là né những con Thính Quỷ. Tớ nghĩ tớ có cách rồi.

***

Ngay ngày hôm sau, chúng nghe được tin rằng ông Đào đã bị bắt, ngay 1 ngày chúng thả ông ta ra. Có lẽ đó là cách thức đúng đắn để bảo vệ ông ta, sau những gì ông ta đã khai ra sau ngày hôm đó.

Mấy ngày tiếp theo, đến ngày Minh không còn bị cấm túc nữa và tối hôm đó cũng là đêm Giao Thừa. Trong mấy ngày này, 4 đứa bọn chúng đã tìm ra cách để tránh được bọn Thính Quỷ.

Theo như An, Thính Quỷ là một loại quỷ có khứu giác cực kì nhạy, nhạy hơn chó cả vạn lần. Chúng có thể được chỉ trước mùi của Minh nên có thể chúng sẽ là công cụ tiếp theo dùng để truy lùng Minh. Loài này sống thuộc dạng ký sinh ở trong tổ của chúng, tức là những con mang được đến đây ắt hẳn cũng sắp chết rồi. Chúng có thể sống được 9 ngày sau khi rời tổ, theo như tính toán thì nguyên ngày 30 này là ngày hoàn hảo để tấn công Minh. Đáng lẽ chúng nên báo với ông Bảo, nhưng chúng lại nghĩ rằng ông Bảo sẽ tra cứu tại sao chúng biết được thông tin này, và sự phiền phức sẽ càng nhân lên.

Bọn chúng tìm được trong kho một lọ nước hoa, cho dù mùi của Minh thế nào thì cái lọ này cũng ra một mùi khác. Nhưng vấn đề là lọ "nước hoa" này không biết còn hạn sử dụng không mà nó hôi quá, nhưng có của nào dùng của nấy. Chúng không chỉ xịt lên người Minh mà cả 3 đứa Trinh, Vũ, An đều xịt. Chúng sẽ dùng cách dương đông kích tây nếu kế hoạch có vấn đề.

Ngay sáng ngày hôm đó, chúng đã nhận được thông tin rằng sẽ có một bữa tiệc được tổ chức ở sân chính, để chuẩn bị cho việc đón năm mới. Buổi chiều hôm đó, có mấy bức tượng mang đến căn hầm của 4 đứa 4 bộ quần áo. Có 4 bộ áo dài truyền thống, 3 bộ màu xanh dành cho nam và một bộ màu hồng dành cho nữ. Có 4 cái khăn xếp, cũng 3 cái xanh 1 cái đỏ, cái đỏ to hơn cái xanh một chút.

Minh nhận lấy đống quần áo, nó hỏi bức tượng:

-Đống này để làm gì?

-Để cho chúng mày mặc chứ làm gì? Mày định mặc bộ này để tối nay dự tiệc á?

Bức tượng chỉ vào bộ quần áo Minh đang mặc, cười khểnh một cách đầy khó chịu, nó làm cho Minh chỉ muốn đấm một nhát vào cái mặt đất sét đó cho nó vỡ tan ra.

Minh quay vào đám bạn và nói:

-Thế bọn mình phải mặc đống này à?

-Ừ- An đáp:- Đây là bữa tiệc đón năm mới mà, cũng cần phải có lễ nghi truyền thống chút chứ?

Minh thắc mắc:

-Cái này có ảnh hưởng đến đống nước hoa của bọn mình không?

-Không sao, bọn mình cứ xịt, xịt bên trong rồi mặc áo vào xịt tiếp lần nữa cho chắc.- An trả lời.

Minh ướm thử lên người, chà, trước đến nay nó chưa được mặc bộ nào như thế này cả. Nó làm ăn xin ở chợ cũng nhiều năm, trải qua cũng nhiều cái Tết, thấy chẳng ít những cậu ấm cô chiêu mặc bộ quần áo này đi chợ hoa, đi mua sắm. Nó từng mong muốn được mặc một bộ như vậy, không phải vì nó thích mà là nó nghĩ mặc bộ này là lúc số phận nó đã khác, và bây giờ nó cũng được mặc.

Tối hôm đó, chúng cũng chuẩn bị kĩ càng cho buổi tiệc. Ba thằng con trai thay đồ ở một chỗ, một mình Trinh thay đồ ở một chỗ ở sâu đằng trong phòng, những kệ sách cao là nơi hoàn hảo cho chúng thay đồ. Minh mặc bộ áo dài đó và thật sự, nó không đẹp như nó nghĩ. Nó cảm thấy nó không quen mặc bộ này, phải chăng tại cơ thể gầy gò của nó chăng?

Ba thằng con trai đang chăm chú xem xét lại bộ quần áo của mình, đứa thì vừa lòng, đứa thì tặc lưỡi vì đây là đồ được cho, sao mà có thể đòi hỏi được chứ? Bỗng bên trong có tiếng gọi từ Trinh:

-Các cậu thay xong chưa?

-Xong rồi.- Cả 3 đứa kia đều đáp.

-Tớ cũng xong rồi.

Chà, đứa con gái duy nhất trong nhóm, Minh cũng tò mò muốn biết trông nó sẽ như thế nào. Mà đây là đồ được cho, nên nó cũng chẳng ngạc nhiên nếu như Trinh trông không ra gì. Nhưng thực sự, thằng bé đã phải nghĩ lại. Trinh trông rất xinh, rất xinh với một cô bé hơn 10 tuổi, cái áo dài khiến cho cô bé trông thanh thoát hơn hẳn, cái khăn xếp làm cho cô bé trông xinh xắn hơn hẳn. Ba đứa tròn mắt ra nhìn Trinh, Minh không hiểu sao cảm thấy tim nó đập càng lúc càng nhanh khi nhìn thấy Trinh, bụng nó cứ quặn lại, mặt nó đỏ lòm đi. Cảm xúc này đối với Minh thật lạ. Trinh cất tiếng:

-Trông thế nào?

Vũ cũng tròn mắt ra nhìn, nó giơ ngón cái lên:

-Đẹp!

Trinh cười tủm tỉm, cô bé vui lắm. Nhưng An lại hơi phá đi cảm giác này:

-Xinh mấy cũng phải xịt cái nước hoa kia lên thôi, hôi rình luôn...

Được một lúc, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chúng không rõ rằng ai lại đến gõ cửa vào lúc này cơ chứ. Một âm thanh phát ra từ ngoài cửa, một giọng nữ:

-Trinh ơi! Có trong phòng không?

Đó là giọng của Hồng, có vẻ cô bé đã hẹn trước với Trinh cùng đi tiệc ngày hôm nay. Minh mở cửa ra, cô bé nhìn Minh rồi chào nhẹ một cái. Hồng gọi với vào trong:

-Đi chưa?

-Chờ tớ tí.-Trinh đáp.

Cả 4 đứa đi vào xịt cái nước hoa kia lần cuối, rồi cuối cùng cả 5 đứa cùng đi. Nhưng mà khi vừa đi lên được hết cầu thang thì có 2 bức tượng đứng chặn lại, 2 bức tượng nói:

-Câu Toàn Bình An, Tam Đẳng Thẩm Sứ có lệnh rằng cậu không được đi dự bữa tiệc đêm nay. Cha cậu không cho phép cậu đi cùng thằng nhóc này.- Chúng chỉ vào Minh.

An nghiêm mặt lên, nó nói:

-Nếu ta không nghe theo thì thế nào?

-Thì chúng tôi sẽ phải dùng đến vũ lực. Chúng tôi sẽ canh giữ cậu ở đây, cậu chỉ được phép ở đây nốt đêm nay thôi.

Chẳng nói chẳng rằng, cả 2 bức tượng mỗi bên xách 1 thay của An, tiếp tục đưa cậu xuống hầm. Minh với Vũ xông vào cố gỡ An ra nhưng dễ dàng bị mấy bức tượng hất sang một bên. An vùng vẫy ra khỏi 2 bức tượng, nó thét:

-Tao tự đi được!

Hai bức tượng đành thả nó ra, nhưng nhất quyết không cho nó quay trở lại với đám bạn. An đành nói:

-Thôi cứ đi đi.

Nó nhìn vào Minh mà nói:

-Nếu bọn này không cho cậu đi cùng với tớ, thì tốt nhất cậu nên đi với đám đông, như vậy sẽ ít nguy hiểm hơn.

Rồi thằng bé đi xuống hầm cùng với 2 bức tượng, trông dáng đi đằng sau thật đáng thương, nếu không có cái áo dài màu xanh đó trông thằng nhóc sẽ chẳng khác nào tù nhân...

Cả bọn đành tiếp tục đến sân trước để dự bữa tiệc. Một bữa tiệc linh đình được tổ chức ở sân trước mà xa cả trăm mét cũng có thể nhìn thấy. Bầu trời tràn ngập pháo hoa nổ đôm đốp mà chả cần có ai bắn, những hạt tuyết trên trời vẫn đang rơi nhưng lại chẳng hạt nào rơi xuống đất, những bàn tiệc dài đằng đẵng toàn những thức ăn từ mặn đến ngọt, những loại nước đủ các màu sắc lẫn mùi vị khác nhau, những bài nhạc hào hứng được vang lên ở khắp mọi nơi. Một không khí náo nhiệt và vui vẻ. Ở giữa sân là một cây đào, một cây đào lớn đến chừng mấy mét đã bắt đầu ra hoa. Trên cây đào ngoài những bóng đèn nhỏ xíu ra thì cũng treo đầy những bao bì màu đỏ.

Chúng vừa đến thì đã gặp anh Thắng ở đó, anh ta tươi cười vỗ vào lưng Minh:

-Các em đến rồi à? Mấy ngày cấm túc trong phòng chắc không dễ chịu lắm nhỉ.

Minh chỉ cười nhẹ. Anh chỉ vào trong:

-Tham gia bữa tiệc đi nào, tận hưởng đi...

Bọn chúng vào, bữa tiệc này được dự đầy đủ bởi tất cả các thí sinh, nam là mặc áo xanh, nữ là mặc áo hồng. Quang cũng ở đây, nó đang cắm cúi tại khu đồ ăn, khi vừa thấy Minh nó liền giơ cánh tay mập ú của nó lên chào. Có một điều khá vui, đấy là thằng Đức không có ở đây, có lẽ thằng đó bị phạt như An, chắc vì tội làm mất kiếm. Ở đây chỉ có thằng Trí với Đồng, có vẻ chúng lúc này như rắn mất đầu, chỉ dám lườm chứ chẳng làm gì Minh. Bữa tiệc có vẻ vui, nhưng Minh lại không có tâm trạng để dự tiệc. Ở trên không có mái, sân chính nên tường xung quanh cũng chẳng cao, nói cách khác là ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể bị tấn công. Ở đây chỉ có mấy bức tượng và anh Thắng, hình như còn có cả cô Linh nữa, và ánh mắt không mấy thiện cảm của cô ta vẫn nhìn chằm chằm Minh.

Bữa tiệc được đầu tư khá kĩ lưỡng, thậm chí còn có cả các ban nhạc và sân khấu riêng để biểu diễn, một cái màn hình lớn để chiếu những chương trình chào đón năm mới. Và cuối cùng cũng đến nửa đêm, bữa tiệc có một chương trình đặc biệt, đó là các thí sinh nào chưa đến 18 tuổi có thể được phép lấy những bao màu đỏ được treo trên cây. Đây là một chương trình hào hứng, Vũ cười tươi:

-Không biết sẽ được bao nhiêu đây, bình thường bố tớ lì xị tớ tận 10 đồng vàng cơ...

Anh Thắng tổ chức một đợt bốc thăm trước, cuộc bốc thăm để chọn ra thứ tự người lấy bao, và bằng một cách trùng hợp, Minh bốc được số một. Nó kiếm một bao màu đỏ, nằm ở phía cao nhất trên cành đào mà nó có thể với lấy. Cái túi khá khá nặng và phồng, điều này cũng khiến cho thằng bé giúp thằng bé cảm giác dễ chịu hơn việc lo âu bởi những con quái, một phần cũng bởi nó cũng biết đến vụ lì xì này từ lâu, nhưng cũng rất lâu rồi nó không được lì xì sau khi ra khỏi trại mồ côi.

Minh mở bao lì xì ra, nhưng có thứ gì đó như đạn bay ra khỏi bao lì xì. Thứ đó phóng ra theo một làn khói nhanh và chúng cũng nhanh chóng thành hình trước mặt Minh. Đó là một thứ khổng lồ sau làn khói, cao gấp đôi Minh. Làn khói dần tan đi và hiện ra là hình ảnh một con quái thú. Trên người chúng sần sùi, phủ đầy rêu. Chúng không có mắt, nhưng lại có một lỗ mũi lớn.

Minh nhanh chóng lùi lại tránh xa con quái thú. Ngay khi con thú được thả ra, hàng loạt phong bao lì xì khác đều có những làn khói phóng ra và hiện lên hình dạng quái thú. Đếm qua cũng đã đến khoảng hơn 30 con Thính Quỷ.

Minh tự tin, nó nghĩ rằng đám này vốn không biết mùi nó. Cả 3 đứa Minh, Vũ, Trinh chia ra 3 chỗ đứng khác nhau và hòa vào dòng người để con quái này không thể đánh hơi được chúng. Nhưng không hiểu sao, bằng một cách kì lạ đến rợn người, toàn bộ 30 khuôn mặt không mắt đều nhìn về một hướng, đó là hướng của Minh. Chúng xông hàng đàn vào chỗ Minh, con đầu tiên chuẩn bị chạm được đến Minh thì bị đập vỡ đầu bởi một cây gậy. Cây gậy đó là của cô Linh. Cô ta xông vào tấn công lũ quái, nhưng có vẻ chỉ cản được 2-3 con. Đám tượng cũng tiến đến nhưng chỉ cần vài con Thính Quỷ cũng có thể đập vỡ được hàng đống tượng. Một số thí sinh cũng tham gia chiến đấu với chúng, nhưng có vẻ không hiệu quả, kể cả đứa có mình sắt như Quang.

Minh cảm thấy bất ổn, nhưng nó không biết phải chạy đi đâu bây giờ khi mà khoảng 10 con đứng ở mọi lối ra, không có chỗ để chạy. Một con xông vào chỗ Minh, nhưng những móng vuốt sắc nhọn của nó cố chạm vào Minh mà không được. Chiếc vòng cổ của Minh đang phát huy tác dụng. Có lẽ chiếc vòng đang cố gắng ột cách hiệu quả để bảo vệ Minh khỏi đám này. Nhưng mà nếu thế chắc chẳng được lâu, 5-6 con đã túm tụm vào làm cho Minh bị nằm bệt dưới đất.

Tiếng chuông đâu đó cứ văng vẳng, có vẻ như đấy là tiếng chuông báo hiệu để gọi các Giám Quỷ Quân ở toàn lâu đài chạy vào. Tiếng bước chân chạy bụp bụp dưới đất khiến Minh cũng có thể nghe thấy, nhưng mà nó không nhìn thấy được vì đang bị che khuất bởi đám Thính Quỷ. Nó chỉ nhìn thấy được mập mờ qua kẽ chân của đám quỷ là mấy người đang cố gắng hạ đám này, và mấy người khác đang cố gắng cứu nó ra khỏi đám quỷ, nhưng rất nhiều người khác đang gặp khó khăn bởi đám còn lại.

Bỗng nhiên, một mồi lửa phóng từ trên trời xuống lưng lũ quỷ đang túm tụm lại xunh quanh Minh. Chúng gào, chúng thét, chúng lần lượt tản ra. Minh đã thoát, một mồi lửa, nhưng ngọn lửa này rất quen. Minh dám chắc chắn là nó biết người phóng ra đám lửa này, và nó không nhầm: Tí Tị đang dùng lửa của mình để tiêu diệt đám quỷ.

Chẳng mấy chốc mà đám quỷ đó đã nằm la liệt trên mặt đất. Đây là điều đáng mừng, nhưng điều gây ức chế cũng xảy đến khi mà sau khi đám quỷ bị diệt thì lão Trường mới dẫn quân của mình đến. Tí Tị bay xuống, anh ta nhìn lão Trường với ánh mắt tức tối, anh ta thét lên:

-Sao không đợi đến sáng đến luôn thể?

Lão Trường im re, ông ta chẳng biết nói gì. Tí Tị lại tiếp tục nói:

-Ông là nguồn an ninh chính của lâu đài, là tướng quân của cả vùng phía Nam, mà cản mấy con quái ra khỏi lâu đài mà cũng không làm được sao? Các vị Thẩm Sứ đang ở đây, họ mạnh thật nhưng họ còn đang lo chiều chuyện, đến Giao Thừa họ còn không được nghỉ ngơi, còn mấy ông lại định nghỉ? Ông còn biết làm gì khác ngoài bắt mấy người độn thổ trái phép không?

Tí Tị tiếp tục mắng chửi thêm một lúc nữa, cho đến khi đội y tế đến. Có một số người bị thương bởi vì đánh nhau với đám quái, máu me bê bết trên nền đất, hầu như ai bị chúng động vào đều bị thương, ngoại trừ Minh.

Minh lúc này nó chả để ý, sự nghi ngờ trong nó đã lên cao. Nó trò chuyện với Vũ và Trinh, đang ngồi nghỉ ngơi ở một góc và cũng may chúng không bị sao. Minh nói:

-Tớ bắt đầu nghi ngờ lão Trường hơn rồi đó. Lão ta cố tình đến muộn để có đủ thời gian.

Trinh đồng tình:

-Chuẩn, lão ta đến quá muộn, rất có thể lão là do anh em Ba Tự giả dạng.

Vũ nói:

-Nguy hiểm thật, nhưng bây giờ biết phải làm sao?

Minh thở dài:

-Tớ nghĩ chúng ta chưa buộc tội được lão đâu, bây giờ tớ nghĩ bọn mình cần nghỉ ngơi...

Đội y tế đã hỗ trợ, băng bó, đưa những người cần đưa đến phòng y tế. Những người bị thương nhẹ hay không bị sao thì được trở về phòng, trước khi về thì phải bị khám người kĩ càng để đám bảo chúng không mang thứ gì nguy hiểm trong người.

Mỗi nhóm có vài Giám Quỷ Quân hộ tống đi về thẳng phòng của mình, Hồng cũng không đi được với Trinh mà phải đi về phòng của mình. Ba đứa Minh, Vũ, Trinh cùng nhau mệt mỏi đi về phòng.

Khi nó đi đến cầu thang để về phòng, nhưng cả 3 đứa đều cảm thấy kì lạ khi mà cửa của nó mở toang. Bình thường khi An ở trong hay cả 4 đứa ở trong đều đóng cửa. Cánh cửa thì mở toang, còn 2 bức tượng canh giữ An lại chẳng thấy đâu cả.

Cả đám trẻ con bắt đầu thấy bất ổn. Minh, Vũ với Trinh nhanh chóng chạy xuống. Chúng sựng hết cả người, 2 anh chàng Giám Quỷ Quân đi đằng sau chúng cũng biến sắc. Một người bảo với người còn lại nhanh chạy đi báo với lão Trường. Bên trong là một cảnh tượng kinh hoàng: Hai bức tượng bị nát bét nằm ngay ở cửa, các kệ sách đổ tứ tung, có những kệ vỡ nát bét dưới sàn, đồ đạc trong hầm thì lộn xộn khắp nơi, và đáng sợ hơn cả, là An đang nằm dưới đất, máu me bê bết dính cả sàn nhà lẫn bộ quần áo. Điều đáng chú ý là trên tường còn có dòng chữ được viết bằng máu, có lẽ là máu của An: "Ba Tự Tung đã ở đây"...