- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi
- Chương 14: Gậy ông đập lưng ông
Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi
Chương 14: Gậy ông đập lưng ông
“Nguy hiểm thật, tao thiếu chút nữa đã tin lời mày nói rồi.”
Nói xong câu đó, tôi quay người, không quay đầu lại mà đi luôn.
Loại chuyện báo thù này, cần phải chậm rãi lên kế hoạch.
Lâm đ*o Phong đối với tôi, tuy rằng không phải thù gϊếŧ cha, lại có mấy cái mối hận đoạt thê, hơn nữa không chỉ một lần tính toán dụ dỗ một thanh niên tốt như tôi đi lên con đường sai trái, cùng các loại lỗi cộng thêm vào, thiên đao vạn quả chết cũng không đủ.
Đáng tiếc xã hội hiện đại không cho phép phóng hỏa đốt nhà thuê kẻ gϊếŧ người.
Tôi xếp bằng ôm tay ngồi trên giường, trong lòng lửa giận ngút trời.
Lâm đ*o Phong a Lâm đ*o Phong, mày cướp bạn gái tao tao có thể coi mày vốn là đồ cặn bã không có nhân tính khuyết thiếu lòng thương cảm thiếu hụt đại não tiểu não hạ lưu đê tiện vô sỉ trời đất bất dung, nhưng mà mày không tìm đường chết không vui hay sao mà lại xúi giục Tưởng Dung dẫn dụ tao nói tao là GAY.
Mày thú dzị chút có được không hả.
Mệt tao còn cho rằng mày thật sự có ý nghĩ gì với tao hại tao vài buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không yên.
Mày như vầy như vậy hại tao, rốt cuộc tao làm đồng tính luyến ái đối với mày có chỗ nào tốt cơ chứ?
Chỗ tốt?
A? Trong đầu bỗng hiện lên những hành động lúc trước của Lâm đ*o Phong, một loại ý nghĩ quỷ dị xông ra.
“Mặt nó như vầy, một bộ dáng oán phụ nhà lành bị địa chủ cường bạo.” Tiêu Quân Cường cầm ca đánh răng, miệng đầy bọt chỉa vào người tôi hỏi.
“Chắc là lại dỗi Lâm đ*o Phong đấy,” Hoàng Suất mới vừa gội đầu xong, mặc kệ đầu đầy nước, đặt mông ngồi lên trên giường của tôi, nghiêm túc nhìn tôi, “Em gái à, nghe anh nói một câu này, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận, em rể anh tuy có chút bịp bợm, tính cách lại không tốt như người ta, nhưng lấy gà theo gà lấy chó theo chó em hãy chấp nhận đi.” Sau cùng, còn kéo tay tôi, ngâm dài giọng điệu sâu xa, “Sớm chút làm hòa, ha?”.
“Cút sang một bên.” Tôi một cước đá hắn xuống giường.
Hoàng Suất lật người một cái ngã khỏi giường, vừa lúc đối mặt với Lâm đ*o Phong vừa mới đuổi trở về, tên kia xoát cái đứng lên, vỗ bả vai Lâm đ*o Phong: “Em rể à, mày đối với em tao tốt chút, lời ngon tiếng ngọt dỗ nhiều chút, mấy ngày nay cái tên bên hội học sinh kia luôn chạy đến ký túc xá chúng ta, còn không thì gọi điện tìm vợ mày, ánh mắt kia thấy thế nào cũng không đúng, lòng muông dạ thú, người qua đường đều biết.”
“Đúng vậy đúng vậy,” Tiêu Quân Cường tiếp lời, “Người ta chính là một quan nhân đấy, nếu thật muốn cướp đi rồi mày khóc chết cũng không có cách.”
Hai người này càng nói càng nghiện. Tôi dùng khóe mắt nhìn sang Lâm đ*o Phong, hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm, sâu trong mắt mang theo một thứ gì đó không nói nên lời, nhìn đến lòng tôi hoảng sợ.
“Được rồi được rồi!” Tôi hướng về phía hai người kia gọi, “Chúng mày có phiền không hả! Không có việc gì đùa kiểu này vui lắm sao! Có còn là bạn bè nữa không hả!”
Tôi người này trước giờ tốt tính, còn chưa từng tức đỏ cả mặt với bất cứ người nào trong ký túc xá trừ Lâm đ*o Phong, một câu nói này thế mà lại gợi ra được uy lực không hình dung nổi, trong nháy mắt ký túc xá yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng ống nước ào ào chảy, Tiêu Quân Cường cùng Hoàng Suất trợn mắt há mồm nhìn tôi, một lúc lâu sau, Hoàng Suất mới chọc chọc Lâm đ*o Phong: “Hôm nay nó giận thật à?”
Lâm đ*o Phong không để ý tới hắn, tiếp tục dùng cái loại ánh mắt khiến người ta khó chịu kia nhìn tôi, giọng nói trước nay chưa có thấp khẽ: “Tây Duệ…”
Nghe được hai âm thanh mang theo vẻ yếu thế ý vị, cằm Hoàng Suất Tiêu Quân Cường vốn là đã muốn không xong cạch cạch một tiếng, rớt.
Tôi không hé răng, ngã xuống giường dùng chăn che lại đầu, tiếp tục nghĩ về cái ý nghĩ vừa rồi xẹt qua trong đầu tôi.
Kết hợp với đủ loại hình thức tư tưởng phi nhân loại không bình thường của Lâm đ*o Phong, hơn nữa với dị động lúc trước của hắn… Tôi có phải có thể cho rằng, hắn từ rất sớm trước kia đã theo đuổi tôi??!!
Càng nghĩ càng xác định đây là một tên cặn bã, tôi vốn nghĩ hắn biếи ŧɦái chỉ là chuyện gần đây, thì ra từ rất lâu trước kia đã có tiềm chất biếи ŧɦái.
Lúc đầu còn cho rằng nghĩ thông suốt điều này lòng tôi sẽ tốt hơn một chút, thật không ngờ trái lại càng buồn bực.
Cái 34D màu đen kia
(bra:v)
cùng khuôn mặt sánh ngang quốc mậu của hoa hậu lớp Tưởng Dung ở trước mắt tôi lắc lắc, lắc tôi tới khí xung đan điền, nổi cơn thịnh nộ.
(quốc mậu: thương mại quốc tế)
Lâm đ*o Phong, mày đúng là xứng với cái tên hoa hoa công tử ha.
Một con ngựa đực!!
Lâm đ*o Phong nằm giường trên nghiễm nhiên cả đêm không ngủ, lăn qua lộn lại.
Tôi cũng không tốt hơn chỗ nào, đỏ mắt nghĩ về đại kế báo thù của tôi.
Sáng hôm sau không cần lên lớp, sớm tinh mơ, tôi từ trên giường đứng lên, dưới ánh mắt nóng bỏng của Lâm đ*o Phong lắc lư lắc lư ra ngoài.
Sau mười mấy phút, tôi ngồi trong phòng máy của trường, vừa nhìn QQ vừa không thèm đếm xỉa đến chơi Lianliankan.
Cứ thế đã tiêu phí hơn phân nửa buổi sáng, đến khi tôi cho rằng đã không còn hy vọng, ảnh đại diện trên QQ vẫn luôn nhìn chằm chằm bắt đầu chớp nháy, khuôn mặt hồng nhạt bong bóng của MM sáng lên.
“MM đã lâu không gặp.” Thấy cô login, tôi lập tức gửi tới một khuôn mặt tươi cười, tốc độ cực nhanh, làm người ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra tôi là ngồi chờ.
“Yo, ca ca, anh còn sống à nha.” Tình Thiên Thiên Lam nói chuyện vẫn luôn mang cảm giác vô cùng hài hước và có sức bạo phát.
“Nhờ phúc ngài,” Tôi hớn hở nói, “Lúc trước không phải vội vàng cùng Bush gọi điện thoại thảo luận vấn đề mì thịt bò tăng giá sao, gần đây rảnh rỗi ca ca em lập tức tìm em đây.”
MM cũng không ngốc: “Tìm em làm gì?”
Tôi suy nghĩ một lát, quyết định trực tiếp vào chủ đề chính: “Em xem chúng ta nam chưa cưới nữ chưa gả lại lớn lên trong cùng một thành phố dưới cờ đỏ năm sao… Có phải có thể bồi dưỡng một chút cảm tình hay không?”
Lời mới nói ra miệng tôi đã hối hận, tuy đã dùng phương thức nói chuyện chính thống của Tiêu Quân Cường (?), nhưng MM này có phóng khoáng hơn nữa thì tôi nói vậy có hay không quá mức hung hãn
(彪悍), lỡ như kí©h thí©ɧ đến người ta, làm cô sợ thì biết làm sao bây giờ.
Khoảng chừng qua vài phút, Tình Thiên Thiên Lam mới trả lời.
Hai chữ đơn giản có lực–‘Được rồi.’
————————–
Hẹn với Tình Thiên Thiên Lam cuối tuần gặp mặt.
Tôi vẫn còn tránh né Lâm đ*o Phong, mặc dù có vài lời muốn nói với hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn tôi sẽ tức lên, câu nói kia làm sao cũng không nói được.
Mà nói thật, Tây Duệ tôi đây cũng rất được người ta yêu thích, không còn Lâm đ*o Phong hắn đi theo làm tùy tùng, thì vẫn còn có Ôn Trác mỗi ngày dính bên người.
Mỗi ngày đi ngủ ăn cơm đi học thậm chí đi WC, tôi đều có thể cảm giác được ánh mắt bi thương mà buồn bực mãnh liệt của Lâm đ*o Phong ở cách đó không xa. Làm tôi ăn không ngon ngủ không yên, thỉnh thoảng tinh thần hoảng hốt.
Chiến tranh lạnh giữa tôi và Lâm đ*o Phong trực tiếp dẫn đến bầu không khí xấu hổ trong ký túc xá, hai bé con đáng thương kia muốn nói cũng không dám nhiều lời, không thể đùa giỡn đến nghẹn muốn chết.
Vào thứ sáu, vũ trụ nhỏ của hai người rốt cục bùng nổ, kiên quyết lôi kéo toàn bộ ký túc xá chúng tôi bao đêm đi hát KTV.
Dưới ánh đèn mập mờ trong phòng bao, Tiêu Quân Cường một bài ‘Bạn bè’
(朋友)
hát đến tê tâm liệt phế nhân thần cộng phẫn, làm nhân viên phục vụ phải chạy đến nhìn hai lần, chúng tôi ba người trăm miệng một lời mà nói cho nhân viên phục vụ sắc mặt trắng bệch rằng hai tay chúng tôi tất cả đều dùng để bịt lỗ tai cho nên tiếng kêu như gϊếŧ heo kia không phải là chúng tôi quần ẩu hắn làm ra (mặc dù chúng tôi đều rất muốn làm như vậy).
Sau khi Hoàng Suất hát xong ‘Anh em’
(兄弟), tôi kiêu ngạo phát hiện thật ra tôi từ nhỏ âm nhạc kém luôn bị phê bình là lạc giọng kỳ thật vẫn hát không tồi.
Tôi và Lâm đ*o Phong không ai đi tranh micro, nghe tiếng hát của hai tên kia thống khổ như bị lăng trì, nghĩ tới nghĩ lui, tôi đơn giản gọi người phục vụ đưa lên hai lon bia, không nói hai lời trút say bọn họ.
Thật vất vả trút cho hai người kia ngậm miệng, choáng choáng váng váng nằm trên sô pha ngủ, bốn phía rốt cục thanh tĩnh, tôi cũng uống không ít, có chút choáng đầu, theo bọn họ nằm lên sô pha.
Thân thể hỗn loạn, nhưng đầu óc lại thanh thản trước nay chưa từng có, tôi làm bộ như đã ngủ, ánh mắt len lén liếc Lâm đ*o Phong.
Hắn ngồi trên ghế sô pha cao nhất, từng ngụm từng ngụm uống bia, vẻ mặt giấu trong bóng đêm, nhìn không rõ.
Trong TV vẫn như cũ phát ra bài hát mà Hoàng Suất bọn họ đã chọn, tất cả đều là tình bạn bè hữu nghị các loại. Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có chút buồn cười, một nơi nào đó trong tim đột nhiên đau.
Tôi nghe thấy Lâm đ*o Phong tắt nhạc, cầm micro, khẽ hát: “2.A.M. And the rain is falling, here we are at the crossroads once again…” Thanh âm hắn trầm thấp, mềm nhẹ mà giàu từ tính.
Thì ra trong ký túc xá thật sự có người biết hát…
“…is this meant to be
you’re asking me
but only love can say try again or walk away…”
Tiếng hát của hắn càng ngày càng khẽ, cũng càng ngày càng gần, tôi hé mắt, thấy hắn ngồi xổm bên cạnh sô pha, micro đặt trên bàn trà, trong ánh sáng của hình ảnh chớp nháy trên TV nhỏ giọng hát cho tôi nghe.
“that’s something only love can do
i know if i could find the words
to touch you deep inside
you’d give our dream just one more change
don’t let this be our last goodbye......”
(Trích từOnly Love, lời dịch có trên mạng)
Hắn vươn ngón tay, cẩn thận chạm vào mặt tôi.
Rượu lên, đầu tôi lập tức choáng váng.
Tôi mở to mắt, nhìn hắn, ngón tay hắn cứng ngắc đặt trên mặt tôi, không rời đi.
Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, trong phòng bao yên tĩnh, ánh đèn lờ mờ tỏa ra màu sắc nhu hòa, hình ảnh trong TV không ngừng chớp nháy thay đổi, bên cạnh không biết là ai lẩm bẩm trở mình, tóc tôi trượt đến chóp mũi, ngứa.
Không biết là ai chủ động, khi đã nhận ra, môi hai người đã dính vào nhau rồi.
Lúc tách ra, tôi mới phát hiện chính mình làm ra một hành động kinh người tới cỡ nào.
Hoàng Suất Tiêu Quân Cường vẫn còn đang ngủ say ở một bên.
“Tây Duệ, tao đối với mày là thật…” Lâm đ*o Phong gạt mấy sợi tóc rũ xuống của tôi đi, nhỏ giọng nói, “Cùng đối với các cô gái kia không giống nhau…”
Những lời này làm tim tôi run lên, đầu óc nháy mắt thanh tỉnh.
“Được rồi,” Tôi kéo hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Tao cho mày một cơ hội, hôm nay bắt đầu, mày có thể dùng mọi thủ đoạn hoa hoa công tử của mày, nếu như tao rung động, tao sẽ cùng mày quen nhau.”
Lời chậm mất mấy ngày, rốt cục cũng nói ra.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi
- Chương 14: Gậy ông đập lưng ông