Chương 11: Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt gặp

“Tây Duệ, em thích ăn cá hay ăn thịt hơn vậy?”

“Tây Duệ, thời tiết lạnh rồi nhớ mặc nhiều quần áo hơn đó.”

“Tây Duệ, buổi tối đi xem phim được không?”

“Tây Duệ......”

Mới được vài phút, phía sau đã lại truyền đến thanh âm của ác ma.

Tôi chưa bao giờ biết một người từng là thần tượng quốc dân thời trung học cũng có thể mặt dày dính người tựa miếng cao chó như thế này, một tuần này, hắn chỉ còn mỗi đi học đi WC với ngủ là không dính bên người tôi thôi.

Nhờ hắn ban tặng, thằng nhãi Lâm đ*o Phong kia đã một tuần rồi không cho tôi sắc mặt hòa nhã.

Không thể nhịn được nữa vậy thì không cần nhịn nữa, tôi quay đầu lại nói: “Ôn Trác, anh có phải rất rất rảnh rỗi hay không?”

“Không hề, công việc của hội học sinh rất nhiều.” Hắn mỉm cười, “Nhưng mà anh có thể dành ra nhiều thời gian hơn vì em.”

Lời này của hắn tôi nghe thế nào cũng thấy cực kỳ quái dị.

“Ôn Trác anh không có bạn gái sao?”

“Không có.” Như đinh đóng cột không chút do dự trả lời.

Tôi vò đầu: “Anh không có bạn gái cũng không thể ngày nào cũng quấn quýt lấy tôi chứ.”

“Đó là bởi vì......” Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt thối của Lâm đ*o Phong phía sau tôi, mỉm cười ghé vào bên tai tôi, “Anh thích em.” Nói xong, còn rất sắc tình thổi vào tai tôi một hơi.

Trời ơi ~~~~ anh biếи ŧɦái hả, da gà da vịt tôi đều rớt đầy đất luôn rồi, chưa kịp nói chuyện đã bị Lâm đ*o Phong một phát kéo ra đằng sau.

“Trời đang nóng bức áp sát vào nói như thế có nóng hay không hả.” Trong buổi hoàng hôn gió thu nhàn nhạt thoải mái, Lâm đ*o Phong đã nói như vậy.

“Tôi vậy mà có thấy Tây Duệ nóng đâu nhỉ.” Ôn Trác giơ tay cười nói, “Như vậy đi, Tây Duệ, quyết định rồi đó, bảy giờ tối nay anh chờ em ở rạp chiếu phim.”

Sau đó hắn nghiêng sang bên cạnh đối mặt với Lâm đ*o Phong, ánh mắt hai người giao nhau, tia lửa văng khắp nơi, kim quang bắn ra bốn phía, giống như võ lâm cao thủ đang so chiêu vậy, nháy mắt đã làm được trăm ngàn hiệp.

Tôi bịt lấy lỗ tai,

toàn thân tê dại nhìn hai người bọn họ.

Trên sân trường, hai nam nhân anh tuấn đang nhìn nhau, thấy thế nào cũng (ái muội) đến khiến người ta khó chịu.

“Đi thôi đi thôi.” Tôi kéo Lâm đ*o Phong đi về. Tên kia cố chấp chết đi được, bị tôi kéo đi, ánh mắt lại vẫn còn chặt chẽ dính trên người Ôn Trác. Tôi dứt khoát che đi tầm mắt của hắn, đẩy hắn đi.

Kết quả, Lâm đ*o Phong lại bày ra sắc mặt thối cho tôi xem.

Sau khi cơm nước xong xuôi trong bầu không khí đầy áp lực ấy, tôi dưới ánh mắt đủ để gϊếŧ chết một con trâu của Lâm đ*o Phong chậm rì rì lắc lư đến rạp chiếu phim.

Rõ ràng còn chưa tới giờ, Ôn Trác lại sớm đã chờ ở nơi đó.

Tuy rằng không phải chưa từng tới rạp chiếu phim của trường học, nhưng mà xem phim cùng một nam nhân khác thật đúng là không phải kỳ cục bình thường.

Nhất là nam nhân kia còn một bên cầm tay tôi, một bên cầm bỏng ngô, dùng một loại tư thế bảo vệ vây tôi ở trong ngực hắn, chen qua đám người, trước tiên kéo ghế ra, nhìn tôi ngồi xuống, rồi mới ngồi vào bên phải tôi.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, tôi cũng không phải con gái, một thằng con trai lớn tướng lại bị người ta làm như vậy, thật sự là rất kỳ cục.

Rạp chiếu phim đang chiếu một bộ phim tình yêu Nhật Bản, tiểu soái ca cao trung cùng mỹ thiếu nữ mặc quần áo thủy thủ ám muội đến ám muội đi, kế thừa nhịp điệu chậm như rùa bò trước sau như một của phim tình yêu, vừa xem tôi vừa buồn ngủ, đành phải nhét bỏng một miếng lại một miếng vào miệng để nâng cao tinh thần.

Khi nào mới xong vậy hả giời, chán muốn chết mất, nếu xem mấy cái phim như Spider Man The Matrix Resident Evil hay gì đó tương tự thì thật tốt biết mấy.

Tôi ngồi tại chỗ rung rồi rung, rung lại rung, cuối cùng cũng rung tới gần kết thúc.

Khổ hình sắp chấm dứt, tôi nâng cao tinh thần, ngồi ngay ngắn lại chờ đợi kết thúc.

“Anh xx anh biết không?” Mỹ thiếu nữ mặc quần áo thủy thủ trợn to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn tiểu soái ca nói, “Viên cúc áo thứ hai trên đồng phục gần trái tim nhất, nên đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng không thay đổi, chỉ có thể đưa cho người mình yêu nhất. Cho nên...... Có thể cho em viên cúc áo đó của anh không?”

‘ lách cách...... ’ tôi nhẹ buông tay, bỏng trên tay ào ào rơi xuống mặt đất.

“Được, xx.” Tiểu soái ca đỏ mặt giựt cúc áo trên đồng phục xuống, đặt vào trong tay mỹ thiếu nữ, sau đó mỹ thiếu nữ nhón chân lên, hai người đứng dưới tàng cây anh đào đẹp đẽ cô ngần hôn nhau. Tiếng nhạc kết cục duyên dáng vang lên.

Tôi đã hoàn toàn hóa đá mất rồi, nửa há miệng, tay phải vẫn còn lơ lửng trên không trung duy trì tư thế cầm bỏng.

Ôn Trác mặt không đổi sắc, cúi người xuống nhặt từng miếng từng miếng bỏng lên, cho vào trong túi rác. Sau đó bắt lấy tay vẫn còn dừng trên không trung của tôi, đặt trên tay vịn của ghế, nắm thật chặt.

“Cái kia, ” tôi cười gượng gạo, “Cái tập tục này thật là kỳ quái......”

“Rất lãng mạn mà.” Hắn cười đến tao nhã, đặt trong phần cuối khúc nhạc uyển chuyển hàm xúc động lòng người của kết cục, nghiễm nhiên là một ôn nhu quý công tử trong truyện tranh manga.

“Cái này......” Tôi tiếp tục cười, “Đối với nam nhân hẳn là không có hàm nghĩa gì đặc biệt đâu nhỉ......”

“Em nói xem?” Hắn cười đến là hiền từ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của tôi, nhẹ nghiêng thân mình, ghé miệng vào bên tai tôi, nhẹ giọng nói, “Tây Duệ, anh thích em.”

Đèn trong rạp chiếu phim ‘tách’ một tiếng bật lên, khán giả như thủy triều nhanh chóng đi ra ngoài, thanh âm của những chiếc ghế đóng lại cũng thanh âm ồn ào của đám người khiến cho suy nghĩ của tôi rối loạn hết sạch. Ôn Trác cũng không nói gì, chỉ nắm tay tôi ngồi nguyên tại chỗ.

(ghế trong rạp chiếu phim phải lật ra mới ngồi được, đứng lên sẽ tự lật lại => ghế đóng lại)

Chúng tôi cứ như vậy ngồi không nhúc nhích trong rạp chiếu phim, thẳng đến khi bốn phía dần dần an tĩnh lại.

Tôi lúc này mới cứng ngắc lên tiếng: “Ôn Trác...... Ha ha, anh thật hài hước.”

“Hài hước?” Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, thở dài, “Nếu em nghĩ như vậy anh sẽ rất buồn đấy.”

“Hả?”

Hắn nghiêng đầu, quay bả vai tôi sang: “Cần xem chứng minh không?”

“Hả? Cái gì......” Nửa câu nói còn lại đã bị người dùng miệng chặn lại, luồn cả vào khoang miệng.

Nụ hôn sâu này khác với nụ hôn bá đạo của Lâm đ*o Phong, Ôn Trác chỉ hôn một lát là dừng, thân sĩ mà ôn nhu.

“Tây Duệ, vô luận em có tin hay không, anh đã thích em từ rất lâu rồi.” Hai tay hắn giữ lấy bả vai của tôi, rất nghiêm túc nói, “Hồi cao trung, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy em, một mình ngồi trên tầng cao nhất, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào sườn mặt em, rõ ràng cách xa như vậy, anh lại có thể tinh tường nhìn ra biểu tình thích ý của em, giống hệt như thiên sứ vậy.”

Thiên, thiên sứ!???

Tôi há hốc miệng, nghĩ muốn nói với hắn anh nhìn lầm rồi, tôi lớn lên giống HELLO KITTY nhưng ẩn giấu tâm hồn bạo long, anh cũng không nhìn thấy tôi lúc ngủ hay tôi lúc móc mũi. Lại nghe thấy hắn bỗng nhiên nâng cao thanh âm: “Tây Duệ, anh thích em! Anh tin tưởng phần cảm tình này so với của cái người chỉ biết nhìn không biết nói cũng không biết làm gì kia thì chân thực hơn nhiều! Cái tên hèn nhát sợ sệt kia không thích hợp với em!”

Khi hắn nói xong một câu cuối cùng kia thì ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía sau tôi, tôi vốn đang bị cái câu người hèn nhát sợ sệt kia làm cho chấn động tới đầu óc quay mòng mòng, nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, cũng thuận thế quay lại nhìn.

Sau đó tôi liền thấy Lâm đ*o Phong, hé ra khuôn mặt tuấn tú đen thui, hai mắt tóe lửa đứng ở xa xa nhìn chúng tôi.