Hai hôm liền em xuống bãi xe muộn 10 phút. Và cả 2 hôm em Nan đều đợi ở đó.
- Anh! Em cần lời giải thích
- Clgt? Có gì để giải thích đâu. Thôi muộn rồi em đi làm đi.
Thế là chẳng nói chẳng rằng em dắt ngay xe của chị Nan Nồn ra tít ngoài ngõ dựng ở đấy Em nó lon ta lon ton chạy theo. Em nhìn qua gương thấy vẻ mặt hớt hởi của nó cùng với cái cặp mông ngoe nguẩy, dâʍ ɖu͙© trong người lại nổi lên :”> Thực sự 2 ngày hôm nay em không thấy nụ cười ấy, cặp mông ấy, cũng có 1 tý gọi là nhớ nhẹ Tuy vậy em vẫn làm ra vẻ mặt lạnh tanh…
Buổi tối, như thường lệ, vén rèm lật cửa chớp nhìn sang nhà hàng xóm.
Phóng thứ nhất: hôm nay có 1 đứa ở nhà, là đứa gầy, 1 đứa đéo biết đi đâu. Em gầy hôm nay diện bộ áo đấu của Real Madrid, sau lưng mang áo số 69. Hình như nó vừa ra nhà văn hóa đá cầu. Cũng như mọi ngày em nó vừa ngồi gõ laptop vừa thỉnh thoảng cười tủm. Chắc đang chat với người yêu. Em còn để ý thấy thỉnh thoảng nó cho tay vào chỗ kín gãi gãi xong cho tay lên mũi ngửi ngửi. Êu! Kinh bỏ mẹ Thầm nghĩ: chắc bé này cũng hay tɧẩʍ ɖυ như mình
Phòng thứ 2: em không nhìn bên trong nhưng hôm nay bà mụ 8x vừa già vừa xấu ở đó lại đang đứng ngoài hành lang buôn điện thoại. Dm giọng thì chua the thé. Được mỗi cái là ngực to vãi chưởng!
Em lại đánh mắt qua phòng thứ 3 – nơi ở của Nan Nồn. Và em nó lại đang khóa cửa để đi đâu đó. Mặc một bộ váy ngắn màu da cam dài đến tầm giữa đùi. Xem chừng có vẻ mỏng. Cơn gió nhẹ thoảng qua mà cũng khiến chiếc váy tung bay phấp phới
Dm chắc lại đi hẹn với thằng cờ hó hôm trước đây mà. Ăn mặc thế kia hẳn là tý cho dễ cởi rồi. Dm nhà nó. Con khốn nạn!
Em lấy điện thoại ra, tìm Nan Nồn. Bấm call.
2 cuộc liền không nghe máy. Á à, mày bơ bố à. Con chó mất dạy.
Em ức chế quá. Những lúc ức chế thế này chỉ còn cách quay tay giải sầu. Vào x-v-i-d-e-o-s gõ “Nicky Ferrari” tìm đến cái video gì mà thằng cháu đến nhà chú chơi nhưng chú không có ở nhà ý… Video dài khoảng 30 phút thực sự là rất hay. Mới 10 phút trôi qua, đang đến cảnh thằng cháu ngồi xem phim với bà thím và tay chân nó bắt đầu mân mê lên thân thể thím … thì thằng cùng phòng về.
- Dm vào đi! Tao có khóa cửa đâu.
Tách. Cánh cửa khẽ mở. Nhìn qua gương, em giật bắn mình. Là em Lan! Em vội vàng gập laptop lại. Tay luống cuống làm rơi vỡ mẹ cái gương để bàn
- Em chào anh. Sao thấy em anh nại hốt hoảng vậy?
- Ờ ờ :”> Không có gì đâu. Chắc thấy em nên anh vui quá ấy mà. Để anh dọn cái này đã. Em ngồi đi. :”>
Em luống cuống quét mảnh vỡ, vừa lo sợ mụ thím rêи ɾỉ to quá em Nan sẽ nghe được qua cái headphone đang nằm chỏng chơ trên bàn. Và đúng là có những tiếng kêu khe khẽ từ đó phát ra thật. Thành ra để át tiếng đó đi, em phải nói nhiều hơn, nói to lên, cười nhiều hơn. Thật bất ngờ là chính nhờ điều đó mà 2 đứa đã làm lành nhanh hơn.
Đang ngồi nói chuyện linh tinh thì em Nan Nồn vòng tay qua ôm em Em thì cũng giả vờ chống cự khẽ khẽ và bảo em làm gì thế buông anh ra, nhưng tay thì cũng vòng ra sau eo người ta mẹ nó rồi
- Không! Em nhớ anh nắm. Em thích anh. Sao tự nhiên anh lại xa lánh em như vậy. Em yêu anh nắm
Em thở dài 1 tiếng. Haizzz~~~~
- Sao em lại đối xử thế anh. Em đã có người khác rồi sao em còn yêu anh?
- Không. Em chỉ thích mỗi anh thôi.
- Thế thằng hôm trước là ai?
- Ai cơ?
- Thằng mặc áo vàng tối hôm thứ 4 đó. Đó chẳng phải là người yêu em sao? Chắc là 1 người đã có 1 buổi tối vui vẻ.
Em Nan Nồn buông em ra. Vẻ mặt hơi buồn.
- Đó có thể coi nà người yêu cũ của em. Chúng em quen nhau từ ĐH và có tình cảm với nhau. Nhưng chỉ được 1 thời gian ngắn thì hai bên phát hiện ra là họ hàng của nhau. Cậu ấy phải gọi em là cô. Dù là họ hàng xa nhưng chúng em đều quyết định dừng lại. Hôm đó chỉ là cậu ấy đến thăm em thôi. Anh đừng hiểu nầm em như thế
Ôi cái định mệnh! Sao giống cái phim em vừa xem thế
Em dẫu còn nhiều nghi hoặc nhưng em vẫn khẽ kéo cô ấy để em nó tựa vào vai mình, và mắt em thì liếc nhìn đùi em ý Trời bắt đầu vào thu, buổi tối hơi se se lạnh. Ngồi như thế này công nhận là ấm
Part 2: Đề bài: Hãy tả người yêu của bạn
(Do mấy chap trước nhiều thím cứ yêu cầu phải tả em Nan ( từ h không gọi là Nan Nồn nữa nhé) nên em mạn phép dành 1 phần của chương này để tả em Lan)
Lan quê ở Hải Dương. Cái chỗ Quần Cộc Chân Chì – chẳng Tứ Kỳ thì cũng Gia Lộc ấy. Xuất thân nông dân. Nhà có vườn ổi tầm vài sào. Dm khéo có họ hàng với ông Lệ cn Rơi cũng nên. Ngọng níu ngọng no mà cũng éo hiểu sao bố mẹ ẻm là 2 người nông dân chân đất lại đẻ ra được em ý vừa trắng vừa xinh như vây. mặt nàng hình trái xoan, tóc đen dài mượt chắc chắn là dùng Sunsilk bồ kết. Môi hồng, răng đều hạt bắp, cười duyên. Và 1 điểm rất ấn tượng là cái nốt ruồi trên cánh mũi. Em đã gặp rất nhiều người con gái xinh, và họ đều có cái nốt ruồi ở chỗ ấy. Em Lan cao, mình dây. Vòng 1 thuộc hệ bưởi (nhưng là bưởi năm roi thôi), có eo có ót, thành ra nhìn vòng 3 của nàng càng thêm quyến rũ nó tròn, nó mẩy, nó tràn đầy sức sống, ai nhìn vào cũng phải mê mệt. Em ý lại hay mặc đồ công sở bó sát càng làm tôn thêm những đường cong tuyệt đẹp trên thân thể. Nhưng điều em thích nhất có lẽ là cặp đùi thon, trắng và thẳng của nàng. Nếu các thím vào F17, thớt "các thể loại chân” thì biết nhìn 1 cặp giò đẹp nó kí©h thí©ɧ đến nhường nào.
Để cho các thím dễ hình dung hơn thì em sẽ đưa hình lên, nhưng cắt mặt đi rồi nhé, kẻo có nằm vùng chết Em xin thề là đây chính là cặp giò của em Nan Nồn nhà em.