Chương 16
Lúc lái xe ra khỏi nhà bố mẹ ở phố Habour, mắt Linnette McAfee cay xè.
Chiều nay, nói lời chia tay với chị gái Gloria cũng khó khăn như vậy. Tất cả đều muốn giữ cô ở lại thật lâu, nhất là mẹ cô. Rosie không muốn con gái rời khỏi vịnh Cedar, nhưng cuối cùng chị đành phải chấp nhận quyết định của Linnette.
Đó có thể là một quyết định không hợp lý, nhưng nó là quyết định của chính cô.
Linnette đã lắng nghe tất cả những lời tranh luận của mọi người trong gia đình và cô hiểu vì sao mọi người cứ phải nói đi nói lại mãi. Đúng vậy, rời khỏi thị trấn là không hay, không giải quyết được gì cả. Nhưng cô không quan tâm tới điều đó.
Linnette không biết gì về Will Jefferson, ngoài việc anh ta là con trai của Charlotte Rhodes và là anh trai của Olivia Griffin. Will đã thuê căn hộ, và cô cảm thấy muốn hôn anh ta để cảm ơn. Cho dù anh ta có không thuê căn hộ ấy, cô vẫn sẽ rời khỏi vịnh Cedar. Sự xuất hiện của anh ta đồng nghĩa với việc cô sẽ không mất một khoản tiết kiệm để trả tiền thuê căn nhà mà cô không sống. Điều khiến bố mẹ cô lo lắng nhất là Linnette chưa quyết định sẽ đi đâu. Cô sẽ lái xe cho đến khi nào chán lang thang trên đường. Như mẹ cô đã nhiều lần nói, đây là hành động thiếu trách nhiệm nhất trong cuộc đời cô.
Linnette đồng ý. Nhưng dường như không ai hiểu được rằng cô muốn tự do.
Cả cuộc đời cô đã được mệnh danh là Bà trách nhiệm. Từ trung học, cô vào thẳng cao đẳng rồi học chương trình y tá. Sau đó tất cả những gì cô làm là học tập và làm việc. Không đi nghỉ dài ngày, không có thời gian nghỉ ngơi để tìm niềm vui hay khám phá cuộc sống. Không gì hết. Hơn tất cả, nỗi đau đớn khi chia tay Cal đã dạy cô rằng nếu cô không có một sự thay đổi lớn, cô sẽ vẫn tiếp tục phải đau khổ. Và cô đã quyết định ra đi.
Khi Linnette đi vào đường cao tốc 16, qua khu Olalla thì điện thoại di động của cô đổ chuông. Thường thì cô sẽ không trả lời. Bất kể lúc nào, cô sẽ để hộp thư thoại trả lời tự động. Nhưng chiều nay thì cô muốn nghe máy.
“Xin chào. Linnette nghe đây”, cô cố hết sức để tỏ ra hạnh phúc và thoải mái. Cô không hề cảm thấy như vậy nhưng cô phải giả vờ là mình đang như thế.
“Linnette? Chị đi thật đấy à?”.
“Mack?”. Trong tất cả mọi người, cô nghĩ rằng em trai mình là người hiểu mình nhất. Cậu không thể tham gia buổi tiễn cô ở nhà bố mẹ vì đang đi huấn luyện và cô rất mừng khi cậu gọi.
“Em vừa nói chuyện với mẹ”, cậu bảo.
“Mẹ vẫn lo lắng về quyết định của chị phải không?”.
“Vâng”, cậu nén cười. “Chị nói rằng chị thu dọn đồ và ra đi, nhưng em thực sự không tin nổi là chị lại làm vậy”.
Đó cũng là một vấn đề nữa. Chẳng ai nghĩ là cô làm thật. Ngay cả gia đình và bạn bè thân của cô cũng không tin là cô làm thế. Cô hiểu lý do của việc đó.
Bởi trong mắt mọi người, Linnette McAfee lúc nào chẳng chu đáo và đáng tin vậy, lúc nào chẳng tốt dẹp, ngoan ngoãn và... dễ đoán.
“Ừ, chị ra khỏi đây rồi”, cô cố nói.
Một thoáng im lặng. “Mẹ bảo rằng chị không biết mình đang đi đâu”.
“Đúng vậy. Chị sẽ biết khi nào chị đến nơi cần đến”.
“Như thế không giống chị”.
“Đó mới chính là chị”.
“Như thế có vẻ giống em hơn”.
“Ừ, đúng vậy”. Cô luôn ghen tị với em trai mình về cá tính và sự tự do. cậu luôn không tuân theo quy tắc nào từ khi còn đi học. Đã nhiều năm, giữa Mack và bố có mâu thuẫn cũng từ những chuyện này, và chỉ đến gần đây hai người mới hiểu nhau hơn. Linnette chính là người bớt căng thẳng nhất khi thấy hai người họ bắt đầu hòa thuận.
“Ghé qua chơi với em đi?”. Mack gợi ý. “Em muốn nói chuyện với chị trước khi chị đi”.
“Chị tưởng em đang ở Học viện huấn luyện cứu hoả tại North Bend”, cô đáp lại.
“Đây là ngày cuối cùng của bọn em. Chúng ta cùng ăn mừng. Em sẽ đãi chị bữa tối”.
Mack đãi cô ấy à? Cô bật cười. Em cô lúc nào chẳng rỗng túi. Hơn nữa, cô còn chưa ra khỏi vịnh Cedar mười dặm mà gia đình cô đã kéo cô lại rồi. “Chị...
chị không nghĩ vậy”.
“Tại sao không?”. Mack hỏi. “Chị chưa có kế hoạch gì cụ thể.
“Ừ, nhưng...”.
“Vậy thì có gì đâu?”.
Linnette thở dài. “Thôi được rồi, chị sẽ gặp em nhưng có một điều kiện”.
“Em nghiêm tức đấy, em sẽ trả tiền”, em trai cô khẳng định. “Và tức là chị sẽ mắc nợ em đấy”.
“Mack, nếu em nói dù chỉ một lời về việc chị rời khỏi vịnh Cedar hay nhắc tới Cal và Vicki, chị thề với em là chị sẽ bước ra khỏi nhà hàng ngay. Nào, chị sẽ gặp em ở đâu đây?”. Vì em trai cô đề nghị trả tiền nên rất có thể cậu ta sẽ chọn một quán đồ ăn nhanh, cô đoán thế.
“Em hứa là sẽ không nói một lời về quyết định bốc đồng của chị”.
“Tốt”. Sau vài phút bàn bạc, họ quyết định gặp nhau tại một nhà hàng Trung Quốc ở khu phố cổ Isaquah. Cả hai đều chưa ăn ở đó bao giờ, nhưng Mack có nghe nói đồ ăn ở đó rất ngon, nhiều và rẻ nữa. Rẻ là từ có ý nghĩa nhất với cậu trong trường hợp này.
Khi Linnette tới, Mack đang ngồi uống trà trong một khoang. Nhìn thấy chị gái, cậu giơ cái chén lên chào. Cô rất mong có vài tiếng ngồi nói chuyện với em trai mình, nhưng cô sẽ nhất định làm theo điều mình thỏa thuận lúc nãy với Mack: Chỉ một lời bàn về quyết định của cô hay về Cal, cô sẽ bước ra ngay.
Cô phải công nhận là trông Mack rất ổn. Ổn hơn bất kỳ thời điểm nào trong vài năm qua. Cậu có vẻ thật sự hạnh phúc và cô tin là cậu đã tìm được một công việc thật sự hợp với mình. Sau khi xem thực đơn và gọi món, Mack kể với cô về khóa huấn luyện của cậu.
“Giờ em đủ tiêu chuẩn để trở thành một lính cứu hỏa thục sự rồi phải không?”, cô hỏi.
“Thì họ nói với em thế”.
Trong những năm qua, em cô đã làm rất nhiều việc. Đưa thư, làm việc cho một công ty chuyển nhà, làm quản lý chung cư, vệ sỹ và từng có thời là một họa sỹ.
“Em có thông tin gì về công việc chưa?”, cô hỏi.
Mack mỉm cười hơi ngượng nghịu. “Bố bảo là em có một cơ hội ở vịnh Cedar”.
“Em thật sự muốn gần bố mẹ chứ?”. Mặc dù bây giờ Mack và bố đã hòa thuận, nhưng Linnette vẫn không cho rằng sống gần nhau như thế là một ý hay.
“Em chẳng biết”, em trai cô bảo. “Em đã nộp đơn xin việc ở đó, một đơn nữa ở Lake Stevens và lá đơn thứ ba ở Spokane”.
Spokane là vùng phía bên kia của bang, điều đó có nghĩa là cả Linnette và em cô sẽ không sống gần bố mẹ nữa.
“Như thế sẽ tốt cho Gloria, đúng không?”. Linnette hỏi. Gia đình cô tương đối đặc biệt. Kể từ khi Gloria lớn lên cùng với bố mẹ nuôi, cô không có những trải nghiệm tuổi thơ giống như Linnette và Mack, cũng không có những kỷ niệm ấu thơ cùng họ. Thực ra, với họ, Gloria là một người lạ. Việc Linnette trở thành bạn của Gloria trước đó chỉ tăng thêm cảm giác khó khăn cho Gloria khi làm quen với gia đình mà thôi. Trong vòng hai năm qua đã có nhiều việc xảy ra và giờ đây, với việc của Call tất cả đã trở nên quá súc chịu đựng của Linnette.
“Nhưng Gloria sẽ nhớ chị đấy”.
“Chị cũng sẽ nhớ chị ấy”, Mack ạ. Cả bố và mẹ. Và cả em nữa...”.
“Chị sẽ ổn thôi mà”, cậu bảo cô.
“Chị biết”, cô nói một cách chắc chắn. “Chị sẽ còn hơn cả ổn ấy chứ. Chị sẽ tuyệt cho mà xem”.
“Chị cá chứ”.
“Chị có vẻ rất giống em trai mình phải không?”, cô đùa em.
“Chị mạnh mẽ hơn bình thường đấy”.
“Mạnh mẽ hơn mọi người!”. Cô hào hứng.
Mack suýt sặc trà và Linnette cũng bật cười. Cuộc nói chuyện vui vẻ giữa hai chị em thế này chính là điều cô cần sau cuộc chia tay đầy xúc động với cha mẹ.
Mack đặt đũa xuống và đẩy đĩa gà ra. Em có lý do để gặp chị trước khi chị đi. Tất nhiên là ngoài việc chúc chị mạnh khỏe”.
Linnette giơ một tay lên ngăn cậu. “Như chị đã nói rồi, Mack. Nếu có gì liên quan đến Cal thì em nên ngừng lại”.
“Không hề”. Cậu hít sâu và ngừng lại một chút như thế để chắp nối các suy nghĩ lại với nhau. “Nghe này, em chỉ muốn chị biết rằng nếu chị cần giúp đỡ chị có thể gọi cho em”.
“Ừ, thật tuyệt Mack ạ...”.
“Em nghiêm túc đấy, Linnette. Đừng gạt em ra ngoài nhé. Sẽ có lúc chị cạn tiền và chị không muốn liên lạc với bố mẹ”.
Linnette suýt bật cười. Từ lúc trưởng thành đến giờ, Mack luôn chỉ có hai bàn tay trắng. Nhưng việc cậu trả tiền bữa ăn khiến cô ngạc nhiên, nhất là vì hiện tại cậu vẫn đang thất nghiệp.
“Chị đánh giá rất cao gợi ý của em, nhưng Mack ạ chị không muốn em phải vì chị mà mang nợ”.
“Sẽ không phải nợ nần gì hết”.
“Em có tiền à?”. Cô không khỏi bật ra câu hỏi đó; ai mà chẳng biết Mack chỉ sống trên mức nghèo khổ một chút.
“Em có đủ”, cậu nhún vai nói. “Nếu chị cần gì, cứ gọi cho em”.
“Nếu như chị cần trên năm mươi đô la thì sao?”.
“Linnette, chị dừng lại được không?”.
“Em có trên năm mươi đô la?”.
Cậu gật đầu.
“Trên một trăm?”.
Cậu lại gật đầu.
“Hai trăm?”. Thật là một thông tin thú vị.
“Hơn một ngàn”, cậu đáp lại.
Linnette đặt tay lên bàn và cúi về phía trước. “Em đùa phải không?”.
Cậu lắc đầu. “Tất cả những gì em nói là em có thể giúp nếu chị cần”.
Cô chăm chú nhìn em trai mình, vẫn không thể tin nổi tại sao cậu lại xoay nổi tới một ngàn đô la. “Mack? Bao nhiêu?”.
“Tiền ấy à?”, cậu hỏi lơ đãng. “Sao chị lại muốn biết?”.
“Để thỏa mãn trí tò mò của chị”.
“Em có đủ tiền để thay giảm xóc xe cho chị nếu chị cần”, đó là tất cả những gì cậu nói với cô. “Bởi có thể đến một thị trấn nào đó, xe chị sẽ hỏng. Và em không muốn chị phải căng thẳng nghĩ xem làm thế nào mà trả tiền sửa xe. Hãy gọi em và em sẽ lo việc đó cho chị”.
“Có thể mất hơn một ngàn đô la ấy chứ”.
Cô không biết cậu có bao nhiêu tiền, nhưng chắc hẳn không thể nhiều đến thế. Nếu Mack có trúng xổ số thì cô phải nghe nói chứ nhỉ. Và nếu có nhiều tiền, chắc chắn cậu đã chẳng lái chiếc xe như cái bẫy chuột thế kia.
“Chị định cãi cho đến khi em nói hết thì mới thôi phải không?”. Mack lắc đầu nói.
“Đúng thế”.
Cậu thở dài. “Gần tới sáu con số”.
“Thôi đi!”.
“Em không đùa đâu, Linnette”.
Có thể cậu đã trúng xổ số và bằng cách nào đó đã giữ được bí mật này.
“Bằng cách nào... khi nào?”, cô nheo mắt lại. Em đâu phải là người buôn bán phải không?”.
“Không thể”, cậu khẳng định.
“Vậy bằng cách nào mà em kiếm được số tiền đó? Này...”. Bất chợt cô nói.
“Có phải em được hưởng thừa kế mà chị lại không tên trong di chúc không? Bà McAfee luôn thích em nhất mà”.
Mack cười vang trước câu hỏi đó. “Sao thế, chị không nghĩ là em có thể kiếm được à?”.
“Nói thật là không”.
Cậu dí tay vào cô. “Ôi, tin tưởng một chút đi. Mà này, chị sai rồi. Em đã mua một căn nhà xập xệ, rồi dồn tất cả tiền của em vào để sửa chữa và sau đó bán với giá hời”.
“Khi nào?”.
“Cách đây khoảng hai năm”.
Linnette chợt nhớ ra ngôi nhà đó. Đó là một cái ổ chuột thực sự, và lúc đó cô tưởng là cậu thuê.
“Thế đấy, chị hài lòng chưa?”.
Cô mỉm cười và lắc đầu. “Em giỏi thật đấy”. Mack cười lại với cô. “Em sẽ coi đó là một lời khen ngợi”.
“Đúng là chị khen em mà”. Linnette ngồi thẳng lên và ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu em. Cậu không chỉ tự mình kiếm ra ngần ấy tiền mà còn giữ im lặng đến tận bây giờ. “Chị tự hào về em, Mack”.
“Vì số tiền ấy à?”.
“Ừ, nhưng còn hơn thế. Mặc dù chị em mình đã từng cãi nhau rất nhiều, nhưng em vẫn luôn quan tâm đến chị phải không?”.
Những lời của cô khiến cậu ngạc nhiên. “Tất nhiên là em quan tâm đến chị rồi! Chị là chị gái bé bỏng của em mà”.
“Chị gái bé bỏng sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới”, cô bảo em trai.
“Hãy tự tin, Linnette. Đừng quên em là chỗ dựa an toàn của chị”. Mack nói.
Mọi người trong nhà đều phản đối quyết định này của cô. Mọi người, trừ Mack. Cậu hiểu lý do của cô và sẵn sàng thông cảm - và sẵn sàng giúp đỡ nữa chứ. Cậu thật đáng mặt em trai.