Chương 13
Ngồi với những người phụ nữ khác ở Trung tâm người cao tuổi Henry M.
Jackson, Charlotte Rhodes đan nhanh thoăn thoắt. Tuy vậy trí óc của bà còn làm việc nhanh hơn.
“Charlotte”, Helen Shelton nói. “Trông cậu cứ như là ở cách đây một nghìn dặm ấy”.
“Ôi...”, bà lẩm bẩm. Bà chẳng hề nghe câu chuyện của các bạn mình, nhưng rõ ràng là họ đang bối rối. Bà mỉm cười đầy vẻ biết lỗi với Helen, người mà bà rất thích và cũng là một thợ đan chuyện nghiệp. Bà ấy là một bà góa sống trong một căn hộ ở đường Poppy; hai người có nhiều điểm chung và đã có rất nhiều buổi chiều vừa đan vừa ngồi chuyện trò với nhau.
Nhưng lúc này Charlotte đang lo lắng về con trai mình. Will mới chuyển đến vịnh Cedar. Bề ngoài, quyết định nghỉ hưu ở Washington của Will có vẻ hợp lý, nhưng bà quá hiểu con trai mình. Bởi vậy bà có lý do để nghi ngờ.
“Bess hỏi xem cậu đã kiểm tra chỗ bà ấy đan chưa”, Helen tiếp tục. “Mình không thể tìm ra những chỗ bà ấy đan sai”.
“Tất nhiên”. Charlotte đặt bộ đồ đan sang một bên và chăm chú xem đôi tất mới đan được một nửa của bạn mình. Sau sáu mươi năm làm việc với những chiếc kim đan, bà dễ dàng chỉ ra lỗi cho mọi người. Nếu có ai đó đến nhờ bà xem những chỗ khó lời khuyên ban đầu của bà bao giờ cũng là: Xem lại chỗ đan đầu tiên. Nếu vẫn không tìm ra lỗi thì xem lại lần nữa. Bà nhìn lại mẫu đôi tất đã được mọi người chuyền tay nhau. Nó có vẻ còn xấu hơn nếu đi vào chân. Bà nhanh chóng tìm ra lỗi của Bess và sửa lại. Những người phụ nữ ngồi ở bàn này là bạn thân nhất của bà, nhưng Charlotte vẫn không thể kể cho họ nghe rắc rối của mình. Hầu như phụ nữ ở thế hệ bà không như vậy, họ hay kể mọi chuyện với nhau. Tuy nhiên Charlotte lại không nghĩ thế! Theo bà, những chuyện gia đình thì chỉ nên để trong gia đình. Không nên vạch áo cho người xem lưng, thậm chí ngay cả với người bạn thân nhất.
Bà thấy ghen với Olivia và Grace vì mối quan hệ của họ. Chẳng có gì mà con gái bà và cô bạn thân nhất của nó lại không chia sẻ được với nhau. Còn Charlotte lại không thể chia sẻ được nỗi thất vọng về đứa con cả của mình với ai khác ngoài chồng mình. Có thể Ben không phải là bố của Will, nhưng bây giờ ông lại là một phần của gia đình bà, là một người vô cùng quan trọng đối với cuộc đời bà. Làm sao bà có thể kể với bạn bè mình rằng đứa con trai duy nhất của bà lại xấu tính thế được? Làm sao bà có thể để những người phụ nữ này biết rằng Will đã không tôn trọng lời thề nguyền trong hôn lễ của mình? Không chỉ một lần, mà là đã nhiều lần, con trai bà phản bội lời thề ấy. Vợ cũ của anh ta, Georgia đã cố gắng giữ bí mật, nhưng mọi việc cũng quá sức chịu đựng.
Charlotte không trách cô. Nếu Clyde còn sống, bà biết, ông sẽ rất bối rối và xấu hổ trước những hành vi của Will, và chắc chắn ông sẽ nhắc nhở con trai. Có thể đó là điều may mắn cho Clyded - ông đã lên thiên đàng trước khi phải chịu nỗi thất vọng về đứa con trai duy nhất của mình.
Khi bà về, Ben đang ở nhà. Ông mở cửa nhìn bà bước từng bước chậm rãi trên bậc tam cấp.
“Trông em cứ như đang gánh sức nặng của cả thê giới trên vai ấy”, ông vừa cầm túi cho bà vừa đưa bà vào nhà. Charlotte đi vào bếp như một cái máy.
“Anh có muốn uống trà không?”, bà hỏi.
“Có chúng ta vừa nói chuyện vừa uống nhé”.
Charlotte không biết mình có thể nói nổi không; cổ họng bà như nghẹn lại.
Bà nặng nhọc nuốt nước bọt rồi gật đầu. Bà cần nói chuyện, bà cần phải chia sẻ cảm xúc đang làm bà vô cùng khó chịu.
Ben lấy cốc, ấm để đun nước và lấy trà. Rồi họ ngồi đối diện nhau ở bàn trong bếp. Charlotte chưa kịp rót trà thì ông dã với lấy tay bà và giữ nó trong đôi tay mình.
“Có phải là Will không?”, ông hỏi.
“Nó ở đâu? Anh có biết không?”.
Ben nhún vai. “Nó rời khỏi nhà vài tiếng trước. Nó bảo nó đi gặp đại lý cho thuê nhà để xem mấy căn hộ”.
“Nó có nói là nó muốn chuyển đến đâu không?”.
“Nó bảo nó muốn tìm một căn hộ gần chúng ta, ở khu vực trung tâm”.
“Em sợ điều đó”, giọng bà đầy sợ hãi.
“Tại sao?”. Ben hỏi. “Nó có vẻ biết nghĩ khi muốn sống gần chúng ta. Nó nói nó ở gần phòng khi một trong hai người chúng ta cần nó”.
“Nó nói khéo thôi”, Charlotte bật ra.
Mắt Ben mở to trước những lời bà thốt ra.
“Em biết con trai mình. Việc nó muốn ở trung tâm chẳng liên quan gì đến sự lo lắng cho chúng ta đâu”. Tay bà run run rót nước trà vào chén.
“Chúng ta không phải là người duy nhất sống gần nó bà lẩm bẩm rồi mím chặt môi.
Ben nhíu mày như thế ông chẳng hiểu gì.
“Đó là vì Grace”, bà đặt ấm trà lên bàn và nói.
Em có nghĩ một cách nghiêm túc là nó vẫn tơ tưởng đến Grace không?” Ben hỏi. Ông có vẻ không nghĩ là Will sẽ hành động cực đoan như vậy. “Nó có biết là Grace đã lấy Cliff không?”.
“Tất nhiên là nó biết. Nhưng trước kia, vợ nó cũng có ngần được nó đâu”, bà đáp lại. Bà cảm thấy hơi đau dạ dày. “Nó có tính hiếu thắng, nó sẵn sàng làm tất cả để đạt được điều nó muốn. Chính vì vậy nó rất thành đạt trong giới kinh doanh”.
“Hay nói cách khác, nó không muốn thất bại”.
“Nó ghét thất bại”. Charlotte có thể liệt kê ra hàng loạt ví dụ của Will từ hồi còn là một thanh niên trẻ. “Chỉ trong vòng một hoặc hai tuần, nó sẽ chuyển vào trung tâm hoặc nó sẽ làm được thẻ thư viện”.
“Vì Grace...”.
“Chẳng có lý do nào khác”, bà nói rõ luôn. “Trong vòng ba mươi lăm năm qua, nó chưa bao giờ chung thủy với một người. Tuy nhiên, giờ đây Grace chính là lý do quan trọng khiến nó chuyển nơi ở. Anh hãy nhớ những lời em nói”, bà vừa nói vừa gõ ngón tay xuống bàn một cách nhịp nhàng.
“Đối với Grace, nó đã đến quá muộn rồi”, Ben bảo bà. “Con bé đã có một đám cưới hạnh phúc”.
“Em biết”. Và Charlotte cảm thấy nhiệm vụ của bà là phải đảm bảo là không để bất cứ chuyện gì làm hỏng hạnh phúc của Grace. Grace giống như cô con gái thứ hai của bà. Charlotte sẽ không ngồi yên để chính con trai mình hủy hoại cuộc sống của Grace. Will không thẻ quyến rũ được Grace nữa, nhưng nó hoàn toàn có thể can thiệp vào cuộc hôn nhân của Grace và gieo rắc ngờ vực.
“Vậy tại sao em phải lo lắng thế?”
Bà chưa kịp trả lời thì cửa trước bật mở. Will bước vào, trông rất tự mãn.
Mắt anh ta sáng lên và mỉm cười khi bước vào bếp. “Con về rồi đây”, anh ta thông báo. “Và con rất muốn uống một tách trà”.
“Thế nào rồi?”. Charlotte hỏi. Bà đứng dậy như một cái máy để lấy nước cho Will và ngỡ ngàng vì trông con mình quá đẹp trai, thậm chí ở tuổi sáu mươi, trông nó còn đẹp hơn cả thời thanh niên. Nó cao ráo, dáng đẹp, khỏe mạnh và rất có gu ăn mặc. Từ khi còn là một thiếu niên, nó đã rất cẩn thận trong việc lựa chọn quần áo cho mình. Bà nhớ rằng con trai mình có ý thức về thẩm mỹ hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Gần đây, tóc nó bắt đầu ngả màu xám ở hai bên thái đương, điều đó khiến nó càng thêm vẻ đặc biệt. Nhìn dáng vẻ và sức quyến rũ của con trai, bà chợt nhận ra chẳng lấy gì làm khó hiểu khi có nhiều phụ nữ đổ rạp dưới chân nó đến vậy. Ngay cả những người nhạy cảm như Grace cũng chẳng tránh khỏi.
“Con tìm thấy một căn hộ hai phòng ngủ nhỏ ở ngay phố Habour”, Will nói với vẻ đắc thắng.
“Ở phố Habour?”.
“Trên mặt nước”, anh ta nói lúc bà đưa cho anh ta cốc trà. Charlotte biết một khu căn hộ duy nhất ở khu bến cảng. “Mẹ có thấy biển cho thuê ở chỗ đó đâu”, bà nói với vẻ không lấy gì làm hài lòng.
“Con đang cân nhắc khu chung cư đó”, anh ta giải thích. “Con thích một nơi cao ráo hơn, nhưng trước mắt cứ thế đã”.
Charlotte bắt gặp ánh mắt Ben. Ông gật đầu, đứng dậy và lịch sự xin lỗi anh ta.
Bà đợi đến khi ông rời khỏi phòng mới hỏi con trai. “Con thuê căn hộ của Linnette McAfee à?”.
“Đúng thế”. Anh ta có vẻ ngạc nhiên. “Sao mẹ lại biết?”
“Mẹ có nói chuyện với mẹ cô gái ấy”, Charlotte bảo anh ta. “Corrie không muốn con gái mình chuyển đi khỏi vịnh Cedar. Nhưng Linnette vẫn quyết định đi dù căn hộ có người đến thuê hay không”.
“Vâng, thất bại của cô ấy là thành công của con, Will nói đùa. “Tuần tới con sẽ chuyên đến đó”.
“Vậy mẹ nên chuẩn bị chúc mừng con là vừa”, bà lầm bầm.
“Con sẽ không ở quá gần mẹ nhưng con vẫn quanh quẩn bên mẹ”, Will bảo bà Charlotte.
Charlotte không bình luận gì thêm. Thay vào đó bà đứng dậy và mang cốc trà còn nguyên của mình ra bồn rửa. Vẫn quay lưng lại phía con, bà cố kiểm soát phản ứng của mình. Rồi quay lại đối mặt với con trai, bà cố gắng tìm hiểu dụng ý của nó. Bà rất khó chịu, trong đầu bà hiện tại chỉ toàn là những suy nghĩ tồi tệ về ông con trai duy nhất của mình.
“Con chắc là mình đang làm điều đúng đắn chứ?”, bà hỏi.
Will có vẻ bối rối. “Tất nhiên là con chắc rồi. Mặc dù cả mẹ và dượng đều khỏe, nhưng con cảm thấy con có nhiệm vụ phải ở gần, vì nhỡ có lúc mẹ cần con”.
“Olivia và Jack sống cách đây chưa đầy hai dặm”.
Dường như bây giờ Will mới để ý thấy rằng Ben đã rời khỏi phòng. Nếu anh ta cần sự ủng hộ của bố dượng thì không thể rồi.
“Ý mẹ là thà con không sống ở vịnh Cedar còn hơn chứ gỉ?”. Will hỏi thẳng.
“Mẹ không nói xa xôi đến thế”, Charlotte bảo.
Suy cho cùng, Will vẫn là con trai bà, và bà hạnh phúc khi có con cái ở gần mình. Tất nhiên là nếu ý định của Will thật sự tốt đẹp.
“Vậy thì có vấn đề gì ạ?”. Anh ta giơ tay lên hỏi.
“Vấn đề là Grace Harding”.
“Grace?”. Will nhíu mày. “Grace thì có liên quan gì tới chuyện của con?”.
Nếu không vì hiểu con trai quá rõ, có thể Charlotte đã phải xem lại suy nghĩ của mình rồi.
“Mẹ biết con đã làm gì”, bà nói, không muốn giấu việc bà thừa hiểu hành vi sai trái của ông con. Trước đó, bà chưa bao giờ nói về chuyện này, nhưng bây giờ Will cần phải nhận ra rằng không phải nó muốn lừa ai cũng được. “Mẹ không nói về chuyện này nữa”.
Will nhíu mày sâu hơn. “Con nghĩ Olivia lại ba hoa rồi”, anh ta giận dữ ra mặt.
“Không hề. Tự mẹ biết chuyện giữa hai người”.
Will chầm chậm thở ra. “Mẹ, để con nói cho mẹ yên lòng, tất cả những gì mẹ lo lắng là không có cơ sở. Con rất mừng cho Grace và... chồng cô ấy. Con chúc họ những lời chúc tốt đẹp nhất. Grace đã có lựa chọn của riêng mình, mặc dù con ước gì cô ấy chọn lấy con...”.
“Lấy con!”. Charlotte thốt lên. “Lúc đó con đang là chồng của Georgia”.
“Lúc Đó chúng con sắp ly dị”, anh ta nói cực kỳ bình tĩnh.
Charlotte thừa biết anh ta đang nói dối. “Ôi, Will bà thì thầm mà tim nhói đau. Con có thật sự tin rằng con có thể nói dối mẹ một cách dễ dàng như thế không? Mẹ là mẹ của con. Mẹ rất hiểu con”.
Will không bao giờ dễ dàng chịu thua cuộc, dù đối phương chính là mẹ của mình. Anh ta cắn môi giống như hồi còn bé. “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không muốn dính dáng gì tới Grace nữa. Con chân thành đấy. Như con đã nói, con chúc phúc cho cô ấy và Cliff. Dù đúng dù sai, con đã mất cô ấy và con chấp nhận điều đó. Con sẽ lui một bước”.
“Con có ý như vậy thật không?”. Charlotte nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi.
Will mỉm cười, trông anh ta lúc này không hề giống một gã nỡ lừa cả mẹ mình.
“Con thề danh dự”, anh ta mở rộng tay và ôm nhẹ bà. Rồi anh ta nhanh chóng biến mất mà không hề nói là đi đâu. Lúc đó Ben đang đọc sách trong phòng khách, con mèo Harry của bà đang cuộn tròn trong lòng ông.
“Em thấy khá hơn không?”. Ông hỏi khi bà bước vào.
“Em... nghĩ là thế. Em không thể chịu thêm một ngày nào mà không nói ra suy nghĩ của mình. Em phải nói với Will về việc em khó chịu thế nào trước hành vi của nó”.
Ben đặt cuốn sách sang một bên ghế, cuốn sách về những hồi ức của Ulysses S.Grant. “Đừng quên là anh biết rất rõ cảm giác thất vọng về con cái. Em không phải chỉ có một mình trong tình trạng đó đâu em yêu của anh ạ”.
Ông nói từ kinh nghiệm của mình. David, con trai của Ben thường xuyên gặp rắc rối về tiền nong và thường xuyên nhờ cậy bố mình giúp đỡ. Ben đã thông minh khi quyết định không cho con trai vay thêm bất kỳ một khoản nào nữa - chừng nào anh ta chưa trả số nợ trước đây.
“Em ước gì vấn đề với Will chỉ là chuyện tiền nong”, bà nói. “ Nó thuyết phục em tin vào những ý định của nó với Grace. Thật sự em chẳng còn cách nào khác, em đành phải bảo với nó rằng em sẽ tin mà thôi”.
“Anh đống ý”, Ben đáp lại và vuốt ve Harry từ tai xuống đuôi. Con mèo sung sướиɠ gừ gừ trong cổ họng. “Chúng ta sẽ phải chờ xem”.
“Vâng, nhưng em sẽ làm gì nếu nó làm ngược lại những lời nó nói?”
Bà rất muốn tin rằng Will sẽ làm những điều tốt đẹp nhưng trong sâu thẳm, bà nghi ngờ anh ta sẽ không như thế.
“Charlotte, em yêu của anh”, Ben âu yếm. “Đừng tự làm mình bận lòng.
Cuộc sống hàng ngày đã đủ lắm rồi. Hãy tin lời nó cho đến khi nào em có lý do để nghi ngờ. Chỉ đến khi đó, em hãy đối đầu với nó”.
Bà gật đầu. “Nói cách khác, em không nên cầm đèn chạy trước ô tô - và không nên nói những câu sáo rỗng với Will”.
Ben chìa tay ra. “Chính xác”, ông cười lớn và bảo bà.
Charlotte bước lại chỗ ghế của chồng và choàng vai ông. “ Em thật mừng vì đã lấy được anh. Anh là người đàn ông thông thái, ngài Rhodes ạ”.
Ben hôn những ngón tay của bà. “Anh thật thông minh khi cưới được người phụ nữ đẹp nhất vũ trụ này. Nào, sáng nay em không nói gì tới một cái bánh táo à?”.
“Tất nhiên là có chứ”, bà cười lớn.
“Em biết đấy, táo là món bánh khoái khẩu của anh trong tháng Tám”.
“Em tưởng tháng Mười”, bà đùa lại ông.
“Hừm. Có thể em đúng. Nhưng chúng ta không muốn cứng nhắc trong chuyện ăn uống phải không?”.
Không thể nhịn được, Charlotte lại cười. Bà yêu người đàn ông này. Hai mươi năm sau khi chồng mất, bà mới tìm lại được tình yêu đích thực. Bà chỉ mong rằng con trai mình sẽ tìm được một người phụ nữ đủ mạnh mẽ để yêu nó bất chấp những thói xấu. Đủ mạnh mẽ để dạy dỗ nó bất chấp những sai lầm trước đây.
Nếu thực sự có người phụ nữ như thế trên đời.