Chương 1
Justine Gunderson giật mình thức dậy sau một giấc ngủ sâu với cảm giác mơ hồ hình như có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Vài giây sau cô nhớ lại và một nỗi buồn nặng trĩu dâng lên lòng. Cô nằm lặng lẽ, mắt đăm đắm nhìn lên mảng trần tối đen. Vậy là Hải Đăng, nhà hàng mà cô và Seth dồn bao tâm huyết gây dựng không còn nữa. Chẳng còn gì. Một tuần trước nó đã bị cháy rụi trong trận hỏa hoạn mà ánh lửa như thổi bùng cả bầu trời đêm ở vịnh Cedar. Không rõ tung tích kẻ phóng hỏa.
Chẳng cần nhìn, Justine cũng biết chồng mình không nằm trên giường. Chỉ mới một tuần kể từ trận hỏa hoạn, nhưng thời gian trôi qua ngỡ như một tháng, một năm, một đời người. Cô biết Seth không chợp mắt quá 3, 4 giờ một ngày kể từ cuộc điện thoại hôm đó. Gấp chăn lại, Justine chầm chậm bước ra khỏi giường. Màn hình đồng hồ trên dài chỉ 4 giờ sáng. Ánh trăng xuyên qua những khe rèm cửa, tạo nên những vệt sáng dài trên tường. Justine lặng lẽ xỏ tay vào chiếc váy ngủ và đi tìm Seth.
Đúng như cô nghĩ, cô thấy anh trong phòng khách, đang đi đi lại lại. Anh di chuyển liên tục, sải chân giận dữ từ lò sưởi đến cửa sổ và ngược lại. Nhìn thấy cô, anh vẫn tiếp tục bước, đánh mắt sang phía khác như thể không thể đối diện với cô. Justine biết anh không muốn cô ở bên cạnh lúc này. Sau vụ hỏa hoạn, anh đã trở thành người như thế.
“Anh không ngủ được sao?”, cô hỏi thì thầm vì sợ cậu con trai 4 tuổi thức dậy. Leif rất tỉnh ngủ, và mặc dù còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, trực giác của một đứa trẻ khiến nó hiểu cha mẹ mình đang bối rối.
“Anh muốn tìm ra kẻ nào đã làm việc này, và tại sao”. Siết chặt hai nắm tay, Seth quay sang vợ như thể cô là người có thể trả lời anh. Kh ẽ vén mấy sợi tóc dài ra sau vành tai, Justine ngồi lọt thỏm trong cái ghế bập bênh mà cô từng ngồi ru con trai ngủ. “Em cũng thế”, cô khẽ nói với anh. Cô chưa từng thấy Seth trong trạng thái này bao giờ. Người bạn đời gốc Na Uy với mái tóc vàng ấn tượng, một người đàn ông to lớn với bờ vai rộng cân xứng. Anh từng làm nghề đánh bắt cá nhưng sau khi cưới đã quyết định mở nhà hàng Hải Đăng là giấc mơ của Seth, cùng với sự trợ giúp kinh tế từ bố mẹ, anh đã đầu tư tất cả mọi thứ vào đây, kỹ năng, cảm xúc, tiền bạc và Justine ở bên anh trên mỗi bước tạo dựng nên nhà hàng này. Ban đầu, khi Leif còn nhỏ, cô trông coi sổ sách và tiền lương. Khi cậu bé đến tuổi đi mẫu giáo, cô đảm nhận vai trò năng động hơn như một bà chủ và giám sát mọi việc.
“Kẻ nào đã gây ra chuyện này?”, anh nhắc lại.
Không có câu trả lời nào cho anh cũng như cho cô. Thực sự cô không thể hiểu nổi tại sao lại có ai đó muốn làm tổn thương họ. Họ không có kẻ thù cũng chẳng gặp phải sự cạnh tranh ghê gớm nào. Thật khó mà tin được họ lại là mục tiêu của một kẻ đốt nhà ngẫu nhiên nào đấy, nhưng cũng có thể lắm, biết đâu được. Cho tới giờ, chưa có một tiến triển nào trong việc tìm ra kẻ châm lửa.
“Seth”, cô âu yếm gọi khẽ, đưa tay về phía anh. “Anh không thể cứ như thế này”. Anh không trả lời và Justine nhận ra anh không nghe cô nói. Cô nóng lòng muốn trấn an anh, muốn anh được thanh thản. Nhưng có một nỗi sợ hãi dâng lên trong cô rằng đám cháy không chỉ thiêu hủy nhà hàng của họ. Nó còn lấy mất sự yên tĩnh trong tâm hồn anh, mục đích và theo cách nào đó, cả sự vô tư của anh. Anh đã mất đi niềm tin vào sự tử tế của con người và vào khả năng của bản thân.
Sự vô tư của Justine đã bị hủy hoại vào một chiều mùa hè tươi sáng năm l986 - ngày Jordan, người anh sinh đôi của cô bị chết đuối. Justine ôm chặt lấy cơ thể không còn sự sống của anh mình trong tay cho đến khi nhân viên y tế đến. Cô đã bị khủng hoảng nặng, không chịu đựng nổi ý nghĩ là anh mình đã chết. Anh cô đã bị gãy cổ sau cú nhảy bất cẩn từ một cầu phao.
Thế giới của cô thay đổi mãi mãi từ ngày đó. Không lâu sau, cha mẹ cô ly dị và cha cô nhanh chóng tái hôn. Nhìn bên ngoài, Justine như thể đã thích ứng với biến cố của đời mình. Cô tốt nghiệp trung học, rồi đại học và tìm được công việc tại Ngân hàng quốc gia số Một, được thăng chức truởng chi nhánh. Mặc dù không có ý định kết hôn, cô cũng hẹn hò với Warren Saget, một chủ thầu bằng tuổi mẹ mình. Rồi cô gặp Seth Gunderson tại buổi Họp trường kỷ niệm l0 năm tốt nghiệp.
Seth là bạn thân nhất của anh trai cô. Cô luôn cảm thấy rằng nếu ngày đó Seth ở bên Jordan, anh ấy sẽ còn sống và cuộc đời cô sẽ khác. Mặc dù không biết chính xác sẽ khác như thế nào, nhưng... đó là điều cô tin. Cô ít khi nói chuyện với Seth. Anh là người hùng của đội bóng, cây cười của lớp, còn cô chỉ chú tâm vào việc học. Cả hai chẳng bao giờ gặp gỡ cho đến một đêm cách đây khoảng 6 năm, khi cô tình cờ gặp anh tại ngày họp trường. Seth bỗng dưng thú nhận anh đã để ý đến cô suốt những năm trung học. Mắt anh bảo với cô rằng ngày ấy anh thấy cô đẹp lắm, và bây giờ cô còn tuyệt hơn.
Quan h ệ của hai người không diễn ra suôn sẻ. Warren Saget không muốn mất cô và dùng nhiều cách gây áp lực để cô lấy anh ta. Bản năng đàn ông cho anh ta biết Seth là mối đe dọa. Warren mua cho Justlne viên kim cương lớn nhất mà cô từng thấy, hứa hẹn một cuộc sống giàu sang và một địa vị xã hội nếu cô đồng ý làm vợ anh ta. Còn Seth, tất cả những gì anh có thể cho cô là chiếc thuyền buồm đã 20 năm rong ruổi ngoài khơi và tình yêu của anh. Lúc ấy, dù si mê anh đến nghẹn thở nhưng cô vẫn cố sức đấu tranh chống lại tiếng nói của con tim. Cho đến một ngày, cô không thể từ chối anh thêm nữa...
“Sáng nay anh sẽ gọi cho Đội trưởng đội cứu hỏa”, Seth lẩm bẩm, phá vỡ những hồi tưởng của cô. “Anh muốn có câu trả lời”.
“Seth”, cô thử gọi anh lần nữa, “Anh yêu, tại sao...”.
“Đừng gọi anh là anh yêu”, anh gắt lên. Justine khựng lại vì sự thịnh nộ của anh. “Đã một tuần rồi. Lẽ ra họ phải có được chút thông tin gì đó chứ, chỉ có thể là họ không nói cho chúng ta. Có điều gì đó họ không muốn anh biết và anh sẽ tìm ra nó. Nếu có phải đưa Roy McAfee vào cuộc anh cũng sẽ làm”. Anh nhìn thẳng vào cô, cái nhìn đầu tiên kể từ lúc cô bước vào phòng.
“Seth, em quý m ến và tin Roy”, cô nói, Roy là thám tử tư duy nhất của thị trấn, “nhưng Đội cứu hỏa đang điều tra. Công ty bảo hiểm cũng vậy. Hãy để họ làm công việc của họ đi anh”, Justine nhẹ nhàng nói, “Và để Cảnh sát trưởng làm việc của ông ấy.
Luồn ngón tay vào tóc, anh thở hắt ra, “Anh xin lỗi anh không có ý trút giận dữ lên em”. “Em hi ểu mà”. Justine dứng dậy và ngã vào vòng tay anh, ép chặt người vào anh, khẩn khoản bảo anh hãy thư giãn một chút. “Quay lại giường và cố chợp mắt đi anh”.
Anh lắc đầu, “Anh không thể. Mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những gì anh nhìn thấy là Hải Đăng đang tan dần trong đám khói”.
Seth đến hiện trường vài phút sau khi xe cứu hỏa tới và bất lực đứng nhìn đám lửa liếʍ sạch tài sản và tâm huyết của mình. “Em không tin Anson Butler làm điều này”, Justine nói ra suy nghĩ của mình. Cô quý cậu bé và tin tưởng cậu ta, và điều này, theo như bạn bè và hàng xóm, là sai lầm của cô.
“Chỉ là em không muốn tin kẻ đó là nó”, chồng cô xoay người lại, anh gằn giọng đầy giận dữ. Anh nói đúng. Seth thuê Anson vài tháng trước. Thiếu niên này đang phải trả án phí cho vụ cháy cậu ta gây ra trong công viên thành phố. Cậu ta không đưa ra một lời giải thích nào về sự việc. Tất cả những gì Justine biết là vài điều ít ỏi Seth để lộ ra lúc nhận cậu bé vào làm.
Theo hồ sơ, Anson đã ra đầu thú và nhận toàn bộ trách nhiệm cho tất cả những hành động của mình. Điều đó gây ấn tượng tốt với Seth, lại thêm sự giới thiệu của viên kế toán nhà hàng và một người bạn, Zachary Cox, người cố vấn và bảo hộ cho Anson, Seth đã đồng ý nhận thằng bé vào làm. Thoạt đầu Anson đã cố gắng chứng minh sự chăm chỉ của mình. Nó đến sớm trước giờ làm và còn làm thêm giờ, háo hức làm hài lòng ông chủ. Nhưng trong vòng vài tuần sau đó đã có chuyện trục trặc xảy ra. Tony, một nhân viên rửa chén khác, không ưa Anson ra mặt và cả hai lời qua tiếng lại. Theo như cô được biết, cả hai thậm chí đã choảng nhau một hai lần gì đó. Kết quả của sự thù nghịch này là sự căng thẳng trong khu vực bếp tăng lên dữ dội.
Seth đã bàn bạc với Justine và cô gợi ý tách hai thằng bé ra. Seth quyết định cho Anson làm đầu bếp dự bị. Tony không thích chuyện Anson được thăng tiến, trong khi nó làm ở nhà hàng lâu hơn mà vẫn chỉ là một người rửa chén bát. Rồi tiền bạc trong văn phòng bị mất cắp, mặc dù mọi người đều có thể đến gần hộp tiền, nhưng cả Tony và Anson đều bị nhìn thấy bước vào phòng.
Khi được hỏi, Anson nói rằng cậu ta đi tìm Seth vì một người cung cấp hàng đang gặp rắc rối. Tony thì khăng khăng bảo mình tìm Seth vì cần nói chuyện về lịch làm việc của mình. Cả hai cậu bé đều bị tình nghi, vì thế Seth cảm thấy rằng mình không có sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện cho cả hai cùng nghỉ việc. Số tiền đó không bao giờ được tìm thấy, Seth tự trách mình vì đã để ngỏ két sắt trong lúc vội đi ra ngoài.
Một tuần sau đó, nhà hàng Hải Đăng bị thiêu rụi.
“Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy đó là Anson”, Justine nhắc nhở chồng mình. “Chúng ta sẽ tìm ra bằng chứng. Cho dù nó là thủ phạm hay là một người nào khác. Chúng ta sẽ truy cho ra bất kỳ kẻ nào đã làm chuyện này”. Seth nghiến răng, hai quai hàm bạnh ra, cơ thể anh gồng lên.
“Thôi cố ngủ một chút đi anh”, cô giục lần nữa. Bất chấp vẻ miễn cưỡng của Seth, cô đẩy nhẹ anh đi về phòng ngủ. Cả hai luồn người vào trong chăn, Justine nhích lại gần anh. Seth nằm ngửa, mắt vẫn mở khi cô gác chân mình lên chân anh và vòng tay ôm khuôn ngực vạm vỡ của anh. Anh ôm chặt lấy cô, như thể cô là chỗ dựa duy nhất còn sót lại trên đời sắp sửa vụn vỡ ra. Hôn vào cổ Seth, Justine lần lên tai anh, hy vọng rằng nếu họ giao hoan, sự bồn chồn, lo lắng trong anh sẽ dịu đi và anh sẽ có thể thư giãn đôi chút. Nhưng Seth lắc đầu, từ chối lời gợi ý tinh tế của vợ. Cô nén cảm giác hụt hẫng vào tận đáy lòng và cố không giận dỗi vì sự từ chối của anh. Tất cả rồi sẽ qua thôi, cô tự nhủ, rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. Justine phải tin vào điều đó. Không có niềm tin đó, sự thất vọng sẽ xâm chiếm, mà nó là điều mà cô cần tránh bằng bất cứ giá nào. Cô không ngừng đấu tranh để duy trì sự lạc quan vì lợi ích của chồng cô và lợi ích của cuộc hôn nhân này.
Khi Justine tỉnh giấc, trời đã sáng bửng và Lief đang trèo lên giường cô, đòi ăn sáng. Penny, con chó xù giống Tây Ban Nha lai Spaniel chạy theo sau thằng bé, đưa mắt nhìn lên giường.
“Bố đâu rồi con?”, cô hỏi, ngồi thẳng lên, mệt mỏi đưa tay vuốt mặt. Cậu con trai kéo con gấu nhồi bông lên trên giường, đôi mắt xanh chớp chớp. “Trong phòng làm việc của bố ấy”. Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
“Đến giờ chuẩn bị đi học rồi đó con”, Justine nói nhanh, dứt khoát, mắt liếc nhìn đồng hồ đã tám giờ kém mười lăm phút. Lớp học ở trường mẫu giáo của Leif bắt đầu vào mỗi buổi sáng, và dù thời khóa biểu của họ đã đảo lộn, Justine và Seth vẫn cố gắng hết sức để duy trì giờ giấc sinh hoạt cho con trai.
“Bố lại giận dữ nữa rồi”, cậu bé bốn tuổi thì thầm. Justine thở dài. Điều này gần như là chuyện cơm bữa, và cô lo lắng sự căng thẳng này sẽ ảnh hưởng nặng nề đến Leif, nó không thể nào hiểu được tại sao bố lại nổi nóng hay thỉnh thoảng mẹ lại khóc.
“Bố có quát con không?”, Justine hỏi, rồi rống lên như một con gấu xám Bắc Mỹ, đưa tay ra, giả vờ quặp lại như một bộ móng vuốt. Penny sủa nhặng xị lên vẻ hớn hở, Justine trườn quanh nệm đuổi theo sau lưng Leif cố làm cho đầu óc con trai mình sao nhãng khỏi sự lo lắng về cơn giận của Seth.
Leif hét lên inh ỏi và bò ra khỏi giường, vụt chạy về phòng mình. Justine đuổi theo và dồn thằng bé vào góc tường, cười vang lên. Mắt lại lóe lên đầy thích thú khi mẹ cậu lấy quần áo ra khỏi tủ. Gần đây thằng bé năn nỉ mẹ cho mình tự mặc quần áo, và Justine chiền theo ý con. Sau khi chào tạm biệt Seth một cái lấy lệ, Justine chở Leif tới trường. Khi cô chạy xe quay lại nhà. Seth bước ra cửa đón cô. Bầu trời tháng tư tối sẩm, u ám, và mưa sẽ kéo đến bất kỳ lúc nào. Thời tiết là sự phản chiếu hoàn hảo cho tâm trạng của họ, Justine nghĩ. Một ngày nắng đẹp dường nhu không hợp với hoàn cảnh này khi cả hai người đều cảm thấy quá sợ hãi và giận dữ.
“Anh đã nói chuyện với Cảnh sát trưởng”, chồng cô thông báo khi cô vừa bước ra khỏi xe.
“Ông ấy có tin tức gì mới không?”.
Vẻ mặt đang cau có sẵn của Seth chợt tối sầm lại. “Ông ta không sẵn lòng chia sẻ với anh bất kỳ chuyện gì cả. Thậm chí người phụ trách khâu bảo hiểm cũng tỏ ra chậm chạp như thế”.
“Seth à, những chuyện thế này đòi hỏi sự kiên nhẫn”. Cô cũng nôn nóng nhận được câu trả lời nhiều như anh vậy, nhưng tất nhiên cô không muốn cảnh sát phải vội vã điều tra để đưa ra một kết luận không chính xác.
“Em đừng có mà nói nói anh như thế”, Seth nổi cáu. “Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày chúng ta đang dần cạn kiệt. Làm sao chúng ta có thể sống thiếu nhà hàng được chứ?”
“Bảo hiểm...”.
“Anh biết về số tiền bảo hiểm”, Seth nói, cắt ngang lời vợ. “Nhưng chúng ta sẽ trắng tay, sẽ bị túng thiếu ít nhất là một tháng trời. Mà như thế thì không thể giữ được nhân viên không đi tìm việc làm khác. Chúng ta cũng không có tiền trả lại cho bố mẹ anh. Họ đã đặt hết niềm tin vào anh đấy”.
Bố mẹ Seth đã đầu tư một số tiền khá lớn vào việc xây cất gây dựng nhà hàng, Seth và Justine trả lại cho họ hàng tháng và cô biết bố mẹ chồng mình sống dựa vào thu nhập đó.
Justine không tìm ra được giải pháp nào cho anh. Cô nhận ra rằng anh bị khủng hoảng về một điều nào đó còn hơn là vấn đề tài chính gây ra bởi cơn hỏa hoạn, nhưng cô lại không có sẵn câu trả lời. “Thế anh muốn em làm gì đây?”, cô hỏi. “Nói đi rồi em sẽ làm cho anh”.
Anh trừng mắt nhìn cô, ánh mắt giận dữ mà cô chưa từng thấy trước đây bao giờ. “Điều anh muốn”, Seth càu nhàu, “là em sẽ thôi hành động như thể đây chỉ là sư phiền muộn tạm thời. Nhà hàng Hải Đăng đã mất rồi. Chúng ta đã mất hết, còn em thì tỏ vẻ như thể không có chuyện gì to tát cả”. Justine giật mình lùi lại trước sự bất công trong lời nói của chồng. Anh làm như cô là một người hời hợt, không nhận thức được đầy đủ tình cảnh lúc này vậy. “Em không nhận ra kết quả lao động cật lực của ta năm năm qua giờ tan thành mây khói rồi sao?”, anh xỉ vả. “Năm năm trời đằng đẵng những ngày phải lao động suốt mười sáu tiếng, vì cái gì chứ?”.
“Nhưng chúng ta không phải đã mất hết tất cả”, cô phản đối, hy vọng có thể chen một lý do nào đó vào tràng diễn văn không ngớt của Seth. Cô không có ý tranh cãi, cô chỉ đơn giản muốn anh thấy rằng mặc dù thời điểm này hết sức khó khăn, nhưng họ vẫn còn có nhau. Họ có con cái, nhà cửa. Họ sẽ cùng nhau tìm thấy động lực để bắt đầu gây dựng lại, nhưng chỉ khi Seth trút bỏ được những con giận này.
“Em lại thế nữa rồi”. Anh lắc đầu, không giấu nổi vẻ thất vọng. “Anh muốn em cũng nóng giận như anh sao?”, cô hỏi.
“Đúng thế!”, anh hét lên. “Em nên nổi giận. Em nên muốn có câu trả lời như anh đây này. Em nên...”. “Hơn tất cả cả mọi thứ”, cô khóc, không kiềm chế được tiếng nức nở bật ra thành lời. “Em muốn chồng em trở lại như xưa, cũng như anh, em hết sức đau khổ về những chuyện đã xảy ra. Chúng ta mất nhà hàng, mất công việc làm ăn, và đối với em điều đó hết sức khủng khϊếp, không khác gì một tấn bi kịch, nhưng nó không có nghĩa là thế giới của em cũng kết thúc”.
Chồng cô nhìn cô chằm chằm đầy nghi hoặc. “Sao em có thể nói như thế được kia chứ?”. “Có lẽ anh cũng đang muốn mất luôn cả vợ lẫn con mình”, cô thét lên, và trước khi có thể đổi ý, cô nhào trở vào xe, đóng sầm cửa lại. Seth không ngăn cản Justine và điều đó với Justine cũng không hề gì. Cô cần tránh xa khỏi anh. Không đợi anh phản ứng, cô lao xe ra ngoài đường.
Không xác định được nơi dừng chân, Justine lái xe vào thành phố, chỉ cách trường học của Lief vài dãy phố. Con trai cô sẽ còn học khoảng hai tiếng nữa, và cô thì không có gì gấp gáp phải làm, và vì cũng không biết phải gặp ai nên cô thả bộ xuống bến du thuyền.
Cố căng óc tìm hiểu thấu đáo về bất hạnh giáng xuống và làm méo mó cuộc hôn nhân của mình, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài trong công viên Waterfront và nhìn chăm chú ra ngoài vịnh. Bầu trời lúc này còn u ám hơn, sóng biển vỗ oàm oạp vào bờ đá gần bãi biển. Cô cần phải suy nghĩ. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, khi cô về đến nhà, cô tự nhủ như thế. Seth sẽ hối hận vì những gì mình đã nói, và cô sẽ...
“Justine, có phải là em không?” Cô nhìn lên và thấy Warren Saget đang đi về phía mình. Cô nở một nụ cười gượng gạo. Cô không chào đón sự thân thiện của anh ta - không muốn gặp bất kỳ ai vào lúc này, đặc biệt là Warren, người không giấu giếm rằng mình vẫn còn dành tình cảm cho cô. Khi cô từ chối lời cầu hôn của Warren, anh ta không chấp nhận nó một cách đơn giản mà không ngừng làm phiền để mong cô đổi ý, vì thế cô luôn tìm cách lảng tránh.
Không đợi mời, anh ta ngồi xuống cạnh cô. “Anh rất tiếc khi đọc được tin tức về trận hỏa hoạn”. Tờ Bản tin vịnh Cedar đã đăng tin về trận hỏa hoạn trên trang nhất, và mọi người trong thành phố không ngớt bàn tán về nó suốt một tuần qua.
“Đó là... một cú sốc”, cô lầm bầm, bất chợt thấy lạnh.
“Dĩ nhiên là em sẽ xây lại mà, phải không?”.
Cô g ật đầu. Cô không thể tưởng tượng được việc Seth không muốn gây dựng lại nhà hàng. Vài tháng nữa thôi tất cả những chuyện này sẽ trở thành quá khứ, cô tự nhủ với mình như thế. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Đơn giản không có sự lựa chọn nào khác.
M ột cơn ớn lạnh chạy dọc hai cánh tay Justine khi cô nhớ lại đây chính là điều cô đã từng tin vào cái ngày họ chôn cất Jordan. Rồi tất cả sẽ qua đi, lúc ấy cô đã nghĩ vậy. Bà con họ hàng sẽ trở về nhà, trường học sẽ lại bắt đầu và mọi chuyện sẽ tiếp diễn y như trước kia. Nhưng nó lại không như thế. Cô đã ngây thơ biết bao, một đứa con gái mười ba tuổi, tin tưởng bố mẹ sẽ duy trì cuộc sống ổn định cho nó. Nhưng họ đã không làm thế - họ không thể. Vấn đề riêng của họ đã khiến họ không thể đương đầu với những khó khăn của cô, phá hủy cuộc hôn nhân của họ và xé tan gia đình của họ ra. Còn hơn cả sự kết thúc, nỗi đau khổ khi đó chỉ mới bắt đầu.
“Warren”, cô nói, nỗi sợ hãi lập tức dậy lên trong cô. Cô tìm bàn tay anh ta và nắm chặt nó. Cô mắc chứng tăng thông khí, cô không thể thở được. Cô nghe hai tai mình ù đặc, cô hổn hển hít lấy chút không khí. Mọi thứ như quay cuồng trước mắt cô. “Có chuyện gì vậy?”. Warren hỏi, giọng anh ta như vọng đến từ một nơi nào xa lắm. “Em bị bệnh à?”.
“Em... không biết”, tiếng cô thì thầm như bị ai đó bóp nghẹt cổ mình, nỗi sợ hãi lắng dịu xuống. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình cần phải đi tìm mẹ. “Anh nên làm gì đây?”, anh ta hỏi, vòng hai cánh tay quanh vai cô. “Anh chở em đến phòng khám nhé? Hay gọi điện cho xe cấp cứu?”. Cô lắc đầu, cảm thấy mình quá nhỏ bé, đầy mất mát và như trẻ con. “Em... em muốn gặp mẹ”.
Warren không ngần ngại. Anh ta đứng bật dậy.
“Anh sẽ chở bà ấy đến”.
“Thôi đừng”. Justine cố ngăn mình không khóc òa lên. Cô đã trưởng thành rồi. Cô nên tự mình đối mặt và giải quyết những sự kiện, biến cố trong cuộc đời mình. Nhìn Warren, cô ép mình phải thở sâu, thở đều. Cô ép trái tim mình phải ngừng đập mạnh.
“Anh nghĩ em đang quá sợ hãi”, Warren nói, vén lớp tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên thái dương Justine ra sau vành tai cô. “Justine tội nghiệp của anh Seth đâu rồi?”.
“Ở nh... nhà”. Cô không thể, và sẽ không nói thêm gì nữa.
“Anh có nên gọi điện cho cậu ta không?”.
“Không! Em... giờ em khỏe rồi”, cô nói một cách run rẩy.
Warren choàng tay qua người cô và áp đầu cô vào vai mình. “Đừng lo lắng gì hết”, anh ta thì thầm một cách âu yếm. “Anh sẽ chăm sóc em”.
Gấp quyển sách lại, Allison Cox hối hả rời khỏi lớp lịch sử Mỹ trong tiết đầu tiên để đến lớp học tiếng Pháp. Cô bé trượt nhẹ người vào chỗ ngồi và phớt lờ những lời xì xầm bất ngờ rộ lên không ngớt ngay khi cô bước vào phòng. Không cần ai phải nói cho cô biết chủ đề của cuộc nói chuyện đó. Cô biết hết. Mọi người đang thì thầm bàn tán về Anson. Bạn bè của cô đoán rằng cậu là người đã phóng hỏa đốt cháy nhà hàng Hải Đăng. Nhưng anh không có! Cô bé không tin anh dính dáng gì đến trận hỏa hoạn đó. Anson sẽ không làm bất kỳ chuyện gì dối trá, lừa lọc đối với gia đình Gunderson. Không chỉ vì họ đã quá tốt với cậu, mà vì cậu không phải là loại người như thế. Cậu không phải là loại người nhẫn tâm và thù hằn. Allison không quan tâm những gì người khác nghĩ hay nói, cô bé sẽ giữ vững niềm tin vào Anson, cũng như giữ vững tình yêu mà họ đã cùng nhau vun đắp.
Quay đầu, cô bé liếc nhìn Kaci và Emily qua vai mình. Theo những người được gọi là bạn của Allison thì cô đang từ chối chấp nhận thực tế. Tốt thôi họ có thể nghĩ bất cứ điều gì họ muốn, chẳng liên quan gì đến cô hết. Họ có thể lên án, quy kết cho Anson nhưng cô thì không.
Chuông reo vang, cô chầm chậm ngoảnh lại, phớt lờ những lời xì xầm tán chuyện tầm phào. Phải, Anson đã biến mất ngay sau trận hỏa hoạn. Phải, cậu đã đốt nhà kho trong công viên. Nhưng cô không bao giờ tin anh dính líu đến những chuyện xảy ra tại nhà hàng Hải Đăng.
Cô bé tự thuyết phục mình rằng Anson sẽ trở về vịnh Cedar sớm thôi. Cô hết mực tin anh sẽ trở lại trước lễ tốt nghiệp. Cô níu lấy hy vọng đó, tập trung vào ngày đặc biệt - ngày 4 tháng 6 - và cự tuyệt chuyện nghi ngờ anh.
Bu ổi chiều dài lê thê. Kể từ khi gặp cậu vào cái đêm xảy ra hỏa hoạn, mỗi ngày với cô đã trôi qua một cách nặng nề. Sau tiết học cuối cùng cô bé không thể lao về nhanh hơn thế. Allison vội vã di chuyển từ truờng học đến nơi làm thêm bán thời gian tại công ty kế toán của bố mình. Khi cô bé đi bộ đến tòa nhà thuộc sở hữu của bố cô và các cộng sự của ông, các sự việc lần lượt hiện ra trong trí nhớ cô. Cô vẫn thường làm thế, suy đi nghĩ lại từng chi tiết nhỏ nhặt mà cô có thể nhớ. Cô hiểu tại sao một nguời nào đó không quen với Anson có thể nghĩ rằng anh là kẻ phóng hỏa. Ừ, đúng anh từng gây ra sai lầm vào mùa thu vừa rồi khi đốt nhà kho trong công viên. Nhưng anh đã đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, chấp nhận hình phạt và cố gắng vượt lên phía trước.
Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô bé gặp Anson, một tuần dài nhất trong cuộc đời cô. Cô nhớ cách anh tìm đến tìm cô tối hôm đó. Cô đang ngủ thì anh gõ gõ vào cửa sổ phòng ngủ, đánh thức cô dậy. Không phải là lần đầu tiên cậu xuất hiện vào nữa đêm như thế, tuy nhiên anh đã không vào bên trong phòng cô. Anson giải thích lý do duy nhất cậu đến là để chào tạm biệt cô.
Cô bé cãi nhau v ới Anson, nhưng cậu rất cương quyết khăng khăng bảo rằng mình phải rời đi. Quá nhiều câu hỏi vẫn chưa được trả lời, kể cả chuyện số tiền bị mất. Anson thề rằng cậu không hề hay biết gì về số tiền đó và cô tin ngay. Ông Gunderson đã sai khi đổ lỗi cho Anson cái tội ăn cắp mà cậu không hề phạm phải. Tệ hơn nữa, theo các điều khoản trong thỏa thuận giữa Anson và tòa án sau vụ phóng hỏa đầu tiên, cậu hứa sẽ tiếp tục theo học tại trường và bồi thường thiệt hại.
Nhưng Anson đã không đi học vào tuần trước trận hỏa hoạn, và Allison lo lắng đến phát ốm, tự hỏi không biết anh đang ở đâu và làm gì. Dường như không ai biết và họ cũng không bận tâm. Thậm chí là mẹ anh ấy.
Anson nói rằng mình sẽ ra đi và không tiết lộ mình sẽ đi đâu và khi nào sẽ trở lại. Cậu ta hôn tạm biệt cô và mặc dù cô bé van cậu ở lại để nói cho rõ, cậu vẫn mất hút vào trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, một trong những ngày tồi tệ nhất cuộc đời mình, mẹ của Allison, Rosie, đánh thức cô dậy và bảo rằng Cảnh sát trưởng Troy Davis cần hỏi cô bé vài câu hỏi. Đó là khi cô biết được chuyện của nhà hàng Hải Đăng. Cố gắng hết sức có thể, Allison trả lời các câu hỏi của Cảnh sát trưởng - ngoại trừ không kể với ông tất cả mọi chuyện. Cô không thể.
Ngay cả bố mẹ cô bé cũng không biết toàn bộ sự thật. Cô bé không dám nói với bố vì sợ ông sẽ không còn tin ở Anson, và cả mình nữa.
Allison rất biết ơn bố khi nhận được công việc làm thêm tại văn phòng của ông. Mặc dù chỉ là công việc bán thời gian, nhưng nó giúp cô thoát khỏi những rắc rối của mình ít nhất là vài tiếng mỗi ngày. Bố cô đã cố giúp đỡ Anson. Allison cảm kích cách mà ông đã nâng đỡ và bênh vực Anson sau trận hỏa hoạn trong công viên. Mà bố cô cũng là người duy nhất có cái nhìn bao dung với cậu.
Chính mẹ ruột của Anson còn quay lưng lại với anh mà. Cherry Butler nói rằng con trai bà đáng nhận những gì nó đã gây ra. Có vẻ như bà cũng không bận tâm lắm chuyện Anson giờ đã biến mất. Theo như Cherry thì cậu ta sẽ quay lại khi nào sẵn sàng, và cho đến khi đó, bà ta sẽ không bao giờ phí thời gian lo lắng cho anh. Allison khó chịu trước thái độ của bà ấy. Nếu Allison phải trốn chạy, cô bé biết bố mẹ mình sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm cô. Và họ cũng sẽ chẳng bao giờ chối bỏ cô, như me Anson đã làm với cậu ấy. Nhưng, đó chính là điều mà Anson nói vào cái đêm anh bỏ đi - rằng Allison rất may mắn. Cô bé có bố mẹ thương yêu và quan tâm hết mực. Anson bảo chẳng ai thèm để tâm đến anh. Nhưng Allison nói rằng anh đã sai rồi. Bởi cô luôn quan tâm đến anh đấy. Và thêm bố mẹ cô nữa, mặc dù dĩ nhiên mục đích chính của họ là bảo vệ Allison.
Một vài người sinh ra đã gặp may mắn, Anson bảo cô như thế và cô là một trong những số đó. Còn anh thì không. Anh khăng khăng rằng sẽ tự tạo vận may cho mình.
Khi m ở cánh của trước văn phòng Smith, Cox và Jefferson, Allison thấy khu vực tiếp tân đông nghẹt khách hàng chờ đến phút cuối cùng để điền giấy nộp khai báo thuế. Chỉ còn bốn ngày nữa đến ngày 15 tháng 4, cô bé cảm nhận được tình trạng bức bối, khó chịu trong căn phòng này. Chuyện tiếp diễn y như thế vào mỗi năm.
Mary Lou, nhân viên tiếp tân, cười đáp lại Allison. “Có người nào đó muốn gặp em trong nhà bếp”, cô ấy nói. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Allison nghĩ có lẽ đó là Anson. Nhưng... không thể nào. Cậu mà xuất hiện, văn phòng Cảnh sát trưởng sẽ phát hiện ra ngay. Bố cô có nhiệm vụ gọi báo cho họ biết. Vì Cảnh sát trưởng Davis nghĩ rằng Anson sẽ tìm cách liên lạc với cô bằng cách này hay cách khác, bố mẹ cô bé đã bàn bạc khả năng và hành động mà họ phải thực hiện. Vấn đề này đã vượt khỏi tầm tay cô cũng như là bố mẹ cô. Allison không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chuyện chấp nhận nó.
“Là ai vậy?”, cô hỏi.
Một nụ cười khác hiện ra trên gương mặt cô nhân viên tiếp tân. “Em phải tự mình kiểm tra thôi”.
Allison rất bối rối, vì Mary Lou chưa từng tỏ ra bí ẩn như thế. Nhà b ếp được xây dựng phía sau văn phòng không phải là một nhà bếp thật sự - nó giống phòng ăn hơn, có một lò vi sóng và một chiếc tủ lạnh nhỏ, cộng thêm một cái bàn và bốn cái ghế ngồi. Hầu như ngày nào đến đây sau giờ tan học, Allison cũng nhét sách vở và túi xách vào cái tủ búp phê ở đó. Bước vào phòng, cô bé thấy một chiếc túi địu em bé, cùng với một đứa trẻ, đang nằm trên bàn.
“Cecilia!”, cô bé g ọi to, nước mắt tuôn rơi, nhưng đó lại là những giọt nước mắt vui mừng. Người phụ tá của bố Allison là bạn tốt của cô, một người bạn tốt hơn những người bạn mà bố mẹ cô từng biết đến.
Ba năm trước, Zach và Rosie Cox ly hôn. Thời gian đó quả thật hết sức tồi tệ đối với gia đình họ, đặc biệt là Allison. Cô bé tỏ ra chống đối, nổi loạn bằng cách tụ tập với những người bạn xấu. Điểm số học tập tụt giảm một cách trầm trọng và cô bé cũng chẳng thèm bận tâm đến bất cứ điều gì nữa. Khi bố đề nghị sẽ cho cô công việc làm thêm bán thời gian, cô đã không bị mắc lừa. Cô bé biết rõ rằng lý do duy nhất bố bằng lòng thuê mình vào làm là dễ bề để mắt đến cô sau giờ tan trường. Cô bé nhận việc, nhưng bằng một thái độ không mấy tốt đẹp.
R ồi cô phát hiện ra là không phải cô làm việc cho bố mình. Ông giao cô nhiệm vụ phụ tá cho Cecilia Randall, và vợ của viên sĩ quan hải quân trẻ đã giúp Allison hiểu được hành vi của chính mình - về những việc cô làm và tại sao bố mẹ Cecilia ly hôn khi cô ấy mười tuổi và cô rất hiểu nỗi đau mà Allison đang phải chịu. Cecilia hướng Allison thoát khỏi con đường tụ hủy diệt mà cô từng mắc phải.
Gi ờ đây, ngay sau khi Cecilia thấy Allison, cô dang rộng vòng tay đón lấy một cái ôm thân thiết. “Cô quyết định cho Aaron ra ngoài tắm nắng một ngày”, Cecilia nói, choàng hai cánh tay quanh người Allison và kéo cô bé lại gần hơn. Em bé chỉ mới ba tuần tuổi thôi, vì thế Cecilia cũng nghỉ việc chưa lâu. Tuy vậy, có vẻ như một thời gian rất dài đã trôi qua, bởi rất nhiều chuyện đã xảy đến trong ba tuần đó. Vỗ vai Allison, Cecilia ngửa ra sau một chút và nhìn Allison chăm chú. “Cháu có vẻ...”.
“Rất mệt mỏi”, Allison lẩm bẩm. Với tất cả những người khác, kể cả bố mẹ, cô bé có thể giả vờ mạnh mẽ, nhưng với Cecilia, cô bé có thể sống thật với cảm xúc của mình. Đã nhiều đêm cô mất ngủ, cô thật sự mệt mỏi vì mang gánh nặng lo lắng và sợ hãi này.
“Anson”, Cecilia thì th ầm.
Allison gật đầu.
Đứa bé bắt đầu khóc ré lên, đòi hỏi được quan tâm. Nó quẫy đạp, tung cả tấm chăn mà Allison đã đan cho. Mới nhìn cô bé nghĩ Aaron giống bố nó, Ian, nhưng khi nhìn kỹ, Allison nhận ra thằng bé cũng có rất nhiều điểm giống mẹ.
“Cecilia, thằng bé đáng yêu quá”, cô bé thì thầm, chìa một ngón tay của mình ra cho Aaron nắm. Cậu nhóc ngay lập tức nắm chặt lấy bằng bàn tay nhỏ xíu của nó, Allison rất đỗi ngạc nhiên trước sức mạnh của cú siết tay này.
“Th ằng bé bắt đầu hư rồi đó”, Cecilia nói, nhìn con trai và mỉm cười âu yếm. “Thật tệ là mỗi khi nó khóc ré lên, cô không còn cách nào khác là phải lập tức nhào đến, nhưng cháu còn chưa thấy Ian đấy. Lúc ấy cháu sẽ nghĩ mặt trời mọc và lặn cũng vì tên nhóc này”.
Bởi đứa con gái đầu lòng của Cecilia và Ian đã mất không lâu sau khi sinh, Allison biết đứa bé này quý giá với người bạn của mình như thế nào. Aaron lại bắt đầu nhặng xị lên, lần này còn ồn ào hơn trước. Cecilia bế thằng bé ra khỏi túi địu và ngồi xuống bên chiếc bàn. “Chị nghĩ mình nên chăm cậu nhóc một chút”, cô nói, choàng tấm chăn qua vai mình trong khi mở nút áo rồi thành thục cho thằng bé bú.
“Ngồi đi”, cô bảo Allison, gật đầu chỉ về chiếc ghế bên cạnh mình. Allison s ẵn sàng nghe theo. “Cháu muốn nói chuyện với cô quá đi mất”, cô bé nói. Rất may là không có ai bước vào phòng tìm cô. Mặc dù các nhân viên rất bận rộn, nhưng họ hiểu rằng Allison cần thời gian riêng tư bên Cecilia, chỉ hai người thôi.
“Cháu có th ế gọi cho cô bất cứ khi nào cần”, Cecilia cam đoan với Allison. “Cô rất lo lắng khi không nghe được tin tức gì từ cháu”.
“Cháu không thể...”.
“Cô biết”, Cecilia nói khi cô cho con trai bú. Cô chăm chú nhìn Aaron. Một tay ôm con, một tay cô âu yếm vuốt lọn tóc lòa xòa trên thái dương thằng bé.
“Cô có nhớ khi ta mới gặp nhau, cháu đang hẹn hò với Ryan Wilson không?”.
“Cậu bé đeo khuyên tai hình chiếc kẹp giấy đó hả?”. Cecilia hỏi, cúi xuống nhìn Aaron, lúc đó đang toe toét cười, như thể có điều gì đó gợi ra trong đầu người mẹ trẻ này nỗi sợ hãi mơ hồ về cái ngày mà thằng bé trở thành thiếu niên. “Bố cháu có lẽ đã đề cập đến cậu ấy”.
Giờ đây Allison cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại hồi đó mình ngu ngốc thế nào. Ryan thật nhiều rắc rối, và việc cặp kè với cậu ta rõ ràng chẳng khác gì đòn trả đũa bố mẹ cô vì sự ích kỷ của họ - mà lúc này đây cô bé thấy rằng nó chỉ là sự điên rồ tức thời của họ mà thôi. Không lâu sau đó, bố mẹ cô làm hòa với nhau, và trước khi mùa hè kết thúc, họ đã cưới lại.
“Anson không giống như Ryan đâu”. Cô bé lắc đầu. “Mọi người có thể nghĩ anh ấy chẳng khác gì Ryan, nhưng Anson tốt hơn rất nhiều. Anh ấy thông minh, chung thủy và tốt bụng. Ryan thì không có được một đức tính nào trong số đó cả. Thậm chí cậu ta không còn đi học nữa. Cháu không biết cậu ta hiện đang ở đâu”. Nhưng hiện tại cô bé cũng chẳng biết Anson đang trôi giạt nơi nào.
“Cô biết mà”, Cecilia nói một cách điềm tĩnh, “và lý do mà cô biết chính là bố cháu. Ông chẳng bao giờ thèm giúp đỡ nếu nghĩ Anson sẽ làm tổn thương cháu”.
“Anh ấy đã làm tổn thương cháu”. Allison phản ứng, nắm chặt tay lại. “Cháu không hiểu tại sao anh ấy lại trốn chạy nữa”. Cô bé tự hỏi liệu Anson có cân nhắc đến tình cảnh khủng khϊếp mà anh đã đặt cô vào không. Anh không hề bận tâm suy nghĩ đến ai khác ngoài chính bản thân mình. Anh phải trốn thoát, phải bỏ chạy. Vậy nhưng, anh đã bỏ Allison lại đối mặt với những người gièm pha anh, một mình.
“Đôi khi người ta không biết phải đối mặt với đau đớn như thế nào”, Cecilia nói, mắt vẫn không rời đứa trẻ. “Cách duy nhất mà họ có thể phản ứng là chạy trốn”.
“Điều đó chỉ làm cho mọi việc thêm tệ hại hơn”, Allison nói.
“Cháu rất khôn ngoan khi nhận ra được như thế”, Cecilia bảo. “Nhưng không may là Anson lại không hiểu được điều đó. Cô đoán cậu ấy cũng đau đớn và bối rối, bỏ trốn là giải pháp tốt nhất và nhanh nhất mà cậu ấy có thể nghĩ ra lúc này, như phản ứng đầu tiên mà chúng ta có khi nỗi đau kéo đến”.
“Anh ấy đi đâu cơ chứ?”. Như cô biết thì Anson không có ai khác thân thuộc. Mẹ anh là một bà mẹ độc thân, chưa bao giờ bà nói cho anh biết bố anh là ai. Anson chưa từng đề cập đến ông bà hay cô, dì, chú, bác mình. Cô bé lục lọi trong trí nhớ, cố nghĩ xem anh có thế lẩn trốn nơi nào. Cô bé hy vọng anh bình an và có đủ tiền để ăn.
“Bố mẹ nói rằng ngay khi anh ấy liên lạc với cháu, cháu phải gọi liền cho Cảnh sát trưởng Davis”. “Và họ nói đúng đó”.
Allison đồng ý, dù cô bé không thích điều đó chút nào.
“Cảnh sát trưởng gọi Anson là người được quan tâm đặc biệt”.
Thật chết tiệt, cô bé cũng như thế. Cô bé cũng có những thắc mắc riêng của mình. Sau khi cho Aaron bú xong, Cecilia gài lại nút áo và bế đứa bé tựa vào vai mình, xoa nhè nhẹ lên lưng nó. “Mọi việc sẽ sớm được giải quyết thôi Allison ạ. Nếu Anson vô tội...”.
“Đúng vậy, anh ấy vô tội mà”, cô bé nói một cách dứt khoát.
Cecilia bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Allison chằm chằm. Đôi mắt đen thẫm của cô như tia lửa phóng thẳng vào Allison. “Có điều gì đó cháu vẫn còn giấu cô phải không?”.
Allison có vẻ ngập ngừng lúng túng.
“Cô có thể đọc được điều đó trong mắt cháu”. Cecilia dừng lại và chờ đợi. “Allison? Cháu có nghe được tin tức gì từ cậu ấy không?”.
“Không ạ”.
“Allison?”, cô hỏi lần nữa, giọng bình tĩnh. “Tốt hơn cháu nên kể cho cô nghe đi”. “Cháu... cháu không chắc...”.
“Tại sao cháu lại sợ chứ?”.
Allison g ục đầu xuống, cắn chặt môi. “Không ai khác biết được”, cô bé lầm bầm. Tuần trước, khi Cảnh sát trưởng đến nói chuyện với Allison, cô bé trả lời tất cả những câu hỏi của ông - từng từ từng từ một. Nhưng ông không hỏi gì đến chuyện này, nên Allison cũng không tự nguyện cung cấp thông tin.
“Cháu có thể tin ở cô”, Cecilia nói thêm. “Cháu biết cô chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà”.
Allison gật đầu. “Cô sẽ không kể lại chuyện này với ai chứ?”. Cecilia cố gắng kìm chế cơn xúc động đang trào lên trong giọng nói. “Cô sẽ không nói với ai đâu”.
“Không kể cho bất kỳ ai nhé”, cô bé năn nỉ.
“Cô hứa”.
“Được rồi”. Allison hít một hơi thật sâu. “Nếu cháu nói với cô... có lẽ cô nghĩ - có lẽ cô sẽ tin Anson là người phóng hỏa”. “Cháu không che gi ấu bằng chứng đó chứ?”
Cecilia hỏi dồn dập. “Vì nó sẽ làm thay đổi mọi thứ”.
“Không! Cháu không thể làm thế”.
Cecilia thở dài. “Tốt, bởi điều đó sẽ biến cháu thành kẻ đồng lõa”.
Cảnh sát trưởng Davis và bố mẹ Allison đã giải thích điều này với cô rồi. “Cháu đã thành thật trả lời tất cả các câu hỏi của ông ấy”. Allison nói. Ceciiia cau mặt. “Thế thì đây là tội bỏ sót hử?”. Allison chầm chậm thở ra. “Đêm đó... khi Anson gõ cửa sổ phòng cháu. Bọn cháu nói chuyện, và... và rồi anh ấy bước vào trong phòng”. Mẹ Allison thật sự rất khó chịu khi Allison thú nhận điều này. Cecilia có thể hình dung ra Rosie sẽ nói gì nếu bà biết được toàn bộ sự việc.
“Rồi sao nữa?”. Allison ng ần ngại. “Anh ấy... anh ấy vào phòng cháu được vài phút rồi bỏ đi và khi anh ấy rời đi...”. Từng tiếng bật ra gần như bị bóp nghẹt lại nơi cổ họng Allison.
Cecilia chồm lại gần hơn.
Allison lo lắng, xúc động đến nghẹn giọng. “Cháu... cháu có thể ngửi được mùi khói”. Cổ họng cô bé khô chát, đau rát cả lên. “Trước đó cháu không ngửi được gì, bởi tất cả những gì cháu có thể tập trung vào lúc đó là không để anh ấy rời đi. Cháu nhận biết có mùi gì đó nhưng không nghĩ là khói. Sau đó cháu nhận ra được thì anh ấy đã đi rồi, cháu khóc đến lả người và ngủ thϊếp luôn”.
“Trên người Anson có mùi khói ư?”. Cecilia thì thầm hỏi.
“Giống như lần trước”, Allison nói một cách run rẩy. “Như thể... như thể anh ấy đứng gần một ngọn lửa đốt rác vậy”. Hai vai Cecilia chùng xuống, cô nhắm mắt lại. Không chỉ một mình Allison phải lo sợ và bị dằn vặt nữa. Giờ thì ngay cả Cecilia cũng tin Anson đã ra tay phóng hỏa đốt cháy nhà hàng Hải Đăng.