Chuyện Tình Vịnh Cedar 6: Đánh Thức Trái Tim

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 6 Chuyện Tình Vịnh Cedar Hệ Liệt
Tập truyện mang vị siro, ngọt ngào và phấn khích. Ống kính lần này tập trung đặc tả tổ ấm của Justine và Seth Gunderson. Trải qua bao hờn giận và nghi ngại, Justine mới sẵn sàng mở lòng đón nhận Seth, …
Xem Thêm

Chương 4
Khi Rachel Pendergast đang cho đống đồ sạch vào máy sấy thì có chuông điện thoại. Cô nhấc máy trước khi chuông đổ tiếng thứ năm, đó là khi hộp thư thoại bắt đầu hoạt động.

Cô mong tin tức từ Nate suốt cả ngày nay và như nín thở khi cầm ống nghe. “A lô”.

“Cô Rachel ạ?”. Đ ó là giọng nói của một bé gái, ngay lập tức Racheal nhận ra đó là cô bé Jolene Peyton chín tuổi. Họ đã là bạn tốt của nhau trong suốt bốn năm qua. Không lâu sau khi Bruce Peyton dẫn con gái mình đến tiệm Get Nailed để cắt tóc, Jolene đã mong muốn Rachel sẽ là mẹ kế của mình. Lúc đó, việc này tạo ra tình thế thật khó xử. Bruce vẫn còn đau buồn, thương nhớ người vợ quá cố đã chết trong một tai nạn xe hơi khi đang trên đường đến đón Jolene từ trường mẫu giáo. Anh rất cứng rắn và không có hứng thú tìm hiểu hay vướng vào chuyện tình cảm với bất kỳ ai, kể cả Rachel. Cô tôn trọng suy nghĩ của anh, và trong suốt những năm sau đó khi Jolene và Rachel tiếp tục gặp nhau, Bruce và Rachel đã trở thành bạn. Thỉnh thoảng họ ra ngoài ăn tối, chủ yếu là nói về Jolene. Bruce thường tìm lời khuyên từ Rachel, bởi cô cũng mất mẹ từ rất sớm nên hiểu được tâm trạng của đứa trẻ.

Nói cách khác, ch ẳng có gì lãng mạn giữa cô và Bruce cả. Rachel gặp gỡ, hẹn hò với Nate Olsen, mặc dù thời gian họ thật sự bên nhau rất ít và hạn chế vì luôn phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt mệnh lệnh của hải quân.

“Cháu muốn có người dẫn cháu đi mua sắm”, Jolene nói, giọng nhỏ và không chắc lắm. “Bố nói cháu có thể mua một chiếc áo đầm để mặc trong Lễ Phục sinh”.

“Cô sẽ rất vui được cùng đi với cháu”, Rachel trấn an đứa trẻ. “Bố cháu muốn nói chuyện với cô”, giọng của cô bé trở nên phấn khích hơn. “Rachel”, Bruce nói. “Như thế có phiền cô lắm không?”.

“Không đâu. Tôi muốn đi với con bé mà”.

“Lúc nào thuận tiện cho cô?”.

Vì Lễ Phục sinh diễn ra vào cuối tuần tới, Rachel nghĩ cần phải đi sớm. “Chiều nay có được không?”. Cô đề nghị. Cô hiếm khi rảnh rỗi vào ngày thứ bảy, nhưng cô đã sắp xếp nghỉ vào hôm nay vì hy vọng Nate cũng sẽ được rảnh. Nhưng đã vào giữa chiều rồi mà cô vẫn chưa nghe tin tức gì từ anh, vì thế cô đoán anh sẽ không gọi cho mình.

“Chi ều nay mà đi thì hay quá”, Bruce nói.

Rachel nghe Jolene hét vang vui sướиɠ ở đầu dây bên kia.

“Tôi sẽ chở con bé đến trong một tiếng nữa nếu tiện cho cô”. Bruce nói. “Sẽ rất tuyệt đấy”. họ bàn bạc về giá cả cho bộ quần áo mới và cúp điện thoại sau vài lời tạm biệt. Rachel luôn thích khoảng thời gian ở bên Jolene, họ giống như hai bạn gái thân thiết của nhau vậy. Khi Jolene bắt đầu học lớp bốn, con bé nhờ cô đến trường tham dự buổi họp phụ huynh cho mình, và được sự đồng ý của Bruce, Rachel đã đến. Sau đó Jolene viết cho cô một bức thư cảm ơn rất dễ thương mà Rachel xem như báu vật. Cô có một xấp giấy mà Jolene đã vẽ hoặc tô màu tặng cô. Chúng là những thứ mà một bé gái thường tặng mẹ mình, và Rachel cảm thấy rất tự hào khi đóng vai trò đó - một bà mẹ thay thế thời gian trong cuộc sống của Jolene.

Khi Rachel chải đầu xong, chuông điện thoại reo lên lần nữa. Ngay cả trước khi nhấc máy, cô đã linh cảm đó chính là Nate. Th ật vậy.

“Em rảnh không?”, anh hỏi.

“Tới tối em mới rảnh”, cô bảo anh. Nate đang thực hiện một dự án quan trọng nào đó trên tàu hàng không mẫu hạm. Cũng vì lẽ đó mà họ đã không ở bên nhau hơn một tuần nay rồi.

“Anh tưởng em xin nghỉ một ngày chứ”, anh phàn nàn. “ Đúng là em có xin nghỉ làm”. Cô không đề cập đến chuyện phải gọi điện cho biết bao người nhờ họ đổi ca với mình để sắp xếp nghỉ ngày thứ bảy. “Khi không thấy anh nói năng gì, em đoán là anh vẫn còn bận túi bụi với dự án đang dở dang”.

Nate rền rĩ. “Em có thể hủy bỏ kế hoạch gì đó của mình không?”. Rachel không muốn làm thế với Jolene. “Không được. Là Jolene. Em sẽ dẫn con bé đi sắm áo đầm cho Lễ Phục sinh”. Đầ u dây bên kia im thin thít. “Được rồi”, anh nói một cách miễn cưỡng, rõ ràng là anh đang thất vọng. “Anh có thế đã gọi điện sớm hơn nếu như ngơi tay được một tí”.

“Em biết”. Rachel cũng thất vọng. “Vậy muộn muộn một chút được không anh?”.

“Mấy giờ?”.

“Em không chắc nữa”. Cô không biết được điều đó cho tới khi vào đến trung tâm mua sắm.

“Khoảng sáu giờ gì đó”. “Th ế thì trễ quá”, anh lầm bầm. “Anh có một buổi chuyển giao vào tối nay - một buổi tiệc dành riêng cho cánh đàn ông mà anh phải tham dự. Ăn tối và, à, giải trí. Đã lên lịch, thống nhất cả rồi”.

“Uhm... vậy thôi chúng ta gặp nhau sau nhé”, cô trấn an anh.

Đ ó là lời đề nghị tốt nhất mà cô có thể đưa ra.

“Để sau vậy”, Nate đồng ý kèm theo tiếng thở dài.

Họ nói chuyện cho đến khi có chuông. Đoán đó là Bruce và Jolene, Rachel tạm biệt Nate, gác máy và ra mở cửa thì nhìn thấy Teri Miller đang đợi bên ngoài. “Mở tivi nhà cậu lên xem nào”, Teri nài nỉ, lao vào căn nhà thuê của Rachel như một cơn lốc.

“Tivi hả?”. Rachel hỏi. “Để làm gì?”. “C ậu nhớ lúc bọn mình ở nhà Maryellen vào tuần rồi không?”. Teri đến trước tivi và chộp lấy chiếc điều khiển. Không cho Rachel cơ hội trả lời, bật tivi lên và bấm chuyển từ kênh này sang kênh khác đến khi tìm thấy thứ mình muốn. Rachel nhìn chằm chằm vào màn hình, không thể nghĩ ra chương trình gì, hình như nó là... sự kiện thể thao nào đó? Rồi cô nhanh chống hiểu rằng nó chẳng liên quan gì đến thể thao cả. Một nhóm đa số là đàn ông tập trung lại quanh những bàn game, mọi người có vẻ chăm chú và cực kỳ căng thẳng.

“Họ đang chơi cờ”, Rachel nói. Cô không thể hình dung tại sao chuyện này lại quá quan trọng với bạn mình.

“Nó là một trong những giải đấu cờ vua lớn nhất thế giới, năm nay tổ chức ở Seattle”.

“Seattle”, Rachel lặp lại. “Đúng rồi. Tớ nhớ rồi. Chúng ta đã nghe thông báo lúc ở nhà Maryellen”. “Bobby Polgar đang chơi đấy”, Teri nói đầy phấn khích, đứng chết trân trước màn hình tivi. Cô chỉ một người đàn ông ngồi gập xuống bàn cờ vừa lúc máy quay quay cận cảnh nhắm thẳng vào anh ta.

“Là ai vậy?”. Cái tên nghe ngờ ngợ, có vẻ quen thuộc nhưng Rachel không quan tâm lắm về môn cờ vua. Cô biết vài điều căn bản, hay có chơi một lần gì đó nhưng chỉ có thế.

“Bobby Polgar là một cờ thủ hàng đầu ở Mỹ”, Teri giải thích. Điều này một lần nữa lại khiến Rachel thắc mắc, tự hỏi tại sao nó lại quan trọng với bạn mình đến thế. “Anh ấy đang đấu với một gã nào đó, tên gì tớ không thể phát âm được. Đến từ Ukaraina”.

“Và điều này thu hút cậu?”. Rachel hỏi.

“Đúng vậy. ít ra thì Bobby hấp dẫn tớ. Tớ nghĩ anh ấy thật có duyên”. Thình lình cô nhún vai. “Tớ hiểu tại sao Bobby sẽ thua trận này”. “C ậu biết sao?”. Rachel cau mày nhìn Teri vẻ bối rối. “Tớ không hiểu, thôi thì giải thích cho tớ rõ đi”, Rachel nói. “Như tớ nhớ thì cậu hầu như chẳng biết gì về môn cờ này cả”. Cô nhớ rằng Teri nghĩ cờ vua cũng không khác cờ đam là mấy, dĩ nhiên là hai thứ này khác xa nhau.

“T ớ chẳng biết chơi thế nào”, Teri nói. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi lập tức trở nên phấn khích. “Nhưng điều đó không quan trọng, chỉ là thứ vặt vãnh của vấn đề chính thôi. Nghe này, tớ phải bắt kịp chuyến phà tới. Tớ sẽ đi Seattle để giúp Bobby”.

Rachel nhìn Teri ch ằm chằm. Teri - một cô gái mê tiệc tùng - sẽ đi “giúp đỡ” một bậc đại kiện tướng cừ khôi? Một người cô chỉ mới gặp trên tivi? Một người xuất chúng trong một môn cờ mà cô không hề biết chút gì về nó? “Teri, cậu có sao không?”.

Đôi mắt Teri mở to ra. “Dĩ nhiên là tớ không sao. Đây là một nhiệm vụ từ thiện. Nhân tiện, cho tớ mượn hai chục đô được không?”. “ Để tớ lấy ví đã”. Họ thường giúp đỡ nhau khi một trong hai người thiếu tiền. Rachel mở ví, lấy tiền ra. Thật không giống Teri chút nào. Rachel biết bạn mình rất bốc đồng và hăng hái, nhưng điều này thật sự là quá sức tưởng tượng.

“Tớ nhận ra rằng cậu đang rất gấp, nhưng hãy bắt đầu kể trình tự từ đầu đi. Nói nhanh là được”.

Teri hít một hơi thật sâu và nói như máy xả. “Lúc ấy tớ đang cắt tóc cho bà Giáo sư đại học kiêu kỳ đó vào sáng nay. Bà Uptight”.

“Upright”, Rachel chỉnh lại. “Gì cũng được. Vấn đề là, trong lúc tớ đang cắt tóc cho bà ấy, bà ấy nghe điện thoại suốt để cập nhật về giải đấu cờ. Bà ấy không thể tin được là Bobby bị tụt lại đằng sau. Tớ rất tò mò, thế là sau khi cắt tóc cho bà ấy xong, tớ bật tivi trong tiệm lên xem và tớ thấy anh ấy đang đấu ván đầu tiên, ván cờ mà anh ta thua ấy”. Teri nói tất cả những điều này mà không thèm dừng lại để thở.

“R ồi sao nữa?”. Rachel giục.

“Anh ấy cần được cắt tóc”.

“Bobby Polgar cần được cắt tóc?”. Chuyện đó thì có liên quan gì với chuyện thua cờ chứ?”. “ Đúng vậy”, Teri nói. “Anh ấy liên tục phủi tóc ra khỏi mắt. Tóc làm anh ấy mất tập trung. Anh ấy để tóc dài quá mà chưa chịu cắt, và tớ sẽ làm gì đó để giúp anh ấy. Tớ sẽ đến chỗ thi đấu và sẽ đề nghị cắt tóc cho anh ấy”.

Rachel có thể liệt kê hàng tá trở ngại mà cô bạn mình sẽ chạm trán trước khi gặp được Bobby Polgar, nếu cô có cơ hội làm được điều đó. Tuy nhiên, không dễ gì can ngăn được Teri một khi cô ấy đã quyết.

“Tớ sẽ làm điều này vì đất nước mình”, cô thông báo với vẻ vui mừng gần như quá khích.

“Tốt cho cậu thôi”. Rachel cười toe toét, vỗ vào vai Teri. “Hãy kể cho tớ biết diễn biến của nó nhé”.

“Ừ, tớ sẽ kể cho cậu nghe”, Teri hứa, chạy một mạch ra cửa đến bên xe mình. Teri ch ưa rời đi hẳn thì Bruce và Jolene đã đến. Rachel vẫn còn vẫy tay chào Teri thì cô bé con chín tuổi lao lên vỉa hè hướng về phía Rachel, ôm lấy eo cô. Bruce chầm chậm theo sau. “Tôi nên đến đón con bé vào khoảng mấy giờ?”, anh hỏi.

“Tôi sẽ chở Jolene về nhà anh”, Rachel bảo. Nhà Bruce cũng không xa nơi ở của Rachel, mà cô cũng không có kế hoạch gì khác.

“Tôi có ý này hay lắm”, Bruce nói. “Sao ta không gặp nhau ở đâu đó rồi ba người cùng đi ăn tối?”.

“Được không cô Rachel?”. Jolene hỏi, mái tóc đuôi gà buộc nhổng đung đưa khi con bé nhảy tưng tưng. “Được không? Được không cô?”.

“Chà, nghe có vẻ vui đấy nhỉ”. Ba giờ sau, Rachel và Jolene tiến đến bãi đỗ xe ở nhà hàng Pancake Palace, họ hẹn nhau ăn tối tại đây. Thức ăn ở nhà hàng này rất phong phú, giá lại rẻ, và là nơi yêu thích của Jolene ở vịnh Cedar khi muốn ra ngoài ăn tối. Con bé thích chấm khoai tây chiên vào sô cô la nóng có phủ kem, một sáng kiến ăn uống khiến Rachel phải nhăn mặt.

Bruce đang chờ họ trong một quán gần phía trước. Khi Rachel và Jolene vừa bước vào cửa, anh ra hiệu cho họ đến chỗ mình. Jolene chạy ào tới bên anh như thế đã hàng tuần chưa được gặp bố. Rachel cũng nhanh chóng ngồi xuống.

“Mua sắm thế nào rồi con?”. Bruce hỏi, nhít qua một bên để cô con gái có thể ngồi xuống bên cạnh.

Rachel quay mặt sang chỗ khác, cười thầm khi Jolene chọn chỗ ngồi cạnh cô thay vì ngồi cạnh Bruce. “Bố ạ, cô và con đi chơi vui lắm ạ. Mua sắm thật là tuyệt? Cô và con mua giảm giá cái áo đầm màu hồng cho con này, vậy là còn thừa tiền để mua quần bó và một cái ví nữa”.

“Đàn ông thường không đánh giá cao chuyện mua được hàng khuyến mại năm mươi phần trăm, trừ phi nó dính dáng đến máy móc hay dụng cụ nào đó”, Rachel bảo. Cô với tay lấy thực đơn và đọc lướt qua, quyết định chọn món trứng tráng pho mát và thịt giăm bông.

Cô ph ục vụ bàn đến chờ họ gọi món rồi lặng lẽ rời đi. Jolene líu lo một lát rồi chọn một cây bút chì màu trong cái cốc đựng đầy bút màu trên bàn và bắt đầu tô màu tờ giấy lót ly dĩa trước mặt, tờ giấy vẽ hình con thỏ viền bằng những đường gạch nối.

Rachel và Bruce bắt đầu trò chuyện. Dường như họ luôn có nhiều chuyện để nói với nhau, dù cho không thường xuyên gặp Bruce. Qua nhiều năm, họ trở nên cởi mở, thoải mái hơn. Đôi lúc họ hôn nhau, nhưng không hề có ảo tưởng tình cảm lãng mạn nào xen vào mối quan hệ này. Dù sao, Bruce vẫn còn yêu vợ mình, và Rachel thì đang hẹn hò với Nate.

Thật ra, Bruce là người đầu tiên cô giãi bày tâm sự khi biết được bố của Nate là một đại biểu quốc hội Hoa Kỳ.

“Tôi đã không nghĩ cô sẽ rỗi vào tối thứ bảy”, Bruce nói hết sức tự nhiên, thoải mái. “Cô và Nate thường không đi chơi sao?”. “Tôi ước gì bọn tôi được như thế. Hải quân được đưa lên hàng đầu, và hiện tại anh ấy đang thực hiện một dự án gấp rút nào đó, nó khiến anh ấy bận tối mặt tối mũi suốt mấy tuần nay”. Cô không nói thêm là mặc dù họ đều tranh thủ nói chuyện với nhau hàng ngày, nhưng cũng chỉ là vào lúc tối muộn, khi cả hai đều mệt rã rời.

Cô và Bruce v ẫn còn chưa uống xong cà phê của mình thì Jolene đã có thêm một cốc sô cô la nóng thứ hai. Khi Rachel về đến nhà thì đã hơn 8h tối. Cô thích thú với bữa ăn tối, cũng giống như khoảng thời gian đi mua sắm - sự vui vẻ khiến cô sập bẫy, sắm thêm hai cái áo len dài tay liền một lúc. Sau đó, cả ba người xuống bến tàu vịnh Cedar đi dạo và ăn kem ốc quế. Cô kể lại cuộc gặp gỡ kỳ lạ của mình với Teri lúc chiều khiến Bruce cười vang.

“Nếu một ai đó có thể vượt qua hàng rào bảo vệ để gặp Bobby Polgar, đó chính là Teri”, Bruce nói.

“Anh nghĩ vậy ư?”.

“Tôi biết là vậy”. Bruce tự tin gật đầu. “Cô ấy không phải là người để cho một chuyện nhỏ như đám người bảo vệ hay máy quay phim ngăn cản mình”. Rachel cho là anh nói đúng. Nếu một người nào đó có thể thuyết phục người khác cho vào gặp nhà vô địch cờ vua xuất chúng của Mỹ, đó sẽ là Teri. Cô v ừa mở khóa cửa truớc thì điện thoại reo chuông. Chạy vào bắt máy, cô thả mấy chiếc túi đựng mớ đồ mới mua xuống đất. Như cô hy vọng đó chính là Nate. Anh bảo cô là anh đang trong bữa tiệc, và cô nghe được tiếng la hét và cười đùa ầm sau lưng anh. Nate dường như không được vui.

“Lúc nãy em ở đâu vậy?”, anh tra hỏi, giọng mệt mỏi và muốn gây sự. “Em nói với anh là sẽ dẫn Jolene đi mua sắm mà”.

“Đến hơn tám giờ tối ư? Em nói là sẽ về trước sáu giờ”.

“Vâng, nh ưng...”. Nhưng anh đã không đề nghị gặp cô hay là gì sau đó cả, vì anh đã có kế hoạch riêng rồi. “Bọn em mua sắm xong vào khoảng sáu giờ rồi gặp Bruce và cùng ăn tối ở Pancake Palace”.

Nate im lặng một lúc lâu. “Em đã không nói về chuyện em và Bruce cùng ăn tối”, anh lầm bầm mỉa mai.

“À, em đã không nói”, cô đồng ý, “chuyện ăn tối không nằm trong kế hoạch. Đừng nói với em là anh ghen nhé”.

“Phải”, Nate thẳng thắn thừa nhận, “Anh ghen, rất ghen. Anh không gặp em cả tuần nay rồi”. “Em biết, và em nhớ anh phát điên. Bữa ăn tối này không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, Nate ạ. Anh biết mà. Đó chỉ là cách Bruce cảm ơn em đã dẫn Jolene đi mua sắm thôi”.

“Được rồi”, anh nói, giọng miễn cưỡng.

“Bữa ăn tối không có ý gì hết, và nó cũng không phải là sự sắp đặt từ trước, em hứa với anh đấy”.

“Được rồi”, anh lặp lại. “Nghe này, chiều mai anh rảnh. Em có thể sắp xếp chút thời gian dành cho anh được không?”. “ Để xem em có thể làm được gì nhé”.

“Tốt”.

Họ hẹn gặp nhau ở bên tàu, và sau lời chúc ngủ ngon, Rachel gác máy. Cô đứng tắm dưới vòi sen thật lâu, rồi mặc chiếc áo ngủ cũ bằng vải flanen và ngồi trước tivi, hy vọng bản tin thời sự lúc mười giờ sẽ đăng tin về giải đấu cờ vua. Cô hồi hộp, hi vọng sẽ được thấy bản tin về vụ đột nhập của Teri và việc cô nàng bị các bảo vệ có trang bị vũ khí lôi ra ngoài.

Khi bản tin bắt đầu phát trên tivi, tâm trí cô quay ngược về bữa tối với Bruce. Cô cảm thấy mối quan hệ của họ dường như có sự thay đổi nào đó trong những tháng vừa qua. Cô không chắc nó xảy ra thế nào hay nó có ý nghĩa gì. Cô không đánh lừa hay gạt gẫm gì Nate, bữa ăn tối không phải một buổi hẹn hò lãng mạn. Không hề. Tuy vậy dường như có điều gì đó khác lạ lắm đã xảy ra giữa họ. Rachel chỉ có thể tự hỏi tại sao lại thế?

Khi phát thanh viên đưa tin về giải vô địch cờ vua, cô ta chỉ đề cập đến vài chi tiết - ứng cử viên sáng giá Bobby Polgar sau cú bật trả đầu tiên đến kinh ngạc, đã vượt qua ván đấu thứ hai rồi thứ ba trở thành nhà vô địch.

Sau khi bước ra hành lang bên ngoài văn phòng Cảnh sát trưởng, Seth Gunderson ng ồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, vẻ bồn chồn không yên. Hình như Troy Davis có tin tức gì đó về trận hỏa hoạn. Gần một tháng sau khi sự cố xảy ra, Seth vẫn còn thấy khó khăn trong việc cân bằng lại tâm lý trước những mất mát của anh và Justine. Anh có cảm giác mình như nằm dưới lớp kính vạn hoa đồ chơi của Leif, những mảnh ghép cuộc đời anh bị xé toạc ra một cách phũ phàng, tạo thành những hình dạng méo mó ngẫu nhiên mà anh không hề mong muốn. Dù đã hết sức cố gắng kiềm chế, Seth vẫn nhận thấy mình 1uôn nói chuyện như tát nước vào mặt những người xung quanh. Anh cảm thấy hối hận trước cách ửng xử tệ hại của mình và rất biết ơn sự kiên nhẫn của Justine, dù họ vừa mới cãi nhau vào sáng hôm đó.

Hai tuần trước đây, việc cô đưa ra ý kiến rằng có lẽ cô không muốn xây dựng lại nhà hàng đã khiến Seth bị sốc. Anh cho rằng vợ mình đã không suy nghĩ tỉnh táo. Anh không đời nào để kẻ phóng hỏa giấu mặt nào đó quyết định thay mình. Vợ càng cố thuyết phục anh xem xét những lựa chọn khác ngoài việc xây dựng lại nhà hàng thì anh càng lờ đi. Seth biết một điều chắc chắn rằng mình không thể ngồi nhà như thế này mãi được. Anh sắp điên lên mất, tâm trạng của anh lúc nào cũng cáu kỉnh bực dọc. Kể từ khi nghe Justine nói hết suy nghĩ và ý tưởng của cô, anh thậm chí không thấy hứng thú trong việc cân nhắc các mẫu thiết kế mới cho quán trà tương lai thay cho nhà hàng cũ. Cánh cửa văn phòng bật mở, và Troy bước ra hành lang. “Xin lỗi đã để anh đợi lâu”. Cảnh sát trưởng nói, chìa tay ra Seth đứng dậy và hai người bắt tay nhau. Troy hất hàm chỉ vào văn phòng của mình, rồi bước trở vào trong và ngồi bên bàn làm việc. Seth lấy ghế ngồi đối diện Troy.

“Tôi đang nói chuyện điện thoại với đội trưởng đội cứu hỏa thì anh đến”, Troy giải thích.

Lo lắng khi nghe tin mới cập nhật, Seth chồm lên. “Vậy có tin tức gì không?”. Troy đẩy nhẹ ghế ngồi về phía sau, hay tay đan chéo đặt sau đầu. “Có một chi tiết có lẽ rất quan trọng, nhưng tôi sẽ nói về chuyện đó sau. Điều tra viên được công ty bảo hiểm thuê khẳng định lại những gì chúng ta đã biết - rằng ngọn lửa là do có ai đó cố ý châm. Hắn sử dụng hóa chất nào đó, có lẽ là xăng. Ngọn lửa bắt đầu gần nhà bếp rồi bùng phát đến văn phòng của anh và nhanh chóng nhấn chìm phòng ăn chính”.

“Ông có nghi ngờ ai không?”. “Nh ư anh biết, tôi đã phỏng vấn các nhân viên làm việc ở nhà hàng”, Troy bảo anh, buông thõng tay xuống và cầm lấy một tập tài liệu trên bàn. “Kể cả các nhân viên cũ”, ông nói thêm.

Seth cau mày. “Tony Phipott ư?”.

Davis chầm chậm gật đầu. “Gần đây nó bị sa thải đúng không?”.

Seth ấn mạnh tay mình xuống thành ghế. “Tôi buộc phải cho cả Tony và Anson Butler thôi việc vì ở văn phòng tôi xảy ra vụ mất trộm tiền. Cả hai đứa đã vào đó và cả hai đều đáng nghi. Nói riêng với ông, tôi nghĩ Tony là đứa ra tay ăn cắp, nhưng tôi thì không dám chắc. Chúng tôi chưa bao giờ tìm lại được số tiền đó, và tôi cũng không có bất kỳ bằng chứng nào để tìm lại. Đó là chuyện rủi ro, và đáng lẽ ra tôi nên xử lý khéo léo hơn”.

Seth ước gì anh giải quyết chuyện lộn xộn đó bằng cách khác hay hơn. Giờ đây, anh mới hiểu được cơn giận của Anson. Tuy nhiên thằng bé từng làm điều xấu, bị ghi vào hồ sơ cá nhân, và bất chấp nỗ lực chứng tỏ bản thân của Anson, Seth vẫn không thể nào hoàn toàn tin tưởng cậu bé.

“Philpott đã rời khỏi thành phố vào thời điểm xảy ra vụ hỏa hoạn”, Troy nói. “Chứng cứ ngoại phạm của nó đang được tra xét”. Seth th ở dài. Anh không muốn nghĩ Anson có dính líu gì đến vụ phóng hỏa, thế nhưng anh phải tin vào điều gì nữa đây? Thằng bé đã từng phải đứng ra chịu trách nhiệm cho một vụ cháy trong thành phố và nhà hàng Hải Đăng rừng rực trong biển lửa ngay sau khi nó bị sa thải. Tất cả mọi chuyện dường như đều ăn khớp với nhau, và bắt đầu lộ rõ chân tướng.

“Anh đã từng nhìn thấy cái này chưa?”. Troy hỏi khiến Seth ngạc nhiên. “Nó là thứ mà tôi đề cập lúc nãy”. Ông đưa ra bức ảnh của một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng thiếc to rồi đẩy qua cho Seth.

Seth nhìn k ỹ bức ảnh và lắc đầu. Anh không thể nhớ ra được mình đã thấy nó trước đây hay chưa nhưng điều đó cũng không nói lên gì nhiều. Anh chưa bao giờ để ý lắm đến những món trang sức.

“Các ông tìm thấy nó ở đâu?”. Mặt dây chuyền trông như bị nóng chảy một phần, vì thế ắt hẳn nó đã nằm trong đám cháy hoặc ở gần đó. “Các nhân viên điều tra hỏa hoạn tình cờ phát hiện ra nó trong đống gạch vụn gần văn phòng. Nó có lẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng biết đâu...”. Ông nhún vai. “Ngay thời điểm này chúng ta chưa biết được. Tôi sẽ cung cấp cho anh bất kỳ thông tin mới nào mà chúng tôi nhận được”.

Seth đứng dậy. “Cảm ơn, Cảnh sát trưởng. Tôi rất cảm kích trước những gì ông đã làm cho gia đình chúng tôi”. Trên đường ra khỏi văn phòng của Troy, Seth nhìn đồng hồ. Mười giờ. Cả một ngày dài chờ anh phía trước, nhưng nó lại trống rỗng như một chai bia đã cạn sạch. Tháng vừa qua là thời gian đầu tiên anh không có việc gì để làm từ ngày anh mua lại nhà hàng Galley từ vị chủ cũ và tu sửa nó.

Trước đó, thời gian dường như không bao giờ đủ đối với anh. Lịch làm việc của anh kín mít, anh liên tục hội họp, lên kế hoạch và đưa ra ý tưởng mới. Cuộc sống thiếu mục đích gϊếŧ dần gϊếŧ mòn anh. Dĩ nhiên anh có thể quay về nhà, nhưng mối quan hệ của anh với Justine đang rất căng thẳng. Anh yêu vợ, nhưng anh không còn hiểu cô nữa. Giờ đây anh cần một căn phòng tĩnh lặng, nơi anh có thể góp nhặt những suy nghĩ để tìm ra hướng đi tiếp theo. Seth luôn có được những suy nghĩ tốt nhất lúc bồng bềnh trên sóng nước, và dường như thả bộ xuống bến du thuyền là một việc hợp lý nhất đối với Seth lúc này. Anh đã bỏ neo chiếc thuyền buồm của mình ở đó, nhưng anh không thể nhớ lần cuối cùng mình đi thuyền là khi nào. Không khí khô lạnh và trong lành, anh hít thở thật sâu khi tản bộ đến bến tàu. Thuyền buồm và xuồng máy với đủ kích cỡ đang neo đậu lại, chúng khẽ tròng trành trông thật thanh bình trong làn nước xanh thẫm.

“Seth”. Nghe gọi tên mình, anh quay lại thì thấy bố đang đi tới. Seth mỉm cười. Anh luôn gần gũi với gia đình. Anh và bố từng làm việc chung trong một xí nghiệp đánh cá, nơi mỗi năm họ bắt buộc phải đến Alaska vài tháng. Tiền lương rất khá, nhưng công việc lại nguy hiểm, và khi Justine bước vào cuộc đời anh, Seth biết rằng đã đến lúc nên đổi nghề. Khi ấy, bố anh đã giúp anh mở nhà hàng.

“Con nói chuyện với Cảnh sát trưởng rồi à?”. Leif Gunderson hỏi khi vừa đến bên con trai. Seth g ật đầu. Anh chưa đề cập chuyện này với bố mình, điều này có nghĩa Leif đã nói chuyện với Justine. “Chẳng có phát hiện gì mới về chuyện ngọn lửa bắt đầu như thế nào - chúng ta đã biết chuyện đó rồi - chúng ta cũng đoán được là do ai gây ra. Điều tra viên tìm thấy một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng thiếc trong đống gạch vụn. Đó là tin quan trọng nhất. Nhưng con chẳng biết nó là của ai và chúng ta không dám chắc rằng liệu nó có liên quan gì đến kẻ phóng hỏa không”.

Leif cau mày, như thể trầm tư nghĩ về tin tức mới nhận được này. Họ ngồi trên một băng đá công viên phía ngoài bến tàu. “Mọi chuyện ở nhà thế nào rồi?”, bố anh hỏi.

Seth đoán vợ mình đã kể hết cho bố nghe rồi. Tuy nhiên Seth chợt nhớ ra rằng Justine không phải là người thích kể lể những vấn đề cá nhân của mình với người khác. “Điều gì khiến bố hỏi vậy?”, Seth lầm bầm. Anh thò tay xuống nhặt lên một viên sỏi và ném nó xuống nước.

Bố anh cũng nhặt lên một viên và ném nó ra vịnh nước trước mặt. “Bố không có ý soi mói chuyện của con. Nhưng bố thấy hình như con có nhiều tâm sự cần được giãi bày thôi”.

Ngay lập tức Seth nhận ra rằng anh thực sự cần phải trút lòng mình ra với ai đó. Một người biết rõ về anh, tuy nhiên cũng phải là người có thể nhìn bao quát toàn bộ vấn đề và những người có liên quan. Một người mà lời khuyên của họ được anh tin cậy. Còn ai khác nữa ngoài bố anh? Thở dài, Seth chống hai khuỷu tay lên đầu gối. “Justine và con vừa cãi nhau sáng nay. Cũng chẳng có gì quan trọng cả. Những ngày này bọn con đều rất bực mình, khó chịu trước trận hỏa hoạn và những thứ linh tinh khác”.

Bố anh không trả lời trong một lúc lâu. “Nghe có vẻ không hay đâu”. “V ấn đề là lúc này con không biết làm gì với chính mình nữa. Con muốn xây dựng lại nhà hàng càng sớm càng tốt. Thế rồi hai tuần trước, Justine dội xuống đầu con một gáo nước lạnh khi nói rằng cô ấy không chắc chuyện xây dựng lại nhà hàng có phải là một ý hay không nữa. Có vẻ như cô ấy muốn rằng chúng con nên quên chuyện nhà hàng đi”. Seth hạ giọng.

Anh th ở gấp gáp và đợi phản ứng từ bố. Anh đoán bố sẽ phản ứng hệt như anh lúc trước - sửng sốt và không tin vào tai mình. Nhưng sự thật là ông đã không nói gì ngay mà chỉ im lặng, điều đó khiến anh ngạc nhiên. “Vậy, bố nghĩ sao?”. Seth nhấn mạnh.

Bố anh ngả lưng ra sau, nhắm mắt lại. “Cô ấy có cho con biết lý do không?”. Seth quá s ững sờ đến độ không ngẫm nghĩ kỹ những gì vợ mình nói. Lúc đó, anh nghĩ đơn giản đó chỉ là cách cô ấy ứng phó với hậu quả của trận hỏa hoạn. “Vợ con nói những chuyện thật vô lý”, anh nói. “Chúng con cần nhà hàng. Đó là cách bọn con kiếm sống. Được rồi, cô ấy nói đúng - con đã dành quá nhiều thời gian cho nhà hàng. Tuy nhiên công việc đòi hỏi phải thế. Lợi nhuận không nhiều như những gì chúng con hy vọng, nhưng chúng con đã sống rất thoải mái”.

Anh nhìn bố, nhưng Leif vẫn không biểu lộ ra ngoài những gì ông đang nghĩ trong đầu.

“Điều đó vô cùng phi lý”, Seth khăng khăng khẳng định lại lần thứ hai. “Dĩ nhiên là chúng con nên xây dựng lại nhà hàng!”.

“Con dự định làm gì trong khi chờ mọi việc được giải quyết?”, ông hỏi, thay vì đưa ra lời nhận xét. N ếu có được câu trả lời, Seth đã không phải lang thang quanh bến tàu như thế này. “Con không biết”. Chính vì không biết phải làm thế nào, nên chuyện xây lại nhà hàng trở thành mối ưu tiên hàng đầu trong tâm trí anh. Vượt qua những ngày dài bằng dự án xây dựng sẽ làm nỗi bực dọc trong anh dịu lại. Seth được nuôi dạy và lớn lên cùng với ham mê lao động mạnh mẽ, anh làm việc khi nghỉ hè và sau giờ học kể từ lúc mười ba tuổi. Anh không biết làm gì với chính mình nếu như không được làm việc. Ngoài nghĩa vụ của một người chồng, một người cha, thì con người và nhân cách anh được định hình từ những việc anh làm. Không làm việc, cuộc sống của anh chẳng còn mục đích nào cả. Leif nhướng một bên chân mày lên, hỏi. “Con có yêu Justine không?”.

Câu hỏi đó dội đến như một cú sốc. “Hơn chính bản thân con, hơn cả cuộc đời con”. Seth yêu Justine từ khi họ còn học trung học và anh vẫn thầm yêu cô đến mãi những năm sau đó. Khi cô xa nhà để vào đại học, anh đã mong là cô sẽ cưới một gã giàu có nào đó ở nơi ấy. Nhưng cô lại trở về vịnh Cedar, bắt đầu làm việc trong ngân hàng. Anh chưa bao giờ tin cô sẽ yêu anh, thậm chí anh còn không dám nghĩ là điều đó có thể xảy ra.

“Thế thì con nên lắng nghe vợ mình đi”, bố anh khuyên.

“Con nghe cô ấy chứ, nhưng cô ấy nói nhiều chuyện ngu ngốc quá”. “Có lẽ con có nghe nhưng con lại không chấp nhận”.

Và Seth quay lại nhìn bố mình chằm chằm. “Bố đang nói là con nên để những năm tháng làm lụng cực nhọc như thế đổ xuống sông xuống biển ư?”. “Không, Bố đang nói con cần lắng nghe vợ mình”.

“Vậy thì con phải làm gì đây?”. Seth nổi cáu.

Dường như ai cũng đưa ra ý kiến nhưng không ai cho anh giải pháp.

Bố anh không trả lời. Lát sau, ông tiếp tục cuộc trò chuyện như bình thường. “Hôm truớc bố có nói chuyện với Larry Boone”, Leif lên tiếng khi ném một viên sỏi nữa xuống nước. “Con nhớ Larry chứ?”.

Seth gật đầu. Bố anh mua một con tàu đánh cá chính từ Larry. Seth có hùn một nửa tiền và khi họ bán nó, họ đã đầu tư vào nhà hàng Hải Đăng. “Larry đang tìm kiếm một nhân viên kinh doanh và hỏi liệu bố có hứng thú đến làm cho đỡ buồn khi nghỉ hưu không. Ông ta biết bố rành về chuyện đánh bắt cá và tàu thuyền. Ông ta cũng bán các loại tàu dành cho việc du ngoạn, và đề nghị chia hoa hồng cho bố, một số tiền nhiều đến khó tin”.

Seth nghĩ bố có lẽ rất vui vì có lý do đi làm trở lại. Cân bằng bản thân thời kỳ nghỉ hưu không dễ như những gì ông tưởng.

“Bố sẽ nhận lời chứ?”, Seth hỏi. “Bố đã cân nhắc đến chuyện đó”, ông nói miệng cười toe toét. “Nhưng rồi bố nói chuyện với mẹ con, và bà ấy phản đối dữ dội”. Leif lấy tay chà chà lên phần mặt sát tai mình. “Bà ấy mong được đi du lịch với bố suốt bao nhiêu năm nay. Bà đã quyết định mua một chiếc RV và lái xe xuyên quốc gia. Bà ấy sẽ không để bố nhận thêm bất cứ việc gì trong giai đoạn này”.

Seth cười khúc khích, anh hiểu lời khuyên của bố. “Vậy đó là lý do bố bảo con nên nghe theo vợ mình. Bố đang nghe theo vợ bố thì có”.

Bố anh cũng cười khúc khích. “Con biết mẹ con mà. Khi bà ấy muốn thứ gì đó, bà luôn chắc chắn rằng bố sẽ lắng nghe”. Seth rất hiểu và yêu mẹ, và anh phải đồng ý rằng bà thường tìm ra cách đạt được thứ mình muốn. Anh yêu cách bố mẹ mình cho và nhận lẫn nhau trong cuộc hôn nhân của họ, và anh yêu cả khả năng dàn xếp, thỏa hiệp mọi việc của bố mẹ.

“Bố không thích phải lái một chiếc xe như chiến hạm đó lắm”, Leif thừa nhận, “nhưng bố sẽ làm, vào lúc bố mẹ quay về, bố tin mình sẽ có thể đỗ chiếc xe đó lại một cách tài tình như bất kỳ chiếc thuyền nào bố đã từng lái”.

Seth không hề nghi ngờ điều ông vừa nói.

“Bố gọi điện cho Larry hồi sáng”, ông nói tiếp, “và bảo ông ấy rằng bố phải khước từ lời đề nghị của ông ấy”.

“Ông ấy có thất vọng không?”.

“Có chứ”, Leif nói, “vì thế bố cho ông ấy số điện thoại của con và gợi ý ông ấy gọi cho con”.

“Con hả?”, Seth hỏi. “Bố nghĩ con có thể bán tàu thuyền sao?”. “Sao lại không? Con biết về đánh bắt cá nhiều như bố, còn những gì về tàu du ngoạn mà con chưa biết, con có thể học. Tiền kiếm được rất khá, và nó sẽ giúp con vượt qua thời gian này cho đến khi con có quyết định chính thức về nhà hàng”.

Seth cần nói chuyện với Justine. Ý tưởng này dường như rất ổn, nhưng anh muốn dành vài ngày suy nghĩ kỹ về nó. Anh ngồi với bố mình thêm một lúc lâu, tán gẫu về bạn bè và những người hàng xóm, rồi trở về nhà, Justine đang làm sạch nhà bằng máy hút bụi thì Seth bước vào, nhưng cô không biết anh về. Anh dừng lại, ngắm vợ mình làm việc. Mái tóc dài thả tự nhiên xuống lưng và cơ thể mềm mại của cô uyển chuyển duyên dáng khi cô đẩy chiếc máy hút bụi. Justine luôn tập trung mọi sức lực để hoàn thành công việc của mình, và đó là một trong nhiều đặc điểm ở cô mà anh rất yêu.

Anh ân hận vì cãi nhau với cô và hối tiếc về những điều mình đã nói. Khi Justine quay sang và nhìn thấy chồng đứng bên trong cánh cửa tự bao giờ, cô giật mình. “Ôi, Seth?”. Cô tắt máy hút bụi. “Anh về đến nhà lúc nào vậy?”.

“Anh mới về thôi”. Anh bước về phía cô. “Leif đâu rồi?”.

“Đang ở trường. Em phải đi đón con trong vòng nửa tiếng nữa”.

Ánh mắt cô không chạm tới ánh mắt anh vì những lọn tóc dầy xõa xuống che mất tầm nhìn. “Ngài Cảnh sát trưởng có tin tức gì mới không?”. Anh lắc đầu. “Ông ấy cho anh xem bức ảnh chụp một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng thiếc. Em có lẽ cũng nên nhìn qua và xem liệu có nhận ra nó không, dù chúng ta không chắc chắn nó có liên quan đến kẻ phóng hỏa”. Anh dừng lại. “Nếu Cảnh sát trưởng không điều tra thêm được gì từ nó, anh nghĩ lúc ấy ta nên liên lạc với Roy McAfee”.

Justine không đưa ra lời bình luận nào cho bất kỳ điều gì Seth vừa nói. “Em xin lỗi chuyện sáng”, thay vào đó cô lẩm bẩm.

“Anh cũng xin lỗi em”. Seth bước về phía vợ, và cô bước vào vòng tay anh. “Chúng ta cần nói chuyện”, anh bảo, ôm cô lại gần hơn.

“Được thôi”. “Hay là anh đưa em và Leif ra ngoài ăn trưa nhé”, anh nói. “Anh tình cờ gặp bố, và bố đưa ra một lời đề nghị mà anh muốn bàn bạc với em”. Anh vẫn ôm chặt vợ. Lần đầu tiên, anh nhận thức được rằng sự nóng giận của anh suýt nữa đã đặt cuộc hôn nhân của họ bên bờ vực thẳm. Anh yêu Justine và con trai mình. Và thề có Chúa, anh sẽ không bao giờ để mất họ.

Thêm Bình Luận