Chương 2
Bà Charlotte Jefferson Rhodes vừa làm bếp vừa vui vẻ hát, đằng sau lưng bà là một ổ bánh quế - món ưa thích của ông già Ben chồng bà. 60 năm sống độc thân khiến bà vẫn ngỡ ngàng khi ngẫm ra rằng mình đã kết hôn. Ở tuổi của bà, chẳng ai còn mong chờ tình yêu nữa, vậy mà vài năm trước, tình yêu đã gõ cửa trái tim bà như một bất ngờ thú vị.
“Có gì trong bếp mà thơm thế”, ông lão Ben hỏi vọng vào từ trong phòng khách. Ông gập tờ Bremerton vào sau khi đã hoàn thành phần trò chơi ô chữ. Chính khiếu ngôn ngữ và kiến thức rộng của ông đã gây ấn tượng với bà Charlotte. Bà còn yêu mến tính khiêm nhường của chống ở chỗ dù có năng khiếu như vậy nhưng ông luôn dùng bút chì để điền các ô chữ.
“Mẻ bánh đầu tiên sắp xong rồi đây”. Bà nói. Bà thích làm bánh, nhất là khi có ai đó ca ngợi tài nội trợ của mình. Ông lão Ben vẫn thường khen ngợi tài năng của vợ, nhưng ông thích bánh quế không có nho khô, trong khi bà Charlotte và con rể thì ngược lại. Để dung hòa sở thích của mọi người, bà thường chia chiếc bánh làm hai nửa.
Chồng bà là một người đàn ông điển trai, vẻ mặt có nét giống tài tử điện ảnh Romero và trẻ hơn bà bốn tuổi. Nhưng khoảng cách tuổi tác đó không hề ảnh hưởng đến hạnh phúc của đôi vợ chồng. Bà lão Charlott trông trẻ hơn cái tuổi 77 của mình. Khi còn trẻ, bà đã kết hôn với Clyde Jefferson vào những năm cuối của cuộc Chiến tranh Thế giới thứ II. Vào thời đó, phụ nữ lấy chồng khi còn rất trẻ. Họ đã cùng nhau nuôi những đứa con khôn lớn ở vịnh Cedar. Con gái bà, Olivia là một thẩm phán và vẫn sống tại đây, còn cậu con trai, Will, đã chuyển tới Atlanta.
Cedar, nơi bà đã sống phần lớn cuộc đời mình, là một nơi khá náo nhiệt. Với dân số trên 7 nghìn người, thị trấn này đủ nhỏ để mọi người luôn thân thiện với nhau và đủ lớn để có đầy đủ cơ sở y tế.
Phòng khám vịnh Cedar sắp sửa khai trương vào giữa tháng Mười một. Bà Charlotte cảm thấy khá tự hào vì sự ra đời của trung tâm y tế này có sự giúp sức rất lớn của hai vợ chồng bà cùng những người bạn.
Ngay cả cô con gái Olivia cũng không nhận thấy nhu cầu về một trung tâm y tế vì bệnh viện thành phố Bremerton chỉ cách đó nửa giờ chạy xe với nhiều bác sĩ có tay nghề. Điều đó cũng đúng, nhưng bà Charlotte nhận thấy rằng vịnh Cedar cần phải có một trung tâm y tế với đầy đủ cơ sở vật chất để có thể giải quyết được những ca cấp cứu. Nửa giờ chạy xe có thể là cả một vấn đề sống còn với một ca mắc bệnh tim. Chồng bà cũng có cùng quan điểm đó và chính điều này đã nối kết họ với nhau, đặc biệt là sau khi họ bị bắt trong một cuộc biểu tình hòa bình. Khi ấy, trong phiên toà xét xử, cả thị trấn đều đứng ra ủng hộ việc làm của họ. Chỉ nghĩ lại cảnh mọi người và bạn bè vây quanh để bảo vệ mình cũng khiến mắt bà Charlotte ngân ngấn nước.
Nhưng bà tự nhắc nhở bản thân rằng dù gì đi nữa thì phòng khám cũng đã xây dựng xong với đội ngũ nhân viên trong đó có trợ lý là con gái của McAfee, Linnette.
Điện thoại reo vang, bà Charlotte liếc nhìn chiếc đồng hồ trong bếp, thoáng chút không hài lòng vì nghe ai đó lại gọi điện sớm như vậy vào một buổi sáng thứ Bảy cuối tuần êm đềm thế này, nhưng bà giật mình vì thấy rằng đã gần 10 giờ.
“Để em nghe máy”, bà vừa nói vừa với tay nghe điện thoại khi thấy con mèo đen Harry của mình đang nằm cuộn tròn trong lòng chồng. Biểu hiện đó của chú mèo cho thấy nó đã quen với ông chủ mới vì trước kia nó như vệ sĩ lúc nào cũng kè kè bên bà Charlotte và không thích một người khách nào viếng thăm. Phải mất nửa tháng nó mới quen với sự hiện diện của Ben và cũng phải qua từng ấy thời gian Ben và nó mới có thể trở thành người một nhà.
“Alô”, bà vui vẻ thưa máy. Clyde thường nói rằng bà Charlotte là con người của sự vui vẻ, bản chất con người bà là luôn hướng tới sự lạc quan. Khi mọi người có vẻ nhìn thế giới đầy một màu xám xịt, u buồn thì bà vẫn có thiên hướng tìm đến những điều tích cực trong cuộc sống. Tuy vậy, cũng như mọi người, bà đã từng nếm trải nhiều nỗi buồn chất ngất.
“Có bố cháu ở đấy không ạ?”. Tiếng một người đàn ông nhẹ nhàng cất lên. Và như để nói rõ hơn, anh ta tiếp. “Ông Ben Rhodes đấy ạ”.
“À, ông ấy đang ở đây. Stephen đó à?”. Bà vừa hỏi vừa cười dí dỏm.
“Không, cháu là David, cháu gọi từ California”.
“Chào David”, bà hồ hởi. “Dì lấy làm tiếc vì cháu không tham gia được tiệc cưới của dì và bố cháu. Mọi người ai cũng nhắc cháu”.
Con trai út của ông già Ben dường như chùn lại trước vẻ hồ hởi thân thiện của bà mẹ kế.
“Cháu ước gì mình đã có thể tham gia cuộc vui đó nhưng chắc là bố cháu cũng đã nói với dì là hôm đó cháu bận công việc quá”.
Ben chưa bao giờ nói với bà về sự vắng mặt của con trai và bà cũng chẳng bao giờ gây áp lực với ông bằng những câu hỏi về chuyện này. Bà chưa hiểu rõ lắm về mối quan hệ giữa ông và các con.
Ông hiếm khi đề cập đến vấn đề này và thường xuyên lái sang các chủ đề khác khi bà nhắc đến, vẫn bằng những cách rất từ tốn và lịch thiệp vốn là bản chất của ông.
“David à, cháu không biết là dì mong gặp cháu biết chừng nào đâu”.
“Cháu cũng rất mong được gặp dì đấy, dì Charlotte. Cháu cũng không ngờ về bố cháu. Ngay khi chuyến đến vịnh Cedar, ông đã có cơ hội ở gần với các con hơn, thế mà ông lại kết hôn. Cháu phải nói rằng đây đúng là một bất ngờ cho cả gia đình, và là một bất ngờ thú vị”
“Dì vô cùng hạnh phúc khi gặp được bố cháu”, Charlotte vui mừng thổ lộ với David Rhode. Khi cả Stephen và David đều không đến dự bữa tiệc cưới, bà đã sợ có rạn nứt gì đó trong mối quan hệ cha con - nỗi e sợ ấy càng hiện rõ khi ông Ben chẳng bao giờ muốn kể chuyện về hai đứa con. Nhưng trước những tình cảm hiện thời, có lẽ giữa họ không có vấn đề gì. David cũng đã tỏ ra là một thanh niên dễ chịu.
“Có bố cháu ở đấy không dì?”, anh hỏi lại
“À, có đây. Dì lại sa đà rồi. Dì sẽ gọi ông ấy ngay”. Charlotte đặt ông nghe xuống, Ben đã nhìn bà từ bao giờ.
“David gọi anh này”.
Ben nhẹ nhàng thả Harry cùng tờ báo xuống và ra nghe máy. “Nó có nói nó muốn gì không?”.
Cái nhíu mày của chồng làm bà bối rối. Cung cách của David rất lịch thiệp và không có điều gì biểu lộ sự căng thẳng trong gia đình.
Khi quay lại bếp, những điều khó hiểu khiến bà Charlotte dù không muốn tọc mạch cũng phải tò mò nghe lén câu chuyện của hai bố con.
“David à!”.
Giọng nói lạnh lùng của Ben khiến bà chột dạ vì nghe có vẻ như hai bố con là những người hoàn toàn xa lạ. Bà băn khoăn không biết có uẩn khúc gì ở đây. Một hiều lầm? Hay ác cảm đeo đẳng? Hay đơn giản chỉ sự xa cách quá lâu khiến câu chuyện của họ cũng nhạt nhẽo? Và tại sao chồng bà không nói gì với bà?
Sau câu chào hỏi không lấy gì làm mặn mà với con, ông im lặng một lúc. Charlotte chỉ nghe được một chiều của câu chuyện, có vậy thôi.
“Bố nghĩ rằng chúng ta đã chấm dứt chuyện này lâu rồi. Và câu trả lời là không, do vậy con đừng nói gì thêm nữa”.
Tiếp sau câu nói lại là một chuỗi im lặng kéo dài. Charlotte đến bên Ben, vòng tay qua ông bày tỏ sự ủng hộ và động viên. Chồng bà lẽ ra phải thấy vui vì David đã hỏi thăm và giờ đây bà có cơ hội được gặp gia đình chồng, mặc dù mới chỉ là qua điện thoại. Trước lễ cưới bà vẫn luôn lo lắng về sự phản đối của các con chồng. Trước đây, sự phản đối của Olivia đã trở thành rào cản lớn trong mối quan hệ của họ. Bà Charlotte đã bị tổn thương sâu sắc khi Olivia tỏ ra không tin tưởng bà. Tuy nhiên, hai cậu con trai dường như không có sự phản đối nào về mối quan hệ của bà.
“Để bố xem đã”. Ben vừa nói vừa gác ống nghe qua vai.
“Tháng tới David sẽ có chuyến công tác ở Seattle, nó có ý mời chúng ta bữa tối”.
Charlotte vui mừng. “Thế thì tốt quá!”.
Ben lại nhíu mày như thể ông chưa biết nói với con như thế nào, ông đáp với giọng thờ ơ.
“Chắc là được”.
Charlotte tỏ vẻ không hài lòng bằng cách thúc khuỷu tay vào mạng sườn chồng. Cho dù hai bố con không có quan hệ thắm thiết nhưng rõ ràng David cũng đang cố gắng xây dựng, ít nhất Ben cũng nên ủng hộ những nỗ lực đó.
Ben với tay lấy chiếc bút chì treo cạnh lịch và đánh dấu ngày giờ cuộc hẹn. “Chúng ta sẽ đi bộ tới bến phà Bremerton sau đó bắt tắc-xi tới nhà hàng”. Ben gác máy và không nói gì thêm nữa. Ben quay lại nói với vợ.
“Có thể em đã thấy rồi đấy, anh và con trai có một số điểm không hợp nhau”.
“Nó có vẻ là một thanh niên tốt dấy chứ”.
“Có thể”. Ben ậm ừ, vẻ mặt ông thật khó hiểu “Nhất là khi nó đòi hỏi một
điều gì đó”.
“Ồ”. Có thể David có ý đồ gì đó khi liên hệ với bố. “Anh có biết được nó muốn gì không?”. Bà sốt sắng. Nhưng Ben tỏ ra né tránh câu hỏi và Charlotte cũng biết rằng khó mà tìm hiểu thêm được.
Ben lắc đầu.
“Anh không hay hỏi David quá nhiều – Ngay khi nó bỏ mặc vợ và đứa con nhỏ cả năm trời để theo thư ký riêng. Cuộc hôn nhân thứ hai cũng chẳng bền lâu”. Ông trầm ngâm.
“Nói thẳng ra, anh thất vọng về David”. “Em rất tiếc”.
Tuy không nói ra nhưng con trai ruột của bà cũng là một nỗi thất vọng. Dù cả Olivia và Grace Sherman, bạn thân của con gái bà không hề nói điều gì nhưng bà cũng nghe cô cháu gái Justine bóng gió về những việc Will làm. Bà có nghe loáng thoáng về tình cảm của Grace với Cliff sau cuộc tình trên mạng với Will. Rõ ràng đây cũng không phải là lần đầu tiên bà nghe được những điều này. Georgia vợ Will đã nhiều lần nghi ngờ lòng chung thủy của chồng. Bà Charlotte không rõ con trai có tình cảm ong bướm thật hay chỉ là quan hệ làm ăn qua mạng. Bà không hay biết điều gì đang diễn ra để lý giải về hành vi của con mình. Ông Clyde chắc sẽ không thể ngậm cười nơi chín suối nếu biết con trai mình phản bội lại lời thề với vợ trong đám cưới.
Ben ậm ừ:
“Giá mà anh đã nói với nó là chúng ta không thể tham dự”.
“Nhưng chúng ta có thể mà. Em muốn gặp các con của anh”.
“Nó lúc nào cũng coi mình là trung tâm. Nó đâu còn ở cái tuổi đó nữa, đã trên 40 rồi chứ có ít đâu. Thế nên anh chỉ biết đổ cho là do nó ích kỷ. Con hư tại mẹ, bà Joan đã nuông chiều chúng quá. Khi chúng đang tuổi ăn tuổi lớn thì công việc thủy thủ lại choán hết thời gian, lúc anh nhận ra thì đã quá muộn. Đáng tiếc là cả hai đứa con trai của anh đều thiếu tính kỷ luật và tự chủ. Khi anh nhận ra điều đó thì chúng đã lớn hết cả rồi”.
Bằng giọng êm dịu, Bà Charlotte vỗ về chồng:
“Em chắc chắn chúng ta sẽ có một bữa tối thật vui vẻ và đầm ấm”.
“Anh không nghĩ như vậy”, Ben ủ rũ bác lại. “Nhưng chúng ta sẽ thực hiện điều đã hứa với David và cùng đến Seattle. Anh muốn em gặp các con, nhưng nếu em biết đôi nét về chúng chắc sẽ tốt hơn”.
“Các con em cũng nhiều lúc làm em phiền lòng mà”. Bà Charlotte thú nhận với chồng. Bà đã cảm thấy mất mặt khi biết rằng con gái bà đã thuê thám tử Roy MacAfee điều tra về lý lịch của ông.
Ben đưa mắt qua ô cửa số nhìn xa xăm. Ông nói với giọng trầm ngâm:
“Đôi lúc anh tự hỏi liệu có phải các con đang ganh tị với hạnh phúc của bố chúng không. Anh nghĩ, chúng cho rằng anh không nên tồn tại trên cõi đời này”. Mặc cho vẻ thảng thốt của Charlotte, ông tiếp. Anh biết và anh chắc rằng nó đang nhẩm đếm những tài sản sẽ được thừa kế để giúp nó thoát khỏi mớ bòng bong của những khoản nợ”.
“Nhưng Ben, anh không nên nói với con thế...”. Trước đám cưới, họ đã sửa lại di chúc rằng sẽ để lại phần lớn gia sản của mình cho những người còn lại. Ben sẽ để lại một phần ba số đó chia đều cho hai con trai và một phần ba còn lại ông dành cho việc từ thiện.
Bà Charlotte nhắc nhở chồng:
“Nhưng điều quan trọng là chúng ta sẽ đến dự bữa tối với một tâm trạng thật vui vẻ nhé”.
“Anh biết”. Ben thở dài và vòng tay ôm vợ. Bà thì thầm bên tai chồng:
“Rồi mọi việc sẽ ổn thôi mà”. Bà háo hức được gặp David. Bà muốn góp phần hòa giải gia đình, đưa Ben và các con trai đến gần nhau hơn, xóa đi khoảng cách giữa ba bố con và hy vọng tràn trề rằng rồi cuối cùng David cũng sẽ yêu quý mình.
Tiếng đồng hồ hẹn giờ kêu vang, Ben ngẩng đầu hỏi:
“Có phải nó báo anh sắp được thưởng thức gì đó phải không nhỉ?”.
“Khi nào ổ bánh nguội em sẽ cho anh thử một miếng nhỏ nhé”.
“Một miếng nhỏ thôi sao?”. Ông gặng hỏi.
Bà Charlotte nhướn mày. “Em không muốn làm mất bữa trưa của anh thôi mà”.
“Không mà. Anh hứa đấy”, Ben nói như nũng nịu vợ.
“Nhiều lúc em tưởng anh cưới tài nướng bánh của em chứ không phải cưới em nữa”, Charlotte đùa vui.
Mắt Ben ánh lên niềm vui khi ông cúi xuống ngắm vợ trìu mến.
“Không phải vậy đâu em yêu. Anh cưới em vì anh chưa bao giờ biết yêu một người nào như yêu em”.