Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 5 Chuyện Tình Vịnh Cedar Hệ Liệt
Vẫn mãi yêu anh chứa đựng sự tương giao giữa rộng mở và bí ẩn. Lần đầu tiên trong cả series, người đọc thấy mình bị thách thức chứ không chỉ tận hưởng. Bởi khói ám của sự nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong …
Xem Thêm

Chương 17
Tấm biển Hạ giá khiến Corrie McAfee đặc biệt lưu tâm, và nó mặc nhiên được chị cho là đồng nghĩa với Mua. Đó cũng là một lý do chính đáng biện minh rằng buổi chiều thứ sáu sau ngày Lễ Tạ ơn là ngày mua sắm cuồng nhiệt nhất trong năm, không thể bỏ lỡ. Corrie chỉ mong lao tới các cửa hàng thật sớm, càng sớm càng tốt.

Chuông đồng hồ reo lúc năm giờ và chỉ nửa tiếng sau, chị đã chỉnh tề bước ra cửa, qua đón Linnette. Linnette đã phải trực trong ngày Lễ Tạ ơn và hôm nay cô được nghỉ bù. Corrie đã phải chờ đến hết ca trực của con gái để được thưởng thức món gà tây truyền thống, mặc dù điều đó không mấy dễ chịu. Nhưng ăn tối muộn kiểu này lại hoá hay vì đổi lại, bây giờ chị có thể đi mua sắm cùng con gái.

Ngày Lễ Tạ ơn có vẻ ảm đạm, ít nhất là cho đến khi con gái chị tới, và cũng không hẳn do trời mưa. Như dự đoán, Mack đã từ chối lời mời của mẹ. Cậu nói rằng đã có kế hoạch khác mặc dù chẳng nói rõ là bận gì. Corrie không gặng hỏi. Cái gọi là kế hoạch của nó, theo chị chắc là để tránh những cuộc tranh luận với bố rồi lại làm hỏng hết ngày nghỉ của mọi người. Corrie ước sao mình có thể lay chuyển được hai người. Roy thì có vẻ không hài lòng vì Mack không tới, nhưng nếu nó có tới chắc anh cũng không khá hơn. Nhưng Ít nhất thì sự xuất hiện đầy vui vẻ của Linnette cũng đã cưu vãn được tâm trạng anh... và cả buối tối nữa.

Khi chị đánh xe vào bãi để xe, Corrie đã thấy đèn nhà Linnette bật sáng. Ngay lập tức, con gái chị bước xuống bậc thềm, chạy nhanh đến xe và ngồi vào ghế đầu.

“Đi đâu trước đây mẹ?”. Cô hỏi mà mắt sáng lên vẻ hào hứng.

“Wal Mart đã mở của rồi”, Corrie nói. “Có khi cả cửa hàng đã bị mua hết sạch rồi ấy chứ”.

“Mẹ cứ đùa”.

Corrie cười. “Con còn phải học mẹ nhiều đấy, con gái ạ”.

Đã lâu lắm rồi họ mới lại được đi mua săm vào ngày thứ Sáu sau Lễ Tạ ơn. Lần cuối cùng là từ khi Linnette còn học trung học.

“Sau đó mẹ con mình đến Silverdale nhé”, Linnette gợi ý sau khi hai người đã dạo một vòng qua Wal Mart. “Đến sớm để còn lấy chỗ đỗ xe tốt mẹ ạ”.

“Ý kiến hay đấy”, Corrie lái xe ra khỏi trung tâm thành phố. Hôm nay là ngày nghỉ nên mới 6 giờ sáng mà mật độ giao thông đã dày đặc, nhưng chị cũng thừa kinh nghiệm để đoán được rằng ai cũng có chung ý nghĩ phải đến cửa hàng sớm vào ngày hôm nay. Vẫn giữ ý muốn l*иg ghép Cal vào câu chuyện với.

Con gái nên chị quyết định tìm một cách khéo léo để vào để. Chị vừa muốn con gái tin tưởng mình vừa không muốn nó cảm thấy bị ép buộc. Đó quả là một ý nghĩ quá cầu toàn. Cuối cùng chị quyết định không nhắc đến Cal. Chị lặng im để xem Linnette có tự mình nêu vấn đề đó ra không.

“Bữa tối Lễ Tạ ơn thật tuyệt phải không mẹ”, Linnette nói.

“Ừ, à nhân chuyện này, mẹ muốn hỏi tình hình anh bạn bác sĩ của con thế nào?”.

Linnette ngồi sát vào sau ghế như thể dây an toàn đột nhiên bị xiết chặt hơn vậy. “Chắc là sum họp cùng gia đình, con đoán vậy. Anh ấy không nói gì với con cả”. Cô nói với vẻ thất vọng.

Corrie nghi ngờ rằng Chad không mấy mặn mà với con gái mình. Lần đầu tiên chị gặp cậu ta trong lễ khai trương trung tâm y tế, anh ta có vẻ thích Gloria cô hàng xóm của Linnette hơn.

“Con thấy hơi lo lắng khi nghĩ rằng có lẽ anh ấy dự Lễ Tạ ơn cùng Gloria”. Linette nói.

“Gia đình cô gái đó có ở trong khu vực này không?”.

“Có lẽ là không. Con mời cô ấy đến nhà và dự bữa tối cùng chúng ta nhưng cô ấy đã không đến. Cô ấy cũng phải làm việc nữa”. Linnette dùng lại. “Con quý Gloria, nhưng con cũng phải thừa nhận rằng lý do sâu xa con muốn mời cô ấy đến là để chắc rằng cô ấy không dự Lễ Tạ ơn với Chad”. Linnette hít một hơi sâu. “Con cảm thấy thật không phải với ý nghĩ đó. Con ước Gloria có thể đến được. Bữa tối đó thật tuyệt vời, đừng nghĩ sai về con, nhưng con nghĩ nếu cô ấy tham dự với cả nhà ta thì cô ấy cũng sẽ rất vui vẻ Gloria và bố chắc chắn sẽ rất hợp nhau vì là đồng nghiệp mà”.

“Bố con đâu còn là cảnh sát nữa”.

“Con biết, nhưng có sao đâu nào. Bố vẫn có vai trò ấy”.

Chắc hẳn người bố có rất nhiều ảnh hưởng tới Linnette. “Thật là một bữa tiệc gia đình ấm cúng”. Corrie ậm ừ vì còn mải tập trung lái xe. “Và cũng thật hoàn hảo”.

Chị tập trung vào lái xe và họ giữ im lặng trong vài phút.

Và Linnette phá vỡ bầu không khí. “Có thêm chuyện gì mới không mẹ?”.

Cô con gái không cần phải nói rõ; Corrie hiểu ý nên miễn cưỡng thừa nhận. “Một số”. Có lẽ nếu chị chia sẻ với con chuyện gì đang xảy ra thì Linnette ắt sẽ thoải mái hơn khi nói vế cuộc sống của mình.

Linnette chờ không thấy mẹ giải thích, cô bèn huých khuỷu tay ra hiệu. “Mẹ không thể để mặc mọi chuyện như vậy được”.

“Có thể cũng chẳng có gì con ạ”.

“Nói cho con biết đi mà”.

Corrie không thích đề cập đến vấn đề theo thái cực này nhưng nói với Roy thì cũng là điều không thể. Anh ấy che giấu quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Chị biết nó đã trở thành một thói quen khó bỏ, như thể là bản năng của người cảnh sát vậy. Và nó cũng bắt nguồn từ mong muốn sâu xa là muốn bảo vệ chị. Do vậy, sau suốt bao nhiêu năm chung sống, đôi khi Corrie vẫn thấy chồng mình như một người xa lạ.

“Mẹ”, Linnette nài nỉ. “Nói đi mẹ”.

“Xin lỗi con, mẹ mải suy nghĩ quá”. Chị thở dài. “Trong suốt vài tuần trước mẹ thường xuyên nhận được những cuộc gọi nặc danh”.

“Ý mẹ là sao?”. Linnette hỏi. “Mẹ bắt máy và người ở đầu đây bên kia dập mạnh ống nghe sao?”.

“Không. Nhưng họ chẳng nói gì rồi cúp máy ngay khi mẹ vừa hỏi ai ở đầu dây”.

“Thế số điện thoại hiển thị thì sao?”.

“Thật kỳ lạ. Các cuộc gọi đến đều từ điện thoại công cộng ở khắp nơi trong vùng. Thậm chí có số từ Seattle”.

“Điện thoại công cộng sao?”. Linnette nhắc lại chậm rãi.

“Bố con không thích chuyện này”.

“Hẳn nhiên rồi”. Cô gái thì thầm. “Dù đó có là ai thì chắc cũng chỉ là người ở quanh đây”.

“Có vẻ vậy. Rồi thì...”. Corrie khựng câu nói lại như thế biết mình đang lỡ lời. Linnette thừa tinh ý để nhận ra điều đó. “Còn gì nữa mẹ?”.

Tay đánh vô-lăng, Corrie gật đầu. “Chiều thứ tư, bố và mẹ rời văn phòng sớm. Sau khi quay về thì đã thấy hãng Willows, Weeds và Flowers gửi đồ tới nhà”.

“Cửa hàng hoa của khu vịnh này à?”.

Corrie gật đầu. “Ai đó đã gửi cho bố mẹ bó hoa lớn cho ngày Lễ Tạ ơn”. “Là của ai vậy mẹ?”.

“Mẹ cũng tự hỏi thế”.

“Con không thấy nó trên bàn”.

“Mẹ biết… Bố con không muốn đυ.ng tới nó. Ông đã gọi điện thoại xem thử người gửi là ai, có vẻ là yêu cầu đặt hoa đến từ một cửa hàng hoa khác. Bố con đã lao ra cửa ngay khiến mẹ không kịp ngăn lại”. Và anh đã truy tìm tung tích người lạ mặt suốt hai tiếng, để chị ở nhà đứng ngồi không yên.

“Bố có tìm được gì không mẹ?”.

Corrie cũng tò mò và đó là thời điểm chị có thể hỏi chồng vài thứ. Cuối cùng, anh nói. “Kẻ gửi hoa đến chắc đã trả bằng tiền mặt và hẳn là thuê dịch vụ từ một cửa hàng hoa ở nơi khác. Khi anh hỏi cửa hàng thì nhân viên nhận phiếu đặt hàng đã về. Cũng chẳng ai ở cửa hàng đó nhớ được liệu có khách hàng nào không thanh toán bằng thẻ tín dụng không”. Chị lắc đầu. Có lẽ mai bố lại tiếp tục điều tra nếu bố gặp được nhân viên kia”.

Linnette dừng lại một chút để phân tích thông tin vừa có. “Thề những bông hoa thì sao?”.

“Bố con bảo mẹ vứt chúng đi”.

“Mẹ có làm không?”.

Linnette cười. “Gần như vậy. Mẹ mang chúng tới trung tâm an dưỡng vịnh Cedar tối đó. Mọi nguời đều vô cùng sung sướиɠ khi nhận được bó hoa”.

“Làm như thế là hơn”.

“Hoặc là làm thế, hoặc là nhìn bố con đùng đùng nổi giận”.

Một ý nghĩa chợt loé lên trong đầu, Linnette hỏi. “Có tấm thiệp nào gửi kèm không mẹ?”.

“Có…”, tấm thϊếp thậm chí còn làm Roy điên lên hơn cả bó hoa. Người gửi bó hoa muốn chọc tức họ. Chỉ liếc qua tấm thiệp rồi Roy xé đôi và vứt vào sọt rác. Khi anh đi khỏi, Corrie ghép lại và đọc được câu. “Đoán xem ai đây?”.

Linnette buông tiếng thở dài. “Chắc nó khiến bố tức giận lắm”.

“Chắc chắn rồi”, Corrie nói dứt khoát. “Mẹ không biết còn việc gì sẽ xảy ra nữa - từ kẻ giấu mặt và từ bố con”.

Thêm Bình Luận