Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 5 Chuyện Tình Vịnh Cedar Hệ Liệt
Vẫn mãi yêu anh chứa đựng sự tương giao giữa rộng mở và bí ẩn. Lần đầu tiên trong cả series, người đọc thấy mình bị thách thức chứ không chỉ tận hưởng. Bởi khói ám của sự nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong …
Xem Thêm

Chương 13
“Tuyệt quá”, Maryellen vừa nói vừa bước ngang qua mẹ, đi vào ngăn buồng bên trong nhà hàng Wok and Roll, quán ăn Tàu ưa thích của cô.

“Cứ coi đây là món quà sinh nhật sớm cho con”, Grace đáp trong khi lướt qua thực đơn.

“Chuyện của mẹ và chú Cliff thế nào rồi?”. Maryellen hỏi. Cô không quan tâm đến thực đơn vì lần nào cô cũng gọi món giống nhau. Thật sự là cũng nên thứ món gì đó khác ngoài mì gà sốt cay, nhưng chẳng bao giờ cô đổi. Nhà hàng gia đình nhỏ này vẫn đặt món mì gạo từ Seattle. Maryellen thích món này tới múc ngày nào cũng có thể ăn được.

Mẹ cô đặt thực đơn sang một bên và trông chị phiền muộn đến mức Maryellen cảm thấy choáng. “Mẹ?”.

Rõ ràng là mẹ cô đang cố cười. “Mẹ chia tay chú Cliff rồi”, Grace nói với vẻ như đó là chuyện đương nhiên.

“Thật sao?”. Maryellen vươn tay qua bàn, siết chặt bàn tay mẹ. “Ừ. Thực ra thì, mẹ không được lựa chọn”.

“Không”. Maryellen không tin điều đó. “Con nghĩ mẹ sẽ đấu tranh giành chú ấy. Có chuyện gì vậy mẹ?”.

Grace kể cho con gái nghe về cái đêm hẹn hò ăn tối hoành tráng đó. Sau đó, chị tình cờ gặp cô bác sĩ thú y ở thư viện và được biết con ngựa Midnight còn sống. Biết được tin này từ một người khác chứ không phải Cliff càng tăng thêm nỗi chán nản của chị trước mối quan hệ cứ hết hợp lại tan này.

Maryellen hiểu được nỗi buồn phiền của mẹ. Mẹ cô từng tràn trề hy vọng về bữa tối ấy; đó sẽ là một khởi đầu mới cho mẹ và Cliff. Song buổi tối đó hoá ra lại là một sự thất vọng tràn trề.

“Vấn đề không phải là việc Cliff phải chăm sóc con Midnight. Mẹ hiểu là tính mạng con ngựa đó đang bị đe dọa và chấp nhận được điều đó. Nhưng vấn đề là Cliff rõ ràng đã quên rằng chú ấy mời mẹ đến trang trại. Chú ấy có vẻ quá... thờ ơ. Sự hiện diện của mẹ ở đó chẳng có ý nghĩa gì. Thực ra, chú ấy còn có vẻ sung sướиɠ khi thoát được việc ăn tối với mẹ”.

“Chú Cliff không phải như thế đâu”.

“Thường thì mẹ vẫn đồng ý với con”, mẹ cô nói, “nhưng mẹ đã ở đó, Maryellen. Mẹ đã học được một điều là phải tin tưởng vào bản năng của mình và mẹ đã cảm nhận như thế. Mẹ rất không muốn tin nhưng mẹ biết mình đúng”.

Maryellen không muốn phải thấy mối quan hệ này chấm dứt, đặc biệt từ khi Grace đã rất nỗ lực để giành lại tình cảm của Cliff. Cho đến lúc này, Maryellen thấy Cliff chín chắn và tinh tế đối với mẹ cô còn nhiều hơn so với bố đẻ của cô trước đây. “Ý mẹ là sau hai tuần, thậm chí, chú ấy còn không buồn gọi điện nữa ạ?”. Cô ngờ vực hỏi.

Mẹ cô nhún vai. “Cũng có để lại vài lời nhắn”.

“Sao ạ?” Maryellen nghiêm nghị nhìn mẹ. “Mẹ có gọi lại không?”.

Mẹ cô cười buồn. “Olivia cũng nghĩ rằng mẹ nên gọi, nhưng mẹ không thể. Chị thở dài chán chường đến mức Maryellen muốn ôm lấy mẹ để an ủi.

“Sao lại không?”. Maryellen thực sự không hiểu. Qua cách lắc đầu ngang bướng của mẹ, cô biết rằng mẹ cô sẽ không gọi.

“Ovilia nói mẹ thật ngốc nếu không gọi, nhưng Maryellen ạ, con phải thấy làm thế thật mất giá, mẹ cảm thấy kinh khủng lắm - rất khó giải thích. Thật buồn khi phải thừa nhận, mẹ không nghĩ Cliff đủ khả năng vượt qua sau chuyện với Will”. Chị ngừng lại; chị chưa từng kể hết câu chuyện cho các con gái, nhưng Maryellen đã chắp những mảnh ghép lại. “Trong suy nghĩ của Cliff, mẹ đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ. Cliff cũng muốn mọi thứ khác đi, thậm chí còn muốn hai người sống cùng nhau, nhưng có điều gì đó bên trong chú ấy không thể tha thứ cho những gì mẹ đã làm”.

Maryellen phản đối. “Mẹ sai rồi. Nếu vậy thì chú ấy đã không gọi điện”. Grace lại lắc đầu. “Mẹ chắc chắn là Cliff cũng tiếc nuối, nhưng không cần phải kéo dài chuyện này thêm nữa. Mẹ nghĩ chú ấy sẽ chẳng gọi lại đâu và sau khi tự vẫn lòng mình, mẹ đã quyết định thôi cũng chẳng sao”.

Có lẽ mẹ cô đã tự thuyết phục mình với quy định đó, nhưng Maryellen không tin rằng mẹ cô sẽ ổn. Ngay lần đầu gặp và chứng kiến mẹ cô và Cliff bên nhau, Maryellen đã cảm thấy họ sinh ra là để dành cho nhau.

“Mẹ có nhớ khi con có bầu bé Katie không?”. Maryellen hỏi. “Dĩ nhiên rồi”.

“Con cho rằng mình không cần Jon và con có thể tự nuôi đứa trẻ. Mẹ nhớ không?”.

Một nụ cười ánh lên trong ánh mắt mẹ cô. “Con có vẻ quyết tâm chứng minh điều đó”.

“À vâng... Trước khi sinh Katie, con đã nghĩ mình có thể tự làm mọi thứ, nhưng sau đó... đó lại là một chuyện khác”. Cô chưa từng tưởng tượng rằng một đứa bé nhỏ xíu lại đòi hỏi nhiều như vậy. Hầu hết các đêm Maryellen chỉ có thể ngủ yên được trong khoảng hai mươi hay ba mươi phút – nếu có. Một nốt phát ban nhiễm trùng ở tai khiến bé Katie đau đớn gào khóc suốt đêm. May là Jon đã nài nỉ xin được trở thành một phần trong cuộc sống của con gái cô và muốn chia sẻ trách nhiệm nuôi dạy bé. Maryellen nhanh chóng thấy rằng bé Katie cần anh và cô cũng vậy. “Cũng vậy thôi, mẹ à, con đã từng chắc chắn về mọi chuyện - và con đã sai. Có thể mẹ cũng vậy”.

Grace vừa bắt đầu đáp lời thì Elaine, vợ của chủ nhà hàng, bước đến chờ họ gọi món, và như mọi khi, Maryellen chọn món mì gà sốt cay, Grace gọi vằn thắn.

Khi Elaine đi khỏi và quay lại bếp, cánh cửa nhà hàng mở ra và Cliff Harding bước vào.

Maryellen vươn người về phía mẹ. “Mẹ đừng nhìn, chú Cliff vừa vào”. Grace căng thẳng. “Chú ấy có thấy chúng ta không?”.

Không có thời gian trả lời. Cliff bước thẳng tới bàn của họ và cười với cả hai người phụ nữ.

“Chào chú”, Maryellen giơ tay ra nói. “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”. Anh mỉm cười chào Maryellen và bỏ chiếc mũ hiệu Stetson ra khi quay về phía Grace. “Grace à”, anh nói với một cái gật đầu.

“Chào anh”. Giọng mẹ cô khá bình tĩnh và mắt hướng thẳng về phía trước. Maryellen ngưỡng mộ nhìn dáng vẻ mẹ mình trong tình huống khó xử này.

Cô nhìn Grace từ tốn ngước nhìn và nở nụ cười hiếm hoi với Cliff.

“Hình như hệ thống trả lời tự động trên điện thoại nhà em có trục trặc gì rồi, anh đã cố liên lạc với em mà không được”.

“Chú ngồi cùng luôn nhé?”. Maryellen mời, tảng lờ ánh mắt sắc như dao của mẹ đang nhìn sang

“Grace?”.

Mẹ cô lưỡng lự giây lát. “Vâng”. Chị nhìn đồng hồ như thể xác định xem thời gian dành cho bữa trưa còn được bao nhiêu. “Dù sao thì em sắp phải đi rồi”.

“Đâu có”, Maryellen phản đối. “Mẹ con mình mới gọi đồ ăn chưa đầy ba phút trước”.

Cliff ngồi xuống, đặt chiếc mũ cao bồi lên chỗ trống cạnh Grace. “Anh đi ăn trưa hơi sớm thì phải?”. Grace hỏi thẳng.

Cliff cười gượng, thú nhận. “Thật ra anh lái xe ngang qua, thấy em và Maryellen bên trong. Anh nghĩ nếu em không trả lời điện thoại của anh thì tốt nhất là anh nên nói chuyện trực tiếp với em”.

“Em không biết là anh ân hận đến thế nào về buổi tối đó đâu”, anh nói với vẻ thành thật.

Vậy là Maryellen đã đúng. Cliff biết mình đã vô tâm và đang muốn hàn gắn. “Anh hy vọng em sẵn lòng cho anh một cơ hội khác”. Ánh mắt anh như cầu xin Grace. “Anh vẫn muốn mời em đến trang trại ăn tối”, anh nói một cách gấp gáp.

Grace có vẻ dao động. “Em... em không biết”.

Maryellen nhanh nhảu. “Chắc mẹ cháu sẽ nhận lời thôi”, cô nói với vẻ chắc chắn và phớt lờ cú đá chân của mẹ dưới gầm bàn. Maryellen còn suýt bật cười to vì cái đá chân của mẹ.

Đúng lúc đó, Elaine mang ra cho Cliff một tách trà và thực đơn. Anh nhận tách trà nhưng không ăn trưa. Sự im lặng sau đó thật không dễ chịu chút nào.

“Thế khi nào chú mời mẹ cháu đến?”.

“Maryellen!”. Mẹ cô phản đối kèm theo cái trừng mắt giận dữ. “Chắc chắn là chú ấy có nhiều việc quan trọng để làm hơn là nấu bữa tối cho mẹ”.

“Anh rất muốn mời em mà”, Cliff phản đối với một nụ cười hồ hởi.

“Chú đã nghĩ ra ngày nào chưa ạ?”. Maryellen cố gắng để câu chuyện trở nên thoải mái. Trước đây mẹ cô đã cố gắng hòa giải hai vợ chồng cô và giờ tới lượt cô trở thành bà mối cho mẹ ruột của mình.

“Lễ Tạ ơn”, Cliff nói.

Điều này làm cả hai người đều ngạc nhiên và họ nhìn chằm chằm vào anh. “Lễ Tạ ơn?”, Grace nhẹ nhàng nhắc lại. “Em xin lỗi, em có hẹn rồi”. Chị ném cái nhìn đắc thắng về phía Maryellen.

“Tới nhà cháu”, Maryellen nói. Cô cảm thấy mình phải cứu nguy cho Cliff, cô nói thêm. “Kelly sẽ về nhà bố mẹ chồng, vì thế mẹ dự định sẽ đến ở với gia đình cháu”.

“Không phải là anh định bay cùng Lisa à?”, Grace hỏi.

“Năm nay Lisa đã đến đây sớm hơn rồi”, Cliff đáp, và dĩ nhiên là Grace biết điều đó. “Anh nghĩ mình sẽ ở nhà. Anh không phải là một đầu bếp giỏi nhưng anh có thể làm món gà tây và trang trí món ăn”.

Maryellen nhận thấy mẹ cô đang bớt “đề phòng”. Cho dù Grace có cố gắng hế mức để tự thuyết phục bản thân rằng mối quan hệ này đã kết thúc, chị cũng không thể làm điều đó. Trong vài phút, rõ ràng quyết tâm của Grace như tan thành mây khói.

“Em chân thành cảm ơn lời mời của anh”, chị đáp mắt tràn ngập sự khát khao, “nhưng em đã hứa với con gái rồi”.

“Mẹ, không sao đâu, thật đấy. Jon và con rất vui mà”.

Cliff nói nhanh. “Đến cả nhà chứ, tôi hy vọng Maryellen, Jon và cháu bé cũng sẽ đến”.

Grace nhìn sang Maryellen.

Maryellen vui vẻ. “Dạ để cháu hỏi lại anh Jon đã, nhưng cháu nghĩ anh ấy sẽ vui vì có cơ hội không phải nấu nướng gì vào dịp Lễ Tạ ơn này”.

“Vậy các bạn đến với Cal và tôi nhé”, Cliff nói và đứng dậy, với tay lấy mũ. Khi cười, khuôn mặt anh nhẹ nhõm hẳn. Bình thường, trông vẻ mặt anh rất căng thẳng và hiếm khi Maryellen thấy Cliff có vẻ hân hoan thế này.

Cô nhận thấy mẹ mình cũng đang mỉm cười.

Thêm Bình Luận