Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 5 Chuyện Tình Vịnh Cedar Hệ Liệt
Vẫn mãi yêu anh chứa đựng sự tương giao giữa rộng mở và bí ẩn. Lần đầu tiên trong cả series, người đọc thấy mình bị thách thức chứ không chỉ tận hưởng. Bởi khói ám của sự nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong …
Xem Thêm

Chương 11
Hôm nay là ngày chuyển nhà. Em trai của Linnette nhiệt tình đến giúp chị một tay. Sáng sớm thứ bảy, Mack cùng với Lucky, chú chó chăn cừu Úc, và một vài người bạn là lính cứu hoả tình nguyện đang làm cùng cậu, đã có mặt ở nhà Linnette tại Seattle. Đồ đạc còn lại cần vận chuyển là đồ nội thất và một vài chiếc thùng khá nặng. Linnette đã tự chuyển đi từng món một những gì cô có thể mang vác được còn những đồ đạc lớn hơn thì cần chuyển bằng xe tải.

“Chị không biết lấy gì để cảm ơn mọi người đây”, Linnette nói với em trai sau khi cậu cùng bạn bè chất đồ lên xe. Bryan và Drew đang bê những chiếc ghế trong phòng ăn xuống. Bạn cùng phòng với cô đã chuyển đi từ tháng trước và hiện giờ nơi đây chẳng còn ai.

“Có gì đâu”, Mack nói. Cậu nán lại một chút, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. “Em mừng vì giúp được chị. Em hy vọng mình sẽ có dịp trò chuyện sau”.

Trước khi Linnette có thể đáp lời, Bryan đã bước trở vào phòng vui vẻ giục: “Xong chưa chị?”.

Drew bước theo sau, nói như hát: “Đi nào, đi nào, chúng ta đi!”.

“Chờ một phút nhé, tớ xuống ngay đây”, Mack nói.

“Chị em mình nói chuyện sau vậy”, Linnette hứa.

“Vâng. Sau khi dỡ hết đống đồ này xuống, mình chuyện trò chút rồi em sẽ lái xe về chỗ thuê”. Chi phí thuê xe sẽ rẻ hơn nếu xe được đưa trả về địa điểm thuê ban đầu và Mack vui vẻ đưa xe về Seattle cho chị gái.

Cũng nhanh như lúc chất đồ lên, họ dỡ đồ, chở mọi thứ bằng xe kéo qua cầu thang ngoài trời rồi kê sôpha, ghế tựa, đèn, bàn nước và tivi vào phòng khách. Giường đệm, bàn trang điểm và đèn ngủ được kê vào phòng ngủ lớn còn bàn ghế và bộ máy vi tính, những món đồ cô đã đóng thùng cẩn thận được chuyển vào căn phòng nhỏ hơn. Linnette đã lên kế hoạch sắm thêm chiếc sô-pha kiêm giường ngủ và một chiếc bàn làm việc nhỏ. Cô cũng muốn lại bắt đầu làm đồ thủ công, công việc mà cô không có thời gian làm khi còn đi học. Chiếc bàn ăn cô mua lại từ cửa hàng từ thiện khá xinh xắn nhưng đã cũ lắm rồi và Linnette hy vọng sẽ sớm thay cái mới. Với thu nhập ổn định, cô sẽ sắm sửa thêm được nhiều đồ khác nữa.

Khi công việc đã xong xuôi, Linnette đãi mọi người bánh hamburger, khoai tây chiên và đồ uống lạnh. Ngay sau khi họ ngốn hết chỗ đồ ăn, Drew và Bryan quay về Seattle cùng với những lời cảm ơn nhiệt thành từ Linnette.

Mack ngồi trên sô-pha, cúi người về phía trước, để túi giấy đựng bánh burger lên trên bàn. Chú chó Lucky ngoan ngoãn nằm duới chân chủ. Suy nghĩ một lát, Mack nhìn Linnette, hỏi khẽ. “Chị biết có chuyện gì giữa bố mẹ không?”.

Em trai cô thật sắc sảo. “Điều gì khiến em nghĩ là có chuyện?”. Cô tò mò không biết sao cậu em lại nhận thấy điều bất ổn bởi cô biết cậu không thường xuyên nói chuyện với bố mẹ.

“Gần đây chiều Chủ nhật nào mẹ cũng gọi điện cho em. Có vẻ rất đều đặn. Mẹ không nói rõ, nhưng gần đây, em muốn nói là vài tuần gần đây, mẹ có vẻ bất an”.

“Là sao?”.

Mack ngập ngừng. “Ví dụ, mẹ nhẹ nhàng nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra với bố, em không bao giờ được nghi ngờ tình cảm của bố dành cho em. Em hỏi mẹ xem có phải là bố bị ốm hay có chuyện gì em cần biết không, nhưng mẹ quả quyết là không. Em cho là, mẹ không nói dối nhưng cũng không nói toàn bộ sự thật cho em biết”.

“Em nói tiếp đi”. Em trai cô rất nhạy cảm và cô băn khoăn không biết cậu đã có được những thông tin gì.

“Mỗi lần gọi điện, mẹ đều quả quyết với em là mọi thứ vẫn ổn. Thế nên, sau một thời gian thì em bắt đầu nghĩ có thể do mình đang tưởng tượng”.

“Không phải đâu”, Linnette đáp ngay rồi bắt đầu kể về những tấm thiệp bố mẹ nhận được.

“Chúng có nội dung đe dọa không?”, Mack lo lắng hỏi.

“Chị không biết chắc”, Linnette đáp. “Chiếc duy nhất mà chị nhìn thấy có viết: “Ông đã suy nghĩ chưa?”.

“Về việc gì?”.

“Theo lời mẹ nói thì bố khẳng định việc này có liên quan đến công việc của bố trong lực lượng cảnh sát”.

“Tên tội phạm nào đó bị bố bắt chăng?”. Mack phỏng đoán.

“Có thể là ai đó có thù hận với bố. Dù là ai, kẻ đang làm việc này rõ rang đang âm mưu khiến bố suy sụp tinh thần”.

“Cách đó không ăn thua đâu”, Mack nhe răng cười nói. “Nếu muốn tra tấn bố chúng ta thì tất cả những gì hắn cần làm là để tóc dài, từ chối chơi bóng đá, bỏ học đại học và làm việc tại bưu điện. Thế là đủ để khiến Roy McAfee mạnh mẽ nổi điên”.

Linnette phá lên cười, nhận ra một điều mới mẻ là em trai mình quả là một người đàn ông hấp dẫn. Vóc người của cậu giống bố, nhưng nhìn kỹ lại giống ông ngoại Wilson.

“Chị có nghĩ là bố mẹ thực sự bị nguy hiểm không?”. Mack hỏi nghiêm túc.

“Chị không biết. Chị đã tìm cách để mẹ nói cho chị biết việc này diễn ra bao lâu rồi nhưng mẹ không muốn chị lo lắng. Việc mẹ không nói ra khiến chị lo lắng hơn. Chị đã nói với mẹ như vậy và mẹ khóc nức nở, nói rằng bố mình quá đáng”.

“Việc đó có gì bất thường đâu?”. Mack trêu đùa.

Linnette lắc đầu cười. “Rõ ràng là ngoài những tấm thiệp còn có gì hơn thế”. Cô ngồi xuống sô-pha cạnh em trai và đưa tay cốc đầu Lucky. “Mẹ còn nói về một giỏ hoa quả được chuyển đến”.

“Bố mẹ có ăn không đấy?”.

“Chị không biết bố mẹ đã làm gì, chắc là đã vứt nó đi rồi. Lần ấy thực sự khiến mẹ sợ hãi”.

“Em có thể hình dung được. Em nghĩ đó là một thủ đoạn của kẻ giấu mặt này. Chị biết đấy, gϊếŧ hại người bằng sự tử tế, khiến kẻ thù lúng túng - sau đó mới thực hiện một kế hoạch thật”.

Linnette chưa từng nghe theo cách này. “Có thể em và bố không hòa hợp nhưng em giống bố hơn em tưởng đấy”.

Mack co rúm lại. “Đừng nói thế chứ. Người cuối cùng trên thế giới mà em muốn giống là bố đấy”.

“Bố không tệ đến thế đâu”, Linnette thấy buộc phải nói với cậu, “và em cũng không tệ tí nào. Sẽ có ngày hai người hiểu nhau”.

“Có thể”, Mack hồ nghi đáp. “Em hy vọng thế nhưng em không nín thở chờ đợi đâu”.

Một tiếng gõ lịch sự vang lên từ cửa nhà Linnette. Lucky đột nhiên cảnh giác; nó sủa một tiếng ngắn và chăm chú quan sát.

Hai chị em nhìn nhau, rồi Linnette ra mở cửa. Một phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu nâu đang đứng trước cửa, tay bê một chậu hoa cúc màu đồng xinh xắn.

“Xin chào, tôi là Gloria Ashton, hàng xóm của cô”, chị ta tự giới thiệu rồi trao chậu hoa cho Linnette.

“Tôi là Linnette McAfee”, cô vùa đáp vừa ngắm sắc màu ấm áp của mấy bông cúc. “Mẹ tôi nói rằng mọi người ở vịnh Cedar đều thân thiện. Chị tốt quá. Mời chị vào”. Cô đứng tránh sang một bên để Gloria có thể bước vào trong nhà. Linnette ra dấu về phía em trai. “Gloria, đây là em trai tôi, Mack. Mack, đây là hàng xóm kế bên nhà chị, Gloria Ashton”.

Mack thả cổ chú chó ra, đứng dậy và chìa tay ra cho Gloria. Cô bước lên một bước và chìa tay ra. “Còn đây là con Lucky”, cậu giới thiệu. Chú chó vẫy chiếc đuôi xù rồi quay về chỗ của mình bên chiếc ghế.

“Tôi ở số 216, cách đây hai nhà. Tôi thấy em trai cô và mấy người khác chuyển đồ tới và nghĩ mình nên sang thăm và làm quen. Tôi không muốn làm phiền các bạn đâu, nhưng tôi không biết có dịp nào khác nữa hay không nên cứ sang chơi”.

“Chị làm việc tại đồn cảnh sát ở đây ạ?”. Linnette hỏi.

Gloria đứng vững chãi, hơi dạng chân, hai tay đặt trên thắt lưng. Cô thấp người, nhỏ nhắn và có mái tóc đen; bộ đồng phục vừa vặn như thể nó được thiết kế đặc biệt dành cho cô. Chiếc thắt lưng đeo vũ khí và những nét khác trên trang phục chỉ tôn thêm vẻ nữ tính cho cô. Gloria lắc đầu đáp lại câu hỏi của Linnette. “Tôi làm việc tại đồn Bremerton. Tôi ở đây được gần một năm rồi”.

Mack chăm chú nhìn cô và nheo mắt lại, như thể đang cố nhớ lại. “Trông chị quen lắm. Trước đây em đã gặp chị chưa nhỉ?”.

Gloria cũng nhìn kỹ khuôn mặt Mack, cau mày rồi lại lắc đầu. “Tôi nghĩ chúng ta chưa gặp nhau bao giờ đâu”.

Mack nhún vai. “Chắc thế. Em không hay đến đây nhưng khi đến, em luôn lái xe đúng tốc độ cho phép!” .

“Đúng đấy”. Linnette cười khúc khích và bị em trai cô thúc cùi chỏ vào sườn.

“Em không sống ở vịnh Cedar à?”. Gloria hỏi.

“Quá gần gia đình”, cậu lẩm bẩm. “Em như bị nhốt chặt vào l*иg”. Cậu cười với câu đùa của mình và ngồi xuống.

“Chị ngồi chơi với chúng tôi một lát nhé?”. Linnette mời. “Xin lỗi, tôi không có đồ uống gì mời chị. Tôi vẫn chưa ghé qua cửa hàng được”.

“Tôi phải đi rồi, nhưng dù sao cũng cảm ơn chị”. Gloria xem đồng hồ. “Tôi nghĩ lúc này là phù hợp để đón mừng chị đến đây. Nếu có bất cứ câu hỏi gì về thị trấn, tôi sẽ sẵn lòng giải đáp cho chị”.

“Thế thì còn gì bằng”, Linnette nói. “Chắc chắn tôi sẽ nhờ đến chị”.

“Chị nhớ gọi tôi đấy nhé!”. Gloria rời đi sau vài lời từ biệt.

Linnette chờ đến khi cánh cửa đóng lại rồi mới quay sang em trai. “Trước đây em đã gặp chị ở đâu chưa nhỉ?”. Linnette nhại lại. “Nói thật nhé Mack, câu làm quen đó xưa lắm rồi”.

“Em không cố làm quen với chị ấy”.

“Mack, không thể lộ liễu hơn được đâu”.

“À chị ấy dễ thương thật đấy”.

“Ôi, chị xin em. Em đúng là đáng thương!”

“Em hả? Đây là lời cảm ơn em nhận được sau khi bỏ cả ngày Chủ nhật để giúp chị gái mình à?”

“Thôi được, em nói đúng. Chị xin lỗi. Nếu em quan tâm đến Gloria thì cứ nói cho chị biết để xem chị có giúp được gì không - vì hiện giờ em đang tự do quá”.

Mack nhún vai một cái. “Vâng. Nhưng chị ấy trông quen thật mà!”.

Thêm Bình Luận