Chương 10
Đi làm về sớm có hẹn với bác sĩ, Cecilia Randall vào ngay phòng ngủ, ngồi vào bàn, bật máy tính. Cô lưu giữ tất cả những bức thư Ian gửi, và cô chợt thấy buồn khi không có bức thư mới nào. Đúng lúc ấy, có hai tin nhắn. Cô nhấn chuột vào tin đầu tiên, nhưng trước khi máy tính hiện tin nhắn lên trên màn hình, chiếc điện thoại kêu ầm ĩ.
Cecilia liếc qua vai, mong rằng chiếc điện thoại ngừng kêu.
Đó có thể là Cathy đang đợi để nghe về cuộc hẹn của cô. Mọi thứ đều tuyệt vời, và cô có tin thú vị muốn chia sẻ với Ian. Cô không thể nói cho Cathy trước khi nói với chồng. Bởi chồng cô có quyền nghe trước. Nếu cô nghe điện và Cathy vẫn cầm máy, Cecilia biết cô sẽ không thể giữ thông tin cho mình.
Sau ba hồi chuông, cô không thể chịu thêm được nữa và chạy vào bếp chộp lấy cái điện thoại trước khi máy tự động trả lời.
“Xin chào”, cô thở hổn hển.
“Cecilia à?”.
“Ian?”.
“Alô, em yêu, anh rất vui khi em ở nhà. Em sẽ không tin nổi anh phải trải qua những gì mới gọi điện cho em được đâu”.
“Ian, ôi, Ian, nghe giọng nói của anh em mừng quá. Mắt cô ngân ngấn nước. Cô yêu và nhớ chồng kinh khủng.
Mỗi khi anh đi xa cô đều cảm thấy như vậy.
“Bác sĩ khám cho em thế nào rồi?”. Ian lo lắng hỏi cô. “Lúc chiều nay, đúng không?”.
“Vâng, và mọi chuyện đều ổn cả”. Cô hào hứng kể cho chồng nghe. “Họ siêu âm?”.
“Vâng...”.
“Đứa bé ổn chứ?”. Giọng anh đầy lo sợ. Nếu bác sĩ siêu âm nhiều hơn cho Allison, họ đã phát hiện ra bệnh tim của con bé trước khi sinh. “Có biết kết quả siêu âm không hả em?”.
Cô dựa vào tường bếp, vui sướиɠ. “Có”.
Ian há hốc miệng kinh ngạc như thế đó là nỗi lo sợ lớn nhất của anh.
“Ian, Ian, anh không việc gì phải lo đâu. Ian, chúng ta sắp có con trai rồi?”.
“Cái gì cơ?”.
“Bác sĩ siêu âm bảo lần này nhìn rất rõ và bà ấy còn cho em xem chim của thằng bé nữa. Chúng ta sắp có con trai rồi anh ạ”.
Chồng cô lặng đi một giây rồi hét lên một tiếng chắc phải vang xa đến cả trăm dặm. Cecilia chắc chắn rằng tất cả các đồng đội trên hàng không mẫu hạm đều nghe thấy tiếng anh. Cô hiểu rằng đó chính là bằng chứng để anh thấy lần mang thai này khác với lần trước.
Cecilia mỉm cười trong niềm hạnh phúc vô bờ. Người ta bảo vợ chồng cô là rất có thể đứa bé lần này là con gái và chồng cô càng lo sợ. Ian lúc nào cũng khăng khăng cho rằng thế nào cũng giống với Allison mà thôi. Cecilia lại sinh ra một đứa con gái nữa khi anh ấy đi vắng. Ian rất sợ cho cô và sợ cho cả anh. Nếu họ lại để mất đứa con nữa... chắc Cecilia sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
“Họ nói chắc chắn là con trai chứ”.
“Chính em còn nhìn thấy mà”. “Bây giờ em cảm thấy thế nào?”.
“Tuyệt lắm anh ạ. Ngây ngất. Và thấy yêu chồng vô cùng”.
“Anh yêu em, Cecilia”, giọng anh trầm xuống cùng những cảm xúc yêu thương dạt dào. “Dù ngày hay đêm anh cũng đều nghĩ đến em”.
“Em cũng vậy”.
“Em không làm việc vất vả quá đấy chứ?”.
“Hoàn toàn không anh ạ”.
Ian hay lo lắng nhưng công việc rất quan trọng đối với cô. Không có nó, suốt ngày cô chỉ quanh quẩn ở nhà, chẳng có việc gì mà làm cả. Cô luôn muốn đi làm, không chỉ để sử dụng chuyên môn kế toán hay góp một phần vào thu nhập của gia đình.
“Ông Cox thật biết nghĩ và Allison đến cơ quan sau mỗi buổi học”.
Ian đã biết chuyện này rồi nhưng cô vẫn kể lại. Cô muốn những bức thư điện tử của cô ngập những thông tin về cuộc sống hàng ngày. Bởi chúng sẽ góp phần làm vơi bớt nỗi lo của Ian.
“À đúng rồi, Allison Cox”, Ian vừa nói vừa thở dài sườn sượt. “Em rất quan tâm đến con bé đúng không?”.
“Nó có bạn trai mới rồi đấy anh ạ”.
“Và em không thích cậu ta?”.
“À, em không thực sự biết rõ về cậu tai bởi vậy em không thể ghét cậu ta được, nhưng cậu ta làm em rất lo lắng. Em đã kể cho anh nghe cậu ta tên là Anson chưa nhỉ? Tên kiểu gì thế không biết? Cậu ta không phải là chàng trai dành cho Allison. Cậu ta là một trong những đứa trẻ ăn mặc theo kiểu lập dị, vận toàn quần áo màu đen và...”.
Ian ngắt lời cô. “Bố em cũng đã từng nói anh không phải là chàng trai dành cho em mà, em còn nhớ không?”.
Vừa nhắc đến bố, Cecilia đã thấy cay mắt. Cô đến vịnh Cedar bốn năm trước với mong muốn được gặp bố. Bố mẹ cô đã ly hôn khi cô mới lên mười và kí ức của cô về bố rất mờ nhạt, luôn lẫn trong nỗi cay đắng của mẹ. Cecilia muốn tự tạo ra những ấn tượng về bố. Dường như ông cũng rất háo hức muốn gặp con gái mình.
Mẹ cô đã cảnh báo trước là cô đừng nên trông chờ gì ở ông ta - Bobby Merrick, nhưng ông ấy như thế nào thì cô sẽ phải tự khám phá. Phải mất rất lâu cô mới nhận ra rằng bô mình là một người không đáng tin và rất vô trách nhiệm.
Khi Cecilia để mất đứa con của mình, ông ấy chỉ an ủi cô bằng một tấm thiệp gửi qua mạng viết rằng ông chia buồn với cô. Nhưng ông ấy chưa một lần đến thăm con gái mình trong bệnh viện, cũng chưa từng một lần nào đề nghị chia sẻ những gánh nặng tài chính đè nặng lên vai cô. Thậm chí ông ấy cũng chưa từng một lần thăm mộ Allison. Điều duy nhất ông làm được cho cô đó là xin cho cô làm ở nơi cô đã gặp được Ian. Cô luôn biết ơn bước ngoặt định mệnh ấy.
“Anh là người đàn ông đích thực của em”. Cô nói nhẹ, quyết định không đề cập gì đến bố trong câu chuyện của hai vợ chồng. “Ôi, Ian của em, em nhớ anh quá”.
“Anh sẽ sớm về nhà với em”.
Chắc là anh sẽ không thể về trước khi cô sinh nhưng Cecilia chẳng hề bận tâm đến điều đó. Lúc này cô không hề cô đơn. Cathy Jackey sẽ đến ở cùng với cô và hứa sẽ sẽ giúp cô vượt cạn. Cecilia cũng đã đăng kí và sắp đi học khoá học làm mẹ. Cathy sẽ đi cùng với cô.
Khi Cecilia sinh Allison, cô đã phải vượt cạn một mình. Đứa trẻ bị sinh non vài tuần. Mẹ cô dự định sẽ bay đến với cô nhưng không kịp. Chẳng có bạn bè và vô cùng lo sợ, Cecilia đã phải tự đến bệnh viện một mình.
“Chúng ta phải nghĩ tên cho con trai anh ạ”, cô muốn xóa hết những kí ức đau buồn ấy.
“Ừ… nhưng anh chẳng thể nghĩ được gì lúc này cả. Anh sẽ gủi thư cho em nhé, được không em?”.
“Được thôi anh ạ, nhưng em nghĩ hay là đặt tên con theo tên anh”.
“Dễ thôi mà em”, Ian nói, “hay là lấy tên anh làm tên đệm cho con”.
“Hay đấy anh ạ”.
“Nghe này em yêu, bây giờ anh phải đi, nhưng trước khi đi anh phải hỏi giúp một người bạn của anh. Anh ấy muốn nhờ em hỏi giúp thông tin về một cô gái”.
“Tất nhiên là được ạ”.
“Tên cô ấy là Rachel Pendergast và cô ấy đang làm ở một tiệm làm đẹp ở vịnh Cedar. Tên tiệm ấy là Tiệm sửa móng và làm tóc”.
“Em biết tiệm ấy mà. Hầu hết mọi người đều làm móng ở đó đấy”.
“Nate đã hẹn hò với Rachel vài lần và có vẻ rất có cảm tình với cô ấy, nhưng cô ấy lại không có máy tính. Thỉnh thoảng cô ấy viết cho anh ấy những bức thư rất dài, nhưng vẫn không bằng trò chuyện qua mạng”.
“Cô ấy không được sử dụng máy tính ở thư viện à?”. Cecilia hỏi. Cô cũng phải làm thế mỗi khi hai người xa nhau và cô cần phải giữ liên lạc thường xuyên với anh bởi đã dành hết tiền để chôn cất Allison và trả tiền cho luật sư sau vụ ly hôn bất thành và cô chẳng còn tiền để chi trả những khoản phụ phí khác.
“Rachel chưa bao giờ và cũng không biết cách lên mạng. Mọi thứ đều mới mẻ với cô ấy”.
“Em sẽ giúp cô ấy”, Cecilia hứa. “Cảm ơn em yêu”.
“Không có gì đâu ông chồng đẹp trai tuyệt vời của em ạ”. “Bao lâu rồi anh chưa nói anh yêu em nhỉ?”.
Cecilia mỉm cười. “Quá lâu rồi đấy”.
“Anh yêu em”.
Cô cười khúc khích trong hạnh phúc.
“Một đứa con trai”, Ian thì thầm. “Một đứa con trai”.