Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuyện Tình Tên Tài Xế Cứng Đầu Và Cô Giáo Bướng Bỉnh

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bật dậy 1 cách nhanh nhất như bị ong chích lộ đít. Noron thần kinh lập tức phát lệnh cho tim làm việc khẩn cấp thực hiện nhiệm vụ bơm máu lên não để giải quyết nhanh hàng loạt câu hỏi trong đầu ngay lúc này đại khái như: tiếng ns phát từ đâu ra. Là ma hay quỷ. Là đực hay cái. Quân địch hay kẻ thù, liệu mình có an toàn ko...v.v.... Nói thật làm nghề chinh chiến hàng trăm ngàn cây số, đồng bằng núi rừng đèo dốc đêm hôm hay gì gì đó thì tôi ko có sợ. Cơ mà cái trường hợp này tôi tưởng như hòn đái tôi nó thọt lên tận cổ rồi hay sao ấy. Nghẹn cả họng lại ko ú ớ đc 1 câu. Cũng bởi vì nghĩ chắc chắn là ko có ai trong nhà với cả thần kinh đang mệt mỏi nên cái lúc như này nó nhạy cảm lắm mọi ng ạ.... Đơ ng 1 lúc ms nhận ra cái của nợ đáng ghét kia đứng lù lù trc mắt... Thở phào vuốt ngực rồi nhìn chằm chằm vào cô ta để lấy lại tinh thần...

- A làm sao thế. Đơ cả người ra kìa ? Cô ta lên tiếng phá cái khoảnh khắc im lặng đó.

- Ủa... tôi nhớ là bảo cô về rồi kia mà. Hay cô phân tích ko đc lời tôi nói ? Tôi hắng lại cô ta 1 cách khó chịu

- Đúng. A có nói. Nhưng có rõ ràng là về ngay hay ko đâu... mặt câng lên muốn đấm lắm mn ạ.

- Thế thì trình bày đi.

- Về vấn đề gì ?

- Sao còn ở đấy ?

- Vì chưa giải quuết xong..

- Cụ thể ? Tôi nhướng mày nhìn lên.

- Giặt đồ. Cô ta đốp lại chả vừa vặn gì. Thái độ ương bướng câng câng thật tôi muốn quăng cô ta vào máy giặt mà quay cho bạc cái mặt đáng ghét kia ra.

- Xong chưa ?

- Tức thì.

- Vậy về đi.

- Vẫn còn.

- Gì nữa ? Tôi khó chịu ra mặt rồi. Cô ta vẫn chưa tỏ thái độ gì gọi là chùn hết. Cái giống gì vậy trời.

- Chưa phơi.

- Thế phơi đi rồi về.

- Nặng. 1 chữ 1 mn ạ. Vớ phải vợ tôi thì tôi vứt cho cục tiền đi trồng răng giả rồi.

- Phương án giải quyết ? Tôi vừa hỏi vừa lấy gói thuốc ra đưa lên mồi.

- A phơi cùng tôi...

- Này nhé. Cô nghĩ cô là diễn viên hài hay sao có thể phát ngôn cái câu mà nó buồn cười đến mức buồn cười vậy ? Và tôi cũng ko đến mức thiểu năng mà ko nhận ra đc đó ko phải là việc của tôi. Cô hiểu ko ?

- Còn a. A nghĩ a là ông chủ, tôi là ô sin hay sao mà a bảo là tôi phải làm. Tôi cũng ko phải trán ngắn đến mức mà ko nhận ra đc tôi là con gái chân yếu tay mềm mà phải gồng mình làm những việc quá sức cho phép.

- Vậy cô nghĩ là do tôi chắc. Là vì tôi nên phòng tôi đang thơm thi sạch sẽ mà phải đem những thứ đó ra giặt hả ?

- Thế a nghĩ toii muốn vậy chắc ? Đang yên đang lành lại phải đi giặt đồ cho ng a nghĩ tôi muốn vậy hả ?

- Cô.... tôi sắp đuối rồi mn ạ. Nó cùn đến thế thì bao chửng sống lại cũng ko bắt tội đc cô ta...

- Tôi sao ? A ns đi. Tôi sao ???

- Ko cần nữa. Dẹp. Để đó. Cô lượn nhanh cho tôi. Đừng có đứng trc mặt tôi.

- Đc thôi. Nói rồi cô ta đi ra sau lưng tôi... có ý gì đây ?

- Cô làm gì ? Còn chưa đi nhanh ko tôi thả chó...

- A nói tôi ko đứng trc mặt a thì tôi đứng sau lưng a thôi. Tôi sợ a chắc...

- Trời ạ. Dáy thàn kinh xấu hổ của cô đứt rồi à? Dây thàn kinh lì lợm thì nó to như cái cột nhà rồi hả ? Cô ko hiểu hay cố tình ko hiểu là tôi đang đuổi cô về vậy ? Tôi nói với giọng bất mãn dần rồi mn ạ.

- Tôi ko về đấy. Rồi sao ?

- Lý do... ns nhanh. Bao nhiêu cũng đc. Rồi tôi giải quyết rồi cô đi dùm tôi với. Tôi đến chịu cô rồi đấy.

- Tôi... cô ta lý nhí. Sao lại đổi tông nhanh vậy chứ

- Cô làm sao ?

- Tôi.... đói... híc

- Ô hay ! Cô đói thì mặc xác cô chứ. Tôi là bảo mẫu của cô hay sao mà phải quan tâm cô no hay đói.

Im lặng rồi mn ạ. Đài tạm thời tắt điện rồi. Hay là bị chập dây nào mà rơi vào trạng thái nín tạm thời ko biết nữa. Hay là..... hay là cô ta rút hàng đâm lén sau lưng tôi. Vì nãy h cô ta ra đứng sau lưng rồi. Ai thì tôi ko biết chứ cô ta tôi nghĩ ko có viẹc gì cô ta ko dám đâu. Ngay lập tức dùng khinh công phi thân lên trc 1 bước đồng thời thực hiện cú xoay người 181,5 độ đối diện kẻ địch hai tay thu lại thủ thế... phải luôn đề cao cảnh giác. Kẻ địch hoàn toàn có cơ hội đánh úp ta mọi lúc mọi nơi nên ko đc phép lơ là.... Ơ mà... cô ta... hình như cô ta khóc...
« Chương TrướcChương Tiếp »