Tường Vy, những lời nói của anh sau đây có vẻ rất khó tin, nhưng anh nhất định phải nói....
Giọng nói kiên định và có phần hồi hộp của Nathan khiến nó ngạc nhiên. Từ trước đến nay thì đây là lần đầu tiên nó thấy anh nghiêm túc như vậy! Nhưng sự nghiêm túc đó lại mang đến cho nó 1 nỗi sợ không hề nhỏ......
-.....-nó im lặng chờ câu nói của người anh trước mặt mình
-Tường Vy, thực ra.....
"Nước mắt nhẹ rơi chúng ta xa rồi
Hết duyên từ đây là người dưng thôi
Nghẹn đắng đôi môi nhớ những ngày thật vui
Chỉ muốn được dành để quên một người để quên mình đã từng là tất cả
Từng quá yêu nên đã không còn lý trí...."
(Bài hát: Khóc vì người dưng)
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên khiến cả nó và anh giật mình. Nó nhanh chóng đẩy Nathan ra, cười mỉm nói với anh:
-Em có điện thoại rồi, có gì tý ta nói sau nhé Nathan!
-Ờ....ukm....-anh khẽ gật đầu nhìn nó bước ra ngoài...
-"Mình điên thật rồi! Sao mình có thể phạm một sai lầm nghiêm trọng này chứ...!"-Nathan ngồi xuống giường tự vò đầu trách mình 1 cách vô cớ. Hình như anh đã quá bồng bột khi đã nghĩ rằng chỉ cần nói lời yêu là nó sẽ đồng ý...
Anh đã nhầm rồi!
Khi bắt gặp ánh mắt lo sợ và có phần bí ẩn của nó thì mọi suy nghĩ "ngớ ngẩn" trong anh vội tan biến hết. Anh đã sai khi nghĩ nó giống như những cô tiểu thư nhà giàu sang chảnh mà anh từng quen biết! Nó khác...rất khác là đằng khác! Anh phải kiềm chế cảm xúc trong anh lại mới được. Cứ cái đà này không những anh với nó không thể vượt qua cái rào cản giới hạn tình anh em mà có khi chính anh còn đẩy nó ra xa mình hơn thì hỏng....
Cốc...1 tiếng gõ cửa lạnh lùng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ có chút "buồn cười" của Nathan. Theo phản xạ tự nhiên, anh khẽ ngước mặt lên nhìn...đập vào mắt anh là hình ảnh 1 chàng trai có mái tóc màu hạt dẻ đang khoanh tay đứng dựa vào cửa phòng:
-Riley?!
-Tao nghĩ cả tao với mày đều có chuyện cần nói, Nathan!
-----Dưới phòng khách-----
-Alo tôi nghe!-nó nhanh chóng bắt máy trước khi bài hát "khóc vì người dưng" kết thúc.
-.......-đầu dây bên kia không nói gì khiến nó có chút không vừa lòng. Cái quần gì thế này? Gọi cho người ta xong rồi lại im lặng như không có gì xảy ra à? Bộ cái người này có nhiều tiền điện thoại lắm hay sao? Xí....
-Không trả lời là tôi cúp máy luôn đấy nhé!
-Từ từ đã......-sau 5s im lặng thì cuối cùng nó cũng nhận được phản hồi từ phía đối phương. Nhưng nó còn chưa kịp nghe xem cái người kia định nói gì thì....
Tít...tít..... Tiếng "còi" báo hiệu điện thoại hết pin vang lên khiến nó không còn gì để nói. Tường Vy ngán ngẩm nhìn con Iphone 5S màu vàng kim trên tay mình mà than rằng:
-Hết lúc nào không hết lại hết đúng ngay lúc này!
-Dậy sớm vậy Tường Vy?-1 giọng nam quen thuộc vang lên phía sau lưng nó làm nó giật mình quay người lại....
-Jordan?!-nó ngạc nhiên nhìn anh chàng trước mặt mình. Mới có chưa đến 5 rưỡi mà sao Jordan dậy sớm vậy?
-Em định đi đâu vào sáng sớm thế này?-Jordan tiến gần đến phía nó. Anh biết nó là con sâu lười, lửa có cháy đến mép giường thì nó vẫn ngủ ngon lành mà thôi! Nay lại thấy nó dậy sớm thế này.... Chậc! Bão đến nơi rồi^^....
-Ờ thì... Em không ngủ được nên tính dậy tập thể dục cho khoẻ..., còn anh thì sao Jordan? Anh cũng không ngủ được à?-nó trả lời
-Không!-anh thẳng thừng nói-Anh vẫn dậy vào tầm giờ... Mà chân em khỏi chưa mà vận động nhiều vậy?-anh khẽ nhíu mày nhìn xuống cái chân của nó
-Anh yên tâm! Nom vậy thôi chứ chân em cũng lành lành rồi!-nó cười nói
-Thật không?
-Thật mà!-nó gật đầu lia lịa
-Em ngã lăn ra đường anh không chịu trách nhiệm nhá!-Jordan nhìn nó mà phán 1 câu xanh rờn
-Vâng em biết rồi ạ!-nó thở dài. Mọi người trong nhà nói anh là chàng trai khó tính và lạnh lùng, nhưng nó lại nghĩ khác, nó thấy anh cũng bình thường như bao người thôi...Trừ những lúc anh phạt nó ra thì nó thấy Jordan cũng vui tính đấy chứ^^.
-Vậy đi thôi!-anh hất cằm nhìn nó rồi ung dung đút tay túi quần đi trước
-Dạ?... Vâng vâng!-nó gật đầu rồi lóc cóc đi bên cạnh anh. Thực ra thì Tường Vy phải mất 3s mới có thể tiêu hoá được 3 chữ "vậy đi thôi" phát ra từ miệng anh chàng lạnh lùng và khó chiều tên Jordan đấy!
Vì sao à?
Trước đây nó và Jordan không hợp nhau lắm.... Nó vẫn nhớ lần đầu nó đặt chân vào gia tộc họ Hoàng, ai ai trong cái gia đình này đều vui vẻ tiếp đón, nói chuyện với nó...trừ Jordan! Đã rất nhiều lần nó tìm cách bắt chuyện với anh nhưng anh đều lảng tránh nó với vô vàn lí do rất khó chấp nhận với 1 cô nàng ghét bị "bơ" như nó. Ví dụ như hồi còn đi học thì anh nói là anh bận học, khi học xong thì anh nói là anh bận đi học hỏi để có thể thay ba gánh vác công ty, và sau khi học hỏi xong thì anh bận đi công tác nước ngoài-.- Chính vì thế mà số lần nói chuyện giữa nó và anh chỉ có thể tính trên đầu ngón tay mà thôi!
Trước nó nghĩ rằng nó làm sai cái gì đó nên Jordan mới hành xử lạnh lùng với mình như vậy, nên có mấy lần nó có tìm cách bắt chuyện với anh... Và cái kết nó nhận được sau bao lần tìm cách gần gũi đó chính là 1 chữ "phiền" phát ra từ chính miệng của Jordan...
Đúng là 1 chàng trai khó hiểu mà! Lúc nóng, lúc lạnh... Hzzz..... Tương lai sau này lại như Nathan thì toi....
-"Nhắc đến mới nhớ, Nathan nói là có chuyện cần nói với mình không biết là chuyện gì nhỉ?"-suy nghĩ của Tường Vy
-----Tại phòng của Nathan-----
Trong căn phòng lấy màu vàng làm chủ đạo là hình ảnh của 1 người con trai đang khoanh tay bực mình đứng ở đó, và người đó không ai khác chính là Riley!
Riley khẽ ngước nhìn cái đồng hồ màu nâu treo ở góc phòng, đôi lông mày của anh khẽ nhíu lại khi cái kim đồng hồ đó chỉ 5h45p...
5 giờ 45 phút? Mày troll tao à Nathan?
Cạch...
Cánh cửa phòng tắm mở ra phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng mà Riley đang đứng, cũng như phá vỡ nỗi lòg trong anh lúc này. Anh theo phản xạ tự nhiên mà quay người lại nhìn...
-Lề mề!-Riley thẳng thừng nói rồi ngồi xuống cái ghế gỗ gần đó mà nhìn đứa em út của đang lau tóc trước mặt mình.
-Rồi sao?-Nathan nhếch mép nhìn cái chàng trai đang ngồi cách chỗ mình đứng không xa-Tao lề mề hay không chẳng liên quan gì đến mày!
Thực ra là rất liên quan là đằng khác!
Tuy anh em của cái gia đình này rất thích đả kích lẫn nhau, nhưng dẫu sao thì họ vẫn chung 1 dòng máu, và việc hiểu hết tính cách của nhau là chuyện quá đỗi bình thường! Và Nathan cũng là 1 phần trong số đó! Anh rất hiểu tính cách 3 người anh của mình, đặc biệt là Riley! Riley cực ghét sự lề mề....và đó là lí do Nathan đã "cố thủ" trong phòng tắm suốt 30 phút đồng hồ-.- Anh làm vậy chỉ để chọc tức Riley mà thôi, còn thực tế anh cũng không lề mề tới mức làm mất tới vscn 30 phút đâu^^, 10 phút là căng à:)
-Hzzzz..... Mới sáng sớm mày đến tìm tao có việc gì không?-Nathan thở dài, vừa nói anh vừa lấy tay chải lại mấy cọng tóc ướt ở trên đầu mình cho vào đúng nếp
-Tao muốn mày nói ra nốt cái lời mà tối qua mày định nói với tao!-Riley lạnh lùng nói.
Câu nói của Riley như 1 rào cản ngăn cái hành động chải tóc của Nathan laj 1s. Anh khẽ cười nhếch mép rồi đứng thẳng người dậy nhìn người anh của mình mà nói:
-Mày không nói tao cũng quên mất! Nghe rõ lời tao nói đây Riley: 3 năm trước tao ra đi vì ai thì hôm nay tao trở về cũng vì người đó!
-Ý của mày là.....-Riley khẽ nhíu mày nhìn anh
-Tao muốn khởi động 1 cuộc chiến...-Nathan vừa nói vừa bước gần về phía cánh cửa sổ bằng kính. Con mắt màu cánh gián của anh khẽ nhíu lại khi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào...
-Mày dường như đã đi quá xa rồi Nathan!-Riley lạnh lùng đứng dậy tiến bước ra ngoài...
-Mày đâu còn tư cách để nói với tao những lời đó khi chính mày cũng đã "sa ngã" vào lưới tình mà con bé đã vô tình tạo ra.....-Nathan lên tiếng khi cánh cửa phòng anh được khép lại.
Anh khẽ thở dài rồi đưa tầm nhìn của mình hướng về khoảng trời phía trước. Ánh nắng mặt trời cứ thế chiếu rọi xuống cơ thể anh, ánh nắng ban mai vô tư nô đùa cùng với những giọt nước còn đọng lại trên mái tóc ướt của anh....
Riley nói đúng! Anh đã đi quá xa rồi...nhưng anh không thể quay đầu lại được nữa. Người ta nói "quay lại là bờ", nhưng anh biết "bờ" ở đâu khi đang ở giữa "lòng biển"?
Fall in love có nghĩa là yêu ai đó, phải lòng, say mê ai. Nhưng hãy thử dịch nghĩa theo kiểu "Việt" thì Fall in love nghĩa là té ngã vào tình yêu....
Anh cũng giống như vậy! Anh đã hoàn toàn "té" vào lưới tình nhỏ bé của nó, của chính đứa em nuôi của mình. Càng vùng vẫy, anh càng bị chìm xuống. Đã bao lần anh tự nhắc với bản thân mình rằng anh không hề có tình cảm nam nữ với nó, cái tình cảm đó chỉ đơn thuần là tình anh em mà thôi! Anh đã rời bỏ nó, hay chính xác hơn là anh đang chạy trốn thứ tình cảm hỗn loạn trong anh bằng cách là đi công tác 1 thời gian......
Nhưng sau tất cả thì anh biết rằng anh không thể chạy trốn được nữa. Lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng của anh ngày càng kém khi không ngày nào anh không thôi nghĩ về nó! Hình ảnh 1 cô nàng lanh chanh, hậu đậu và hay cười lúc nào cũng hiện hữu trong tâm trí anh một cách rõ nét....
Và giờ đây, chính bản thân anh đã nói với anh rằng đó không phải là tình anh em mà anh từng nhắc, mà đó chính là tình yêu! Một tình yêu ngang trái giữa 1 người anh trai và 1 cô em gái....
-Yêu em mất rồi....Tường Vy