Chương 3: Chàng trai thứ 3-Winter Boy

-Tường Vy, trong em thì anh là gì?

Câu nói đầy "chấn động" của Riley vang lên làm nó có chút bỡ ngỡ. Cả cơ thể anh toát ra thứ gì đó khiến nó cảm thấy bất an 1 cách lạ thường....

-Sao anh hỏi kì cục vậy Riley? Anh là anh của em chứ con gì nữa!-nó nghiêng đầu nói

-ý của anh.....-Riley chưa kịp nói xong thì "kẻ phá đám" mang tên Angus ung dung đi từ trên lầu đi xuống, mỉa mai nhìn anh mà cười nói:

-Chào buổi sáng EM TRAI!

2 chữ EM TRAI phát ra từ miệng Angus sao mà khó nghe đến thế. Câu nói đó giống như là 1 lời kích đúng hơn là 1 lời chào!

Riley khẽ chau mày lại. Lại là cái tên đáng ghét đó, sao hắn ta lúc nào cũng xuất hiện những lúc quan trọng như vậy chứ!

-1 kẻ lề mề.-anh khó chịu nói

-Chẳng liên quan.-Angus hất cằm nhìn lại đứa em đang ngồi trước mặt mình

-Thôi nào 2 anh, em sắp muộn học rồi đấy! Ăn nhanh lên em còn đi học.-nó lên tiếng phá tan cái bầu không khí "kích đểu" mà 2 người anh của mình vừa tạo ra. Lần nào cũng vậy, 2 anh em nhà này cứ gặp nhau cái là kích đểu, đá đểu nhau vài câu mới chịu dừng lại. Mà 2 người này còn đỡ, 2 cái tên còn lại mà về nước nốt thì>~<....

-Mời mọi người ăn sáng!

-----Tua nhanh thời gian-----

Sau khi ăn sáng xong thì nó cũng lóc cóc xách cặp đi học. Chân nó gọi là đi được, không đến nỗi người ta gọi là "chấm phẩy" nên nó không cần 1 ai hộ tống đến trường, nhưng 2 ông anh nuôi "cao giá" của nó cứ nhất quyết 1 mực đòi đưa bằng được nó đi mới rắc rối....

-Chân em như vậy sao đi được, để anh đưa em đi học!-Angus lên tiếng nhưng không quên ném ánh mắt bá đạo của mình cho Riley

-Anh tiện đường đi làm nên anh sẽ chở em đến trường nhé Tường Vy!-Riley cũng không vừa mà đá đểu lại

-Để em tự đi được rồi mà! 2 anh còn phải đi làm nữa nên....-nó ngu ngơ nói

-Không được, em nhất định phải đi với anh. Anh còn có chuyện muốn nói với em nữa!-Riley phản đối ý kiến của nó 1 cách phũ phàng nhất khiến nó ngạc nhiên

-Chuyện gì ạk?

-Chuyện gì đi với anh khắc biết!

-Tường Vy này..!-giọng nói bất cần đời của Angus vang lên phía sau lưng nó làm nó giật mình. Ôi cái giọng......nghe ghê chết đi được.

-Anh cứ nói.-nó xoay người lại nhìn anh chàng có dáng đứng "thơ mộng" dựa cột cổng đang lấy tay chải chải mấy cọng tóc xù ở đầu mình xuống.

-Nay anh không mệt đâu!-anh nở nụ cười bí ẩn nhìn nó.

Nay anh không mệt đâu???

Sao nó thấy cái câu nói của anh chả liên quan gì đến việc đưa nó đến trường cả! Nay anh không mệt là cái tốt, khoẻ là cái tốt, nhưng anh nói với nó làm gì? Thích khoe sức khoẻ của mình àk Angus?

-Anh không mệt thì liên quan gì đến em.........-trong đầu nó chợt nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua giữa nó và Angus. Nó nhớ nó có nói là "em sẽ làm phiền, nhưng không phải tối nay!"

Ặc! Lắm chuyện quá Angus! Sao anh không nói toẹt ra là nó phải thực hiện lời nói đó là "hãy làm phiền anh" đi phải hơn không! Bày đặt...

-Em hiểu rồi!-nó thở dài rồi quay qua Riley-Thôi có gì để tối rồi ta nói chuyện nhé Riley. Để Angus đưa em đến trường là được rồi!

-Nhưng mà....

-Không sao đâu Riley!-nó cười rồi kiễng chân, vòng 1 tay qua cổ anh kéo gập người anh xuống để tiện thì thầm với cái người cao hơn mình gần 30cm đó 1 vài câu...

Hình như tác giả ngửi thấy mùi ghen tỵ pha lẫn tức giận ở đâu đó....^^

-Vậy bye bye anh nha Riley, em đi học đây, chiều gặp lại anh sau!-nó thả anh ra, vẫy tay chào tạm biệt rồi leo tót lên con xe Lexus màu trắng mà Angus vừa sai người đậu ở ngay trước cổng nhà họ Hoàng-Angus, ta đi thôi.

-Chiều gặp lại em, Tường Vy!-anh cười nhẹ tạm biệt nó.

Cứ như thế, chiếc xe Lexus màu trắng chở Angus và nó dần biến mất trước tầm nhìn của anh. Khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào gáy mình, anh nở nụ cười nhẹ rồi bước vào trong nhà....

Nhưng anh toan bước đi khi thấy chiếc xe ô tô BMW màu đen đậu ngay lề đường đối diện nhà mình...

Anh ngạc nhiên...

Không phải vì thấy chiếc xe đắt tiền đó mà là vì thứ khác....

Trước mặt anh là hình ảnh của 1 chàng trai có gương mặt điển trai rạng ngời trong bộ comple đen hàng hiệu đắt tiền. Nhưng trong cái đẹp mĩ miều không chê vào đâu của anh lại toát lên 1 vẻ lạnh lùng, lãnh đạm pha chút bất cần đời khiến đối phương phải "lùi bước"...

-"Anh ta đã về rồi sao?"-suy nghĩ của Riley

Chẳng nói chẳng rằng, anh chàng đó nhanh chóng tiến đến trước mặt Riley, đưa tay mình ra để đối phương có thể bắt, anh nở nụ cười nhếch mép mà nói:

-Em trai, lâu không gặp!

-Chào anh trai!

Anh trai?

Em trai?

Tất cả chỉ là giả dối!

Từ trước tới nay, trong cái gia tộc nhà họ Hoàng này không bao giờ có khái niệm xưng hô kiểu "anh em" mà chỉ toàn là những ngôn từ thô thiển như "mày tao" mà thôi. Có nói thì cũng chỉ mang hàm nghĩa đả kích nhau, hoặc là "vui miệng thì nói". Đừng bao giờ đòi hỏi anh em nhà này phải nói chuyện bình đẳng với nhau. Cho dù là có khách quý tới thăm nhà đi chăng nữa thì họ cũng vậy thôi.....

-Đại thiếu gia đã về!-ông quản gia từ đâu xuất hiện làm phá tan cái bắt tay với ánh nhìn nảy lửa mà anh em họ đang giành cho nhau. Riley và anh đồng tâm thu hồi cánh tay của mình lại vào trong túi quần. Riley không nói gì, chỉ lạnh lùng bước lên con xe Audi của mình đang đậu gần đó mà phóng đi mất!

-Mang hành lí vào cho tôi!-anh chàng đó thở dài rồi bước vào trong nhà.

-Vâng ạk!-ông quản gia lễ phép cúi đầu rồi cũng nhanh chóng đi làm cái công việc mà cậu chủ vừa giao cho.

-----phân cách thời gian-----

Chiếc xe Lexus nhanh chóng dừng bánh tại trước cổng học viện Starlight thu hút bao ánh nhìn của mọi người cả trong lẫn ngoài học viện. Nó thản nhiên bước xuống xe rồi vẫy tay chào tạm biệt Angus:

-Bye bye anh nha, em vào học đây!

-Có thật là chân em không sao không Tường Vy? Hay để anh cõng em lên lớp nhé?-Angus ngó đầu qua cửa kính nhìn cái chân của nó.

-Em không sao thật mà!-nó cười nháy mắt với anh-Với lại em không muốn tạo scandal đâu Angus.

Nghe nó nói vậy anh mới để ý nhìn mọi người xung quanh... Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh em nhà này....mà nói chính xác ra là chỉ nhìn mỗi anh thôi-.- Thi thoảng ở đâu đó còn phát ra tiếng hét hoặc những câu nói anh nghe đến nhàm cả tai:"Anh ấy đẹp trai quá" hay "Ôi tao yêu anh ấy mất rồi!"-.-

-Thế nhé Angus, em vào trường đây!-nó nói rồi quay lưng bước đi. Nhưng mới quay lưng chưa bước nổi bước nào thì vội quay người lại khi nghe thấy tiếng nói của anh:

-Từ từ đã Vy, anh muốn hỏi em chuyện này!

-Gì ạk?

-Ờ thì....nãy em nói gì với Riley vậy?-anh nói nhưng không thoát khỏi sự ngượng ngùng trên mặt. Hỏi nó câu hỏi này quả là hơi vô duyên, nhưng anh muốn biết nó nói với Riley cái gì mà cái tên đó lại mỉm cười nhìn anh đưa nó đi học!

-Anh muốn biết không?-nó mang bộ mặt nguy hiểm nhìn anh. Rồi không để anh trả lời, nó cúi sát xuống, nói thầm vào tai anh 5 chữ khiến anh "méo" cả mặt-Angus là anh chàng ngốc!...Hahaha....thôi em đi đây! Bái bai!

Nó cười khoái chí vì đã lừa được anh rồi nhanh chân bước vào trong sân trường....

-Cái con bé này...-anh cười hết cách nhìn nó rồi cũng cho xe rời khỏi nơi này nhưng cũng không quên mang theo dấu hỏi to đùng trên đầu-Con bé nói với thằng đó cái gì vậy nhỉ?.......

-----Tua nhanh thời gian-----

Đồng hồ lúc này đã điểm 6h tối, trên chiếc ghế sofa màu trắng có 1 "thiên thần hắc ám" ung dung "ngự trị". Đôi mắt anh hết nhìn đồng hồ ở tay mình rồi lại nhìn ra phía cửa chính như đang chờ đợi ai đó trở về......

-Cảm ơn anh vì đã cho em đi nhờ!-nó nói rồi bước xuống chiếc xe ô tô Toyota màu đen lạ hoắc-Không có anh thì em chắc lạc luôn đường rồi!

-Không có gì đâu! Em không đi lạc thì sao anh có cái vinh dự là gặp được cô gái dễ thương như em chứ!-1 anh chàng điển trai có mái tóc màu nâu sáng mỉm cười nhìn nó-Đây là nhà em hả?

-Vâng, đây là nhà em ạk! Mời anh vào nhà em chơi!

-Thôi để khi khác chứ bây giờ anh phải về rồi, hẹn gặp lại em sau nha cô bé!

-Vâng, tạm biệt anh ạk!-nó cười nói rồi nhìn chiếc xe Toyota đó đi khỏi mới mở cổng bước vào....

ẦMM.........ẦMMM......

RÀOOOOO............

Mưa rồi...mưa to là đằng khác.........

-Ối mưa!-nó nói rồi chạy nhanh vào trong nhà.....chính xác là đi bộ thì đúng hơn-.- Chân nó đã chấm chấm phẩy phẩy không chạy được thì chớ, vết thương ở chân còn chưa ăn da non thì chớ, nay lại vớ được cơn mưa như trút nước xuống thế này thì bao giờ vết thương ở cái chân của nó mới lành đây? Kẻo này có ngày nhiễm trùng thì chết dở àk????

Kệ đi, đằng nào cũng ướt, đằng nào vết thương cũng bị nhiễm nước mưa rồi!

DẦM MƯA CHO NHANH!

Nó vừa đi dưới mưa vừa rủa cái người thiết kế ra cái căn biệt thự vừa to vừa rộng này! Khốn kiếp, sân gì mà to thấy mồ, đi mãi chưa vào tới nhà là sao???

-Phù, cuối cùng cũng vào được đến nhà!-nó chống 2 tay xuống đầu gối, thở dốc nói. Lòng bàn chân của nó bắt đầu có dấu hiệu đau và rát, nó như cảm nhận được có cái gì đó đang chảy trong chiếc giầy vans đen trắng của mình.......

1 bước....2 bước.....

Bỗng có đôi chân cao ráo của ai đó tự nhiên đứng trước mặt nó làm nó ngạc nhiên...

Là Riley sao? Không đúng, nãy anh ấy có gọi điện thông báo cho nó là về muộn vì có cuộc họp đột xuất mà.

Chẳng nhẽ nào là Angus?.... Cái này lại càng không vì lúc sáng anh có nói với nó là còn phải đi sắp xếp lại công việc nên không thể về sớm!

Cả 2 người họ đều bận, thế người đang đứng trước mặt nó là ai???

ROẸT.....

Bỗng trong đầu nó có dòng điện chạy qua.... Không lẽ nào anh đã quay trở về???

Nó nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy để kiểm chứng xem người trước mặt mình có phải là anh hay không...... Đập vào mắt nó là hình ảnh của 1 chàng trai có gương mặt đẹp tựa điêu khắc đang hùng dũng đứng khoanh tay trước ngực nhìn nó....

-Em đi đâu mà giờ mới chịu về hả Tường Vy?-anh chàng đó nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn nó. Người thì ướt như chuột lột, lại còn về trễ nữa...hừ! Xem anh xử tội em thế nào nhé!

-Jordan...?...-nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Nó đoán không sai mà! Jordan đang ở ngay trước mặt nó, và nhìn nó trong bộ dạng khó coi nhất có thể...

Giờ thì thảm thật rồi.... Ai đó cứu tôi với.........

-Trả lời câu hỏi anh!-giọng anh bắt đầu có chút không được bình tĩnh pha lẫn tức giận khiến nó có cảm thấy lạnh người...

-Trả...trả lời cái gì ạk?-nó lắp bắp hỏi lại.

Trên đời này, trời nó không sợ, đất nó không sợ, chỉ sợ mỗi đại thiếu gia của gia tộc này-Jordan. Jordan là 1 anh chàng mùa đông, 1 con người lạnh lùng và "tàn nhẫn". Anh sẵn sàng thẳng tay trừng phạt nó, phạt nó những hình phạt khắc khổ nhất nếu như nó làm sai!

-Trả lời dưới 20 từ: em đi đâu giờ mới chịu về?-anh gằn giọng nói từng chữ một

-Do em mải cắm đầu vào điện thoại nên đã bị lạc đường ạk!-nó nhanh chóng trả lời câu hỏi của anh vừa đề ra

Nghe có vẻ buồn cười nhưng đó lại là thật! Nó là con người "mải chơi quên mất đường về". 1 khi nó bị cuốn hút vào 1 cái gì đó thì khó có thể rất ra được. Chân thì cứ bước, còn mắt thì cứ dán chặt vào điện thoại mặc cho bước chân có đi sai đường...

-Lạc? Em lạc đường sao? Em nói dễ nghe nhỉ Vy! Vậy em lạc đến tận đâu mà phải có người khác chở em về?-anh gắt

Thực ra anh biết trước lí do vì sao nó về muộn từ lâu rồi, lúc nó vác mặt về cùng lắm là anh nói nó mấy câu rồi thôi...

Nhưng đằng này lại khác! Không hiểu sao khi nhìn thấy nó bước xuống từ xe của người đàn ông khác không phải anh, anh cảm thấy khá khó chịu và bực bội. Anh đã cầm sẵn chiếc ô trong tay để ra che cho nó lúc mưa xuống, nhưng nhìn thấy cái cảnh đó, anh lại lạnh lùng thẳng tay ném cái ô vào chỗ cũ và làm như chưa có chuyện gì xảy ra..

-Em nói thật mà..... Anh hãy tin em, em không có nói dối đâu....

Nó đang nói thì vội nhắm hết mắt lại khi nhìn thấy cánh tay của Jordan dơ cao lên... Thôi chết, chẳng lẽ anh ấy định xử nó ngay tại đây sao??? Làm ơn tha cho em đi mà Jordan...

-Làm cái gì mà nhắm hết mắt lại vậy? Người ngấm nước mưa không tốt đâu, em mau lên phòng thay đồ đi kẻo cảm bây giờ!-anh vừa nói vừa lấy chiếc khăn bông trắng lau tóc cho nó (nó thả tóc ý mà!) khiến nó cứ đơ người ra nhìn. Trước mặt nó bây giờ không phải là 1 ông anh nghiêm khắc, khó tính nữa mà là 1 thiên thần...

Nó cứ nhìn anh trân trân như thế cho đến khi 4 mắt 2 người chạm nhau.....

1s...2s...3s......

-Lên phòng đi, anh không muốn trong nhà này có người bị ốm đâu!-anh thở dài rồi thả cho nó bước đi.

-Ờ....vâng....!

Nó nói rồi cũng bước đi lên phòng với cái khăn bông trên tay và chân đau thấy ông bà nội! Nãy do sợ quá nên nó quên mất là mình đang đau chân, giờ không sợ rồi,...đau quá đi mất thôi...T.T....

-Khoan đã....

Tiếng nói của Jordan vang lên khiến bước chân nó chợt dừng lại...