23.
Sau khi trở về cung, ta vẫn nuốt trôi được.
Một người đung đưa xích đu rầu rĩ. Nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm nay, ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Vân cô nương là một người tốt như mà ta lại suy đoán nàng ấy là người không đàng hoàng, thậm chí còn thầm nghĩ sẽ mua chuộc nàng ấy bằng vinh hoa phú quý.
Mẫu hậu đã từng nói rằng Hoàng đế cũng phạm tội giống như thường dân, cả hoàng tử và công chúa cũng không được hưởng đặc quyền.
Ta đúng là một kẻ xấu xa. Nhưng ta thực sự thích Yến Kỳ. Ta không buông Yến Kỳ được.
"Sao thế nha đầu? Không phải A lang mà con đang đợi đã quay về rồi à?"
Không biết bà nội xuất hiện lúc này, nhìn bà có vẻ rất thích chiếc xích đu này. Không biết tại sao, nhưng ta thực sự muốn tâm sự với bà những gì đang nghĩ trong đầu.
“Hắn về rồi, nhưng hắn đã có hôn thê. Hoàng tổ mẫu, con phải làm gì đây?"
Hoàng tổ mẫu nghe vậy vội xua tay: “Vậy chúng ta không thể cướp lang quân của người khác được.”
Ta giật mình và chợt nhận ra Hoàng tổ mẫu nói đúng.
Sao ta có thể cướp lang quân của người khác được chứ?
Ta đâu thể hèn hạ như vậy?
Ta thực sự không nên.
24.
Ngày hôm sau, ta gặp Yến Kỳ với đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
"Yến Kỳ, Vân cô nương là người tốt, hy vọng ngươi và Vân cô nương có thể hòa hợp, chúc các ngươi hạnh phúc mỹ mãn, bên nhau đến đầu bạc răng long." Ta nghiêm túc nói.
Yến Kỳ nghe xong thì tức giận nắm lấy cổ tay ta: “Lý Nguyệt Đường, là ai nói với người những lời này?”
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận như vậy, ta sợ đến mức nói không rõ ràng: “Ta…chính ta nói mà…không ai nói cho ta biết cả.”
Trùng hợp là Vân Tố Văn đi tới.
Yến Kỳ tức giận đi về phía nàng ấy: “Hôm qua ngươi đã nói gì với nàng ấy?”
Vân Tố Văn có vẻ ngạc nhiên, nhìn hắn rồi nhìn ta: "Ta không hiểu ý ngươi."
Yến Kỳ cười lạnh: "Ta đã sớm nói với ngươi, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi dẹp đi suy nghĩ đó đi. Dáng vẻ kia của ngươi chỉ lừa được ông nội và cha ta thôi, tốt nhất là ngươi nên đến gặp ông nội ta để hủy bỏ hôn ước đi. Nếu để ta từ hôn thì sợ là ngươi không còn mặt mũi nào đâu!”
"Yến Kỳ, ngươi đang nói cái gì vậy?" Ta lo lắng đến mức không biết phải nói gì.
Vân Tố Văn lặng lẽ lắng nghe những lời của Yến Kỳ và đi thẳng qua chúng ta mà không nói lời nào.
"Này! Vân Tố Văn, ngươi đừng có mà gải điếc!" Yến Kỳ nói lớn.
Ta vội ngăn hắn lại: “Yến Kỳ, ngươi đừng như vậy, Vân cô nương là người tốt.”
"Người tốt? Ngươi nhìn ai cũng giống người tốt. Ngươi thậm chí còn không biết liệu một ngày nào đó bản thân có bị người đó phản bội hay không!" Yến Kỳ tức giận nói.
"Có thể Vân cô nương nàng ấy............”
Thật sự tốt mà.
Nàng ây đã làm việc không mệt mỏi để cứu sống và chữa lành những người bị thương.
Nàng ấy rất có lễ tiết, cư xử đúng mực.
Nàng ấy cũng chưa từng tức giận khi đối mặt với sự thô lỗ và xúc phạm của hắn.
Vân cô nương thực sự là một cô gái rất tốt.
25
Sau ngày hôm đó, ta nhốt mình trong hoàng cung và không gặp ai cả. Ngay cả khi Yến Kỳ tới, ta cũng không muốn gặp.
Phụ hoàng nói, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta là nữ quân tử nên cũng muốn nói được làm được.
Chỉ là những bài thơ mà trước đây ta từng phải trầy da tróc thịt để học thuộc bỗng nhiên xuất hiện trong đầu ta rõ mồn một. Chúng cứ xuất hiện trong đầu ta lúc nửa đêm khiến ta càng thêm trằn trọc.
Chớp mắt đã hơn một tháng.
Ngày mùng năm tháng bảy là ngày cưới của tỷ tỷ ta.
Sau khi tỷ tỷ thành thân, tỷ ấy sẽ rời hoàng cung đến sống trong phủ Công chúa.
Mặc dù phủ Công chúa chỉ cách hoàng cung hai khắc đồng hồ, nhưng sau này chúng ta sẽ không thể gặp nhau hàng ngày, thế này đêm trước khi tỷ tỷ rời đi, ta đã đến tâm sự với tỷ ấy.
Ngày hôm sau, chúng ta phải thức dậy trước bình minh và cả hai đều buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt được.
Ta ngơ ngác suốt một ngày, mãi đến khi nhìn thấy Yến Kỳ trong bữa tiệc, ta mới chợt hoàn hồn.
Ánh mắt Yến Kỳ kiên định nhìn ta, cả ahi nhìn nhau bằng ánh mắt nặng nề trong bữa tiệc.
Hắn cau mày như muốn nói điều gì đó với ta, nhưng ta ngoảnh mặt đi, vội vàng né tránh. Ta không biết mình cảm thấy tội lỗi về điều gì.
Ta lẻn ra ngoài.
Phía sau truyền đến một thanh âm: "Lý Nguyệt Đường! Lý Nguyệt Đường, ngươi đi đâu vậy?"
Ta vô thức chạy về phía trước, nhưng chưa được mấy bước, Yến đã nắm lấy cổ tay ta.
"Lý Nguyệt Đường, sao ngươi lại chạy?" Hắn hỏi.
Ta cúi đầu xuống: “Ta…ta…”
Ta lắp bắp một lúc nhưng không nghĩ ra được lý do thích hợp.
Có lẽ từ trước đến giờ ta luôn vụng về, không biết linh động, tùy cơ ứng biến.
“Ngươi định trốn ta đến bao giờ?” Yến Kỳ có vẻ hơi tức giận và bất lực.
"Yến Kỳ, đừng đến tìm ta nữa, ngươi đã có hôn thê rồi, nếu Vân cô nương biết được, nàng ấy sẽ đau lòng. Sau này đừng đến tìm ta nữa."
Nói đến đây, ta cảm thấy khóe mắt hơi cay, lặng lẽ quay lưng lại, lau nước mắt.
"Vân Tố Văn và ta đã hủy bỏ hôn ước."
"Hả? Ngươi nói gì?" Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên,: “Vân cô nương, nàng ấy..."
"Đừng suy nghĩ nhiều, nàng ấy tự nguyện làm vậy. Mấy ngày trước ta đã hiểu lầm nàng ấy, ta đã xin lỗi nàng ấy rồi." Yến Kỳ nói rồi lấy ra một lá thư đưa cho ta. "cái này là thư nàng ấy bảo ta đưa cho ngươi."
"Cho ta ư?"
"Ừm."
Ta lấy lá thư và mở nó ra.
Phía trên là những hàng chữ viết rất đẹp.
Tĩnh An công chúa,
Dân nữ Vân Tố Văn vốn là con gái của Vân Thanh, một đại phu ở Lương Châu, một nhà ở Lương Châu hành nghê chữa bệnh đã nhiều năm.
Không ngờ, ác bá ở Lương Châu thấy sắc nổi lòng tham, ý đồ ép dân nữ làm thϊếp.
Vì cứu dân nữ mà cha mẹ dân nữ đã liều chết với ác bá kia, cuối cùng hai người họ vẫn bị bọn ác bá gϊếŧ chết.
Khó khăn lắm dân nữ mới chạy khỏi đó, dân nữ nhớ lại là cha thần đã từng nhắc đến mối quan hệ cũ của cha với Yến gia nên dân nữ đã một mình đến kinh thành cần xin Hầu gia chủ trì công đạo cho Vân gia.
Ai ngờ Yến lão gia tử một lòng muốn thực hiện hôn ước, thần vốn không đồng ý, nhưng tiểu tử Yến Kỳ lại thô lỗ như vậy nên dưới cơn tức giận, thần đã giả vờ đồng ý chỉ để chọc tức hắn.
Bây giờ hắn đã xin lỗi ta, ta cũng nói rõ nguyện vọng của mình với Hầu gia nên hôn ước đã được giải trừ.
Nghĩ tới nghĩ lui, thần cũng nên xin lỗi công chúa. Dù khó chịu với Yến Kỳ nhưng thần không hề có ý định làm tổn thương công chúa.
Ta cũng không có ý lừa người, xin hãy công chúa thứ lỗi.
Yến Kỳ rất thích công chúa, chắc công chúa cũng biết đúng không?
Trân trọng, Vân Tố Văn.
Đọc xong câu cuối cùng, má ta chợt nóng bừng.
Trên mặt Yến Kỳ đầy vẻ dò hỏi: "Sao mặt người đỏ vậy? Vân Tố Văn viết gì trong thư thế?"
Ta lập tức cất lá thư đi: “Không, không có gì đâu.”
Sự u ám kéo dài trong lòng ta hơn một tháng nay đã biến mất ngay lập tức.
Hóa ra chỉ là hiểu lầm.
May mắn thay, đó chỉ là một sự hiểu lầm.
“Vân cô nương đâu rồi?” Ta hỏi.
Yến Kỳ bình tĩnh nói: “Cha ta đã phái người theo nàng ấy về Lương Châu. Ta tin rằng cha ta sẽ sớm báo thù cho cha mẹ Vân gia.”
“Thế thì tốt.” Ta thở dài.
Vân cô nương thật đáng thương.
Yến Kỳ giơ tay lên vỗ trán ta nói: “Lý Nguyệt Đường, đồ ngốc này, lâu thế rồi không chịu gặp ta, lại còn tự ôm đau buồn một mình nữa chứ.”
"Ta......"
Đúng lúc này, một chùm pháo hoa khổng lồ bắn lên trời, nở rộ rực rỡ trong đêm tối.
Yến Kỳ và ta cùng nhìn lên, pháo hoa thật đẹp. Đẹp đến mê hồn.
Đây là pháo hoa mẫu hậu ta chuẩn bị để mừng tân hôn của tỷ tỷ.
Dưới khung cảnh tuyệt đẹp ấy, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay ta.
Giọng nói thận trọng của Yến Kỳ vang lên: “Lý Nguyệt Đường, nàng có đồng ý làm vợ ta không?"
Ta sững sờ một lúc, quay lại nhìn hắn thì chỉ thấy hắn đang nhìn đi nơi khác, không dám nhìn ta.
Một lúc lâu sau, ta mới lấy hết can đảm thấp giọng nói: “Ừm, đồng ý.” Yến Kỳ nắm chặt tay ta, giọng nói đầy hưng phấn:
“Được, khi về ta sẽ nói cha ta đến xin hoàng thượng ban hôn.” Đêm đó pháo hoa thật rực rỡ.
Nó đã trở thành thứ ánh sáng không bao giờ có thể xóa nhòa trong cuộc đời dài lâu của ta.
26
Vài ngày sau, Yến Hầu gia còn chưa kịp tới xin ban hôn thì sứ thần từ Bắc Địch đã đến kinh thành.
Tỷ tỷ nói rằng Bắc Địch liên tiếp bị đánh bại nên tới đây để cầu hòa.
TruyenHDTa tự hỏi, vậy sau này không cần đánh giặc nữa đúng không. Yến Kỳ không còn phải đến Bắc Địch phương xa nữa.
Phụ hoàng ta tổ chức tiệc trong cung để chiêu đãi sứ thần Bắc Địch.
Rõ ràng mới đây còn đánh nhau, vậy mà bây giờ lại có thể ngồi xuống uống rượu ăn mừng với nhau như thế này?
Ta thực sự không hiểu.
Ta không đi dự tiệc cung đình, một mình trốn trong cung học nghề hà bao.
Phụ nữ nước Tấn luôn tặng phu quân mình những chiếc hà bao được thêu bằng tay.
Nhưng mẫu thân ta nói phụ nữ không cần phải học thêu thùa nên ta không biết thêu thùa gì cả, bây giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Đêm khuya, đang ngồi học khâu thì ta ngáp ngủ một cái.
Mẹ đột nhiên vội vàng đi tới, giật chiếc hà bao trên tay ta ném xuống đất, rồi nắm tay ta bước ra ngoài.
"Đường Nhi, đi theo mẫu thân."
Khuôn mặt bà ấy nghiêm nghị, bà ấy nắm lấy tay ta rất mạnh.
Ta giật mình: “Mẫu thân, muộn thế rồi mà chúng ta đi đâu vậy?”
Ta chưa kịp ra ngoài, phụ hoàng ta lại lặng lẽ xuất hiện ở cửa, nhìn mẹ ta bằng ánh mắt mệt mỏi.
Mẫu thân ta lạnh mặt: "Chàng tránh ra."
Phụ hoàng mở miệng nhưng không nói và cũng không nhượng bộ.
"Lý Ký, chàng tránh ra cho ta! Ta muốn đưa Đường nhi đi!" Mẫu thân giận dữ hét lên.
Phụ hoàng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “An Ninh, nàng là hoàng hậu.”
Mẫu thân nói với giọng đầy nước mắt: "Ta không còn là hoàng hậu nữa! Cho dù còn là hoàng hậu thì ta cũng chỉ là một người mẹ!"
"Mẫu thân, người sao vậy? Mẫu thân đừng khóc." Ta hoảng hốt bước tới ôm bà ấy.
Mẫu thân ta yếu ớt chống tay lên mép bàn, mắt đỏ hoe.
"Ta chỉ là một người bình thường, ta cũng rất ích kỷ. Ta không muốn nhi nữ của mình trở thành chúa cứu thế, ta chỉ muốn con bé được khỏe mạnh và hạnh phúc".
Phụ hoàng cau mày: “A Ninh, ta cũng không muốn Đường nhi phải chịu đau khổ, nhưng nếu con bé không đi, mạng sống của hàng ngàn người dân ở nước Tấn sẽ…”
"Vậy thì sao!" Mẫu thân gần như hét lên: "Ta không quan tâm đến người khác! Ta chỉ muốn nhi nữ của ta khỏe mạnh, ta chỉ muốn bảo vệ nhi nữ của ta!"
Phụ hoàng im lặng một lúc mới nói: "A Ninh, ta là trượng phu của nàng và cũng là cha của Đường nhi, nhưng cuối cùng thì ta cũng là vua của nước Tấn này."
"Nhà Tấn và Bắc Địch giao chiến nhiều năm, dân chúng đã nỗ lực chiến đấu suốt thời gian dài. Mặc dù hai năm nay nhà Tấn đã giành được thắng lợi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thắng lợi trong gang tấc."
“Vì mấy trận thắng lợi này mà vô số hoàng tử nhà Tấn đã chết ở biên giới, vô số gia đình mất chồng con. Tất cả người dân trong thiên hạ đều là con là cháu của ta.”
“Nếu lần này chúng ta không hòa giải với Bắc Địch thì năm tới khi bọn chúng chuẩn bị xong hết, chúng sẽ quay trở lại. Không biết nhà Tần của chúng ta sẽ phải hứng chịu bao nhiêu cuộc chiến nữa. Hơn nữa là chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu nam đinh phải mất mạng nữa. A Ninh, ta không đành lòng... "
Cuối câu, giọng phụ thân nghẹn ngào nức nở.
Sắc mặt mẫu thân ta tái nhợt, mẫu thân nắm tay ta chặt hơn. Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ mẫu ta rơi vào bế tắc.
Nhưng ta không biết họ đang tranh cãi về điều gì.
Ta có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi: “Phụ hoàng, mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Dường như mẫu thân đã hạ quyết tâm lớn, người ôm ta thật chặt: “Đường nhi đừng sợ, chỉ cần mẫu thân ở đây, không ai có thể đưa con đi được. Mẫu thân sẽ không để ai đưa con đi đâu. Đừng sợ."
Sau này ta mới biết, hóa ra Bắc Địch muốn liên hôn với nước Tấn, cầu cưới một vị công chúa.
Mà nước Tấn chỉ có một vị công chúa chưa gả chồng.
Người đó chính là ta.