- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tình Cảm
- Chuyện Tình Sao Diêm Vương
- Chương 4: Cuốn tiểu thuyết của chúng ta
Chuyện Tình Sao Diêm Vương
Chương 4: Cuốn tiểu thuyết của chúng ta
Sau khi tôi kể cho Pang nghe mọi chuyện đã xảy ra trong thời gian cô ấy vắng mặt, cô ấy chỉ biết há hốc miệng. Phải mất một lúc lâu, cô ấy mới lấy lại bình tĩnh sau cơn lốc cảm xúc đó. Rồi cô nuốt khan, trước khi cho tôi một lời khuyên.
- Tớ mới đi có hai tuần, mà bao nhiêu chuyện đã xảy ra... Aum nhờ cậu chia tay với bạn gái cô ấy, nhưng cậu lại giả vờ làm Aum sao? Cậu biết là cậu đang làm mọi chuyện phức tạp hơn, đúng không?
- Tớ biết mà.
- Nếu cậu biết, tại sao vẫn làm thế?
- Tớ không biết nữa.
Tôi không hề muốn trêu đùa bạn tớ. Thực sự, tôi cũng không biết tại sao tớ lại làm như vậy. Không có lý do gì cả. Không có câu trả lời. Tôi chỉ biết rằng cảm xúc của tớ điều khiển mọi hành động.
Thậm chí tôi còn không thể trả lời nổi vì sao nụ hôn của cô ấy lại khiến tôi cảm thấy tuyệt vời đến vậy.
Chúng tôi đang ở trong căn hộ của Pang ở trung tâm thành phố. Là tiếp viên hàng không, Pang kiếm được nhiều tiền hơn bất kỳ ai tôi quen. Nên việc ở trong căn hộ trị giá 3 triệu baht cũng chẳng có gì quá xa vời với cô ấy. Pang cũng giống tôi, chẳng phải là học sinh giỏi giang gì, nhưng cuối cùng lại có một công việc tốt.
- Đây là mấy cuốn tiểu thuyết của cậu này.
Pang đưa tôi vài cuốn tiểu thuyết mà cô ấy mua giúp, vì lúc ở hiệu sách tôi không đủ tiền để mua. Sách ngày nay đắt đỏ quá. Với một đứa vừa mới ra trường như tôi, rõ ràng là không thể đủ tiền để mua chúng.
- Cảm ơn. Nếu tớ là Aum, chắc chắn tớ đã mua dễ dàng rồi.
- Sao không dùng thẻ tín dụng của cô ấy luôn? Dù sao Aum cũng đang hôn mê mà. Hai người giống nhau y như đúc, chẳng ai phát hiện ra đâu.
- Cậu thật là ác. - Tôi lườm cô ấy một cái, nhưng ý tưởng đó thực sự thú vị. - Hôm nay tớ sẽ tìm thẻ của cô ấy trong ví.
- Người còn ác hơn cả tớ là cậu đấy.
…
- Nhưng cậu có chắc muốn làm thế này không? Cậu đang giả vờ làm Aum, nhưng cuối cùng hai người vẫn là hai người khác nhau mà.
- Đừng lo. Tớ đâu có làm gì xấu. Với lại, bạn gái Aum thật đáng thương. Cô ấy không nhìn thấy, lại có vẻ rất cô đơn... - Tôi nghĩ đến khuôn mặt của Metavee, người yêu cũ của em gái tớ, và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. - Tớ chỉ muốn đọc sách cho cô ấy thôi.
- Cậu đang dần dấn sâu vào chuyện này rồi đấy. Hiện tại, cậu cảm thấy thương hại cô ấy. Nhưng tớ e rằng một ngày nào đó cậu sẽ thực sự thích cô ấy. Giống như bây giờ, cậu thích cô ấy vì cảm xúc mà cô ấy mang lại.
…
- Những bạn trai trước đây không làm cậu cảm thấy gì cả. Nhưng có thể bây giờ cậu chỉ bị kí©h thí©ɧ vì cô ấy là phụ nữ thôi. Theo thời gian, cậu có thể lại không cảm thấy gì nữa, giống như với những người yêu cũ.
- Nếu đến lúc đó, tớ sẽ dừng lại. Nhưng hiện tại, tớ không thể chia tay cô ấy như Aum đã yêu cầu. Nếu cậu nhìn thấy khuôn mặt cô ấy... cậu sẽ hiểu.
Tôi cảm thấy Metavee quá cô đơn. Cô ấy dường như chẳng có bạn bè gì cả...
- Cậu có đang lo lắng quá nhiều cho cô ấy không?
Giọng Pang khiến tôi quay sang nhìn cô ấy với vẻ tò mò.
- Không phải chúng ta nên quan tâm đến người khác sao? Đặc biệt là những người như May.
- May, người yêu cũ của em gái cậu à? Cậu thấy thế là đúng sao?
- Giả sử như tớ cảm thấy mọi chuyện đi quá xa, tớ sẽ lùi lại. Hãy để tớ chắc chắn là tớ thực sự có tình cảm với cô ấy vì cô ấy là chính cô ấy, chứ không chỉ vì cô ấy là phụ nữ.
Cô bạn xinh đẹp của tôi nhìn tôi và im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt cô ấy đầy suy tư mà tôi không thể đọc được.
- Tớ cũng muốn biết điều đó.
Thật lạ lùng... Tôi chưa bao giờ có cảm giác này với bất kỳ ai.
À thì... không tính lần tôi từng cảm nắng một đàn anh khóa trên ở trường. Hồi đó, tôi còn dậy sớm chỉ để chờ xem anh ấy đi học lúc mấy giờ. Nhưng vì tôi nhanh chán, nên sau khi bắt đầu hẹn hò nghiêm túc, tôi đã chia tay anh ấy như vứt một chiếc khăn giấy chỉ trong chưa đầy hai tuần, vẫn với lý do cũ.
Tôi chẳng cảm thấy gì khi hôn anh ấy.
Và cảm giác đó lại xuất hiện. Tôi dậy sớm, chải chuốt thật đẹp và vội vàng đến nhà Metavee. Tôi quên mất rằng cô ấy không thể nhìn thấy vẻ ngoài của tôi.
Đúng thật... Tại sao tôi lại phải chăm chút bản thân? Điên rồ quá.
- Cô đến sớm quá, cô Aum.
- May vẫn ở trong phòng à?
- Vâng, cô ấy ở trong phòng.
- À...
Người giúp việc mỉm cười nhẹ với tôi rồi định rời đi. Tuy nhiên, tôi chạy theo và chặn đường, làm mặt buồn bã.
- Cô ơi...
- Gì thế?
- Phòng ngủ ở hướng nào nhỉ?
- Hả?
Căn nhà này quá lớn, đến nỗi tôi phải hỏi đường để tìm phòng ngủ chính, nơi Metavee đang ở. Sau khi nhận được chỉ dẫn từ người giúp việc, tôi tìm đến phòng ngủ chính và nhẹ nhàng gõ cửa.
- Cứ vào đi.
Tôi nghe thấy giọng nói của Metavee từ trong phòng, làm tim tôi đập rộn ràng. Tôi từ từ xoay nắm cửa vàng và mở cửa ra một chút. Cô ấy, người phụ nữ có khuôn mặt ngọt ngào với giọng nói nhẹ nhàng, đang ngồi trên giường, lắng nghe nhạc cổ điển. Căn phòng tràn ngập hương hoa nhài, khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Cô ấy thật tinh tế...
- Aum, chị đến rồi à. - Nụ cười ngọt ngào luôn khiến trái tim tôi tan chảy lại hiện diện trên khuôn mặt cô ấy, khiến tôi không khỏi mỉm cười khi ngồi xuống bên cạnh giường. - Chị đến sớm quá. Sao lại đến sớm vậy?
- Chị sợ em cô đơn. Chị có làm em tỉnh không?
- Không. Em đã dậy từ lâu rồi... Hôm nay chị sẽ đọc tiểu thuyết cho em chứ?
- Ừ.
- Tuyệt quá. Chị nằm xuống đây sẽ đọc cho thoải mái hơn.
Người phụ nữ nhỏ bé vỗ nhẹ lên giường bên cạnh, mời tôi nằm xuống cùng cô ấy. Ban đầu, tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng vẫn đứng lên và nằm xuống bên cạnh để không tạo khoảng cách quá xa.
Tại sao bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng thế này? Chúng tôi vừa nói chuyện vui vẻ mà...
- Aum.
- Ừ?
- Chị thay nước hoa à? - Metavee ngửi một chút, rồi vùi mặt vào vai tôi. - Mùi này lạ quá.
- À... à...
Aobe-Aum dùng nước hoa gì nhỉ? Tôi chẳng nghĩ đến chuyện đó nên chỉ xịt mùi của tớ.
- Nếu em không thích, chị sẽ đổi lại mùi cũ.
- Không phải là em không thích. Chỉ là cảm thấy mùi kẹo này không giống chị. Bình thường chị hay dùng mùi vani ngọt mà. Nhưng không sao đâu... - Người phụ nữ bạn đồng hành của bóng tối ôm tôi trong tay và mỉm cười. - Em thích mọi mùi hương, miễn là chị dùng chúng.
- À...
Tôi có thể cảm nhận khuôn mặt tớ đỏ bừng khi cô ấy nói lời ngọt ngào như vậy. Cảm giác da tay cô ấy chạm vào da tôi làm tôi nổi da gà và những con bướm trong bụng đột nhiên trở nên sống động. Và dường như Metavee cũng cảm nhận được sự ngại ngùng của tôi.
- Tim chị đập nhanh đấy.
- À... Em nghe thấy sao?
- Khi không thể nhìn thấy, những giác quan khác sẽ nhạy bén hơn. Chị có phấn khích khi chạm vào em không?
- Ừ... đúng vậy.
- Giống như khi chúng ta mới bắt đầu tán tỉnh nhau, phải không? Tim đập nhanh, mặt ửng hồng. Em cũng đang rất phấn khích.
Tôi nhìn người đang nói, dù mắt cô ấy lạc hướng vì không thể thấy gì. Dù không nhìn rõ, tôi vẫn cảm nhận được niềm vui của cô ấy qua nụ cười dịu dàng.
- Chị sẽ đọc cho em nghe... Bắt đầu với cuốn "Tình yêu không biên giới" nhé.
- Có phải nó viết về người lính không?
- Chắc vậy.
- Sao chị lại mua cuốn này?
- Nó hợp thời.
Chúng tôi cười lớn, và tôi bắt đầu đọc với giọng chậm rãi. Vì không thích đọc sách, nên khi phải đọc cho ai đó, giọng tôi thiếu sinh động và thỉnh thoảng còn vấp.
Nhưng Metavee không phàn nàn gì. Cô ấy chăm chú lắng nghe, như thể đang khuyến khích một người mới tập đọc tiểu thuyết.
Nhưng... cuốn tiểu thuyết này có quá nhiều điểm vô lý.
- Làm sao mà nữ chính không nhận ra người gửi thư cho cô ấy không phải là bạn trai cũ chứ? Nét chữ của nam chính khác hoàn toàn với người yêu cũ của cô ấy.
- Đúng vậy. Cách viết và nội dung của hai người không thể giống nhau hoàn toàn. Cô ta ngốc thật. - Metavee đồng tình với tôi. Điều đó khiến tôi càng hăng hái hơn trong việc phân tích các nhân vật.
- Nam chính không hề có lương tâm. Đây là người yêu của bạn thân anh ta mà. Dù bạn anh ta không tử tế và có lừa dối, nhưng anh ta vẫn không nên làm thế.
- Có lẽ nữ chính cũng biết những lá thư đó không phải từ bạn trai cũ. Cô ta cũng không phải dạng vừa đâu.
Tôi nhìn Metavee và mỉm cười nhẹ. Thật bất ngờ, tôi cảm thấy như tớ đã tìm được một người bạn thân, người có thể hiểu và hợp ý với tôi trong mọi chuyện.
- Sao chị im lặng thế?
- À... Không có gì đâu.
- Phải có gì chứ.
- Chỉ là chị cảm thấy... chúng ta có nhiều điểm chung.
Lần này đến lượt Metavee mỉm cười và gật đầu hài lòng.
- Đúng vậy. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ em cảm thấy chúng ta hợp nhau đến thế. Tại sao nhỉ?
- À... Đúng vậy, tại sao nhỉ?
- Và tim em cũng đập nhanh khi ở gần chị.
Đột nhiên, cả hai im lặng. Tôi là người phá vỡ bầu không khí.
- Chúng ta đổi chủ đề đi.
- Chắc chúng ta nên ngừng soi mói lỗi của cốt truyện, nếu không sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Thay vì tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết, chúng tôi mổ xẻ cốt truyện thành từng mảnh. Nếu tác giả nghe được, chắc sẽ khóc suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng, chúng tôi chỉ đọc được nửa cuốn sách vì không chịu nổi những điều vô lý trong đó.
- Đọc cái gì mà chúng ta không phải phân tích nhiều nữa nhé. Đây này... cuốn "Nô ɭệ của quỷ Satan".
- Chắc là tiểu thuyết tình cảm. - Metavee đoán ngay lập tức, và tôi lật mặt sau của cuốn sách để kiểm tra.
- Nội dung người lớn.
- Chắc đầy cảnh yêu đương đây.
Chúng tôi cười khúc khích, và tôi bắt đầu đọc. Nhưng ngay từ chương đầu tiên, tôi đã sửng sốt. Suýt nữa thì tôi ném cuốn tiểu thuyết giá 199 baht xuống đất.
‘Anh không thể chịu nổi nữa. Sau khi làʍ t̠ìиɦ với em, anh muốn em mọi lúc. Nhớ rằng, tìиɧ ɖu͙© của em là của anh từ giờ trở đi.’
Đọc đến đoạn này, tôi im bặt. Metavee cũng im lặng theo. Đợi đã, đây là tiểu thuyết hay mấy cái thứ ấn phẩm khiêu da^ʍ vậy? Kiểu viết gì thế này?
Tôi quyết định đọc thêm chút nữa...
‘Từ khi nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ yêu thương của anh, em biết rằng tớ sẽ không bao giờ dang rộng chân cho ai khác. Dươиɠ ѵậŧ của anh là của em. Chết tiệt...’
Vâng... cuốn tiểu thuyết bay ngay xuống sàn khi căn phòng bỗng nhiên im lặng. Tôi nhìn sang Metavee, người đang nằm đó, đôi mắt chớp chớp dù không thể nhìn thấy gì.
- À... cuốn tiểu thuyết...
- Sao chị lại mua cuốn này vậy, Aum?
Khi cô ấy hỏi như vậy, tôi cười gượng gạo.
- Thật ra không phải là chị mua. Chị đã mượn của một người bạn. Chị không biết gu của cô ấy lại kinh khủng như vậy. Sao lại có chuyện yêu đương, tìиɧ ɖu͙© với tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngay từ chương đầu thế này?
Chúng tôi lại rơi vào im lặng. Rồi đột nhiên, Metavee bật cười, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, và tôi cũng mỉm cười theo. Có lẽ thời nay ai cũng có thể viết tiểu thuyết. Phải chăng biên tập viên bây giờ không có tiêu chuẩn gì nữa? Metavee tiếp tục câu chuyện.
- Có lẽ những độc giả khác không nghĩ nhiều như chúng ta đâu. Nếu tác giả nghe thấy, họ chắc sẽ nói: “Nếu các cô nghĩ mình làm tốt hơn thì tự viết đi”.
- Chẳng lẽ người phê bình tiểu thuyết thì phải biết viết sao? Nhưng... em đã ngừng đọc tiểu thuyết vì em thích phân tích cốt truyện như thế này. Vì vậy em chẳng bao giờ đọc hết cuốn nào. Chắc đây là thói quen của em. Không, có lẽ đó là tính cách của em...
- Em không cần phải nghiêm khắc với bản thân như vậy đâu, May.
- Em nói thật mà... Đó là bản chất của em. Nếu không thì em đã chẳng thể trở thành luật sư. Em giỏi phát hiện ra những lỗ hổng trong câu chuyện hay lỗi của người khác. Em dùng điều đó để lấp đầy những khoảng trống cho khách hàng của mình, và đó là cách em giúp họ thoát khỏi rắc rối.
Người bên cạnh tôi nói với giọng điệu nghiêm túc đến mức tôi phải đưa tay ra, vuốt ve mu bàn tay cô ấy.
- Em ổn chứ?
- Ổn mà! - Metavee đáp lại một cách vui vẻ và bất ngờ như vừa nghĩ ra điều gì đó. - Từ những gì chị nói, em nghĩ chị có thể viết một cuốn tiểu thuyết.
- Hả?
- Thật đấy. Khi chị tả về bầu trời, những lời chị nói khiến em tưởng tượng ra nó rất rõ ràng. Chị nên thử viết tiểu thuyết đi.
- Ồ... Không đâu. Chị chỉ đọc chúng được thôi, chứ viết thì...
- Cứ thử xem. Chắc chắn sẽ thú vị lắm. Nếu mua sách mới, sẽ vẫn vậy thôi. Chúng ta sẽ lại tìm thấy những điểm vô lý và vứt nó đi. Phí tiền lắm. Hãy viết cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Viết theo cách mà chị muốn. Em sẽ giúp chị khắc phục những điểm vô lý. Nghe có vẻ vui nhỉ?
Người phụ nữ nhỏ bé có vẻ rất thích thú. Cô ấy xoa tay như thể đang háo hức được thử thách. Điều đó cũng khiến tôi hào hứng theo, dù tôi vẫn chưa chắc chắn lắm.
- Viết tiểu thuyết của chúng ta? Về cái gì bây giờ?
- Bất cứ thứ gì... kinh dị, hồi hộp, gϊếŧ người, tình cảm, cái gì cũng được.
- Thật không?
- Thật. Bây giờ chị đang rảnh rỗi mà, đúng không? Viết cái gì đó đi. Khi hoàn thành, chúng ta sẽ gửi cho nhà xuất bản. Nếu được xuất bản, đó sẽ là tác phẩm của chúng ta. Nghe ổn không?
Dù ý tưởng đó có vẻ viển vông, nhưng nếu nó khiến cô ấy vui vẻ...
- Được thôi. Chị sẽ thử.
- Tốt lắm. Sao chị không viết mỗi ngày một chương? Em sẽ chờ được nghe tiểu thuyết của chị.
- Chắc chị sẽ không làm tốt đâu.
- Sao chị lại nghĩ thế?
- Chị chưa bao giờ hoàn thành điều gì cả.
- Hả?
- À... Ý chị là chưa bao giờ hoàn thành một bộ truyện, một bài hát hay một cuốn tiểu thuyết nào. Em thấy chị vừa ném cuốn sách đó rồi mà. Chị sợ làm em thất vọng.
- Có lẽ vì chị không có động lực... Nếu không có, chị phải tự tạo ra nó. - Metavee vuốt cằm như thể đang suy nghĩ nhiều. Tôi chăm chú quan sát khi cô ấy tập trung im lặng. Cô ấy thật quyến rũ với từng cử động của mình.
- Phải có phần thưởng.
- Hả? - Tôi ngạc nhiên khi nghe điều đó. - Phần thưởng gì chứ?
- Để tạo động lực, mỗi chương chị viết, em sẽ dành cho chị một phần thưởng.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tình Cảm
- Chuyện Tình Sao Diêm Vương
- Chương 4: Cuốn tiểu thuyết của chúng ta